Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 422: Rắm Thần




Mấy đứa trẻ bị Trần Quốc Hưng quát tháo những chẳng có đứa nào nghe lời, có đứa còn lè lưõi ra làm mặt quỷ hướng tới Trần Quốc Hưng, hắn khóe miệng nhếch nhếch, đúng là mấy thằng nhóc bố láo, lát nữa thì bị dọa ỉa ra quần hắn mới cứu bọn nó.

Nhóm bảy tám đứa nhóc vẫn bì bõm dưới sông tắm, nô đùa dưới nước, từ phía xa xa một con ngạc ngư thân hình to lớn đang chầm chậm bơi tới, con ngạc ngư này không phải yêu thú mà chỉ đơn thuần là một con ngạc ngư bình thường, nhưng đối với đám nhóc con vắt mũi chưa sạch là mối nguy hiểm trí mạng.

Khi con ngạc ngư bơi tới chỗ đứa trẻ, mắt nó đảo đảo như đang chọn lựa con mồi phù hợp để cắn một miếng, cuối cùng nó chọn một thằng bé mập mạp trắng trẻo nhất trong đám nhỏ, rồi quẫy đuôi lao tới há cái miệng rộng cắn tới.

“Hình như dưới nước có thứ gì thì phải, vừa có bọt nước lớn.”

Một thằng nhóc lớn nhất trong đám hô lớn, lập tức có đứa lặn xuống nhìn, cả đám trẻ mặt tái mét khi nhìn thấy có một con ngạc ngư đang nhe răng lao tới.

“Tiểu Chu mau chạy, có ngạc quái đang cắn tới.”

Tiểu Chu chính là đứa trẻ trắng trẻo mập mạp, nghe thấy tiếng nói của những đứa trẻ khác lại thấy bọn nó bơi toán loạn chạy vào bờ, Tiểu Chu mặt như táo bón khó coi ú ớ.

“Cứu... cứu đệ... các ngươi đừng bỏ ta.”

Trần Quốc Hưng ở trên bờ lông mày nhướn một cái, cái lũ trẻ này cũng thật là, phải ở lại sống chết cùng nhau cho nó chí khí chứ, chưa gì đã chạy nhanh thế, nếu mà là hắn trong trường hợp đó hắn cũng chạy đầu tiên, ở lại lớ ngớ bị ăn thịt. Chỉ có một đứa trẻ gầy gò cố gắng bơi tới kéo theo Tiểu Chu, nhưng tốc độ làm sao có thể vượt qua được ngạc ngư, chẳng mấy con ngạc ngư đã há miệng cắn tới, Trần Quốc Hưng định ta tay nhưng chợt lông mày nhăn tít lại, vẻ mặt hơi bất ngờ.

Tiểu Chu thấy đằng sau ngạc ngư há cái miệng lớn cắn tới, sợ tới mức mặt tái nhợt không tự chủ được đánh ra một quả rắm, rắm này có một màu xanh tím mờ nhạt không hề bị tan trong nước, mà nó tỏa ra một vùng, ngạc ngư vừa hít phải luồng không khí không mấy sạch sẽ này lập tức trợn mắt cá xấu, chỉ trong hai nhịp thở ngửa bụng chết tốt.



“Rắm thần công à?”

Trần Quốc Hưng khóe miệng giật giật, ánh mắt nhìn về tên nhóc con béo mập kia với ánh mắt nóng bỏng, cái này cũng không phải đơn giản là rắm thông thường, đây chính là uế khí tiên thiên, cái này chính là một thân thể tiên thiên Uế Thân, nếu phát huy điểm mạnh này thì tên tiểu tử mập mạp kia chính là một rắm thần cũng nên, một rắm có thể động cửu thiên, cứ tưởng tượng tới một ngày tên tiểu tử mập kia chổng đít về phía kẻ địch rồi nổ một tiếng kêu quyễn rũ “Bẹp” một tiếng, rắm phóng ra với vận tốc nhanh chóng khiến cho kẻ địch không thể tránh khỏi, hít phải loại uế khí không thể ngăn cản này thật sự có thể khiến cho mũi hỏng luôn, cũng không thể đơn giản mà ngăn cản loại rắm này, đây chính là tuyệt vời ông mặt trời, Trần Quốc Hưng quyết định bồi dưỡng nên một tuyệt thế rắm thần.

