Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 26




Cậu ta vội vội vàng vàng rời nhà ăn, tưởng chừng như vừa nhặt lại được một cái mạng nhỏ!
Nửa tiếng sau.
Tòa nhà ký túc số 12, tòa A phòng 603.
Hứa Tri Ngôn cầm theo đồng phục, tìm được khu ký túc xá.
Dựa theo bản đồ hiển thị, trung học Thế Minh có hai khu ký túc xá, khu Đông và khu Tây.
Ký túc xá nam ở khu Đông, gần với cổng ra vào phía Đông.
Vì đang trong giờ học nên ở đây không có ai cả, quản lý ký túc kiểm tra thẻ học sinh rồi để cho cậu vào.
"Tầng 6......" Nhìn thấy những bậc thang vô tận, Hứa Tri Ngôn lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng trong phó bản, nhưng dù vậy, cậu chỉ có thể lẩm bẩm lảm nhảm rồi đi lên.
Bộ não thông minh không thể giảm bớt mệt mỏi do leo cầu thang tạo thành.
Khi leo lên được tầng 6, trán Hứa Tri Ngôn đã lấm tấm mồ hôi, chân tay mềm nhũn, gương mặt trắng tái ửng lên từng tầng hồng hồng bệnh trạng.
Ban ngày hành lang không mở đèn, chỉ có ánh sáng chiếu vào từ hai bên cửa sổ.
Tất cả phòng ký túc đều đóng cửa, lớp kính dày như che giấu điều gì sau cánh cửa.
Trống rỗng tịch mịch, nghe được cả tiếng vọng lại của bước chân.
Nhưng Hứa Tri Ngôn không bị khung cảnh u ám này ảnh hưởng.
Cậu không đợi được muốn biết, rốt cuộc phòng 2 người 400 đồng này sẽ cho cậu lợi ích gì.
Nếu có thể cho cậu một ít vật tư miễn phí thì quá tốt rồi!
"Cùm cụp ‐‐"
Khóa phòng 603 phát ra âm thanh nhè nhẹ, cậu cảm thấy sau lưng có vô số cặp mắt đang chăm chú nhìn mình.
Đại khái đã hiểu tác phong của trò chơi, Hứa Tri Ngôn không còn mong đợi 'hàng xóm' là người nữa.
Chỉ hy vọng bạn cùng phòng đừng quá khó khăn.
Chuẩn bị tinh thần, lấy ra dao chặt xương, cậu đẩy cửa phòng ký túc nặng nề khác thường này ra.
Yên lặng, không có âm thanh.
Hình ảnh kinh dị trong tưởng tượng không tồn tại, phòng ký túc không có người, bạn cùng phòng hình như ra ngoài rồi.
Trong phòng ký túc rỗng, hai bên trái phải mỗi bên kê một cái giường, chính giữa đặt hai cái bàn học san sát nhau, tủ áo, ghế đẩu và mấy đồ lặt vặt gì đó đều chia thành hai phần.
Hứa Tri Ngôn cất vũ khí, tiện tay ném đồng phục lên giường.
Còn chưa kịp ngồi hẳn xuống, cậu lần nữa quan sát xung quanh phòng, người cậu cứng đơ, lẩm bẩm nói: "Quên lấy đồ rồi, phải ra một chuyến mới được."
Nói rồi cậu bước về phía cánh cửa.
Nếu lúc này bật đèn lên sẽ thấy rõ lông tơ trên cánh tay cậu đã dựng lên hết rồi.
Lúc vào cửa không phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng chỉ cần ngồi xuống hơi ngẩng đầu lên, là có thể thấy được mặt trái của tấm ván cửa to lớn của phòng ký túc xá bị những ngón tay bám lên chằng chịt.
Trách không được lại nặng như vậy.
Thì ra, bạn cùng phòng cậu luôn ở sau cánh cửa!