Kẻ Xấu Xa Văn Nhã

Chương 36




Sáng sớm hôm sau, cuối cùng Phương Y cũng dậy sớm hơn Chu Lạc Sâm, cô rửa mặt xong xuôi rồi chuẩn bị bữa sáng, ở phòng ăn đợi anh xuống lầu.

Nhưng Chu Lạc Sâm rất lâu vẫn chưa xuống, Phương Y nghe thấy tiếng động từ lầu hai nhưng mãi không thấy anh xuất hiện. Cô có chút nóng vội, đang định lên lầu xem thì lại thấy anh khoan thai bước xuống bậc thang.

Chu Lạc Sâm mặc quần tây đen, áo vest ngoài hoa văn thô nhã, trông như một quý ông London bên bờ sông Thames. Ngón tay thon dài trắng nõn của anh vuốt vuốt cái cổ, động tác nhìn như vô tình nhưng lại phát hiện trên đó có những dấu hôn màu đỏ.

Phương Y bỗng chốc có linh cảm không lành, quay người định bỏ chạy nhưng đã bị Chu Lạc Sâm tóm lấy kéo vào lòng. "Chạy trốn ư? Tội thêm một bậc!", anh hăm dọa bằng giọng điệu luật sư đầy uy quyền.

"Nhưng luật pháp không quy định việc này là phạm tội", Phương Y lẩm bẩm.

Chu Lạc Sâm nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô, khẽ khàng nói: "Luật pháp cũng không quy định ôm em là phạm tội." Anh vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, hỏi: "Đây là kế hay của em ư? Tôi là luật sư, cứ như vậy mà đi làm?"

Phương Y nhìn lại dấu hôn ái muội trên cổ anh, cất tiếng nói nhẹ nhàng: "Vậy em là thư ký, em có nhất thiết phải phục tùng cấp trên hay không?"

Biểu cảm Chu Lạc Sâm giả vờ khoa trương: "Sao em lại nhanh mồm dẻo miệng như vậy chỉ sau một đêm?"

Phương Y gỡ tay anh ra đổi chủ đề: "Em đã làm xong bữa sáng, nếu anh không ăn sẽ nguội."

Chu Lạc Sâm đi theo sau cô vào phòng ăn, một tay vuốt ve mò mẫm dấu hôn trên cổ, như thể nó đang ngứa ngáy. Phương Y quay đầu lại nhìn thấy hành động của hắn: "Anh tưởng nó là muỗi cắn à? Gãi là hết ư!"

Chu Lạc Sâm ngồi vào bàn ăn, mở khăn ăn, nói: "Giá như nó là muỗi cắn thì tốt rồi."

Phương Y ngồi đối diện anh, nhìn anh bình thản ăn sáng với vẻ mặt thư thái, không khỏi lên tiếng: "Anh không cảm ơn em sao?"

Chu Lạc Sâm thậm chí không thèm nhìn cô: "Em là bạn gái tôi, giúp tôi làm bữa sáng là chuyện đương nhiên."

"...." Người đàn ông này!

"Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn em, tôi thực sự rất vui vì em đối xử tốt với tôi như vậy." Chu Lạc Sâm lại đổi chủ đề.

Phương Y không cao hứng lắm, biểu cảm thoáng chốc chuyển sang ngượng ngùng. Cô khẽ khàng nói: "Chuyện nhỏ thôi, chỉ là bữa sáng mà thôi. Em đâu có đối xử tốt với anh, ngược lại anh mới là người đối xử tốt với em."

Chu Lạc Sâm không khỏi mỉm cười, nháy mắt với Phương Y: "Nếu em cảm thấy đối xử với anh chưa tốt, vậy về sau hãy tốt với anh hơn một chút nhé."

Anh cầm tờ báo trên bàn lên, lật qua lật lại, cau mày chăm chú nhìn vào nó.

