Editor: Toả Toả
Khi mọi người đang trò chuyện, Ngô Tưởng nhìn cậu bé Omega ngồi bên cạnh, thấy cậu bé đang tự mình chơi game, không gây ồn ào gì.
Cậu ta tò mò hỏi: "Phó Chu, đây là đứa nhỏ mà cậu nói phải không? Bao nhiêu tuổi rồi?"
Hôm nay bọn họ được gọi ra ngoài chơi bởi vì Phó Chu nói một mình dẫn đứa nhỏ đi chơi ở công viên giải trí thì quá buồn chán, bèn gọi mọi người cùng ra ngoài.
Phó Chu vẫn đang đợi Giang Hành Thâm trả lời, sau khi bị cắt ngang thì giương mắt đáp: "Phải, mười lăm tuổi, học lớp 8, các cậu cứ gọi nó là Phương Phỉ là được."
Nghe vậy, Giang Hành Thâm nhìn qua Phương Phỉ, thấy đó là một Omega có dáng vẻ thanh tú, chỉ là đôi mắt luôn dán vào điện thoại, có lẽ học sinh ở tuổi này đều thích chơi game.
Chẳng qua, rõ ràng Phương Phỉ không phải là "bạn của Phó Chu" mà cậu đã đoán.
Đối với việc Phương Phỉ liên tục chơi điện thoại, Phó Chu dường như cũng không chịu nổi, mở miệng nói: "Đã ra ngoài chơi rồi, mày đừng cứ chơi game mãi, nhìn xem lát nữa muốn chơi trò gì."
Lúc này Phương Phỉ mới đặt điện thoại xuống, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em muốn chơi nhà ma."
"Được." Phó Chu gật đầu ra hiệu cho cậu bé: "Uống hết nước trước đi, nhà ma ngay bên cạnh thôi, có muốn ăn gì không?"
Phương Phi nói: "Em muốn ăn đùi gà nướng."
"Chút nữa ra ngoài mua." Phó Chu lại hỏi những người khác: "Còn các cậu thì sao?"
Ba người lắc đầu: "Bây giờ chưa muốn ăn gì, để lát nữa rồi nói."
"Được." Phó Chu cúi đầu: "Vậy cậu ra ngoài trước đi, tôi đợi khi Pheromone trên người tan bớt rồi sẽ ra tìm cậu."
"Đợi lát nữa đi, để tôi nói với bọn họ một tiếng."
"Đợi chút, ta cùng bọn họ nói một tiếng."
"Vậy tôi có thể lại gần cậu hơn không?"
"Vậy sao?"
"Ừm."
"Tôi không tin."
"Tôi có thể gọi điện bảo bọn họ đi trước."
"Ta như thế nào biết?"
"Ta không tin."
"Tại sao cậu không chịu nói rõ với tôi, tôi chỉ muốn biết có phải cậu đã chán ghét tôi rồi không."
"Ta có thể gọi điện thoại làm cho bọn họ đi trước."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó cái gì?"
"Phương Phỉ."
"Phương phỉ."
"Phải không."
"Ồ." Giang Hành Thâm bình tĩnh lại, nhìn vẻ mặt đầy thẹn thùng của hắn với khuôn mặt không cảm xúc: "Bây giờ tôi có thể đi được rồi chứ?"
"Ngươi đừng sủy minh bạch giả bộ hồ đồ." Phó Chu tới gần lại đây, đầy mặt ủy khuất, tuy rằng này hai chữ đặt ở trên người hắn thực không thích hợp.
"Ngươi vì cái gì không chịu cùng ta nói rõ ràng, ta chính là muốn biết ngươi có phải hay không ghét bỏ ta."
"Ngươi nếu là không ăn nói ——" Phó Chu bắt lấy hắn ghế dựa một bên tay vịn, tiếp tục chấp nhất hỏi: "Liền nói cho ta vì cái gì không đáp ứng cùng ta ra tới chơi."
"Ngươi không nói ta liền không bỏ ngươi đi."
"Nga." Giang Hành Thâm một lần nữa bình tĩnh lại, mặt vô biểu tình nhìn hắn đầy mặt thẹn thùng bộ dáng, "Hiện tại có thể cho ta đi rồi sao."
