Editor: Toả Toả
*Chương chưa chỉnh.
Giang Hành Thâm còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt của Phó Chu trong giấc mơ, một âm thanh đánh vào xương thịt rõ ràng đã vang lên bên tai, tiếp đó, gông xiềng trên cổ được nới lỏng, không khí trong lành liên tục tràn vào phổi.
Chân cậu không có sức lực, định trượt xuống dọc theo tường, nhưng một đôi tay vững vàng đã đỡ lấy cậu.
Phó Chu run rẩy sờ lên khoé miệng sưng tấy bầm tím và vết bóp trên cổ cậu, hốc mắt đỏ hoe nhìn cậu, lời run rẩy chẳng thành câu: "Thâm Thâm, sao có người dám? Tất cả đều là do ông ta làm phải không, có phải là ông ta làm không?"
Không đợi Giang Hành Thâm lên tiếng, Giang Phạt ở phía sau hai người đã hùng hổ mang theo gậy gỗ bước tới, mắt của cậu lập tức mở to, muốn đẩy người trước mặt ra: "Phó Chu!"
"Được chứ, được chứ." Thầy Tiền vội vàng gật đầu, đưa tờ đơn xin chuyển trường lại cậu: "Gọi em lên chỉ là muốn hỏi tại sao lại đột ngột chuyển trường, nếu vậy thì em cầm về xem trước đi."
"Đừng khóc, thật sâu." Phó Chu duỗi tay, mặt trong ngón tay cái xoa xoa hắn khóe mắt nước mắt, sợ hắn bị chính mình dọa đến, nhẹ giọng nói: "Ngươi không phải sợ."
"Đừng khóc, Thâm Thâm." Phó Chu giơ tay, dùng ngón cái lau đi nước mắt ở khoé mắt cậu, sợ cậu bị mình hù doạ, khẽ nói: "Cậu đừng sợ."
"Đối Alpha tin tức tố mẫn cảm không khoẻ, bởi vì Giang Phạt chính là một cái Alpha."
"Đây là đơn xin chuyển trường do cha em nộp cho nhà trường." Thầy Tiền đưa tờ đơn cho cậu: "Em xem đi."
"Đây là phụ thân ngươi cấp trường học đệ trình chuyển trường xin." Lão Tiền đem bảng biểu cho hắn, "Ngươi nhìn xem."
"Vết thương không sâu lắm đâu, chẳng phải nhà cậu có hộp thuốc sao?" Phó Chu thậm chí còn nhếch khoé miệng, nở một nụ cười dịu dàng: "Thật mà, không cần phải đến bệnh viện đâu, không đau chút nào."
"Tuyến thể của người này trước khi phát triển hoàn toàn đã bị hư hại, tuyến thể bị hoại tử, trở thành người không khác gì Beta."
"Tôi nhạy cảm khó chịu với Pheromone của Alpha, bởi vì Giang Phạt chính là một Alpha."
"Thưa thầy, em......" Cậu cố gắng giữ vững cơ thể: "Em về suy nghĩ lại trước, được không ạ?"
"Ta phía trước hàng hiên đụng tới quá hắn, lúc ấy ta liền suy nghĩ hắn có phải hay không sẽ tìm ngươi phiền toái."
"Sau này tôi tự chuyển ra ngoài rồi sống ở đây."
"Nó vốn dĩ không phải là Beta, chính tay tao đã dùng mảnh kính rạch nát tuyến thể của nó, lúc đó nó còn chưa kịp phân hoá, tuyến thể đã bị tao huỷ rồi, ha ha ha ha ha ha ha, cả đời này nó chỉ đáng làm một thằng phế nhân thôi!"
"Ngươi xử lý như thế nào?" Phó Chu sợ hãi đến nôn nóng lên: "Giống mấy ngày hôm trước như vậy rõ ràng có việc lại thế nào cũng không cùng ta nói sao?"
"Ngươi vừa rồi nói, hắn đối Alpha tin tức tố tương đối mẫn cảm, ta suy đoán khả năng tuyến thể hư hao cùng nào đó Alpha có quan hệ."
"Người này tuyến thể ở còn chưa hoàn toàn phát dục hảo phía trước đã bị hư hao, tuyến thể hoại tử, biến thành cùng Beta vô dị người."
"Nếu em không đồng ý chuyển trường, có thể bàn bạc lại với gia đình, thật sự có khó khăn gì thì cứ nói với thầy."
"Nếu chuyển trường ý kiến không nhất trí nói, có thể cùng trong nhà hảo hảo thương lượng thương lượng, thật sự có cái gì khó khăn cũng có thể cùng lão sư nói."
"Miệng vết thương không có bao sâu, nhà ngươi không phải có hòm thuốc sao." Phó Chu thậm chí còn giơ lên khóe miệng, lộ ra một cái ôn nhu cười, "Thật sự, không cần phải đi bệnh viện, một chút không đau."
"Lão sư, ta......" Hắn cường chống đứng vững thân hình, "Ta đi về trước ngẫm lại, được không."
"Lần trước tôi đã gặp ông ta ở hành lang, lúc đó tôi đã nghĩ liệu ông ta có gây rắc rối cho cậu không." Phó Chu thổi nhẹ lên vết thương, ngước mắt nhìn Giang Hành Thâm chăm chú: "Cậu yên tâm, ông ta không dám tìm tôi đâu, nếu sau này cậu lại gặp ông ta thì gọi điện cho tôi, tôi luôn ở đây."
"Lại sau lại ta liền chính mình dọn ra tới, ở chỗ này trụ."
"Hảo, ta đã biết." Hắn nói: "Cảm ơn lão sư."
"Hắn căn bản là không phải Beta, là ta thân thủ dùng pha lê cắt qua hắn tuyến thể, lúc ấy hắn còn không có tới kịp phân hoá, tuyến thể đã bị ta huỷ hoại, ha ha ha ha ha ha ha, hắn đời này cũng chỉ xứng đương một phế nhân!"
"Hai đứa mày đúng là tâm đầu ý hợp, nhưng mày có biết không?" Giang Phạt cười như phát rồ, thanh âm càng lúc càng lớn.
"Hai người các ngươi nhưng thật ra thiệt tình hợp nhau, nhưng ngươi biết không." Giang Phạt phát cuồng dường như cười rộ lên, thanh âm càng lúc càng lớn.
"Dạ, em biết rồi." Cậu nói: "Cảm ơn thầy."
"Có thể có thể." Lão Tiền chạy nhanh gật đầu, đem chuyển trường xin cho hắn, "Tìm ngươi tới chính là muốn hỏi một chút như thế nào đột nhiên muốn chuyển trường, nếu nói như vậy ngươi lấy về đi trước nhìn xem."
"Con vừa nói cậu bé ấy khá nhạy bén với Pheromone của Alpha, bác đoán có thể việc tuyến thể hư hại có liên quan đến một Alpha nào đó."
"Cậu giải quyết thế nào?" Phó Chu bắt đầu sợ hãi đến mức nôn nóng: "Giống như mấy ngày trước, rõ ràng có chuyện mà không chịu nói gì với tôi sao?"
Đi vào văn phòng, lão Tiền từ trong ngăn kéo lấy ra một trương đóng dấu bảng biểu, biểu tình rất là ngoài ý muốn nghi hoặc, "Giang Hành Thâm, ngươi muốn chuyển trường sao?"
Đến văn phòng, thầy Tiền lấy từ ngăn kéo ra một tờ đơn in sẵn, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, bối rối: "Giang Hành Thâm, em định chuyển trường sao?"
Đại não duy nhất có thể hạ đạt mệnh lệnh chính là trốn tránh, nhưng hắn tứ chi thậm chí làm không ra cái gì phản ứng, chỉ có thể ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ.
Vì vậy, ông ta đau đớn cố gắng mò mẫm trên mặt đất, dường như mò được một hòn đá, cầm trong tay ném thẳng vào đầu Phó Chu.
Vì thế hắn thống khổ mà nỗ lực trên mặt đất sờ soạng, tựa hồ sờ đến một cái hòn đá, nắm ở trong tay hướng Phó Chu trên đầu ném tới.
Vì nể thân phận của Giang Phạt, Phó Chu cố nén lại cơn bạo lực muốn đánh người, cực kỳ khó chịu nói: "Một câu nói bừa của cậu ấy mẹ nó còn có giá trị hơn cả người ông, Beta thì sao? Cho dù là Alpha thì tôi cũng thích."
Vết thương trên tay Giang Hành Thâm đã tự động ngừng chảy máu, vết máu khô khốc trên mu bàn tay trông uốn lượn đáng sợ.
Và thực tế đúng là như vậy, vài giây sau, mắt Phó Chu trợn trừng lao tới túm lấy cổ áo Giang Phạt, hung hăng đấm vào mặt ông ta.
Tuy nhiên, tất cả những suy nghĩ đó hoàn toàn sụp đổ vào một buổi chiều mùa đông.
Từ văn phòng đến phòng học cũng bất quá hơn mười mét khoảng cách, Giang Hành Thâm lại như thế nào cũng đi không đến cuối.
Trong mắt Giang Hành Thâm vẫn còn nước mắt chưa khô, cậu không trả lời, cụp mắt nhìn một lúc, giọng nói run rẩy: "Xin lỗi, để cậu phải trải qua những chuyện này."
Trong giờ nghỉ trưa, cửa nẻo lớp học đóng kín, hầu hết mọi người đều nằm trên bàn ngủ bù, cửa trước đột nhiên mở ra, thầy Tiền đứng ở cửa ra hiệu cho Giang Hành Thâm ra ngoài.
Trong chốc lát Giang Hành Thâm như bị bóp nghẹt cổ họng.
Trong ánh sáng lờ mờ từ lối vào hành lang, tất cả những thứ mà cậu không muốn nhớ lại đều bị xé toạc và phơi bày dưới ánh sáng ban ngày, không có gì che chắn.
Trên mặt đất Giang Phạt tuỳ thời chịu đựng đau đớn bò dậy, thấp giọng mắng vài câu chạy.
Trách không được Giang Hành Thâm khi còn nhỏ tóc luôn là lộn xộn, trách không được như vậy trầm mặc ít lời, trách không được cấp mấy viên đường đều có thể cao hứng đến không được.
Tiếng cười vang vọng trong hành lang trống trải, từng tiếng một không ngừng nhấn mạnh sự thật này.
Tiếng cười quanh quẩn ở trống trải hàng hiên, một tiếng một tiếng không ngừng mà cường điệu sự thật này.
Sau đó là một sự im lặng chết chóc.
Sau đó chính là chết giống nhau yên tĩnh.
Sau ngày hôm đó, hai người vẫn đi học bình thường, khi vết thương bị nhóm Lê Bình nhìn thấy, Phó Chu giải thích là cả hai đã đánh nhau với đám côn đồ đầu phố.
Rất lâu sau, lâu đến mức thầy Tiền cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: "Giang Hành Thâm? Em biết chuyện này không?"
Qua đã lâu đã lâu, lâu đến lão Tiền đều đã nhìn ra không thích hợp, nhịn không được ra tiếng nhắc nhở: "Giang Hành Thâm? Ngươi đối này cảm kích sao?"
Phó Chu xem ở Giang Phạt thân phận thượng, cố nén tưởng đánh người bạo ngược xúc động, cực kỳ phiền chán nói: "Hắn tùy tiện nói một câu đều mẹ nó so ngươi cả người hữu dụng, Beta làm sao vậy, liền tính là cái Alpha ta cũng thích."
Phó Chu vốn còn kiểm soát được cảm xúc của mình, nghe thấy những lời đó, tay bỗng nhiên bắt đầu run rẩy không thể ngưng lại, những ký ức mà hắn luôn cố tình tránh né đột ngột ập đến.
Phó Chu thổi thổi miệng vết thương, nâng lên con ngươi nhìn chăm chú vào Giang Hành Thâm: "Ngươi yên tâm, hắn không dám tới tìm ta, về sau lại nhìn đến hắn liền gọi điện thoại cho ta, còn có ta ở đây đâu."