"Làm sao vậy, có tin tức gì không tốt à?", Phương Y lo lắng hỏi, muốn nhìn xem có tin tức gì không tốt về Chu Lạc Sâm trên báo, nhưng Chu Lạc Sâm lại đặt tờ báo xuống bàn: "Không có gì, ăn sáng đi."

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Phương Y cũng không cố nài nỉ xem, nếu đó là tin tức khiến Chu Lạc Sâm cau mày, chắc chắn là không tốt. Nếu cô cố chấp muốn xem vào lúc này, tâm trạng của anh sẽ càng tệ hơn. Dù sao cũng có báo của hôm nay ở văn phòng, đến đó rồi xem cũng được.

Sau khi ăn sáng xong, Phương Y thay bộ đồ công sở đã giặt sạch vào tối hôm qua và đi làm cùng Chu Lạc Sâm. Khi vừa ngồi ổn định trên xe, cô nhớ ra bộ đồ ngủ nói với anh: "Em đã giặt sạch bộ đồ ngủ và phơi ở ban công, anh nhớ nói dì giúp việc thu vào nhé."

Chu Lạc Sâm liếc nhìn cô, mỉm cười hỏi: "Sao em biết có người giúp việc?"

Phương Y nói: "Anh đi công tác lâu như vậy mà nhà cửa vẫn gọn gàng ngăn nắp, ngoại trừ có người giúp việc cố định đến dọn dẹp, em không nghĩ ra lý do nào khác."

Chu Lạc Sâm nhìn thẳng về phía trước, không chút quan tâm nói: "Vậy em không nghi ngờ là có phụ nữ khác đến giúp tôi dọn dẹp mỗi ngày à?"

Phương Y ngẩn ra, cô hoàn toàn không nghĩ đến khả năng này. Theo bản năng, cô cảm thấy đó là người giúp việc. Với điều kiện và ngoại hình của Chu Lạc Sâm, e rằng sẽ có rất nhiều cô gái xinh đẹp muốn làm người giúp việc cho anh.

Thấy Phương Y trầm mặc, Chu Lạc Sâm mới thong thả ung dung nói: "Yên tâm, tôi đùa thôi."

Phương Y nhịn không được trừng mắt nhìn anh, rồi anh lại nói: "Em tin tưởng tôi như vậy, tôi sẽ chịu nhiều áp lực lắm."

Phương Y bật cười: "Em nghĩ áp lực công việc của anh đã đủ lớn rồi, vậy mà anh còn có thể dành thời gian cho em nữa sao?"

Chu Lạc Sâm nhíu mày, như đang nghĩ đến điều gì đó không tốt. Phương Y tức khắc nhận ra anh đang nhớ đến vụ thua kiện. Miệng của cô thật là phá hoại mà!

"Em không có ý gì khác", cô xấu hổ giải thích, "Anh đừng hiểu lầm..."

Chu Lạc Sâm lái xe vào đường hầm, ở trong bóng tối ánh sáng từ từ dịu lại: "Tôi không cảm thấy em có ý gì khác, không cần lo lắng."

Phương Y im lặng quan sát biểu cảm của anh, nhưng anh không lộ ra vẻ không vui nào, mà chỉ tập trung lái xe. Hai người nhanh chóng đến văn phòng.

"Em đi xuống trước nhé", Phương Y nói với anh.

Chu Lạc Sâm quay đầu nhìn cô chăm chú, ánh mắt mang đến cho cô cảm giác vô cùng ấm áp: "Đi đi." Anh vươn tay nắm lấy tay cô.

Phương Y nhẹ nắm tay anh, mở cửa xe bước xuống. Cô tưởng rằng anh lái sẽ đi ngay như buổi sáng lần trước, nhưng anh lại dừng xe lại.

"Sao anh không đi?", Phương Y hỏi anh qua cửa sổ xe.

Chu Lạc Sâm nhìn ra ngoài từ trong xe, giọng nói vô cùng ôn nhu: "Tôi nhìn em đi lên rồi mới đi."

"..." Dưới lầu rồi, cô cũng không thể lạc đường được.

Nhìn lướt qua xung quanh, thấy những người đi làm dần dần đến, sợ bị đồng nghiệp trong văn phòng nhìn thấy, Phương Y không dám trì hoãn, vội vàng nói lời tạm biệt với Chu Lạc Sâm và nhanh chóng hòa mình vào dòng người.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Chu Lạc Sâm lái xe về phía bãi đỗ xe ngầm, cửa sổ xe hai bên vẫn chưa được kéo lên, khiến mọi người bên ngoài có thể dễ dàng nhìn thấy người trong xe.

Hình Tứ lái xe đến văn phòng, nhìn thấy xe của Chu Lạc Sâm dừng trước cửa. Một bóng người mảnh mai từ trên xe bước xuống, đó là Phương Y.

Ánh mắt của cô dành cho Chu Lạc Sâm rõ ràng mang theo tình yêu. Lòng Hình Tứ khẽ động, suýt chút nữa đã đâm vào xe đi trước.

Vội vàng dừng xe, Hình Tứ mặt không cảm xúc nhìn Chu Lạc Sâm tiễn Phương Y đi, sau đó lái xe vào bãi đỗ xe. Trong lòng anh ta đoán được tối hôm qua hai người đã ở bên nhau. Hiện tại thời gian còn sớm, cho dù có chở Phương Y đi làm cũng không cần sớm như vậy, hai người lại lưu luyến nhìn nhau, Chu Lạc Sâm vốn là loại người luôn làm theo bản năng, nếu nói bọn họ tối hôm qua không có chuyện gì, ai sẽ tin?

Khi bước vào văn phòng, một sự việc lại lần nữa chứng minh suy đoán của Hình Tứ, đó là dấu hôn trên cổ Chu Lạc Sâm.

Dấu hôn đỏ tươi, to nhỏ không đều nhau, nổi bật trên làn da trắng nõn của Chu Lạc Sâm. Tất cả mọi người trong văn phòng đều có thể nhìn thấy. Luật sư Chu bề ngoài luôn lịch thiệp nho nhã mang theo dấu hôn đi làm, khiến toàn bộ văn phòng Tễ An nhanh chóng oanh động.

Phương Y là người khởi xướng sự việc, ngồi ở chỗ làm việc của mình chột dạ mà vùi đầu vào công việc, cố gắng phớt lờ những lời bàn tán xung quanh. Nhưng vẫn có người cố ý kéo cô vào cuộc.

"Phương Y," Ôn Na ghé vào chỗ bên cạnh Hà Tình, hỏi cô, "Vết hôn trên cổ luật sư Chu không phải là do cô làm đó chứ?"

Lời nói của Ôn Na thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Phương Y tuy có chút bất ngờ vì Ôn Na đoán được, nhưng cũng có thể là do Lâm Tư đã tiết lộ cho cô ta, vì hai người họ khá thân nhau.

Phương Y ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Ôn Na, nói: "Chị Ôn Na nói gì vậy? Em là thư ký của luật sư Hình, bình thường hiếm gặp luật sư Chu."

Đây là lời Chu Lạc Sâm nói với Phương Y, và cũng là sự thật. Gần đây hai người họ thực sự không có nhiều cơ hội gặp nhau, vậy mà họ vẫn có thể phát triển mối quan hệ bí mật, quả là kỳ diệu.

Ôn Na cũng không còn lời gì để nói, sau một lúc không thấy ai nói gì, mọi người xung quanh cũng mất hứng thú và tiếp tục công việc.

Thực ra, Ôn Na đến văn phòng Hà Tình để đưa tài liệu. Hà Tình không thích việc Ôn Na luôn nhắm vào Phương Y, lúc này cũng không hùa theo cô ta.

Ôn Na cảm thấy không thú vị mà quay về chỗ làm việc, nhưng chưa được bao lâu sắc mặt khẩn trương mà đi thẳng đến văn phòng của Chu Lạc Sâm.

Phương Y dừng đánh máy, tự hỏi liệu có phải do cô quá nhạy cảm hay không, nhưng cô lại cảm thấy Chu Lạc Sâm đã nghe thấy Ôn Na ở bên ngoài nói lung tung?