"Nếu cậu không ăn ——" Phó Chu nắm lấy một bên tay vịn của ghế cậu, cố chấp hỏi tiếp: "Thì hãy nói cho tôi biết tại sao lại không đồng ý ra ngoài chơi với tôi đi."
"Làm sao tôi biết được?"
"Không sao." Trên mặt Giang Hành Thâm không lộ ra vẻ khó chịu: "Cậu có muốn ở lại đây một lúc rồi hãy đi không?"
"Không phải, ta tới tìm ngươi."
"Không ghét."
"Không có." Giang Hành Thâm nói: "Tôi không ghét Pheromone của cậu."
"Không, tôi vào để tìm cậu."
"Hành." Phó Chu nâng nâng cằm ý bảo hắn một chút, "Trước đem đồ uống uống xong rồi, nhà ma liền ở bên cạnh, muốn ăn chút cái gì?"
"Hắn? Ai??" Phó Chu không phản ứng lại đây.
"Hả?" Phó Chu mất hai giây để tiếp nhận thông tin, sau đó liền lục lọi trong túi áo nhưng không tìm thấy thứ mình cần, hắn bất ngờ lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
"Còn."
"Có."
"Chờ hạ đi ra ngoài mua." Phó Chu lại hỏi những người khác, "Các ngươi đâu."
"Cậu đừng có kiểu biết mà giả vờ không hiểu." Phó Chu tiến sát lại, trên mặt đầy vẻ tủi thân, dù hai chữ này chẳng hợp với hắn chút nào.
"Cậu không nói thì tôi sẽ không để cậu đi."
"Cậu không ghét à?" Phó Chu hỏi lại để xác nhận.
"Cậu ấy? Ai cơ??" Phó Chu không phản ứng kịp.
Đối với phương phỉ vẫn luôn chơi di động hành vi, Phó Chu tựa hồ cũng nhìn không được, mở miệng nói: "Đều ra tới chơi, ngươi đừng lão chơi trò chơi, nhìn xem đợi lát nữa chơi cái gì hạng mục."
Đối với cả Alpha và Omega, thông thường tình trạng này chỉ xảy ra khi hormone tăng cao, mới gây ra hiện tượng rò rỉ Pheromone.
Đây là Phó Chu vô ý thức phóng xuất ra tới tin tức tố, hương vị không tính thực nùng, chẳng qua Giang Hành Thâm đối Alpha tin tức tố quá mức mẫn cảm.
Đây là Pheromone do Phó Chu vô thức thả ra, mùi không quá nồng, chỉ là Giang Hành Thâm quá nhạy cảm với Pheromone của Alpha.
Xung quanh tràn ngập hơi thở ấm áp, quen thuộc của Phó Chu, Giang Hành Thâm chỉ có thể hơi ngẩng đầu nhìn hắn.
Vì vậy, cậu nói: "Tôi sẽ chờ cậu ở đây."
Việc cậu có tâm lý bài xích với Pheromone của Alpha không phải là điều không thể nói ra giữa hai người, cả hai đều đã hiểu rõ.
Vậy là Giang Hành Thâm vẫn thích hắn!
Uống uống, Phó Chu đột nhiên đối hắn nói: "Ta đi mua cái tiểu bánh kem, ngươi thích cái gì khẩu vị."
Từ nhỏ đến lớn Giang Hành Thâm đã có thói quen giữ khoảng cách với mọi người, ngay cả với bạn bè, xung quanh cậu cũng như có một lớp rào chắn vô hình, dù ở gần nhưng lại luôn có khoảng cách.
Từng nhịp, từng nhịp, bất chợt tạo nên một ảo giác như nhịp tim này đang hoà cùng với mạch đập ở cổ tay cậu.
Trước giờ cậu chưa từng gặp người nào có tính cách như vậy.
Trong sự im lặng không ai cất tiếng này, Phó Chu mơ hồ nghe thấy một tiếng tim đập dồn dập như tiếng trống.
Trong lúc đang uống, Phó Chu đột nhiên nói với cậu: "Tôi đi mua một ít bánh ngọt, cậu thích vị gì?"
Trong lòng Phó Chu dâng lên một niềm vui to lớn, gần như là hớn hở ra mặt.