Phó Chu sững sờ, trái tim đau đớn khôn nguôi như bị xé ra khỏi kén.
Phó Chu run rẩy xoa hắn phát sưng ứ thanh khóe miệng cùng trên cổ véo ngân, hốc mắt hồng nhìn về phía hắn, run run tự không thành câu: "Thật sâu, như thế nào có người dám, này đó đều là hắn làm, có phải hay không hắn làm."
Phó Chu ra sức lắc đầu, khi Giang Phạt chuẩn bị dồn lực đánh tiếp, hắn mặc kệ cây gậy giáng xuống, xoay người tung một cú đá vào bụng Giang Phạt.
Phó Chu như thể bị trúng tà, mất hết lý trí, liên tiếp đấm xuống: "Làm sao một kẻ như mày lại có thể sinh ra được người tốt như Giang Hành Thâm chứ? Mày đã làm gì với cậu ấy?"
Phó Chu như là lâm vào nào đó ma chú, đánh mất lý trí, từng quyền đến thịt, "Ngươi loại người này như thế nào có thể sinh ra Giang Hành Thâm như vậy người tốt! Ngươi đối hắn làm cái gì!"
Phó Chu nguyên bản cảm xúc còn ở khống chế trong phạm vi, nghe thế đoạn lời nói, tay bỗng nhiên bắt đầu run đến vô pháp dừng lại, những cái đó chính mình vẫn luôn ở cố tình tránh đi hồi ức không quan tâm mà nảy lên tới.
Phó Chu ngây người, trái tim là kéo tơ lột kén đau đớn gian nan.
Phó Chu làm như cảm thụ không đến đau đớn, liền tạm dừng công phu đều không có, tùy ý huyết nhỏ giọt xuống dưới, ngữ khí lạnh lẽo, "Bởi vì ngươi, nguyên lai tất cả đều là bởi vì ngươi."
Phó Chu không động đậy, kiên quyết che chắn cho cậu, ôm chặt cậu vào lòng, chịu một gậy này không kêu một tiếng.
Phó Chu không nói gì, quay đầu lại nhìn Giang Hành Thâm, sau một khoảnh khắc im lặng kéo dài, hắn biết người đàn ông nhếch nhác trước mặt này thật sự là cha ruột của cậu.
Phó Chu không nói chuyện, quay đầu lại nhìn nhìn Giang Hành Thâm, đang đợi tới một trận trầm mặc sau, liền biết trước mắt cái này lôi thôi nam nhân thật là hắn thân sinh phụ thân.
Phó Chu không nhúc nhích, kín mít mà đem hắn ngăn trở, gắt gao ôm vào trong ngực, không rên một tiếng mà khiêng hạ này một côn.
Phó Chu hung hăng lắc lắc đầu, ở Giang Phạt tiếp theo súc lực đánh lại đây thời điểm, tùy ý côn bổng rơi xuống, xoay người một chân đá vào Giang Phạt trên bụng.
Phó Chu dường như không cảm nhận được đau đớn, không hề ngừng lại dù chỉ một giây, để mặc máu nhỏ xuống, giọng nói lạnh lẽo: "Tại mày, thì ra tất cả đều là tại mày."
Phó Chu có cái gì sai đâu đâu, hắn nghĩ thầm, hắn rõ ràng là nhất không nên bị liên lụy tiến vào.
Phó Chu cầm trên tay một khối rượu sát trùng hoa tự cấp hắn sát huyết, như là đang hỏi hiện tại, lại như là đang hỏi trước kia, cũng hoặc là hai người đều có, "Rất đau đi."
Phó Chu cầm một miếng bông gòn tẩm cồn lau máu cho cậu, hắn như đang hỏi về hiện tại, hoặc là hỏi về quá khứ, hoặc là cả hai: "Đau lắm phải không?"
Phó Chu buông xuống ánh mắt âm chí đến như có thực chất, nhận ra hắn, là phía trước hàng hiên bên trong đụng tới, luôn miệng nói hắn là Giang Hành Thâm thân sinh phụ thân người.