Quả nhiên, chỉ sau vài phút, Ôn Na đi ra từ văn phòng Chu Lạc Sâm với vẻ mặt rất khó coi. Khi đi ngang qua Phương Y, cô ta thậm chí không dám nhìn Phương Y một cái mà đi thẳng vào văn phòng của mình. Vẻ mặt hoảng hốt của cô ta khiến ai cũng biết nguyên nhân.

Phương Y mở phần mềm chat, tìm kiếm tên Chu Lạc Sâm, nhắn tin hỏi: "Ôn Na làm sao vậy?"

Chu Lạc Sâm có lẽ không online nên phải mất khoảng một giờ sau anh mới thong thả ung dung trả lời: "Cô ta tuổi không nhỏ mà vẫn không biết điều, cần có người dạy dỗ."

... À, hóa ra anh đang dạy dỗ người ta cách làm người.

Phương Y đóng cửa sổ chat tiếp tục công việc. Khóe miệng cô không khỏi cong lên, nở nụ cười ngọt ngào.

Đúng lúc này Hình Tứ bước ra khỏi văn phòng, đi ngang qua cô tiến về phía văn phòng Chu Lạc Sâm.

Phương Y thấy vậy, lòng lại lo lắng.

Cô dự cảm Hình Tứ đi lần này sẽ không đạt được kết quả tốt đẹp gì ở Chu Lạc Sâm, nhưng cũng không đến mức cãi nhau. Trước đây Hình Tứ có nói với cô anh ta ác cảm với Chu Lạc Sâm vì hiểu lầm liên quan đến Phó Lôi, nhưng sau đó anh ta nhận ra sự việc không phải như vậy, nên thái độ của anh ta đối với Chu Lạc Sâm có lẽ sẽ thay đổi.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Thái độ của Hình Tứ quả thực có thay đổi, anh ta vào văn phòng Chu Lạc Sâm không phải để nói về chuyện của Phương Y, mà là do một bài báo sáng nay có liên quan đến công ty của ba Chu Lạc Sâm.

"Công ty của ba cậu có vẻ như đang gặp vấn đề," Hình Tứ nói khi ngồi trên ghế trước bàn làm việc của Chu Lạc Sâm.

Chu Lạc Sâm không rời mắt khỏi màn hình máy tính gõ phím, mắt cũng không nâng lên: "Chuyện nhà tôi không cần luật sư Hình lo lắng."

"Cậu không phải là chuyên gia về lĩnh vực này sao? Sao không giúp ba cậu?" Hình Tứ nghi hoặc hỏi.

Chu Lạc Sâm ngừng gõ phím, một lúc sau mới nói: "Cần tôi lặp lại câu nói trước đây cho cậu ư?"

Anh nhắc tới câu gì Hình Tứ đương nhiên biết rõ. Anh ta chạm vào chủ đề nhạy cảm, nên cũng không bực bội, mà chuyển sang chủ đề khác: "Dấu hôn trên cổ cậu quá lộ liễu. Đây là nơi làm việc, cậu nên che giấu một chút, đừng quá tùy tiện."

Chu Lạc Sâm cuối cùng cũng giương mắt nhìn anh ta, đằng sau cặp kính trang nhã là đôi mắt đen láy sắc sảo, mang theo ý trào phúng: "Đây mới là mục đích thực sự cậu đến tìm tôi." Anh cười nhạt một tiếng, cảm khái, "Tùy tiện? Thật là một từ xa xỉ. Giá như tôi thực sự có thể tùy tiện, thì cũng không tới phiên cậu mỗi trưa đưa Phương Y đến văn phòng mình."

Hình Tứ cũng cười, nhưng nụ cười của anh ta lãnh đạm: "Không định lừa gạt tiếp à? Thừa nhận có ý với cô ấy?"