Tại đây phiến không người nói chuyện an tĩnh trung, Phó Chu mơ mơ hồ hồ nghe được một trận nổi trống trái tim nhảy lên thanh.
Tại sao lại bài xích Pheromone của các Alpha khác mà lại không bài xích của hắn, còn đặc biệt nói là không ghét?
Phương phỉ nói: "Ta muốn ăn gà quay chân."
Phương phỉ lúc này mới buông di động, nghĩ nghĩ nói: "Ta tưởng chơi nhà ma."
Phó Chu vui vẻ tiến lại gần, được đằng chân lân đằng đầu, lại thăm dò hỏi: "Vậy cậu thấy Pheromone của tôi... Có thơm không?"
Phó Chu trắng ra làm hắn ngây người một chút, nhưng là ngẫm lại cũng không có gì ngoài ý muốn, Phó Chu hết thảy tính cách đều cùng hắn tương phản, có cái gì tưởng nói muốn hỏi liền sẽ trực tiếp mở miệng.
Phó Chu tiến vài bước về phía cậu, nhưng không nói gì.
Phó Chu sờ sờ sau gáy: "Nhưng Pheromone của Alpha có mùi không dễ chịu với cậu mà đúng không?"
Phó Chu nói rồi lấy điện thoại ra, gọi cho Lê Bình bảo bọn họ cứ đi chơi trước, không cần đợi.
Phó Chu nói, lấy ra di động, cấp Lê Bình gọi điện thoại làm cho bọn họ đi trước chơi, không cần chờ.
Phó Chu nhíu mày, khó chịu nói: "Xin lỗi, hôm nay tôi không mang theo miếng dán ức chế."
Phó Chu ngơ ngác nhìn cậu.
Phó Chu nắm lấy hắn tinh tế trắng nõn thủ đoạn, cánh tay kia chống ở bồn rửa tay bên cạnh, hiện ra một cái đem hắn hoàn ở trong ngực tư thế, nhìn chằm chằm hắn thiển màu nâu đôi mắt: "Nói hay không?"
Phó Chu nắm lấy cổ tay mảnh mai, trắng trẻo của cậu, tay còn lại chống vào mép bồn rửa tay, tạo thành tư thế như ôm lấy cậu vào lòng, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu nhạt của cậu: "Có nói hay không?"
Phó Chu lúc này mới phục hồi tinh thần lại Giang Hành Thâm vừa mới trả lời là có ý tứ gì.
Phó Chu không tránh ra, vẫn nắm lấy tay cậu, ánh mắt do dự vài lần rồi lại quay lại: "Sao đột nhiên cậu lại nghĩ như vậy?"
Phó Chu không có tránh ra, như cũ nắm hắn tay, tầm mắt nhiều lần bồi hồi vòng trở về: "Ngươi như thế nào đột nhiên sẽ nghĩ vậy chút."
Phó Chu hướng hắn đến gần vài bước, lại không có nói chuyện.
Phó Chu gật đầu, thu thanh, trên bàn cơm liền trở nên an tĩnh lại.
Phó Chu gật đầu, im lặng, bàn ăn liền trở nên yên tĩnh.
Phó Chu còn đang đợi Giang Hành Thâm trả lời, bị đánh gãy sau giương mắt, "Đúng vậy, mười lăm tuổi thượng sơ nhị, các ngươi kêu hắn phương phỉ là được."
Phó Chu cảm thấy tiếng tim đập càng lúc càng lớn, như muốn phá vỡ lồng ngực, như thể bị ma xui quỷ khiến, hắn cầm tay Giang Hành Thâm, chầm chậm áp lòng bàn tay của cậu lên vị trí bên trái lồng ngực mình.
Phó Chu cảm thấy này tiếng tim đập càng lúc càng lớn, như là muốn đột phá lồng ngực, bị ma quỷ ám ảnh giống nhau, hắn mang theo Giang Hành Thâm tay, chậm rãi dùng hắn lòng bàn tay phủ lên tả tâm phòng vị trí.
Ở nơi công cộng, việc để lộ Pheromone không bao giờ là chuyện tốt, bên ngoài quán cà phê luôn có vài Omega, còn trong nhà vệ sinh này thì may mà không sao, vì đây là nơi dành riêng cho Alpha và Beta.
