Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 7




Đêm đã khuya, bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chó sủa lúc có lúc không.
NPC cha mẹ đã đi làm từ sớm, cả ngôi nhà chìm trong màn đêm, chỉ còn ánh đèn nhấp nháy ngoài cửa ra vào.
"Cộp... cộp... cộp..."
Tiếng bước chân nặng nề vang khắp hành lang, sàn gỗ bị giẫm lên phát ra tiếng kẽo kẹt, có thể nghe thấy tiếng thảo luận không xa không gần của hai anh em.
"Anh hai, giết anh ba rồi anh em mình sẽ được đi học. "
"Nếu không phải tại nó, người được đi học sẽ là tụi mình! "
"Em cũng muốn đi học..."
Rất nhanh, hai người đã đến trước cửa phòng Hứa Tri Ngôn.
"Cốc cốc cốc --"
"Anh ơi, mở cửa cho em với! "
Giọng nói ngọt nị của em gái truyền đến từ bên ngoài cửa.
Nếu chỉ nghe âm thanh không nhìn ngoại hình, Hứa Tri Ngôn cảm thấy cậu sẽ không do dự mà đi mở cửa.
"Cốc cốc cốc --"
Không có người trả lời, tiếng gõ cửa càng lúc càng kịch liệt.
Rất nhanh, tiếng gõ cửa đã trở thành tiếng đập cửa, hai anh em bên ngoài liên tục va người vào cửa, ý đồ cưỡng ép xông vào.
Cửa phòng được tính là chắc chắn, nhưng cũng không chịu nổi sức mạnh to lớn của lũ quái vật, chỉ có thể phát ra tiếng than ai oán khiến người lạnh gáy.
"Rầm - -"
"Rầm - - rầm - - "
"........."
"RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM!!!!!!!! "
Cuối cùng ván cửa không chịu được sức nặng này nữa, văng mạnh ra bụi bay tứ tung cả phòng.
Hai anh em xông vào phòng, lúc cùng nhau công kích thì họ như hai khối thịt thối trộn lẫn vào nhau tứ chi đan xen, bây giờ lại tách ra trở lại như ban đầu.
"Người đâu...? "
"Anh ba, anh đâu rồi? "
Ánh trăng ảm đạm rọi lên đồ vật trong phòng, phòng ngủ không một bóng người.
Con nuôi kéo thân thể khổng lồ đi đến bên giường, vén lên cái ổ chăn đang nhô lên thành 1 ụ núi nhỏ, bên dưới chỉ có gối đầu lông vũ mềm mềm.
Nó phát tiết bằng cách lấy ra con dao gọt trái cây từ bên eo, đâm vào gối lông vũ.
"Kenggg ----"
Lực đạo quá lớn làm mũi dao xuyên qua tấm gỗ, cọ vào khung giường kim loại, phát ra tiếng rít khó nghe.
"Cửa sổ! Mấy viên ngói bên dưới đều bị giẫm nát rồi! "
Không cáu kỉnh như anh trai, em gái hiển nhiên linh hoạt hơn, nó phát hiện vấn đề, một tay đẩy mở cửa sổ, chỉ vào mảnh ngói vỡ bên dưới.
Anh con nuôi di chuyển đến bên cửa sổ.
Mảnh ngói vỡ bên ngoài vừa nhìn là biết do con người đạp vỡ rồi!
"Có khi nào nó đi tìm ba mẹ không? "
"Không thể nào, nó sao mà dám ra ngoài vào buổi tối chứ? Bên ngoài đều là quái vật! Nếu anh ba bị ăn luôn thì hay quá. "
Giống như đáp lại lời của tụi nó, bên ngoài vang lên tiếng la hét kinh sợ.