Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 44




*Sửa lại tên: Cát Luân= Gurren sẽ sửa lại tên ở tất cả các chương nên sẽ không ảnh hưởng đến việc đọc, bản trên wattpad là bản chỉnh sửa hoàn chỉnh nhất
Bên trong văn phòng hiệu trưởng, bầu không khí nặng nề đến quỷ dị.
Các người chơi im lặng nhìn nhau, nhất thời không biết nên xử lý tình huống gặp phải này như thế nào.
Boss phó bản mượn đạo cụ, à không, là boss tiền nhiệm mượn đạo cụ? Chưa từng nghe qua đó! Có nên cho mượn hay không đây? Đạo cụ của bọn họ không phải do biển lớn mang đến đâu!
"Cộp cộp cộp cộp."
Hứa Tri Ngôn đi vòng đến trước bàn làm việc, lưng tựa vào bàn, ngón tay có tiết tấu mà gõ lên mặt bàn, phát ra một chuỗi âm thanh.
Âm thanh này có quy luật và hài hòa, nhưng lại vô thức gia tăng áp lực với những người xung quanh.
Trước mắt vẫn chưa có ai công kích, nhưng không chắc cho đến phút cuối cùng có người chơi nào tấn công hay không.
Thấy bầu không khí đã tạm được, Hứa Tri Ngôn lại treo lên nụ cười ôn hòa, bắt đầu nói đến những việc có liên quan đến ngôi trường này.
"Mục tiêu của các người là tìm được Trường Học Khiếm Thị, nhưng mà các người có biết nó nằm ở đâu không?"
Không chờ người chơi suy đoán, cậu nói tiếp: "Cả ngôi trường này, 10 năm trước chính là trường học dành cho người khiếm thị, tại nơi đây, có một đứa trẻ bị khiếm thị, bởi vì có năng lực đặc thù mà có thể nhìn thấy được tương lai, cậu ta bị nhốt bên trong mật thất, hiệu trưởng đã lợi dụng năng lực này mà kiếm được một lượng lớn tiền đen..."
Người chơi kinh ngạc, Gurren run rẩy mở miệng hỏi: "Vậy cậu chính là người hiệu trưởng chuyên kiếm tiền đen đó sao?"
Hứa Tri Ngôn: "?"
Cái quỷ gì? Trong tình huống thông thường, không phải nên đoán cậu chính là đứa bé đáng thương đó sao?
Còn không thì khi đám người này tìm thấy tư liệu nhân viên của cậu, thì cũng nên cảm thấy cậu nên mang thân phận khác chứ!
Đạn mạt được một trận hahahahaha kéo dài.
【Hahahaha đây là trực giác kì lạ của người chơi!】
【Tại sao lại cảm thấy cậu ta chính là Boss? Bởi vì ngày thường Tiểu Bách Vạn cũng quá xấu xa rồi đó hahahahaha, chuyên gia nhòm ngó lừa người trước mặt.】
【Quả nhiên, nội tâm và tướng mạo đều trái ngược với nhau.】
【Nè nè lầu trên, tướng do tâm sinh nha! Nói không chừng nội tâm của Tiểu Bách Vạn đang chứa một bồ tát sống thì sao đây? Chỉ là chúng ta không nhìn thấy mà thôi ahahahahahaha.】
【Cái gì? Tà Phật Bách Vạn? Đá lầu trên ra ngoài!】
【Xong rồi xong rồi hahahhaha, các người xem, đám người chơi đó đang kiểm tra kho đồ chuẩn bị xuất tiền túi ra rồi.】
Người đẹp tóc ngắn lúc nãy nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
Cô ta lấy ra một khẩu súng từ trong ba
lô, tiến lên quăng vào lòng Hứa Tri Ngôn.
Có cô ta làm gương, những người còn lại cũng chầm chậm noi theo, đem những thứ có thể cho mượn được đưa cho cậu.
Vài phút sau, Hứa Tri Ngôn vừa lòng thỏa nguyện.
Nhìn những đạo cụ tiếp tế mới mẻ trong tay, cậu rất muốn táy máy ngay tại hiện trường, nhưng để giữ vững phong thái mà đành cất chúng vào ba lô hệ thống.
