Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 416: Vợ Người Ta




Hỗn lễ diên ra một cách bình thường, rồi cuối cung cũng tới màn trao lễ vật các thứ các thứ, các này cũng là Phiêu Miêu Tuyết Cung nuốt hết chứ cái vị nữ trưởng lão kia có được thứ gì đâu, Trần Quốc Hưng cũng phải nhìn tân lang một chút, tướng mạo tạm ổn, ánh mắt hữu thần nhìn rất giống người có bản lĩnh lớn, bảo sao vị nữ trưởng lão kia lại bỏ cả địa vị trưởng lão của Phiêu Miêu Tuyết Cung chạy theo người ta.

Ăn cũng đã ăn rồi, dĩ nhiên là phải tặng quà, Trần Quốc Hưng không biết nên tặng thứ gì cho phù hợp, đồ tốt thì hắn có nhiều nhưng tặng ra ngoài cũng hơi tiếc, lục lọi một lúc quyết định hát một bài làm món quà tinh thần thôi, còn đồ vật thực tế nó mất chất ra.

“Hôm nay là hôn lễ của một vị trưởng lão Phiêu Miêu Tuyết Cung, ta vô tình đi ngang qua nên ghé vào tham gia náo nhiệt, các vị đừng trách haha, như vậy đi ta tặng tân lang tân nương một ca khúc đi.”

Và dĩ nhiên Trần Quốc Hưng sẽ hát một bài phù hợp rồi, và hắn hát chính là bài Vợ Người Ta của Phan Mạnh Quỳnh.

“Oh ha oh
Tấm thiệp mời trên bàn
Thời gian địa điểm rõ ràng
Lại một đám mừng ở trong làng
Ɲgó tên bỗng dưng thấу hoang mang
Rồi ngàу cưới rộn ràng khắp vùng
Ai theo chân ai tới già trẻ đi cùng
Ɲhiều ngàу tháng giờ nàу tương phùng
Mà lòng caу caу caу
Giờ em đã là vợ người ta
Áo trắng cô dâu cầm hoa
Ɲhạc tung tóe thanh niên hòa ca
Vài ba đứa lên lắc lư theo
Ấу là thành đám cưới em với người ta
Anh biết do anh mà ra
Tình уêu ấу naу xa càng xa
Ɓuồn thaу là la lá
Ɓuồn thaу la lá la lá ố ô
Ɲghĩ nhiều chuуện trong đời
Anh thấу lòng càng rối bời
Liệu ngàу đó nhiệt tình ngỏ lời
Ϲhúng ta lấу nhau chứ em ơi
Đành bảo phó mặc ở duуên trời
Ɲhưng thâm tâm anh trách nàng tại sao vội
— QUẢNG CÁO —

Một người bước, một người không đợi
Thì đành tìm ai ai ai
Giờ em đã là vợ người ta
Áo trắng cô dâu cầm hoa
Ɲhạc tung tóe thanh niên hòa ca
Vài ba đứa lên lắc lư theo
Ấу là thành đám cưới em với người ta
Anh biết do anh mà ra
Tình уêu ấу naу xa càng xa
Ɓuồn thaу là la là la la lá a á a à
Ɓuồn thaу là la lá a à á à hú hu hù hú hu hú hu
Giờ em đã là vợ người ta
Áo trắng cô dâu cầm hoa
Ɲhạc tung tóe thanh niên hòa ca
Vài ba đứa lên lắc lư theo
Ấу là thành đám cưới em với người ta
Anh biết do anh mà ra
Tình уêu ấу naу xa càng xa
Ɓuồn thaу la lá la là la
Mà giờ em đã là vợ người ta
Hãу sống vui hơn ngàу qua
Ɲhạc cũng tắt thanh niên rời bar
Ϲòn năm sáu tên đứng lơ ngơ
Ấу là tàn lễ cưới em theo người ta
Anh bước đi như hồn ma
Ɲgàу hôm ấу như kéo dài ra
Ɓuồn thaу là la lá
Ɓuồn thaу la lá la lá la là la la là
Em đã là vợ người ta vợ người ta hú hơ hu hơ.”

Dĩ nhiên là cả Tiểu Yêu cùng lừa đen chính là hai diễn viên phụ họa, điệu nhảy Vinahouse huyền thoại đã được Trần Quốc Hưng trân truyền cho hai đứa, ở trên khán đài Tiểu Yêu cùng lừa đen trong điệu nhạc remix từ hai chiếc loa lớn quẩy nhiệt tình, từ múa quạt, trèo thuyền, dập chân tới bắt con muỗi, điểm nhẫn chính là con lừa đen, tuy không có hình dạng nhân loại nhưng lừa đen lại mang tới một cảm giác đẳng cấp dân bay, những điệu uốn éo phải gọi là dẻo hơn kẹo, không ít các tu sĩ ở bên dưới lần đầu gặp cảnh tượng như vậy, không ít kẻ còn hòa mình uốn ẽo theo điệu nhạc.

Trần Quốc Hưng thấy có nhiều kẻ hướng ứng liền móc luôn bộ DJ ra, mix luôn vài bài.
— QUẢNG CÁO —


“Nào nào đây là Ngựa, còn đây là Ke, các vị dùng tự nhiên.”

“Đêm nay dơ tay cao đêm lao đao bay lên vì sao, bóng tối khuất xá lối anh em ta đường về chung lối... hây hây hây... và nhạc DJ hôm nay ta bay...”

Trần Quốc Hưng đứng ở trên đài mix nhạc nhiệt tình, trong lòng cũng cảm thán không thôi, âm nhạc chính là một thứ gì đó rất thần kì, nó khiến cho những con người dù là trầm lặng đến mấy cũng có thể bung thả bản thân hòa mình theo những giai điệu phiêu đãng.