Nói xong hắn không đợi Phó Chu phản ứng, liền hướng toilet phương hướng qua đi.
Nói xong, cậu không đợi Phó Chu phản ứng đã bước về phía nhà vệ sinh.
Như vậy giằng co một hồi, Giang Hành Thâm cắn chặt răng, vài giây sau mộc mặt mở miệng: "Ta cho rằng hắn là ngươi nói đối tượng thầm mến, sợ quấy rầy các ngươi."
Nhưng hiện tại, Phó Chu đang liều mạng đánh vỡ tầng này bích chướng ngạnh chen qua tới.
Nhưng giữa các Alpha thường có một phần sự cân bằng được tạo ra bởi Pheromone, Pheromone của Phó Chu chỉ có thể mang tính công kích cao hơn so với các Alpha khác.
Nhưng bây giờ, Phó Chu lại đang cố gắng phá vỡ lớp rào chắn đó để chen vào.
Nhịp tim của cậu?
Ngắn ngủn ba chữ, làm Giang Hành Thâm lâm vào một loại vô lực cùng trần trụi hoàn cảnh, hắn cảm thấy Phó Chu hôm nay nhất định phải cưỡng bách hắn nói ra cái gì.
Một chút một chút, bừng tỉnh gian sinh ra một loại ảo giác, giống như này tiếng tim đập cùng hắn cổ tay tâm mạch đập muốn hoa vì nhất trí.
Một Alpha lại đi hỏi cậu câu này, rõ ràng là đang giở trò lưu manh rồi.
Mấy người trò chuyện thời điểm, Ngô muốn nhìn xem bên cạnh ngồi cái kia tiểu nam hài Omega, đang cố mục đích bản thân chơi game, cũng không ầm ĩ.
Mà vô luận đối với Alpha vẫn là Omega tới nói, giống nhau loại tình huống này là ở hormone dâng lên thời điểm, mới có thể tạo thành tin tức tố tiết lộ.
Lúc này Phó Chu mới lấy lại tinh thần, hiểu ý của Giang Hành Thâm là gì.
Lòng hắn thấy hoảng hốt, không phải Giang Hành Thâm thích hắn sao, có phải bây giờ không còn thích nữa rồi không?
Lòng bàn tay hạ là một mảnh kiên cố ấm áp, có thể cảm nhận được Phó Chu trầm ổn hữu lực tim đập, cách ngày mùa hè hơi mỏng quần áo vải dệt, theo dưới da mạch lạc cùng lưu động máu truyền đến.
Lời nói thẳng thắn của Phó Chu khiến cậu ngẩn người một chút, nhưng nghĩ lại cũng không có gì bất ngờ, tính cách của Phó Chu hoàn toàn trái ngược với cậu, có gì muốn nói hay hỏi thì sẽ nói ngay.
Lời này hỏi cũng như là hỏi không.
Lần này là Giang Hành Thâm chủ động đánh vỡ trầm mặc, "Ngươi cũng tới thượng WC sao."
Lần này là Giang Hành Thâm chủ động phá vỡ sự im lặng: "Cậu cũng vào đây đi vệ sinh à?"
Lần này hành vi cho thấy Phó Chu còn tưởng cùng hắn tại đây toilet háo, Giang Hành Thâm mím môi, thử tránh thoát một chút Phó Chu nắm chặt cái tay kia, kết quả đương nhiên là thất bại.
Không biết nhịp nào bị lệch đi, Giang Hành Thâm bừng tỉnh, rụt tay lại nhanh như bị bỏng, ánh mắt lại cụp xuống.
Không biết cái nào tiết tấu rối loạn chụp, Giang Hành Thâm lấy lại tinh thần, bàn tay bị năng đến dường như đột nhiên lùi về, ánh mắt một lần nữa rơi xuống.
Hôm nay bọn họ bị kêu ra tới chính là bởi vì Phó Chu nói một người mang tiểu hài tử ở công viên trò chơi chơi quá nhàm chán, dứt khoát đều một khối ra tới chơi.
Hắn vẫn chưa đến kỳ nhạy cảm nên nghĩ rằng không cần phải mang theo.
Hắn tức khắc có chút cứng họng.