"Chúng tôi đang ở bên nhau," Chu Lạc Sâm thản nhiên nói, "Tôi nói cho luật sư Hình biết vì tôi tin cậu không phải là người hay nói lung tung sau lưng người khác. Chuyện này trong thời gian tới tôi sẽ không công khai, tôi tin cậu sẽ tôn trọng quyết định của tôi."

Hình Tứ đương nhiên sẽ giữ bí mật cho anh, bởi vì anh ta càng không muốn anh công khai mối quan hệ này, mặc kệ là vì anh ta đối với Phương Y cũng có ý, hay là vì sự an toàn của bản thân Phương Y, đều là uy hiếp cực lớn.

"Tôi sẽ không nói ra ngoài," Hình Tứ hứa hẹn, sau một lúc suy nghĩ cẩn thận, anh ta nói, "Nhưng Chu Lạc Sâm, chúng ta vẫn là bạn bè chứ? Là bạn, cậu có thể nghe tôi nói một câu chứ?"

Chu Lạc Sâm buông công việc trong tay, nhìn anh ta: "Chăm chú lắng nghe."

Hình Tứ chân thành nói: "Phương Y thực sự còn rất trẻ, tâm tư đơn thuần. Nếu cậu thực sự thích cô ấy, sau này đừng xằng bậy nữa. Tôi hy vọng cô ấy là mục tiêu cuối cùng của cậu."

Lời nói này nghe có vẻ như trước đây anh có rất nhiều mục tiêu, nhưng anh không phải là người tuỳ tiện như vậy. Chỉ là Hình Tứ quá mẫn cảm thôi.

"Cậu có thể yên tâm," Chu Lạc Sâm không phản bác lời nói của cậu ta, "Mặc dù theo lời của cậu, tôi là một kẻ nguỵ quân tử lòng tham không đáy, nhưng đối với phụ nữ, tôi vẫn luôn cẩn thận cân nhắc và chịu đựng". Dừng một lát, anh chuyển hướng sang chủ đề khác, "Tuy nhiên Hình Tứ, thành tâm cho cậu một lời khuyên, thế sự vô thường, người sống cả đời, chỉ cần không vi phạm pháp luật và đạo đức, cũng đừng quá ủy khuất chính mình."

Hình Tứ cảm thấy mình như bị cười nhạo, không nói gì trực tiếp rời đi.

Chu Lạc Sâm nhìn cánh cửa văn phòng bị anh ta đóng lại, dựa vào ghế suy nghĩ.

Bài báo về công ty của ba anh không phải là tin đồn vô căn cứ. Nếu ông ta thực sự phạm tội, anh nên giúp lý hay giúp người thân?

Về mặt lý thuyết, việc này đặt ở trên người khác chắc chắn sẽ không do dự lựa chọn giúp người thân, huống chi anh trong ngành vẫn là có tiếng thích chọn biện hộ cho bị cáo.

Nhưng nhà họ Chu...

Tính ra, sự việc còn chưa đến thời điểm cần thiết phải đưa ra lựa chọn, cần gì phải tự làm mình thêm rối.

Chu Lạc Sâm tiếp tục công việc, nhưng ánh mắt lại vô tình lướt qua khung ảnh mới mua trên bàn làm việc. Anh nhớ ra điều gì đó, từ trong cặp tài liệu lấy ra một phần văn kiện, bên trong kẹp một tấm ảnh chụp tối hôm qua, người trong ảnh là Phương Y.

Trong ảnh, Phương Y đang mặc tạp dề bận rộn trong bếp, góc trên chỉ có thể chụp được bóng dáng của cô, nhưng anh rất thích bức ảnh này, góc độ này cũng có thể tránh cho người khác nhìn ra người trong ảnh là ai.

Cắt ảnh chụp đến kích thước phù hợp, Chu Lạc Sâm kẹp nó vào trong khung ảnh. Anh cầm bút máy nhìn người phụ nữ trong ảnh, mặc dù bản thân đã trưởng thành, nhưng vẫn không thể nhịn được phải làm những trò ấu trĩ như cách tấm kính hôn lên ảnh chụp của cô.