Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ

Chương 109: Khuất Phục Đảo Nổi (5)




༺ Khuất Phục Đảo Nổi (5) ༻

Dorothy Gale luôn thích chạy hơn là đi bộ.

Trên đồng cỏ rộng lớn của một ngôi làng quê nọ, cô là một đứa trẻ ngây thơ không ai sánh bằng.

Mặc dù thường xuyên gây rắc rối cho dân làng bằng những trò đùa của mình, đôi khi dẫn đến những tai nạn nhỏ...

Khi cô gái lấm lem bùn đất nở nụ cười rạng rỡ như thể mọi chuyện đều ổn, trái tim của dân làng đều tan chảy.

"...Aaa."

Khi cô mở mắt ra, một khung cảnh hoang tàn hiện ra trước mắt Dorothy.

Đó là khung cảnh của ngôi làng nơi Dorothy từng sống. Tuy nhiên, nó hoàn toàn hoang tàn, như thể nó đã luôn như vậy.

Dì và chú ngoại sống cùng cô không tìm thấy ở đâu cả. Ngay cả con chó Toto của cô cũng đã biến mất.

Mọi chuyện bắt đầu từ một cơn lốc xoáy xảy ra vào một ngày nọ.

Ngôi nhà khung ván của Dorothy đã bị cơn lốc xoáy này xé toạc, bay cao lên trời.

Và ngôi nhà đó đã hạ cánh ở đất nước Munchkin.

Tại vùng đất giả tưởng vô cùng kỳ lạ này, Dorothy lên đường tìm Archwizard Oz, người được cho là có thể thực hiện bất kỳ điều ước nào, trong nỗ lực trở về nhà.

Khi cô đi theo Con Đường Gạch Vàng...

Cô kết bạn với Bù Nhìn muốn có bộ não, một người đàn ông Thiếc muốn có trái tim và một Sư Tử Hèn Nhát muốn có lòng dũng cảm.

Sau khi đối mặt với những tình huống cận kề cái chết và chiến đấu với Ác Tâm Phù Thuỷ, Dorothy cuối cùng đã đến được với Archwizard Oz.

Sau khi đạt được mong muốn của mình từ Archwizard Oz, cô đã yêu cầu được trở về nhà. Tuy nhiên, ngay khi cô chuẩn bị lái khinh khí cầu đến ngôi làng thân yêu của mình...

Một Tiểu Tiên thầm yêu Dorothy đã can thiệp, kéo cô về thực tại.

Chỉ sau đó Dorothy mới nhận ra rằng cuộc phiêu lưu của cô ở vùng đất giả tưởng này chẳng qua là một ảo ảnh phức tạp được tạo ra để nuốt chửng sinh mệnh của cô.

Với sự giúp đỡ của Tiểu Tiên, Dorothy đã trốn thoát khỏi vùng đất nổi rộng lớn và trở về nhà.

Tuy nhiên, lúc đó Đảo Nổi đã cuốn trôi quê hương của cô.

Ngay cả khi ánh nắng nhạt dần và một cơn gió lạnh thổi qua, Dorothy, người vô cảm và im lặng như một con bù nhìn, vẫn nhìn chằm chằm vào quê hương đã trở nên hoang tàn hoàn toàn.

Khi cô hạ mắt xuống, vết nhơ của lời nguyền khắc trên bụng cô hiện rõ qua chiếc váy màu hạt dẻ rách nát.

Những gì còn lại đối với Dorothy không gì khác ngoài một cái chết không thể tránh khỏi.

Ánh trăng cô đơn chiếu lên cô một cách buồn bã.

Trong đêm khuya, khi mưa rơi và bình minh ló dạng, một cầu vồng đã xuất hiện bên ngoài vùng đất hoang rộng lớn, trải dài khắp thế giới.

Cô gái mặc dù ướt sũng dưới mưa nhưng cũng không để ý tới, không ngừng ngắm nhìn cầu vồng rực rỡ.

Ở trên đó, phía sau cầu vồng...'

Có một nơi mà chỉ được nghe nói đến trong những bài hát ru.

Khi cảm giác buồn ngủ xâm chiếm cô...

Cô bé lặng lẽ chìm vào giấc ngủ sâu, mong muốn được tỉnh dậy ở xứ mộng đẹp đẽ đó.

Cô bé 9 tuổi với mái tóc màu Lavender, Dorothy Gale, chớp mở mắt và nhìn lên bầu trời rộng lớn.

Cô không biết khi nào màn đêm buông xuống, nhưng ánh sao đầy mê hoặc tô điểm đậm đặc bầu trời xanh nước biển.

Mặc dù không có gì xung quanh nhưng vẻ mặt của cô rất thanh thản, không giống như phiên bản của cô trong ký ức.

"Heut!"

Cô đột ngột nhấc thân mình lên.

