༺ Kết Thúc Học Kỳ Hai (3) ༻
Kang!
Ký túc xá dành cho học viên hàng đầu tại ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱, Charles Hall. Bếp chung.
Một nữ sinh đá tung cửa bếp, lộ ra nụ cười tinh nghịch.
"Thật yên tĩnh!"
Đó là Dorothy Heartnova, một nữ sinh có mái tóc màu Lavender bồng bềnh.
Cô đã để chiếc mũ phù thủy mà cô thường đội trong phòng. Suy cho cùng thì từ giờ trở đi cô sẽ bận rộn lắm đây.
Cô bước vào bếp và bật đèn sáng hơn trước khi buộc một chiếc tạp dề quanh người.
[Yaa, cậu đang làm gì vậy?]
"Thứ gì đó cho Isaac ăn."
Khi Ella, sử ma mèo trắng với dải ruy băng ở đuôi, vừa ngáp vừa hỏi, Dorothy buộc tóc thành đuôi ngựa và đáp lại.
[Aaaa... Nhưng cậu có biết nấu ăn không?]
"Mị chưa từng thử kể từ khi đến Học viện, nhưng mị đây đã từng làm điều đó rất nhiều đó? Okay tốt quá, chuẩn bị xong ròy ~."
Dorothy bây giờ đã sẵn sàng để nấu ăn.
Sau khi Dorothy mang ra những nguyên liệu mà cô đã chuẩn bị trước bằng Tinh Quang mana...
Cô khéo léo sử dụng con dao, điều chỉnh gia vị và hâm nóng thức ăn khi nấu chín.
Chop, chop.
Thoạt nhìn, những món ăn có vẻ ngoài ấn tượng bắt đầu chất đống. Mỗi lần như vậy, vẻ mặt của Ella lại chuyển sang ngạc nhiên.
[Ôi trời...]
Cô ấy chưa bao giờ tưởng tượng rằng người chủ thường ngày vụng về của mình lại có thể nấu ăn thành thạo như vậy.
"Hể."
Đột nhiên, Dorothy đang khuấy nồi súp đang sôi bỗng dừng tay lại.
[Có chuyện gì thế, Dorothy?]
"Không phải mị đây quá hoàn hảo sao...? Mị bắt đầu thấy sợ chính mình rồi nè...!"
Tay Dorothy run rẩy. Như thường lệ, đó là cảnh cô đang đắm mình trong sự vĩ đại của chính mình.
Ella đã quen với việc Dorothy thường xuyên tự luyến.
Mỗi lần như vậy, cô ấy đều không khỏi tự động thở dài đáp lại.
Tuy nhiên, cùng lúc đó, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cô ấy.
Ella là sử ma của Dorothy nên cô ấy có thể cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân.
Mặc dù Dorothy luôn tỏ ra hoạt bát nhưng Ella lại luôn cảm nhận được một nