Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 378: Là Tên Nào?




Họng Huyền Thiên Pháo ở trên đầu phi thuyền lớn hướng thẳng về Cửu Đầu Giáo, lần này vì muốn diệt Cửu Đầu Giáo, Thái Hư Môn xuất động bỏ ra đại giá sử dụng khẩu Huyền Thiên Pháo, đây chính là một kiện phảo bảo chân chính, đại giá để khởi động Huyền Thiên Pháo không nhỏ.

Đặt ở đầu phi thuyền của Thái Hư Môn, họng Huyền Thiên Pháo điêu khắc như một cái miệng hổ lớn đang há ra, từ trong cái miệng đen ngòm của Huyền Thiên Pháo từ từ ngưng tụ một đốm đỏ nhỏ rồi dần dần có các hạt đỏ khác bổ sung vào, nhanh chóng quả cầu năng lượng màu đỏ đã to lên.

“ Bắn.”

Quả cầu đỏ từ miệng Huyền Thiên Pháo bay đi lao hướng thẳng đến lớp kết giới của Cửu Đầu Giáo.

“ Ầm ầm.”

Cả đại trận rung chuyển địa mạch cũng theo đó rung động, cả Cửu Đầu Giáo rung lắc, những lão bất tử đang nghi sự ở Trường Giáo Điện vẻ mặt biến đổi.

“ Thái Hư Môn Pháp Bảo Huyền Thiên Pháo?”

Tất cả đều chạy ra bên ngoài, lớp kết giới tông môn dường như không chịu được công kích của Huyền Thiên Pháo đã từ từ nức vỡ rồi nhanh chóng tan biến, cả Cửu Đầu Giáo lộ ra trong mắt những kẻ khác.

“ Bạch Mặc Ly Cửu Đầu Giáo ngày tàn đến rồi, Thái Hư Môn ta hôm hay sẽ tru diệt ma đạo các ngươi không sót một kẻ nào.”

Lão già đứng ở phi thuyền Thái Hư Môn từ từ bay lên, lăng không.

“ Nực cười, Thái Hư Môn chó má, cái gì mà chính đạo lại hợp tác với hai ma đạo khác đến đánh chúng ta, cuối cùng thì cũng chỉ vì bảo vật, các ngươi cần gì phải lấy danh lấy nghĩ, hừ.”

“ Bạch lão nhi, lần này ngươi chết chắc rồi.”

Có hai lão già khác từ trên hai phi thuyền của Bá gia cùng Ám Giáo cũng bay lên lăng không đứng với lão già của Thái Hư Môn.

“ Hừ, dù có chết ta cũng kéo theo các ngươi.”

Bạch Mặc Ly quần áo không gió mà bay, khí tức cả người bộc phát, lập tức trên trời từ từ ngưng tụ ra những luồng lôi điện.

“ Kéo diệt kiếp tới, ha ha vì để ngăn cản diệt kiếp, ta đã tới Thánh Địa mượn một kiện pháp bảo, ngươi xem.”

Lão bất tử của Thái Hư Môn lấy ra một kiện pháp bảo hình toà tháp vàng, vừa thấy tòa tháp vàng tất cả người của Cửu Đầu Giáo cao tầng biến sắc.

“ Hoang Thiên Tháp, Ngã Khuy ngươi đủ bản lĩnh.”

Bạch Mặc Ly cả người khí tức chập trờn, Hoang Thiên Tháp có thể ngăn cản hấp thu diệt kiếp một phần, là pháp bảo chỉ có ở Thánh Địa, vậy mà lần này Ngã Khuy của Thái Hư Môn lại có thể mượn được, xem ra Thánh Địa cũng một phần nhúng tay vào chuyện này.

“ Xem ra các ngươi đến đã có chuẩn bị kĩ lưỡng, Cửu Đầu Giáo trăm vạn năm truyền thừa xem ra đến đây chấm dứt, haha. Mã Vương đem pháp bảo Bất Chu Thương ra đây, chúng ta chiến một trận hủy thiên diệt địa, kéo được bao nhiêu kẻ liền kéo.”

Pháp bảo của Cửu Đầu Giáo không nằm trong tay một ai cả, mà được Mã Vương người trông coi bảo khố một phần cất giữ, nhưng Mã Vương lại cười nhàn nhạt lắc mình một cái thân thể đã xuất hiện đứng ở trong hàng ngũ của Thái Hư Môn, Bá gia, Ám Giáo.

“ Bất Chu Thương ngươi tự tới lấy đi.”

“ Mã Vương ngươi?”

“ Khốn kiếp chính ngươi là kẻ phản bội.”

“...”

Tất cả người của Cửu Đầu Giáo nhìn một màn đều rõ có chuyện gì, Mã Vương Luyện Hư phản bội tông giáo, Bạch Mặc Ly vẻ mặt già nua ầm trầm bất định, hướng ánh mắt tới Mã Vương lạnh nhạt nói.

“ Vì sao?”

“ Ha ha vì ngươi, vì năm đó Khuynh Thành yêu thích ngươi mà không phải ta.”

Mã Vương ngửa cổ cười lớn, khí tức cuồng bạo trên người phát ra, Bạch Mặc Ly nhìn vị sư đệ thở dài, năm đó hai người cùng là đệ tử vào giáo cùng nhau, thời trẻ nhiệt huyết yêu thích là chuyện bình thường, giữa ba người Bạch Mặc Ly, Mã Vương, Khuynh Thành sảy ra một đoạn tình cảm, cuối cùng Khuynh Thành chọn Bạch Mặc Ly.

