Chương 51 - Lớp học bị mất điện
Editor: Toả Toả
Nhìn thấy cảnh này, Phó Chu không thể ngồi yên, vốn dĩ đã không ưa Đặng Mục, tuần trước lại có người trong đội bóng của Đặng Mục đến kiếm chuyện.
Tâm trạng của hắn đột nhiên tụt xuống, cất bước định đuổi theo.
"Cậu đừng qua đó." May mà Ngô Tưởng kịp thời gọi hắn lại: "Chắc là anh Giang có chuyện muốn nói với Đặng Mục, cũng không muốn cho cậu biết."
Giữa Đặng Mục và cậu còn có những lời thì thầm và bí mật mà hắn không thể nghe được!?
Phó Chu cau mày, trong lòng như bị nhét đầy chanh, một cảm giác chua chát khó chịu trỗi lên.
Tâm tư của Đặng Mục đã bay đến tận trời rồi, vậy thì mẹ nó có thể là người tốt gì chứ, Giang Hành Thâm tìm cậu ta thì thôi đi, sao lại còn không nói cho mình biết một chút nào hết?
Dù rằng mình không có quyền biết những điều này, nhưng, nhưng...... Chẳng phải Giang Hành Thâm thích mình sao?
Phó Chu như bị đánh bại, khí thế giảm sút, không nhìn về phía đó nữa.
"Ế." Lê Bình lên tiếng: "Học sinh giỏi đi rồi."
Hắn lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên, thấy Giang Hành Thâm đã rời khỏi chỗ của Đặng Mục, dường như đang đi về phía toà nhà giảng dạy.
Phó Chu vừa định bước theo, nhưng chân kịp dừng lại, nhớ ra: "Chắc chắn Giang Hành Thâm vẫn chưa ăn cơm."
"Đúng vậy." Trình Kiệt Văn thuận miệng nói thêm: "Học sinh giỏi chắc vừa tan học đã đi tìm Đặng Mục rồi."
"Tụi mày đi trước đi, tao đi mua cơm cái đã."
"Được."
"Đúng vậy." Trình Kiệt Văn thuận miệng tiếp tra: "Học bá phỏng chừng vừa tan học liền tìm Đặng Mục đi."
"Đậu má làm tôi sợ chết khiếp." Giọng của Phó Chu vang lên, mang theo sự bất ngờ và nhận thức muộn màng: "Tôi còn tưởng có chuyện gì xảy ra nữa chớ."
"Yên lặng, yên lặng!"
"Vì cái gì." Phó Chu ngây người, một lần nữa nhìn về phía hắn.
"Vậy sao? Nhưng cậu thì lại thay đổi nhiều lắm." Giang Hành Thâm trả lời với vẻ mặt không cảm xúc, cảm thấy hai từ "ngoan ngoãn" và "mềm lòng" chẳng liên quan gì đến mình.
"Ừm." Phó Chu vẫn không buông tay, cũng nhìn ra ngoài, chỉ thấy đèn đường năng lượng mặt trời trên đường đang cố gắng chiếu sáng yếu ớt.
"Ừm." Giang Hành Thâm gật đầu, không phủ nhận: "Tìm cậu ấy có chút việc."
"Trở nên ngốc nghếch hơn."
"Trả lời cái gì?"
"Trả lời cái gì?"
"Tôi ngoan mà, cậu nói gì tôi cũng nghe."
"Tôi muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn."
"Tôi không muốn."
"Tôi không có ngốc." Phó Chu bĩu môi, nói thì nói vậy nhưng trên mặt vẫn không giấu nổi niềm vui.
"Thật sao?" Phó Chu gấp rút hỏi: "Tôi đã thay đổi như thế nào?"
"Ta nếu là nói, ngươi sẽ sinh khí sao?"
"Ta không phải cái gì đều muốn biết." Phó Chu rốt cuộc nguyện ý ngồi thẳng thân mình xem hắn, vẫn cứ nhấc không nổi tinh thần, rất là ủy khuất: "Chỉ là ngươi liền đi tìm ai đều không cùng ta nói, ta sợ ngươi không cùng ta chơi."
"Tại sao?" Phó Chu ngẩn người, lại nhìn cậu.
"Ta dựa làm ta sợ nhảy dựng." Phó Chu thanh âm truyền đến, mang theo đột nhiên không kịp phòng ngừa cùng hậu tri hậu giác, "Ta còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì."
"Sẽ không."