"Nói ra thì, hôm nay có rất nhiều người mà tôi không biết đang ở đây, không có ai tự giới thiệu một chút sao?" Hứa Tri Ngôn nhìn một vòng, bắt đầu dò hỏi.
Cô gái tóc ngắn vừa tiên phong đưa đạo cụ lúc nãy bước ra tự giới thiệu: "Linda Wei (=Vệ), đồng đội của Gurren, lần thứ 7 tiến vào trò chơi."
*Linda Wei= Linda Vệ, tên gọi tiếng anh là Linda, họ là họ Vệ.
Áo ba lỗ màu đen, quần vải quân sự dài, áo khoác màu xám buộc ở trên eo, mái tóc ngắn của Linda đầy mạnh mẽ và phóng khoáng.
Cô ta và Gurren là cộng sự, chẳng qua lúc bắt đầu trò chơi hai người đã bị tách ra, mãi cho đến mấy ngày trước mới được tụ họp, lúc trước nửa đêm nửa hôm Gurren cứ đòi ra ngoài là vì đi tìm người đồng đội này.
Ba người còn lại giới thiệu ngắn gọn hơn Linda nhiều.
Một thanh niên xã súc đứng thụt về phía sau còn hơn cả Đàm An, tên là Sầm Soái, lần thứ 3 tiến vào trò chơi, cứ vâng vâng dạ dạ, một bộ dạng mắt cá chết, mặt mày tiu nghỉu thất vọng, dường như đã chuẩn bị sẵn để có thể nằm lăn ra chết bất cứ lúc nào.
*Mắt cá chết: ám chỉ đôi mắt vô hồn hoặc hơi lồi, có khi còn mang theo ý nghĩa xúc phạm.
**Xã súc: 社 trong 會社 (Câu lạc bộ hoặc tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là "Súc vật của công ty". Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên nổi tiếng tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á.
Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghĩ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.
Hai người còn lại là tổ hợp thầy trò, học sinh Kiều Ích Nghệ và giáo viên Đinh Nham, đều là lần đầu tiên vào trò chơi, hai người cũng có quen biết ở hiện thực.
Sau khi xác nhận xong thông tin người chơi, Hứa Tri Ngôn suy xét thông tin hệ thống đưa cho, rồi đưa ra lời nhắc nhở thích hợp.
"Trạng thái khiếm thị sẽ làm giảm độ khó thông quan, tôi đề nghị những người mới chỉ muốn truy cầu sự vững chắc và chưa biết gì nên lựa chọn hình thức này."
Nói xong, cậu nhìn sang hướng đám người chơi lão làng vừa cho cậu đạo cụ, biểu tình nghiêm túc hẳn lên, nói.
"Tôi sẽ cho các người một số kiến nghị nho nhỏ, xem như đáp lễ cho những đạo cụ thần kỳ lúc nãy. Nếu như các người lựa chọn duy trì trạng thái hiện tại, vậy thì đừng quên nơi đây là trường học khiếm thị, có những lúc không nhìn thấy cũng là một sự bảo vệ."
Đây là thông tin mà cậu tìm tòi được ở thế giới của 10 năm trước, hy vọng có thể giúp đỡ đám người chơi này trong thời khắc quan trọng.
Sau đó, Hứa Tri Ngôn lựa chọn 'Hạng mục A" trên giao diện của bản thân.
Cậu còn cần phải tìm ra Phòng An Toàn tại điểm thời gian chính xác, nếu chọn mục B, mất đi thị lực sẽ là một nhát trí mạng đó, dù sao thì cậu cũng đã dày công tôi luyện ra được kỹ thuật giả mù, vẫn nên khiêu chiến độ khó cao hơn.
Chỉ là đám người chơi này hình như không còn lại gì béo bở nữa, nếu thu phí bảo vệ thì cũng chẳng lấy được thứ gì tốt.
Hứa Tri Ngôn chọn xong.
Giao diện của tất cả người chơi đều hiện lên một tin nhắn mới.
【Một người chơi đã đưa ra lựa chọn (1/10), xin mời những người chơi khác nắm bắt thời gian, trong vòng 3 tiếng phải đưa ra lựa chọn, nếu không toàn bộ thành viên sẽ mặc định duy trì trạng thái hiện tại.】
Không đem lực chú ý đặt lên đám người chơi đang do dự này nữa, Hứa Tri Ngôn không có hứng thú với việc những người chơi khác lựa chọn như thế nào.