Lý Chiêu Hoàng cùng các trưởng lão tu vi cao khóe miệng đều giật giật nhìn một màn sảy ra, ánh mắt Lý Chiêu Hoàng nhìn tới gương mặt của Trần Quốc Hưng, hắn bắt gặp ánh mắt của giai nhân cũng không có lảng tránh và nháy mắt một cái làm cho Lý Chiêu Hoàng mặt mũi đỏ bừng, thấy vậy Trần Quốc Hưng hơi bĩu môi.

“Con nai vàng ngơ ngác, đạp chết bác thợ săn.”

Thế giới này nguy hiểm lắm, còn có rất nhiều kẻ trình độ diễn xuất còn hơn cả hắn không biết bao nhiêu lần, Lý Chiêu Hoàng này cũng không tệ.

Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn, Trần Quốc Hưng tặng lễ vật tinh thần xong rồi cũng về chỗ, bấy giờ tiệc rượu cũng đến độ hăng say, không người bắt đầu nâng cốc đi giao lưu với nhau, cái này làm Trần Quốc Hưng cảm giác có chút giống với những đám cưới ở quê, vui vẻ giao lưu rồi tí ra cổng giao lưu võ thuật luôn.

“Các vị cho ta làm quen được chứ?”

Một nam tử anh tuấn tới bàn của đám người Trần Quốc Hưng, cả đám nhiệt tình khách khách khí khí mời.

“Ngồi đi.”

“Ta tự giới thiệu trước, ta là Hà Tuyệt là đệ tử của Hóa Hư Kim Động, không biết đại danh của các vị?”

“Chúng ta không có danh tiếng gì cả, nào nào tới là uống.”

Rồi cả đám chén chú chén anh tới mức Hà Tuyệt phải nâng mông bỏ chạy, rượu ở đây được Phiêu Miêu Tuyết Cung dùng linh quả để ủ, tác dụng lên tu sĩ là vẫn có, tên Hà Tuyệt chắc con ông cháu cha tu vi chỉ có Kim Đan Kỳ cũng chẳng thể trụ được bao lâu, có người mở màn không ít kẽ chạy tới bàn Trần Quốc Hưng, nữ thì tập chung tới Nguyên Long, nam thì cứ hướng tới Cơ Như Uyên, ở nơi này lại xuất hiện một mỹ nhân không thua kém đệ nhất mỹ nữ Lý Chiêu Hoàng khiến nhiều kẻ có ý đồ.

“Xin chào các vị, ta tên Bạch Vu, rất vui được làm quen với các vị.”

Bạch Vu là một nam tử béo, đặc biệt là có một đôi mắt nho dài, ánh mắt không ngần ngại nhìn chằm chằm vào Cơ Như Uyên, thậm chí không ngần ngại kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Cơ Như Uyên.

“Mỹ nữ cho ta hỏi tên của nàng được không?”
— QUẢNG CÁO —

“Cơ Như Uyên.”

Cơ Như Uyên nhàn nhạt trả lời, Bạch Vu rót rượu mời Cơ Như Uyên một chén sau đó ba hoa khoác lác, Trần Quốc Hưng ở một bên gãi gãi mũi, nhìn tên Bạch Vu này với một ánh mắt khinh bỉ, càng ngày Bạch Vu càng hành động thái quá, bàn tay không biết do cố ý kiểu gì đã khoác lên vai của Cơ Như Uyên.

“Hừ.”

Cơ Như Uyên quay đầu nhìn Bạch Vu cười nhạt một cái, cả người Bạch Vu bất chợt bốc cháy lên một ngọn lửa màu trắng, Bạch Vu hình như còn không nhận ra được điều đó, cái mặt béo lại hướng tới mặt Cơ Như Uyên cắn xuống.

“Phù.”

Cơ Như Uyên thổi một cái thân thể Bạch Vu hóa thành vô số đạo bụi phấn rơi lả xuống đất, toàn trường lập tức rơi vào im lặng, Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi, cái này là cái tên Bạch Vu tự gánh lấy hậu quả, hoa đẹp không phải kẻ nào cũng có thể đụng vào.

“Các vị nên cho chúng ta một lời giải thích?”

Toàn bộ trưởng lão Phiêu Miêu Tuyết Cung đứng dậy, chuyện như vậy sảy ra ở địa bàn Phiêu Miêu Tuyết Cung làm ảnh hưởng lớn, người tới tham gia hôn lễ lại bị người ta giết ngay trước mặt, nếu Phiêu Miêu Tuyết Cung không đứng ra giải quyết sau này uy danh sẽ bị ảnh hưởng.

“Hắn bị dục hỏa của bản thân tự đốt cháy.”

Cơ Như Uyên nhàn nhạt trả lời, Lý Chiêu Hoàng con ngươi co lại, nhìn đám người Trần Quốc Hưng.

“Các vị dốt cuộc là ai? Tại sao lại gây sự ở địa bàn của chúng ta, nếu không giải thích rõ ràng Phiêu Miêu Tuyết Cung nhất định sẽ khiến các vị đều phải ở lại nơi này.”

“Ở lại cũng được, ta nguyện ý ở lại vì cung chủ.”




Hắn không phải thần, càng không thánh mẫu, hắn không tính toán được tất cả, vì người thông minh và lợi hại hơn hắn có rất nhiều. Hắn từng bước đi trên con đường trở nên mạnh mẽ, gian nan gia tăng thực lực của mình, đồng thời lại dấn sâu vào vô số âm mưu, kiếp nạn.

Ta là chính kiếp nạn của Chư Thiên Vạn Tộc.