"Sau này dù có nói chuyện với Đặng Mục cậu cũng phải cẩn thận đấy." Phó Chu nghiêm túc dặn dò: "Cậu ta chẳng có ý tốt gì với cậu đâu, cậu lại ngốc nghếch không nhận ra, đến lúc đó bị cậu ta lừa cũng không biết."
"Sao lại không? Cậu xem bây giờ cậu đã bị cậu ta lừa rồi!"
"Ờ, tới ngay." Ngô Tưởng tạm thời gác lại sự nghi ngờ.
"Như thế nào sẽ không? Ngươi xem ngươi hiện tại đã bị hắn lừa!"
"Nhưng nếu cậu ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ ——"
"Nhưng là ngươi nếu có thể nghe lời một chút, ta liền ——"
"Ngươi đừng đi qua." Cũng may Ngô tưởng kịp thời gọi lại hắn, "Phỏng chừng là Giang ca tìm Đặng Mục có chuyện nói, cũng không nghĩ làm ngươi biết."
"Ngươi về sau liền tính cùng Đặng Mục giao lưu cũng muốn cẩn thận một chút." Phó Chu nghiêm túc giao đãi nói, "Hắn đối với ngươi không có gì hảo tâm tư, ngươi lại ngây ngốc nhìn không ra tới, đến lúc đó bị hắn lừa cũng không biết."
"Ngô tưởng ngươi thất thần làm gì đâu." Lê Bình kêu hồi hắn lực chú ý, "Đi a."
"Ngô Tưởng, cậu đứng đờ ra làm gì vậy?" Lê Bình gọi sự chú ý của cậu ta lại: "Đi thôi."
"Nga tới." Ngô tưởng tạm thời thu hồi hồ nghi.
"Nếu tôi nói, cậu có tức giận không?"
"Không phải cái gì tôi cũng muốn biết." Phó Chu rốt cuộc cũng chịu ngồi thẳng dậy nhìn cậu, nhưng vẫn không có tinh thần, có hơi uất ức: "Chỉ là ngay cả việc đi tìm ai cậu cũng không nói với tôi, tôi sợ cậu không chơi với tôi nữa."
"Không có sau đó, làm bài tập đi."
"Không có sau đó, làm bài tập."
"Không cần." Phó Chu tựa hồ ỷ vào bọn họ ở góc vị trí, người khác chú ý không đến, lá gan lớn lên, "Ngươi vừa mới còn không có trả lời ta đâu."
"Không buông." Phó Chu có vẻ như dựa vào việc bọn họ đang ở góc khuất, không ai chú ý đến, lá gan trở nên lớn hơn: "Cậu còn chưa trả lời tôi mà."
"Không."
"Hả?" Phó Chu ngơ ngác, cúi đầu nhìn thì mới phát hiện đúng là như vậy, xấu hổ nói: "Ồ, ồ."
"Ê anh Phó, học sinh giỏi, sao hai người còn chưa thu dọn cặp sách nữa, nhanh lên nào."
"Có lẽ chính cậu cũng không nhận ra." Cuối cùng Phó Chu cũng chịu buông tay cậu ra, quay mặt sang nhìn cậu: "Bình thường lúc nào cậu cũng im lặng, nhưng người khác nói gì cậu đều đáp lại, cũng chẳng từ chối điều gì."
"Chuyện là khi tan học chiều nay." Phó Chu nói với giọng ủ rũ, hắn không thể giấu được suy nghĩ trong lòng, Giang Hành Thâm bảo nói thì đã nói ngay: "Tôi thấy cậu với Đặng Mục."
"Chính là buổi chiều tan học thời điểm." Phó Chu thanh âm rầu rĩ, hắn tâm sự một chút cũng tàng không được, Giang Hành Thâm làm nói liền nói, "Ta nhìn đến ngươi cùng Đặng Mục."
"Các ngươi đi trước, ta đi mua cái cơm."
"Ân." Phó Chu cũng không buông tay, đi theo nhìn mắt bên ngoài, chỉ có trên đường năng lượng mặt trời đèn đường còn ở mỏng manh kiên trì chiếu sáng.
"Ân." Giang Hành Thâm gật gật đầu, cũng không có phủ nhận, "Tìm hắn có chút việc."
"Ai mà biết." Phó Chu cảm thấy dạo này hai người bọn họ thỉnh thoảng thích nói chuyện để tạo cảm giác tồn tại: "Sao tụi mày lại không muốn ở trong lớp lâu thêm chút nào vậy?"
"Ai biết." Phó Chu cảm thấy hai người bọn họ hiện tại lão thích thường thường mà nói chuyện xoát tồn tại cảm, "Các ngươi như thế nào liền như vậy không nghĩ ở phòng học nhiều đợi lát nữa đâu?"