Kim Thịnh đã được cởi trói.
Từ lúc Hứa Tri Ngôn tự bộc lộ 'thân phận Boss' thì Diêu Tiên Tiên đã trở tay cắt đứt sợi dây đang trói Kim Thịnh, ý đồ muốn có thêm một chiến hữu.
Hứa Tri Ngôn liếc nhìn Kim Thịnh một cái, rồi tự nhiên bước ra ngoài.
Không có ai ngăn cản.
Những người chơi khác chỉ trơ mắt nhìn cậu rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Chờ ở cửa độ khoảng nửa phút thì Kim Thịnh cũng theo ra ngoài.
Hai người yên lặng xuống lầu, cho đến khi sắp rời khỏi tòa nhà hành chính bỏ hoang Hứa Tri Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm, có chút buồn cười mà nhìn Kim Thịnh.
"Cậu có tin không? Thân phận mới của tôi."
Nếu như nói Kim Thịnh cũng tin rồi, vậy thì màn biểu diễn vừa nãy của cậu quả thật không tồi, vậy mà lại lừa được hết tất cả mọi người.
Kim Thịnh gãi gãi đầu, nhìn trái nhìn phải vài cái, sau khi xác định xung quanh không có người thì nhỏ giọng đáp: "Vừa mới bắt đầu thì tin, nhưng lúc sau có thể nhận ra cậu đang lừa bọn họ."
Hứa Tri Ngôn nhướng mày, không ngờ Kim Thịnh lại có thể nhìn ra, xem ra biểu hiện của cậu vẫn chưa được hoàn mỹ.
"Sao cậu nhìn ra được tôi đang lừa bọn họ?" Hứa Tri Ngôn hiếu kỳ hỏi.
Kim Thịnh vuốt ve cái đầu chó nhỏ thò ra khỏi cổ áo, có chút ngượng ngùng nói: "Cậu sợ chó, vừa rồi lúc chúng ta đi xuống, chỉ cần Tiểu Nhất thò đầu ra là cậu lại đánh thuận tay vài bước."
*Ý là lúc đi đường tay phải/trái đưa lên cùng lúc với chân phải/trái. Chân phải bước thì đánh tay phải.
Sợ Hứa Tri Ngôn không tin, cậu ta đưa ra ba ngón tay.
"Tổng cộng 3 lần, tôi đều đếm cho cậu rồi."
"......"
Hứa Tri Ngôn câm họng.
Cậu còn tưởng người chơi hệ Khuyển sẽ có được năng lực phân biệt độc đáo nào chứ! Ví như mùi của con người!
Vậy mà lại là vì cái này?
Chờ đã! Vừa rồi cậu đã đánh thuận tay rồi?
...Nhìn thấy chó liền căng thẳng đến mức không chú ý được gì!
Người xem cười đến điên rồi.
【HAHAHAHAHAHAHAHA tôi cười to quá điii!】
【Lầu trên làm ồn đến đôi mắt của tôi rồi HAHAHAHAHAHAHA.】
【Các người cười cái gì mà cười! Tiểu Bách Vạn không cần mặt mũi nữa sao? HAHAHAHAHAHAHAHAHA.】
【Hahahahaha tôi không được rồi!, Khuyển Sư này thật là, lần trước nói Tiểu Bách Vạn lùn cũng là cậu ta hahahahaha】
【Đúng vậy đúng vậy hahahaha.】
【Kim Thịnh: Hi hi, mỗi ngày một chiêu nhỏ chọc tức Tiểu Bách Vạn!】
【Hahahaha, tôi cảm thấy Tiểu Bách Vạn sẽ tìm thời gian mà đi ám sát Kim Thịnh!】
Thời gian vừa lúc chập tối, bầu trời có vẻ âm u, không biết lát nữa có đổ mưa hay không.
Tiết mục đánh thuận tay kết thúc, hai người đến căng tin ăn tạm ít đồ.
Hứa Tri Ngôn sảng khoái uống một bình thuốc hồi phục tinh thần lực, cuối cùng giá trị tinh thần đã khôi phục đến mức bình thường.