"Chà, thật là một ảo ảnh vô lý!"

Dorothy có một khuôn mặt tươi cười khi đứng dậy.

"Xin chào? Ở đây chẳng có gì ngoài hành lý à?!"

Cô tự mình hét lớn một cách vui tươi và bắt đầu xoay tròn như thể đang khiêu vũ.

Viền chiếc váy màu hạt dẻ tung bay theo bước chân của cô.

"Tàn nhẫn làm sao! Một mình tận hưởng khung cảnh lãng mạn này có phải là quá đáng không?! Ngay cả bầu trời đêm cũng đẹp thế này!"

Cô bé 9 tuổi, một thường dân, hét lên như thể cô là Nữ Hoàng. Tuy nhiên cô đột nhiên dừng lại khi cảm thấy những búi lông mềm mại chạm vào chân mình.

Dorothy hạ thấp ánh mắt với khuôn mặt đầy nghi ngờ.

Một con chó con màu nâu sẫm đang lè lưỡi, thở hổn hển trong khi nhìn cô.

"..."

Mặt Dorothy run rẩy. Vẻ mặt cô dần cứng lại, đến nỗi tiếng cười vui tươi và sôi nổi vừa rồi dường như là một lời nói dối.

Cô quỳ xuống đất và ôm chú chó con vào lòng.

"Toto."

Cô nhắm mắt lại và gọi tên thú cưng yêu quý của mình. Chú chó con vừa khít trong vòng tay của cô bé Dorothy.

Rất nhanh, một cảm giác quen thuộc bao trùm lấy cô. Khi cô lặng lẽ mở mắt ra, khung cảnh quê hương dưới bầu trời đêm bắt đầu hiện ra.

Dân làng.

Một ngôi nhà khung ván có mái đỏ.

Đứng trước ngôi nhà như vậy là người dì và chú tóc bạc của Dorothy đang nhìn cô trìu mến.

Đôi mắt của Dorothy mở to và nói, "Toto, đợi chút nhé." Trước khi nhẹ nhàng đặt chú chó Toto xuống đất và tiến đến ngôi nhà khung ván.

Khi cô đứng đó với khoảng cách khá xa...

Dorothy cố nở một nụ cười yếu ớt.

"Đã lâu rồi con mới gặp lại chú và dì! Nihihi, có vẻ như con cũng sắp đoàn tụ cùng hai người rồi."

Ngọn lửa sự sống đang tắt dần có cảm giác rõ ràng hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng. Dorothy nhận thức sâu sắc rằng cô không còn xa cái chết.

Và ngay trước khoảnh khắc tử địa, một tia sáng loé lên trong tâm trí cô. Đây có phải là một phần của thế giới? Hay đó là ngưỡng cửa của thế giới bên kia?

"Nè, hai người biết đó..."

Đối với Dorothy, không có cách nào để biết, nhưng điều đó không quan trọng với cô.

Cô chỉ muốn kể cho họ nghe câu chuyện của mình.

"Sau khi mọi người rời đi, con nghĩ... có lẽ con nên ngừng sống luôn đó? Nhưng con không thể làm được. Vì vậy, con quyết định cố gắng sống sót. Aaa, nhưng khó quá đi... Thật khó khăn! Con cá là chưa từng có người ăn xin nào nghèo khổ như con cả."

Khi Dorothy nhớ lại quá khứ của mình, cô xua tay với vẻ ghê tởm.

"Nhưng dù vậy, con đã tìm được một số tiền khi làm việc với tư cách là một mạo hiểm giả... Kiếm sống đàng hoàng và già đi... Sau đó vì lý nào đấy, con cảm thấy mình muốn trải nghiệm điều gì đó phù hợp hơn với lứa tuổi của bản thân. Thế là con vào Học viện. Chà, con có tài năng thiên bẩm nên con không thực sự cần phải đến lớp, nhưng vẫn... Rất vui đó!"

Trước khi qua đời, cô muốn sống một cuộc sống phù hợp với lứa tuổi của mình.

Và đó là lúc cô nghĩ đến Học viện. Đến lớp với những người bạn cùng trang lứa, tham gia những kỳ thi giống nhau và gắn kết bạn bè... Đối với Dorothy, người đã phải vật lộn bôn ba rất nhiều trong cuộc đời, đó là ước mơ lớn nhất của cô.

"Đúng như mong đợi, con cũng có rất nhiều điểm yếu, nehehe! Nhưng con vẫn khá nổi tiếng. Con có một Hội trưởng Câu Lạc Bộ Người Hâm Mộ dễ thương và rất nhiều người hâm mộ. Bằng cách nào đó, mọi người dường như rất thích con! Con không biết tại sao, nhưng họ không thể cưỡng lại được con đó ~~ "

Dorothy đặt tay lên ngực và nhắm mắt lại khi nói một cách đắc thắng. Giọng điệu của cô đầy tự hào.