"Ai." Lê Bình ra tiếng, "Học bá đi rồi."
"A?" Phó Chu ngốc ngốc, cúi đầu vừa thấy mới phát hiện thật là, hậm hực mà mở miệng: "Nga, nga."
Đặng Mục tâm tư đều phải đặt tới bầu trời, kia mẹ nó có thể là cái gì người tốt, Giang Hành Thâm tìm hắn liền tính, vì cái gì một chút cũng không nói cho chính mình.
Ý của cậu là sẽ không bị lừa, nhưng trong đầu Phó Chu lại tự động hiểu theo một nghĩa khác.
Vừa nói lời này ra, Phó Chu quả nhiên giảm bớt lực.
Vừa dứt lời, đã có học sinh thu dọn cặp sách từ trước, xách cặp phi ra khỏi lớp, tiếng ồn ào dấy lên.
Với lại thật lòng mà nói, cậu không hiểu lắm về hành vi và thái độ quá mức quan tâm của Phó Chu.
Về hôm nay Đặng Mục sự hắn không nghĩ nói ra, cũng không cảm thấy có cái gì cần phải nói ra tới.
Về chuyện của Đặng Mục hôm nay, cậu không muốn nói ra, cũng không thấy cần thiết phải nói ra.
Vài giây sau, hắn bất đắc dĩ nói: "Ngươi không chê nhiệt sao?"
Vài giây sau, cậu bất đắc dĩ nói: "Cậu không thấy nóng sao?"
Tuy rằng chính mình không quyền lợi biết này đó, chính là, chính là...... Giang Hành Thâm không phải thích chính mình sao.
Trong phòng học cúp điện.
Trong mắt người khác, cậu có vẻ là người ít nói, khó gần, nhưng đối với Phó Chu, điều đó chỉ thể hiện sự ngoan ngoãn.
Trong giờ tự học buổi tối, cả lớp yên tĩnh, chỉ nghe thấy vài tiếng lật trang giấy.
Trong bóng tối mờ ảo của lớp học, sự tiếp xúc gần gũi và mơ hồ này khiến đầu óc của hắn không thể yên tĩnh.
Trong ban động tĩnh nhỏ một chút, chờ lão Tiền sau khi đi, Giang Hành Thâm ánh mắt dời xuống, nhìn về phía Phó Chu nắm lấy cổ tay hắn tay, giật giật muốn tránh thoát, "Hảo buông ra đi."
Trình Kiệt Văn quay đầu nhìn bọn họ, thiếu tinh ý không cho hai người cơ hội để tiếp tục nói chuyện.
Trình Kiệt Văn: ?
Trình Kiệt Văn:?
Tính ra cuối cùng đáp án lúc sau, hắn dừng lại bút, một bên Phó Chu phảng phất chờ đã lâu, lập tức đem tiếng Anh thư đẩy đến trước mặt hắn, "Cái này từ đơn là có ý tứ gì?"
Tiết tự học buổi tối đi học, trong ban một mảnh an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy vài tiếng phiên động trang giấy động tĩnh.
Tiết tự học buổi tối cúp điện loại sự tình này đối mỗi cái học sinh tới nói không thể nghi ngờ là vui sướng nhất sự, Trình Kiệt Văn cùng Lê Bình so với ai khác đều hưng phấn, lập tức quay đầu lại tìm hai người bọn họ, "Phó ca, học bá, một hồi nếu là không có tới điện có phải hay không là có thể trực tiếp tan học?"
Tiếng động trong lớp nhỏ hơn một chút, sau khi thầy Tiền đi khỏi, Giang Hành Thâm hạ tầm mắt, nhìn tay Phó Chu đang nắm cổ tay mình, giật giật muốn rút ra: "Được rồi, buông tay ra đi."
Thật ra, Giang Hành Thâm biết tại sao hắn lại như vậy, nhưng cậu vẫn chọn cách im lặng.
Tay trái của cậu được thả ra, nhưng tay của Phó Chu lại trượt xuống cổ tay phải của cậu, ngay khi Giang Hành Thâm cho rằng cuối cùng hắn cũng chịu nhượng bộ thì nhận ra động tác tiếp theo của hắn, vẻ mặt cậu cứng đờ.
Tâm tình của hắn chợt giáng xuống, nhấc chân liền phải đuổi theo.
Sự kiện mất điện trong giờ tự học buổi tối chắc chắn là điều vui vẻ nhất đối với mọi học sinh, Trình Kiệt Văn và Lê Bình còn phấn khởi hơn ai hết, lập tức quay đầu tìm hai người bọn họ: "Anh Phó, học sinh giỏi, nếu lát nữa không có điện lại thì có phải là được tan học luôn không?"
Sự giải thích nhẹ nhàng của cậu càng khiến Phó Chu cảm thấy mình giống như người ngoài cuộc, sốt ruột hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
Sau khi tính ra đáp án cuối cùng, cậu dừng bút, Phó Chu bên cạnh như đã chờ đợi từ lâu, lập tức đẩy cuốn sách tiếng Anh ra trước mặt cậu: "Từ này có nghĩa là gì?"
Sao Phó Chu lại ân cần với anh Giang như thế chứ?
Sai, quá sai.
Rõ ràng là công tắc điện đã dừng lại, nhưng dường như đã kích hoạt một công tắc nào đó của Phó Chu.
Phó Chu đối Giang ca như thế nào như vậy ân cần?
Phó Chu đem mặt vùi vào trong khuỷu tay, vừa hỏi một cái không hé răng.
Phó Chu vùi mặt vào khuỷu tay, được hỏi nhưng không trả lời.
Phó Chu vừa muốn đuổi kịp trước, bước chân lại kịp thời dừng lại, nhớ tới, "Giang Hành Thâm khẳng định còn không có ăn cơm."
Phó Chu thấy phản ứng này của cậu, buồn bã nói: "Cậu thấy mất kiên nhẫn với tôi rồi sao?"
Phó Chu nhíu mày, trong lòng cùng bị tắc chanh dường như, dâng lên một cổ no trướng chua lòm không thoải mái.
Phó Chu nhìn đến hắn cái này phản ứng, mất mát nói: "Ngươi đối ta không kiên nhẫn sao?"
Phó Chu nhìn cậu chăm chú, vậy mà ánh mắt lại mang theo một chút tính áp bức như thật, đắc ý nói: "Cậu hứa đi, rồi tôi sẽ buông tay."
Phó Chu mỉm cười, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy: "Sao cậu chẳng thay đổi gì hết vậy? Hồi nhỏ cũng ngoan ngoãn như vậy, dễ mềm lòng, chỉ cần nài nỉ một chút là đồng ý ngay."
Phó Chu cũng không biết mình bị làm sao, lòng bàn tay của hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Giang Hành Thâm, thậm chí ngón tay cái còn có thể chạm vào nhịp đập của mạch máu.
Phó Chu cũng không biết chính mình làm sao vậy, hắn lòng bàn tay chỗ có thể cảm nhận được Giang Hành Thâm nhiệt độ cơ thể, thậm chí mặt trong ngón tay cái còn có thể sờ đến mạch đập nhảy lên.
Phó Chu chợt tỉnh táo lại, mặt bỗng nhiên nóng bừng, lúng túng nói: "Không, không có gì."
Phó Chu cái này bị hoàn toàn đả kích tới rồi, ghé vào trên bàn, đem đầu chuyển hướng bên kia.
Phó Chu bóp bóp đầu ngón tay trỏ của cậu: "Đừng quan tâm đến cậu ta nữa, có được không? Có được không?"
Phó Chu bao bọc lấy mu bàn tay của cậu, tiếp đó chen vào lòng bàn tay, các ngón tay lỏng lẻo đan vào nhau, kéo cậu lại gần mình hơn.
Phó Chu ăn mệt giống nhau, khí thế suy nhược xuống dưới, không hề hướng bên kia nhìn.
Ở phòng học hắc đèn bí ẩn hoàn cảnh hạ, như vậy thân mật mơ hồ tiếp xúc làm hắn mạc danh cảm thấy đầu óc tĩnh không xuống dưới.
Nói xong, hắn quay lại đầu lại bỏ thêm một câu: "Vậy được rồi, lần sau ta sẽ nói một tiếng."
Nói xong, cậu quay đầu lại nói thêm một câu: "Thôi được, lần sau tôi sẽ nói trước với cậu."
Nhưng cũng khó bị lừa hơn, rõ ràng trước đây cậu chỉ cần nói vài câu là có thể dễ dàng lừa được kẹo và đồ ăn vặt, giờ thì ngay cả việc buông tay cũng không chịu.
Nhìn đến này phúc cảnh tượng Phó Chu căn bản đãi không được, vốn dĩ liền không quen nhìn Đặng Mục, thượng chu lại có Đặng Mục đội bóng người tới tìm việc.
Nhấp môi suy nghĩ một chút, hắn đem trong tay bút xoay cái phương hướng, dùng nắp bút kia đầu chọc chọc Phó Chu cánh tay, "Như thế nào không cao hứng?"