【Tên: Hứa Tri Ngôn】
【Trạng thái: Suy yếu, tinh thần lực khá thấp】
【Ngưỡng tinh thần: 0- 59】
【Tinh thần hiện tại: 44】
Sau khi tinh thần thoải mái, cậu bắt đầu kiểm kê lại đạo cụ lấy được lúc nãy.
Trong đó thứ mà Linda đưa cho cậu là hữu dụng nhất, là một khẩu súng lục, nhưng không có nhiều đạn, nghe nói cần phải đổi trong hệ thống thương thành.
【Tên: Súng Lục ( Linh Miêu Vàng- Golden Lynx)】
【Cấp độ: B】
【Loại hình: Công kích】
【Giản lược: Có thể chứa được 5 viên đạn, tuy rằng không có hiệu ứng nào kèm theo, nhưng lực công kích lại không thua vũ khí cấp A, ngoài việc tiêu hao quá nhiều thì không có khuyết điểm gì.】
【Lưu ý sử dụng: Đạn chỉ có thể được mua trong Thương Thành bằng tích phân, giá cả có chút mắc.】
Linda không có cho thêm đạn, Golden Lynx trước mắt chỉ bắn được 5 phát.
Kim Thịnh nhìn thấy thì lắc lắc đầu, nói: "Loại vũ khí thổ hào này không thực dụng chút nào, đối với người chơi mà nói thì phải tiêu hao quá nhiều tích phân rồi, không có hữu dụng như mấy loại súng làm nhiễu tinh thần.】
Giới hạn Ngưỡng tinh thần lực là có thể không ngừng gia tăng.
Mỗi lần vào trò chơi, giá trị tinh thần sẽ được làm mới nên người chơi luôn xem trọng những loại vũ khí ít tiêu hao giá trị tinh thần.
Vừa tiết kiệm được tích phân lại bớt tốn sức.
Mà loại vũ khí cần cung cấp từ bên ngoài tuy có vẻ mạnh nhưng lại không được tiết kiệm cho lắm.
Hứa Tri Ngôn hài lòng cất súng, không giải thích gì thêm.
Chuyện Ngưỡng tinh thần đạt giới hạn 59 này... có chút khó mở lời! Tóm lại, loại vũ khí này không thực dụng với người khác nhưng lại vừa vặn thích hợp với cậu.
Những thứ còn lại, đều là những đạo cụ bổ sung và bổ trợ thông thường, đặc biệt là Gurren lại cho cậu hai quả bom khói.
Ăn no uống đủ, Hứa Tri Ngôn và Kim Thịnh hẹn chắc sáng mai sẽ gặp lại.
Cậu còn chưa đến lớp học mới nữa, tính toán thời gian thì cũng đến lúc rồi.
Vốn cho rằng mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo bình thường.
Ai ngờ Hứa Tri Ngôn vừa leo cầu thang được một lúc thì giao diện hiện ra.
【3, 2, 1......】
【Kết thúc thời gian lựa chọn trạng thái】
【Vì có một người chơi không lựa chọn trạng thái cho bản thân, nên bản vá (patch) trạng thái khiếm thị không thể cập nhật được, tất cả các người chơi sẽ tiếp tục tiến hành phó bản trong trạng thái hiện tại.】
*Bản vá là tập hợp các thay đổi đối với chương trình máy tính hoặc dữ liệu hỗ trợ của chương trình đó được thiết kế để cập nhật, sửa chữa hoặc cải thiện chương trình đó. Điều này bao gồm sửa các lỗ hổng bảo mật và các lỗi khác, với các bản vá như vậy thường được gọi là bản sửa lỗi hoặc bản sửa lỗi.
Tòa nhà hành chính bỏ hoang, bên trong phòng hiệu trưởng.
Diêu Tiên Tiên hung tợn quăng con dao trong tay xuống, dùng ánh mắt hận không thể ăn được đối phương mà nhìn Đàm An.
"Tôi, tôi, tôi...tôi chỉ là muốn, tôi chỉ là muốn có được nhiều phần thưởng hơn thôi." Đàm An co quắp trên mặt đất, lắp bắp giải thích.
Kiều Ích Nghệ còn đang ngơ ngác, chưa biết được đã xảy ra chuyện gì.