Nhưng mà này đó ý tưởng toàn bộ ở một cái vào đông sau giờ ngọ tất cả sụp đổ.
Nhưng là có một số việc thời gian quá mức xa xăm, chứng minh lên chỉ sợ muốn hao chút thời gian.
Nhưng có những chuyện đã xảy ra quá lâu, việc chứng minh e rằng sẽ mất khá nhiều thời gian.
Ngoài cửa sổ thấu tiến ánh mặt trời, thẳng lăng lăng vài đạo kim sắc phân cách tuyến, bụi bặm ở bên trong nhảy lên.
Nghỉ trưa thời gian, trong ban cửa sổ nhắm chặt, đa số người đều ghé vào bàn học thượng ngủ bù, trước môn bỗng nhiên mở ra, lão Tiền ở cửa triều Giang Hành Thâm vẫy tay ý bảo ra tới.
Nghe được những lời này, hai tay Giang Hành Thâm lạnh ngắt, cậu cứng đờ nhận lấy tờ đơn, không thể giữ được bình tĩnh để đọc những dòng chữ trên đó.
Nghe thế mấy chữ, Giang Hành Thâm đôi tay lạnh lẽo, cứng đờ mà tiếp nhận bảng biểu, đã không có cách nào có thể bình tĩnh lại đi đọc này mặt trên văn tự nội dung.
Ngày đó về nhà lúc sau, hắn trong trí nhớ giống như liền bỗng nhiên đã quên một đoạn này, đại não tựa hồ hình thành bảo hộ cơ chế, chỉ cần nghĩ vậy chút, hết thảy đều sẽ hỏng mất.
Môi Giang Hành Thâm tái nhợt, đầu ngón tay run rẩy cố gắng bịt vết thương đang chảy máu của hắn, giọng nói nghẹn ngào không thể khống chế: "Xin lỗi, xin lỗi."
Mệnh lệnh duy nhất mà não bộ có thể đưa ra lúc này là chạy trốn, nhưng cơ thể cậu lại không làm được bất cứ phản ứng nào, chỉ có thể đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Mà trên thực tế cũng đích xác như thế, mấy giây lúc sau, Phó Chu khóe mắt muốn nứt ra mà tiến lên nhéo Giang Phạt cổ áo, hung hăng huy quyền đánh vào trên mặt hắn.
Làm sao Phó Chu có thể sai được, cậu nghĩ, rõ ràng hắn là người không nên bị dính dáng vào nhất.
Không đợi Giang Hành Thâm mở miệng, hai người phía sau Giang Phạt hùng hùng hổ hổ dẫn theo gậy gỗ lại đây, hắn đôi mắt tức khắc trợn to, tưởng đẩy ra phía trước người: "Phó Chu!"
Không biết đã qua bao lâu, có thể là vài giây, cũng có thể là vài phút.
Không biết qua bao lâu, có thể là vài giây, cũng có thể là vài phút.
Khoé miệng và mũi Giang Phạt đều bị đánh chảy máu, ông ta không ngờ tên Alpha này lại đột nhiên trở nên giống như ác quỷ từ địa ngục, nếu không có ai can ngăn, e rằng ông ta sẽ bị đánh chết.
Khoảng cách từ văn phòng đến lớp cũng chỉ hơn mười mét, nhưng Giang Hành Thâm lại chẳng thể đi đến cuối cùng.
Hôm đó sau khi về nhà, hắn dường như bỗng nhiên đã quên mất đoạn ký ức này, não bộ như thể hình thành một cơ chế tự bảo vệ, chỉ cần nghĩ đến những chuyện này, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Hôm nay qua đi, hai người vẫn là bình thường đi học, miệng vết thương bị Lê Bình bọn họ thấy, Phó Chu giải thích nói hai người cùng đầu đường lưu manh đánh nhau rồi.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, tràn đầy hồng tơ máu trong ánh mắt chiếu ra Giang Hành Thâm mặt, lúc này mới bình tĩnh trở lại.