Một phen phong ba trận chiến cứ ngỡ rằng kinh thiên động địa, nhưng ai mà ngờ được chỉ có một người đã đẩy lùi bốn bên giao chiến, chỉ một chiêu Luyện Hư cường giả bị giết chết không mảy may đánh trả, chuyện sảy ra ở Cửu Đầu Giáo trong mấy ngày nhanh chóng chuyền ra khắp tu chân giới Nam Châu, cái tên Trần Chân Nhân hiện tại chính là cường giả hàng đầu mà tất cả các thế lực tông môn e ngại.
Lúc này Trần Quốc Hưng đang nằm dài ở hậu viện của một căn nhà gỗ, nơi này chính là chỗ ở của Tống Như Ngọc, ở một bên có một nhóm người thấp tha thấp thóp không biết có nên tiến lại hay không.
“ Này các ngươi cứ thấp tha thập thò làm gì vậy, có chuyện gì thì vào đây nói đi.”
Đám người Ngô Hạ, Nam Tư Uyển, Mị Linh Nhi cùng Tống Như Ngọc liền đi vào.
“ Tiền bối.”
Ngô Hạ chắp tay hành lễ, những người khác cũng giống vậy, Trần Quốc Hưng bật dậy nhìn mấy người khẽ gật đầu.
“ Đều trưởng thành hết rồi, còn nhớ lời nói năm đó ta nói không? Cầm lấy.”
Trần Quốc Hưng ném tới bốn người bốn cái nhẫn trữ vật, bên trong đựng tài nguyên tu luyện cùng những bản công pháp của Thổ Nhân Tộc còn sót lại mà năm đó mấy người lấy được ở bên trong Hoang Sơn Cổ Miếu.
“ Cái này?”
Ngô Hạ nay đã trở thành một nam tử anh tuấn hơn trước, tính tình cũng không còn như trước trầm ổn hơn rất nhiều, cầm lấy nhẫn trữ vật hơi giật mình nói, Trần Quốc Hưng nhìn Ngô Hạ nói.
“ Cái tên này, năm đó ngươi còn nói cùng ta vào sinh ra tử, sao bây giờ cứ như người xa lạ vậy.”
Ngô Hạ nhận lấy nhẫn trữ vật cười một cái nói.
“ Những người khác nói Tiêu Hạo huynh bị một lão quái vật nào đó đoạt xá, nhưng ta vẫn tin không phải.”
“ Ha ha lão quái vật đó bị ta làm thịt rồi, còn dùng cách gì thì các ngươi cũng không cần biết.”
Trần Quốc Hưng cười cười nói, rồi hướng tới Nam Tư Uyển nhe răng.
“ Nam Tư Uyển nàng đã có ai chưa? Hay vẫn chờ ta.”
Nam Tư Uyển trợn mắt nói.
“ Ta vẫn là đang chờ ngươi.”
Trần Quốc Hưng ho khò khụ không dám trêu chọc thêm, không khéo có thêm cái đuôi thì phiền, người thay đổi lớn nhất trong đám người có lẽ là Mị Linh Nhi, trước kia Mị Linh Nhi là một thiếu nữ xinh đẹp, vẻ mặt lúc nào cũng cao ngạo, nhưng hiện tại đã là một nử tử ăn mặc đoan trang, vẻ mặt trầm ổn lạnh nhạt, Trần Quốc Hưng cũng không ngờ trí nhớ ở bên trong Cổ Thần Miếu cũng không có bị xóa đi, Mị Linh Nhi vẫn một lòng nhớ tới Đổng Trác.
“ Tiêu sư huynh, ngươi có thể để ta tới thăm Đổng Trác được hay không?”
Mị Linh Nhi hướng tới Trần Quốc Hưng nói, hắn thở dài gật đầu, tay nâng lên đánh ra không gian truyền tống, Cổ Thần Miếu hiện tại nằm trong sự khống chế của Trần Quốc Hưng, cả đám người đi vào bên trong, lỗ hổng truyền tống biến mất.
Cảnh tượng vẫn như xưa, chỉ khác trăm năm thời gian cây cỏ đã mọc lên mạnh mẽ, có những cây cối già nua cũng từ từ chết đi, sinh sinh tử tử lặp đi lặp lại, năm người Trần Quốc Hưng đứng trước một ngôi mộ đã mọc cỏ um tùm.
“ Ta đưa họ đến thăm ngươi.”
Trần Quốc Hưng khẽ thở nhẹ, thời gian là một thứ vô tình, nó không dừng lại vì bất kì ai, nó có thể mang một người rời xa thế giới, kéo một nền văn minh vào dòng sông lịch sử...thời gian chính là kẻ thù của rất nhiều thứ, nhưng nếu không tồn tại thời gian thế giới sẽ trở nên rất vô nghĩa.
Mị Linh Nhi không có khóc, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tấm bia mộ, rồi dùng tay nhổ đi những cây cỏ mọc trên mộ Đổng Trác, những người khác để mặc Mị Linh Nhi ở đó, rời đi ra xa một chút, Ngô Hạ nhìn Trần Quốc Hưng hơi thở nhẹ.
“ Năm đó với thiên tư của mình ta cứ nghĩ sẽ một đường nhanh chóng bước tởi đỉnh, nhưng không nghĩ tới gặp phải một người như huynh, hazzz.”
Trần Quốc Hưng cũng chỉ nhẹ lắc đầu nói.
“ Thiên tư hay vận mệnh đều chỉ là một thứ chung chung, muốn đi về phía trước nhất định phải dựa vào ý chí của mình, muốn đi mới có thể một ngày trong tương lai có thể đi tới đỉnh cao, còn không muốn đi dù thiên tư của ngươi cao tới đâu cũng chẳng thể leo tới.”
