Editor: Toả Toả
*Đã chỉnh sửa các chương trước và chương này, từ chương này sẽ không đăng bản không hoàn chỉnh nữa.
Bên ngoài cửa sổ ký túc xá, mưa to như trút nước, nhưng mưa lớn đến nhanh đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc trời quang mây tạnh, mặt trời không chịu khuất phục ló ra từ sau đám mây đen, chiếu rọi khắp căn phòng một màu vàng óng.
Đùi Giang Hành Thâm áp vào mép bàn, eo bị Phó Chu giữ chặt, buộc phải ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn bất ngờ và dữ dội từ hắn, mỗi lần muốn nói gì đó đều bị ngăn lại, môi lưỡi dây dưa quấn quýt.
Nụ hôn này chẳng theo quy tắc hay kỹ thuật gì, mà giống như kiểu sau khi mất đi rồi tìm lại được, muốn dốc sức làm gì đó để có được cảm giác chân thực và an ủi.
Đến khi cậu sắp không thở nổi nữa Phó Chu mới không cam lòng tách ra, xoa xoa đôi môi bị hắn hôn đến đỏ bừng, hơi sưng của cậu, yết hầu lên xuống, vốn còn muốn tiếp tục, nhưng Giang Hành Thâm lại nghiêng đầu đi: "Cậu đừng......"
Thế là nụ hôn của hắn chỉ rơi vào khoé môi.
"Sao vậy?" Phó Chu dõi theo cậu, ánh mắt nóng bỏng.
Giang Hành Thâm vẫn còn chưa quen, đẩy nhẹ vai hắn, khi thấy không có hiệu quả, đành nói: "Sắp tan học rồi."
Phó Chu cũng nghe lời, hôn từ chóp mũi đỏ ửng của cậu xuống khoé mắt vẫn còn chút ướt, sau đó lau những giọt nước mắt còn sót lại, mở miệng: "Sau khi cậu rời đi, tôi vốn định tìm cậu từ trường này qua trường khác, nhưng sau khi nghe Ngô Tưởng nói, tôi quyết định không làm thế nữa."
Giang Hành Thâm không ngờ hắn sẽ nhắc đến chủ đề này, dừng lại rồi nhỏ tiếng hỏi: "Tại sao?"
"Vì Ngô Tưởng nói sau này cậu sẽ vào Đại học A, cho nên tôi muốn ra nước ngoài, sau đó lại đến Đại học A gặp cậu."
Phó Chu phải đến năm thứ hai mới hiểu được đạo lý này. Có những chuyện, nhất định phải cho thời gian nung nấu, nếu không sẽ không ai có thể vượt qua được trở ngại này. Tình cảm không giống như những thứ khác, tình yêu là thứ nặng nề, thường kéo người ta dừng bước không thể tiến lên phía trước, chẳng phân rõ ai đúng ai sai, cũng chẳng thể trách ai được.
Giang Hành Thâm mấp máy môi, cậu không biết tại sao Ngô Tưởng lại nói như vậy, có lẽ lời nói dối của mình quá vụng về, hoặc có lẽ tất cả đều đã bị nhìn thấu từ ngày hôm đó rồi.
"Sao cậu lại chắc chắn như vậy?" Cậu cụp mắt xuống: "Nhỡ tôi không vào Đại học A thì sao?"
Phó Chu mỉm cười, trong mắt là sự dịu dàng thương yêu không thể hoà tan, nói: "Không đâu, bởi vì tôi rất may mắn."
______
Buổi chiều, Giang Hành Thâm phải đến phòng thí nghiệm, Phó Chu vẫn canh cánh chuyện của Lâm Thư Thuỵ, tràn đầy hờn giận, kiểu gì cũng phải đi cùng cậu.
Giang Hành Thâm lại lắc đầu: "Không phải chiều nay cậu có tiết sao? Lâm Thư Thuỵ ghi chép xong số liệu là đi rồi."
"Nó không phải đơn giản đến để ghi số liệu gì đó đâu!" Phó Chu tức giận đến mất bình tĩnh, nổi khùng nói: "Thằng nhóc đó nhìn là biết giả bộ rồi, nếu tôi không ở cạnh, ai biết nó sẽ nói ra mấy lời vớ vẩn gì!"
"Không sao đâu, tôi đã nhờ người khác đưa số liệu cho cậu ta rồi." Giang Hành Thâm do dự một chút, có hơi ngại ngùng: "Cậu đi học đi, nếu tôi làm xong thí nghiệm, tôi sẽ đến đợi cậu bên ngoài lớp học."
Vừa nói vậy, quả nhiên Phó Chu ngoan ngoãn lại: "Thật hả?"
"Ừm."
"Được rồi." Hắn nhìn như miễn cưỡng đồng ý, nhưng trong lòng lại vui sướng vô cùng, bước chân nhẹ bỗng đi lấy sách vở.
Buổi chiều, Giang Hành Thâm không có nhiều việc, ước chừng sau khi làm xong thí nghiệm thì Phó Chu cũng sắp tan học.
Lâm Thư Thuỵ đến phòng thí nghiệm, nhưng không ngờ là có người khác hướng dẫn mình về vấn đề số liệu, từ xa trông thấy Giang Hành Thâm đang thu dọn dụng cụ chuẩn bị rời đi, vội vàng đi theo.
Ban đầu, Giang Hành Thâm không để ý, cho đến khi nhận ra Lâm Thư Thuỵ cứ đi theo cậu đến tận góc hành lang.
Cậu quay đầu lại: "Cậu còn việc gì sao?"
Lâm Thư Thuỵ cười cười, kiên trì bền bỉ: "Tiền bối, giờ anh định đi ăn ở canteen hay về ký túc xá?"
"Đi đợi người." Giang Hành Thâm tiếp tục đi về phía trước.
"Đợi ai? Bạn cùng phòng của anh sao?"
Cậu ngập ngừng một chút, sau đó gật đầu.
"Hả?" Lâm Thư Thuỵ biết hết thành viên trong ký túc xá của cậu, có chút khó hiểu: "Lưu Lộ hình như còn đang ở phòng thí nghiệm, vậy anh định đi tìm phó hội trưởng sao?"
"Không phải." Giang Hành Thâm đi ra khỏi toà nhà thí nghiệm, vì buổi sáng vừa mưa xong nên những bụi cỏ ven đường non nớt xanh mướt, đung đưa trong gió tràn đầy sức sống.
Cậu nói thẳng: "Tôi đợi Phó Chu."
Lâm Thư Thuỵ lập tức mở to mắt, người này cậu ta rất có ấn tượng, cảm giác kỳ lạ trong lòng tức khắc trỗi dậy.
"Tiền bối, sao tự nhiên anh lại muốn đợi anh ta vậy? Là anh ta bảo anh đợi sao?"
"Không có." Giang Hành Thâm không trả lời thêm, bên cạnh toà nhà thí nghiệm là toà nhà giảng dạy nơi Phó Chu học, cậu đi đến cửa sau của lớp học nằm ở bên trong cùng của tầng một, tránh ảnh hưởng đến việc giảng dạy.
Cửa đóng kín, bên trong vọng ra tiếng giảng bài của giáo viên, còn vài phút nữa mới đến giờ tan học.
Tuy nhiên điều cậu không biết là, bên kia cánh cửa sau ngăn cách với cậu, Phó Chu ngồi ngay chỗ gần cửa.
Vì sắp tan học nên Phó Chu không còn nghe vào giáo viên đang nói gì trên bục giảng nữa, nôn nóng rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho Giang Hành Thâm, sau khi nghĩ đi nghĩ lại thì lại không làm vậy nữa.
Hắn hớn hở nghĩ, có khi nào bây giờ Thâm Thâm đã đứng đợi ngoài cửa lớp rồi không? Đợi lát nữa tan học hắn vừa ra là có thể thấy cậu ngay.
Người bạn ngồi cùng bàn đơn phương biết đến Phó Chu, thấy hắn lần này hiếm lắm mới lên lớp, cố tình bắt chuyện: "Sao vậy? Trông có vẻ vui thế?"
"Ồ." Phó Chu thu lại biểu cảm, thờ ơ nói: "Không có gì, chỉ là bạn trai tôi đang đợi tôi ở bên ngoài thôi, cũng không có vui vẻ gì lắm, chuyện rất bình thường ấy mà, tôi với bạn trai tôi tình cảm tốt lắm, cho nên cậu ấy đến đợi tôi tan học."
Sắc mặt người bạn cùng bàn phức tạp, sự ngưỡng mộ và cảm giác bí ẩn trong lòng đối với Alpha xuất sắc toàn diện này bị phá tan hoàn toàn.
Thời gian càng gần đến giờ tan học, Phó Chu càng chăm chú nhìn đồng hồ treo tường, hắn đã cầm sẵn sách vở từ sớm, bắt đầu đếm từng giây trước hai phút.
Nhưng đúng lúc này, đôi tai vô cùng thính của hắn nghe thấy giọng nói của một nam sinh khiến người ta cực kỳ phản cảm từ phía ngoài cửa sau bên cạnh.
Mẹ nó, vừa nghe đã biết là cái thằng luôn bám lấy Thâm Thâm.
Lâm Thư Thuỵ chẳng hề thấy Phó Chu là người tốt lành gì, chỉ cần nhìn vào việc hắn cứ liên tục động tay động chân với Giang Hành Thâm là đủ hiểu.
Vì thế, cậu ta bám sát theo Giang Hành Thâm đến cửa sau lớp học, cố hết sức khuyên ngăn: "Tiền bối, từ khai giảng đến giờ anh với Phó Chu mới quen được bao lâu chứ?"
Giang Hành Thâm nhìn nhìn cậu ta, không muốn trả lời lắm, cũng thấy không cần thiết phải trả lời.
"Alpha Phó Chu này đẹp trai, nhìn là biết trăng hoa." Lâm Thư Thuỵ không tin chút nào: "Nói mình chỉ yêu đương với mối tình đầu, lời nói nhảm này ai mà tin nổi chứ? Đúng kiểu lời kinh điển của trai đểu, hơn nữa không phải anh ta còn nói vẫn đang yêu sao? Vậy đến trêu chọc anh để làm gì?"
Bên trong cánh cửa, gân xanh trên trán Phó Chu nổi lên, gần như không kiềm chế nổi ý định mở cửa xông ra đánh người, nhưng cảm xúc bỗng nhiên bị một giọng nói thanh thoát, mát lành xoa dịu, ép chặt hết mức.
Giang Hành Thâm hơi nghiêng mặt, ánh mắt cũng không có tiêu cự, chỉ vô định nhìn về một chỗ nào đó, giọng điệu bình tĩnh: "Ừm, cậu ấy là bạn trai tôi."
Cơn tức muốn đánh người của Phó Chu phút chốc tiêu tan, khoé miệng nhếch muốn đến tận trời, nhẹ nhàng đập cái đầu ngơ ngác bị kích thích vào tường để lấy lại một chút tỉnh táo.
Người bạn cùng bàn thấy thế, rùng mình một cái, kéo ghế ra xa thêm chút nữa.
Cả người Lâm Thư Thuỵ như bị sét đánh trúng, đờ ra trong chớp mắt: "Cái... Cái gì? Nhưng chẳng phải Phó Chu có mối tình đầu rồi sao?"
"Cũng là tôi."
Hành lang trống trải có chút yên tĩnh lạ thường.