Giáo viên Đinh Nham vẻ mặt phẫn nộ.
"Cậu đây là muốn lấy mạng của chúng tôi mà!" Nói xong Đinh Nham nhịn không được mà đá Đàm An một cái.
Thì ra vừa rồi ngoại trừ những người mới ra, thì Diêu Tiên Tiên vì truy cầu sự ổn định và vững chắc cũng đã lựa chọn trạng thái khiếm thị.
Mà Đàm An thân là một người mới, sau khi phát hiện đại lão hư hư thực thực Diêu Tiên Tiên vậy mà lại lựa chọn hình thức khiếm thị, đột nhiên cậu ta cảm thấy bản thân có thể mưu cầu được lợi lộc, muốn lấy việc này làm cái cớ, yêu cầu Diêu Tiên Tiên tài trợ cho cậu ta một ít vật tư.
Diêu Tiên Tiên gần như bị tức cười đến nơi rồi.
Hứa Tri Ngôn lần thứ 1 là đúng lừa gạt anh ta, lần thứ 2 là lấy thân phận Boss lên sàn, nhưng anh ta cho đạo cụ là cho một cách cam tâm tình nguyện.
Nhưng Đàm An này lại là loại củ hành củ hẹ gì? Cái thứ xấu xí này mà cũng muốn cưỡi lên đầu anh ta rồi ị lên đó à?
Kết quả, thời gian tranh chấp quá dài, Diêu Tiên Tiên tức quá đập cho Đàm An một trận.
Đợi đến lúc Đàm An run run rẩy rẩy mở ra giao diện lựa chọn thì thời gian đã bắt đầu đếm ngược, vì quá mức do dự mà cậu ta đã bỏ qua cơ hội lựa chọn trạng thái.
Song, Hứa Tri Ngôn ở tòa nhà ký túc lại không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Cậu chép chép miệng, cũng không biết đám người kia đã gây ra vấn đề hỗn loạn gì, chỉ có thể lẩm bẩm nói.
"Đám người này... lợi hại."
Chỉ là rất nhanh thôi Hứa Tri Ngôn đã không còn bản lĩnh để quan tâm những việc khác nữa.
Cậu vừa đi đến trước cửa phòng 603 thì thấy cánh cửa trước mặt tự động mở ra, bên trong tối đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón, một cảm giác rùng rợn nổi lên trong lòng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Nhùn vào bóng tối bên trong, cậu đột nhiên nghĩ đến Bạch Tẫn, tâm tình liền phức tạp.
Nếu như lần nữa gặp lại Bạch Tẫn đã chờ đợi cậu 10 năm, thì cậu nên nói gì đây? Phải nói với đối phương rằng 10 năm trước cậu ta đã không uổng công chờ đợi, nhân viên Hứa Tri Ngôn đó đã vì cậu mà chết sao?
Hệ thống trò chơi sẽ thật sự cho cậu nói ra những lời đó sao?
Một Boss phó bản đã mất đi oán niệm thì còn là Boss được sao?
Cậu không có cách nào phán đoán được, liệu Bạch Tẫn mất đi hết oán niệm còn có thể tồn tại dưới hình thức của Boss không, hay sẽ bị tẩy sạch sự tồn tại.
Để cho an toàn, Hứa Tri Ngôn quyết định không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì sẽ không nói ra.
Chỉ có điều cái giá là cậu có thể sẽ phải tự mình chịu đựng một số áp lực.
Cậu thoáng thấy bóng đen đang lan rộng và bò trườn khắp phòng.
Hứa Tri Ngôn gãi gãi đầu, cười gượng một tiếng, xoay người dự định rời đi.
Nhưng bên trong cánh cửa phòng rộng mở sau lưng lại truyền ra âm thanh quen thuộc, mang theo sự áy náy không nói thành lời.
"10 năm trước, là tôi đã gạt anh, tôi không nên gạt anh,..." âm thanh thút thít của Bạch Tẫn lúc thành niên từ bên trong vọng ra.
Hứa Tri Ngôn ngơ ra, lương tâm ít ỏi của cậu có chút bị đả động.
"...?"
Đệch? Còn thật sự có người để một cái sừng trâu khoan dùi 10 năm?