Cả đám người trầm mặc, Tống Như Ngọc nhìn Trần Quốc Hưng rồi hỏi.
“ Vậy ca ca bao giờ huynh rời đi.”
Trần Quốc Hưng quay lại xoa xoa đầu Tống Như Ngọc, khuôn mặt từ từ biển đổi trở về hình dạng thật của mình.
“ Muội muội đây mới là chân thân của ta, ừ mấy ngày nữa ta rời đi.”
Tống Như Ngọc khẽ gật đầu nhìn chăm chú khuôn mặt của Trần Quốc Hưng, đôi mắt thoáng chút đợm buồn.
“ Rất anh tuấn.”
Ngô Hạ cùng Nam Tư Uyển cũng không có bất ngờ, Trần Quốc Hưng hơi nghi hoặc hỏi.
“ Các ngươi không bất ngờ?”
“ Bảy mươi năm trước Tiêu Hạo thật trở lại Cửu Đầu Giáo, lúc đó chúng ta còn tưởng là sư huynh ngươi.”
“ À thì ra là bị lộ, vậy Ngô Hạ ngươi mang cái nhẫn trữ vật này tới cho Tiêu Hạo, nói với hắn, ta đền bù tổn thất vì nhốt hắn.”
Ở lại bên trong Hoang Sơn Cổ Miếu hai ngày, Trần Quốc Hưng cũng mang đám người trở về Cửu Đầu Giáo, trước đại điện của Cửu Đầu Giáo đã có mấy nhóm người, Trần Quốc Hưng hạ xuống, là người của Thái Hư Môn, Ám Giáo và Bá gia mang lễ vật tới, Trần Quốc Hưng nhanh chóng thu lại rồi nói.
“ Bốn nhà các ngươi phong sơn đi, một vạn năm kẻ nào bước ra tu chân giới đừng trách bổn chân nhân huyết tẩy.”
“ Cẩn Tuân Pháp Chỉ.”
Bốn người đứng đầu của Cửu Đầu Giáo, Thái Hư Môn, Ám Giáo, Bá Gia chắp tay lĩnh mệnh, Trần Quốc Hưng cười nhàn nhạt, nói là vậy thôi những còn thực hiện được bao nhiêu năm là tâm tư của đám người này, hắn chỉ nói miệng không có uy hiếp trực tiếp hẳn là những lão bất tử này cũng hiểu một phần, hắn không quá nhúng tay vào chuyện tranh đấu của những người này, vừa mệt vừa dính lắm nhân quả.
“ Lừa Ngốc đi thôi.”
Trần Quốc Hưng nhảy lên lưng lừa đen ngồi vắt vẻo, con lừa đen mặt vênh lên trời nhìn đám người, trên cổ còn lừa không biết đã đeo bao nhiêu là trang sức không biết đã trấn lột được từ đâu.
“ Ca ca huynh còn chưa nói tên thật cho muội biết.”
Trần Quốc Hưng vẫy tay chào Tống Như Ngọc đang khóc cười lớn.
“ Tiên Giới hẹn gặp lại muội, tên của ta là Trần Quốc Hưng, tạm biệt.”
Một người một lừa từ từ biến mất như hòa vào trong không gian, sau đó Cửu Đầu Giáo, Thái Hư Môn, Ám Giáo, Bá Gia lần lượt phong sơn, không một ai muốn như vậy cả, mỗi lần phong sơn thì sẽ tụt hậu so với những tông giáo khác nhưng đây là lệnh của một cường giả kinh khủng không biết từ đâu chui ra, không ai dám trái lệnh, tất cả chỉ đành phong sơn ẩn mình.
Ở một đỉnh núi, một nữ tử cùng một đứa bé đứng nhìn lên phía bầu trời, một con lừa đen cõng theo một người lắc lơ đi tới, ánh mắt con lừa đen cùng đứa trẻ va chạm, cả hai ý thức được kình địch của mình đều trợn mắt nhìn nhau, Trần Quốc Hưng thì không mấy để ý, hắn nhìn nử tử xinh đẹp mỉm cười.
“ Lâu rồi không gặp.”
“ Ta còn tưởng ngươi chết bên trong đó rồi.”
Trần Quốc Hưng nhìn Cơ Như Uyên, không biết từ khi nào Độ Hóa Phật Kinh đã không còn, chuyện này bây giờ Trần Quốc Hưng mới nhận ra, năm đó thi triển được Độ Hóa Phật Kinh cũng là nhờ Thiên Địa Ấn trói buộc ý thức của Cơ Như Uyên, bản lĩnh của hắn lúc đó mới miễn cưỡng đem Cơ Như Uyên khống chế hiện tại thời gian đi qua Cơ Như Uyên đã thoát khỏi trói buộc.
“ Nàng thoát được rồi.”
Cơ Như Uyên không nói chỉ nhìn Trần Quốc Hưng rồi khẽ gật đầu, hắn cũng chỉ cười không tiếp tục nói thêm, mà nhìn qua Tiểu Yêu khẽ lắc đầu.
“ Tiếp độ cũng hơi chậm.”
“ Đại ca ta không có dám đột phá.”
Tiểu Yêu vẻ mặt con nít chảy dài ra, Trần Quốc Hưng cũng hơi gật đầu, diệt kiếp đối với đa số kẻ tu luyên quả nhiên là một cái gì đó kinh khủng, Trần Quốc Hưng cũng không biết dốt cuộc là kẻ nào lại bố trí ra cái thứ đó.
“ Ừ đây là Lừa Ngốc, các ngươi làm quen đi.”
Trần Quốc Hưng giới thiệu con lừa đen cho Cơ Như Uyên cùng Tiểu Yêu.
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ. Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....
Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn. Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát. Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró. "