Nhìn về tên nhóc gầy gò dũng cảm kéo tên nhóc mập mạp, Trần Quốc Hưng gật đầu, tên này xứng đáng là kẻ đứng đầu, nguy loạn có thể vì kẻ khác mà sẵn sàng lao vào sinh tử, mưu trí hiện tại chưa đủ chỉ làm theo cảm tính, nhưng trưởng thành lại ở dưới kinh nghiệm trộm cắp từ nam ra bắc của Trần Quốc Hưng, thằng nhóc đó sẽ biến thành một thằng nhóc bố láo lanh lợi.

“May cho các ngươi? Hừ hừ nếu ta không ra tay các ngươi thành cứt trong bụng con ngạc ngư này rồi.”

Trần Quốc Hưng dĩ nhiên là nhảy ra mà nhận lấy cái công lao cứu mạng này rồi, bọn nhóc con làm sao mà biết được con ngạc ngư này chết dưới thần công rắm thần của tên nhóc mập mạp kia được, đến cả ngay cái tên nhóc mập cũng chưa chắc đã biết năng lực của mình.

Trần Quốc Hưng đứng trên mặt nước chắp tay bộ dạng cao nhân nhìn hai đứa nhóc con còn đang mặt mũi tái mét, mũi Trần Quốc Hưng tự nhiên lệch sang một bên, vẻ mặt tái mét trong lòng thì khiếp sợ.

“Rắm này quá lợi hại.”

Trần Quốc Hưng mải làm màu mà chẳng để ý hít phải luồng không khí ô uế của tiểu tử mập còn sót lại, làm hắn tí nữa nôn sạch thức ăn, vội vàng ngưng khí nhưng mũi của hắn vẫn cảm giác không được thoải mái, hắn liền móc một cái khẩu trang y tế sát khuẩn tới chín mươi chín phân trăm đeo lên.

“Tiền bối là tu sĩ.”

“Đúng vậy, hai tên các ngươi có muốn theo ta học tiên thuật hay không?”

“Muốn.”

“Ta cũng muốn.”

Hai đứa nhóc con lúc này chẳng còn để ý tới chuyện vừa rồi, lúc này dưới lời đề nghị của Trần Quốc Hưng đầu gật như bổ củi, Trần Quốc Hưng cười ha ha hài lòng vuốt vài sợi râu dưới cằm, rồi mới nhớ, hắn cũng tính là có hai đệ tử rồi thì phải, không phải, chỉ có một để tử tiểu hồ ly nhân yêu Mộng Mộng được hắn xem là chân chính, còn tên Dương Quá hắn cũng chỉ xem như một nửa đệ tử, số mệnh của tiểu tử này có điều đặc biệt, hắn thật ra cũng chẳng có dạy dỗ gì cả, chỉ đơn giản là dắt tiểu tử đó đi một đoạn đường, phần duyên tình này cũng không đáng nhắc tới, bởi vì không có Trần Quốc Hưng, tên tiểu tử Dương Quá đó vẫn có thể nhận được truyền thừa ở Cửu Sơn Phong, đây chính là số mệnh.

“Được rồi thu nhận hai tên nhóc các ngươi vào sơn môn, ừ tên ngươi là gì?”

"Tiền bối ta tên Ngọc Hải Đăng.”



“Còn ta tên Tiểu Chu.”

Hai đứa trẻ lần lượt giới thiệu, Trần Quốc Hưng hài lòng mang chúng nó bay tới chỗ Liễu Nhược Nhan đang đứng bất động, thấy Liễu Nhược Nhan đứng đó, hai đứa trẻ hơi bất ngờ, sau đó thằng nhóc Ngọc Hải Đăng đôi mắt lộ ra tinh quang nhìn Trần Quốc Hưng nói.