Dì và chú im lặng lắng nghe câu chuyện của cô với khuôn mặt tươi cười.

Không có những câu chuyện buồn. Dorothy chỉ kể về những câu chuyện vui vẻ mà cô có thể cười và nói huyên thuyên.

Dorothy không ngừng kể lại những câu chuyện về những cuộc phiêu lưu thú vị, mô tả những món ăn ngon mà cô đã ăn và kể lại những sự việc thú vị trong thời gian cô ở Học viện.

Cô thậm chí còn xen vào những trò đùa ngớ ngẩn và bật cười không thể kiềm chế được.

Cô giải thích một cách sinh động cho họ biết cô đã có bao nhiêu niềm vui khi sống, gần như thể đang vẽ nên một bức tranh về cuộc đời mình.

Khi cô tiếp tục, đôi mắt cô dần dần ươn ướt và giọng cô chậm lại, như thể thời gian đang kéo dài vô tận.

Dần dần, nước mắt bắt đầu chảy xuống khuôn mặt tươi cười của Dorothy.

Dù đang chia sẻ những câu chuyện đời thường nhưng cổ họng cô vẫn nghẹn ngào. Ngay cả khi cô cố gắng kìm nước mắt, chúng vẫn không thể không rơi.

Khi lau nước mắt bằng lòng bàn tay và cổ tay, Dorothy tiếp tục đeo lên mình chiếc mặt nạ tươi cười, như thể đó chỉ là một ngày đẹp đẽ và vui tươi khác.

Cuối cùng cũng gặp được dì và chú, cô không muốn để họ thấy vẻ mặt đau buồn.

Đột nhiên, cổ họng cô nghẹn lại đến nỗi ngay cả những câu chuyện vui vẻ cũng không thể thốt ra được.

Khi cô bắt đầu sụt sịt như bị cảm lạnh, cô bất giác bật ra một tràng cười không kiểm soát được vì sự lố bịch của chính bản thân.

Dù đã cố gắng kìm nước mắt nhưng tiếng nức nở vẫn ngày càng tuôn ra nhiều hơn.

Dorothy che mặt bằng cả hai tay, đầu cô cúi thấp.

Cố gắng tìm sức mạnh để nói, cô mất một lúc trước khi thốt ra những lời cô muốn nói nhất.

"...Con đã rất nhớ hai người."

Trái tim của Dorothy vỡ vụn.

Bất cứ khi nào cô cố gắng ghi lại những phần đẹp đẽ của thế giới vào mắt mình, cô luôn nhìn thấy họ.

Và khi cô không ngừng ngắm nhìn những nụ cười đáng yêu của họ nhìn xuống cô...

...cô không khỏi hy vọng rằng một ngày nào đó, cô có thể quay lại trong vòng tay của họ.

Đó là một đêm thanh bình.

Ánh trăng sáng lạnh lẽo và ánh sao lấp lánh lặng lẽ nhìn cô bé lúc này đang run rẩy nức nở.

Tại vùng đất hoang vắng của quê hương, cô gái đã cố gắng chìm vào giấc ngủ sâu mà cô sẽ không bao giờ tỉnh dậy.

Hiện thực khác với thế giới giả tưởng của những giấc mơ, sự lãng mạn và những cuộc phiêu lưu bất tận.

Trên thực tế, Dorothy chẳng có gì cả. Không có người quý giá. Không có quê hương thân yêu. Tất cả những gì còn lại là sự kỳ thị cho thấy thời hạn sắp đến gần, cô chỉ còn chưa đầy 10 năm trước khi đối mặt với cái chết.

Tuy nhiên, cô gái mong muốn toả sáng.

Ngay cả khi cuộc sống buồn tẻ của cô chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng, cô vẫn quyết định sống như nhân vật chính của một vở kịch.

Cô quyết định tận hưởng từng khoảnh khắc tươi đẹp trong những năm tháng còn lại của mình.

Và thế là cô đã chịu đựng.

Nếu cô gái học được điều gì trong suốt cuộc đời mình thì đó chính là cách chịu đựng.

Dì và chú của Dorothy tiến lại gần rồi ôm cô thật chặt.

Một làng quê nghèo khó. Những người thân yêu của Dorothy, những người đã yêu thương cô ngay cả khi cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi.

Dorothy hạ cả hai tay xuống và buộc mình mỉm cười lần nữa.

Dì lau nước mắt cho Dorothy.

Dorothy cố gắng khắc sâu khuôn mặt người dì thân yêu của mình vào ký ức.

Nhưng đột nhiên...

Ở phía xa, nơi cầu vồng đã mọc lên, phía đối diện của thế giới được bao phủ bởi ánh sao rực rỡ với nhiều màu sắc khác nhau.