“ Nếu như không phải ngươi năm đó, Khuynh Thành cũng không phải chết, nếu ngươi đã chọn tông giáo, bỏ mặc nàng, vậy thì ta sẽ hủy diệt Cửu Đầu Giáo bồi táng theo nàng.”

“ Mã Vương, ngươi đã bị tâm ma của Cổ Ma Công khống chế rồi, năm đó ta...”

“ Im Miệng.”

Mã Vương trong tay một thương đen xuất hiện, một thương đâm ra, thương ảnh lóe lên đã đâm tới mặt Bạch Mặc Ly.

“ Ầm.”

“ Để ta giúp ngươi một tay.”

Ngã Khuy lão bất tử Thái Hư Môn hướng họng Huyền Thiên Pháo tới đám người Cửu Đầu Giáo còn lại cười lạnh nhạt thúc dục Huyền Thiên Pháo bắn, uy lực lần này đã yếu hơn so với lần bắn phá hộ tông đại trận lúc trước. Nhưng uy lực của pháp bảo cũng không thể coi thường.

Những đệ tử tu vi yếu kém thì đứng phía xa xa quan sát, trận chiến của những lão bất tử, lão tổ này bọn họ không thể nào nhúng tay.

Đạn pháo bắn tới đám người tông chủ Tống Thành Sơn, những lão tổ lão bất tử của Cửu Đầu Giáo mắt trợn lên mắng chửi.

“ Vô sỉ, chính đạo cái rắm chó, hèn hạ.”

Những lão bất tử ẩn nấp quan chiến cũng hơi nhướn mày, lão già Ngã Khuy này quả nhiên tính tình vẫn giống năm đó, vổ sỉ đến mức độ xuất thần nhập thánh, lại ra tay với cả đám hậu bối.

Cả đám người tông chủ trưởng lão Nguyên Anh của Cửu Đầu Giáo mặt trắng bệch nhìn đạn pháo bắn tới, không thể làm gì, chỉ chờ mong những lão tổ, lão bất tử tới cứu, nhưng không có ai có thể ngăn cản Huyền Thiên đạn pháo trong lúc này.

Trong lòng tất cả đám người tông chủ rét lạnh, Tống Như Ngọc cũng có mặt trong đám người cả người cứng đờ, miệng run rẩy.

“ Ca ca, ta sợ không thể đi tiếp tiên lộ phía trước cùng huynh rồi.”

“ Hazzz chém chém giết giết, sao lại không ngồi xuống uống trà nói chuyện.”

Một khe hở nứt ra, từ bên trong, một lừa một người đi ra, người thì ngồi trên lưng một con lừa đen, lười biếng đang mút cố giọt giữa Fami cuối cùng trong hộp, mút đến mức cái hộp sữa đã bẹp dí cũng không tha, còn con lừa đen thì ngẩng mặt vênh váo như bố thiên hạ, mặt lừa ngẩng lên trời, không để ai vào trong mắt.

“ Hử.”

Trần Quốc Hưng rợn tóc gáy, vội vàng nhảy khỏi lưng lừa đen, còn con lừa ngốc chưa hiểu chuyện gì mà đại ca của nó chạy nhanh thế thì đã vang lên một âm thanh.

“ Ầm.”

Con lừa đen lĩnh chọn một đòn của Huyền Thiên Pháo, tiếng lừa kêu thảm thiết vang vọng cả thương khung, Trần Quốc Hưng ôm đầu đứng ở một đoạn xa nhìn tới, khẽ lẩm bẩm.

“ Không chết đó chứ, thịt Kỳ Lân không biết có ngon hay không nữa, hay giống thịt lừa thật đây.”

“ Đại Ca...tiểu đệ...thật thảm...hức...hức...”

Đạn pháo Huyền Thiên hết tác dụng, lộ ra một con lừa đen còn đen hơn cả than, toàn bộ lông đã cháy thành cho bụi, cũng chẳng có gì ngoài cái làn da đen, có mỗi bộ răng lừa là đang nhe ra trắng hơn ngọc, mặt lừa lúc này rơi đầy lệ nóng, hướng tới Trần Quốc Hưng ủy khuất.

“ Tí nữa thì có thịt lừa ăn.”

Trần Quốc Hưng trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt là một vẻ tức giận xung thiên kêu gào.

“ Tên nào? Là tên nào dám động thủ lên đầu tiểu đệ Lừa Ngốc của ta, bước ra đây ta chặt cái đầu tên đó xuống.”

Lừa đen càng khóc lóc bi thảm hơn, vừa khóc vừa gào thét.

“ Tên nào? Dốt cuộc là tên nào? Bước ra đây, đại ca của ta đảm bảo chặt cái đầu ngươi xuống trả thù cho ta.”

Không khí đang căng như dây đàn, tự nhiên lại xuất hiện hai kẻ dở hơi không biết từ đâu chui ra, làm tất cả cường giả trên dưới đều khóe miệng co giật liên hồi.

Nhìn bóng lưng quen thuộc kia, hai hàng nước mắt của Tống Như Ngọc thều thào.

“ Ca ca, huynh trở về rồi.”

"Bạn thích thể loại lĩnh chủ. Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....

Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến

Nơi đây chỉ có làm mới có ăn. Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát. Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.

Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró. "