“Ngài là vị tiền bối đã khiến Âu Dương gia trong một đêm bỏ chạy khỏi Lãng Nguyệt thành? Là vị cao nhân thần bí được đồn đại suốt gần đây.”

Trần Quốc Hưng vẻ mặt càng lộ ra hài lòng nhìn tên nhóc Ngọc Hải Đăng.

“Dập đầu bái ta làm thầy, sau này ngươi chính là đệ tử thứ hai của ta, cũng sẽ là trưởng môn phái đời tiếp theo.”

Ngọc Hải Đăng thân thế cũng giống với Liễu Nhược Nhan, đều có phụ mẫu chỉ là ngưòi phàm, sinh sống bằng nghề đánh bắt, nhưng từ bé đã lộ ra thiên tư thông minh hơn người, hiểu chuyện hơn xa với những đứa trẻ cùng chăng lứa, nay lại được đích thân bị cao nhân chọn làm đệ tử, Ngọc Hải Đăng suy nghĩ thiệt hơn nhanh chóng trong chớp mắt, cuối cùng quỳ thụp xuống dập đầu tam bái cửu khấu đối với Trần Quốc Hưng.

“Đệ tử tham kiến sư phụ.”

“Tốt tốt tốt.”

Trần Quốc Hưng liếc mắt nhìn qua tên nhóc mập mạp, lập tức thằng nhóc này cũng làm y như Ngọc Hải Đăng, dập đầu với Trần Quốc Hưng, hắn hài lòng cười vui vẻ.

“Ừ nhớ kĩ tên của vi sư, Trần Quốc Hưng.”

“Vâng sư phụ.”

Lúc này Liễu Nhược Nhan đã mở mắt nhìn qua bên này, đôi mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

“ Tiểu Chu? Hải Đăng các ngươi sao lại ở đây?”

“Nhược Nhan tỷ, chúng ta đều bái tiền bối làm sư phụ, tỷ cũng vậy sao?”



Liễu Nhược Nhan nhìn qua Trần Quốc Hưng đôi mắt thoáng lộ chút gì đó, rồi lắc đầu.

“Không có.”

Trần Quốc Hưng phất tay cắt ngang.

“Trở về thôi.”

Buổi tối hôm đó Trần Quốc Hưng đứng ở trước sân nhà nhỏ của hai cha con Liễu Nhược Nhan, đứng chắp tay nhìn trời, một lúc sau Liễu Nhược Nhan đi tới phía sau Trần Quốc Hưng quỳ thụp xuống.

“Tiền bối xin người thu nhận ta vào sư môn của người.”

Trần Quốc Hưng không quay đầu hờ hững nói.

“Duyên số không đủ, chuyện này không thể, ta có thể dạy ngươi như đối với hai thằng nhóc Hải Đăng, Tiểu Chu, tiên lộ mơ mịt có những chuyện ngươi có muốn cũng không được, hiểu không?”

“Dạ vâng tiền bối.”

Trần Quốc Hưng cũng không muốn thu nhận Liễu Nhược Nhan, bởi vì hắn nhìn thấu tâm tư của nàng, nói thế nào nhỉ? Hắn cảm giác Liễu Nhược Nhan chính là một kiểu người có thể vì lợi ích bản thân mà bỏ qua tất cả, là kiểu người ham danh ham lợi, đừng tưởng rằng hắn không biết nàng đã làm mấy chuyện nhỏ sau lưng hắn, đối với những thứ nhận quà lễ của những kẻ khác không phải là xấu, nhưng kiểu dùng danh nghĩa của hắn để tư lợi này khiến Trần Quốc Hưng không thích, con người chẳng có ai là hoàn hảo cả, hắn cũng không trách Liễu Nhược Nhan, hắn cũng sẽ dạy dỗ nàng tu tiên, nhưng không nhận làm môn đồ của hắn.