Như thể tương phản với nơi Dorothy đang ở, một nửa thế giới được bao bọc trong ánh sáng rực rỡ.

Khi quan sát thế giới đang thay đổi với vẻ mặt ngạc nhiên, Dorothy sớm nhận ra chuyện gì đang xảy đến và bật cười gượng.

"Vậy thì ~."

Dorothy ngây thơ mỉm cười và hôn lên má dì, chú và Toto trước khi đứng dậy.

"Dì, chú, Toto! Hẹn gặp mọi người sau nhé! Rốt cuộc thì có người nói rằng cậu ấy sẽ tới cứu con!"

Với thế giới đầy sao sau lưng, cô bé 9 tuổi chắp tay sau lưng và nở một nụ cười rạng rỡ.

"Cậu ấy là Hội trưởng Câu Lạc Bộ Người Hâm Mộ của con. Cậu ấy luôn luyện tập như một tên cuồng luyện và dành toàn bộ thời gian để cải thiện bản thân. Đôi khi cậu ấy có vẻ thông minh nhưng thực ra lại là một kẻ ngốc hoàn toàn... Dù vậy, cậu ấy vẫn cực kỳ dễ thương. Vì cậu ấy nói sẽ đến cứu nên con rất vui khi được giải cứu đó. Nihihi."

Dì và chú nở nụ cười tinh tế.

Làm thế nào mà họ lại đáng yêu đến thế? Làm sao cô có thể không đau lòng nhớ họ?

Dorothy kìm nén cảm xúc dâng trào của mình và bắt đầu lùi lại vài bước.

"Đó là lý do... con sẽ đến muộn hơn một chút... con yêu hai người."

Nói xong, Dorothy Gale quay người và bước về phía thế giới rực rỡ của ánh sao.

Khi đặt chân đến thế giới đó, cô bé 9 tuổi đã hoá thân thành một học viên đáng kính.

Đội chiếc mũ phù thuỷ trên đầu và mặc đồng phục Học viện Marchen, học viên này là một thiên tài hiếm có và độc nhất vô nhị. Cô là 'Phù Thuỷ Tinh Tú'.

Cô ấy là Dorothy Heartnova.

"Mình đã rất phấn kích rồi đây."

Với những bước chân nhẹ nhàng giống như một con thỏ đang nhảy.

Dorothy ấn chiếc mũ phù thuỷ màu xanh xuống và nở một nụ cười chân thành.

Cô nóng lòng muốn gặp Isaac.

(Tluc: Lấy cảm hứng từ truyện cổ tích "The Wonderful Wizard of Oz" tạm dịch "Phù Thuỷ Thần Kỳ Xứ Oz".)

✦✧✦✧

Cơn gió bạc băng giá, [Băng Phong], thổi dữ dội.

Khi mana màu vàng của Đảo Nổi, có khả năng dẫn đến cái chết của bất kỳ ai, đã phát nổ, biến Cung điện Emerald thành những mảnh vụn.

Tuy nhiên, [Băng Phong] nhanh chóng xoáy tròn và phân tán khí mana.

Một nam sinh tóc lam bạc dễ dàng làm chệch hướng mối đe doạ tử vong đang ập đến với [Băng Đế Nhân Vương].

Sau đó, với chiếc găng tay đá mà anh đã tạo ra từ việc triệu hồi một phần sử ma Golem, Eden, anh phá vỡ kết giới hình cầu màu đen chỉ bằng một đòn.

Với âm thanh rõ ràng của kính vỡ, kết giới sụp đổ.

Và thứ anh nhìn thấy là một nữ sinh có mái tóc màu Lavender với một nửa cơ thể bị hút vào một cây cột màu đen. Những đốm đen giống như ngọn lửa đang nở rộ khắp cơ thể cô.

Chàng trai đã xua tan triệu hồi một phần của Eden và đứng yên trước mặt cô.

Những tia sáng bất ngờ tuôn ra khi cô yếu ớt mở mắt ra. Sau đó, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, im lặng nhìn chằm chằm vào nam sinh đã đi cả chặng đường này đê tìm cô.

Chàng trai đứng sau với một chùm sáng trông rất quen thuộc.

"..."

Đột nhiên, cô nhận ra tất cả chuyện này thật nực cười.

Suy cho cùng, cô, người từng từ bỏ mọi thứ và chấp nhận cái chết, giờ lại có biết bao điều muốn làm chỉ vì vài lời nói của anh chàng này.

Như thể việc đến cứu cô là điều đương nhiên, chàng trai nói với giọng ôn hoà và bình tĩnh.

"Hai ta cùng trở về nhé."

Mặc dù cơ thể cô không còn sức lực...

Dorothy cố gắng tận dụng hết sức lực còn lại và nở một nụ cười yếu ớt một cách khó khăn.

Sau cùng, nếu có thể, cô muốn mỉm cười đối mặt với Isaac.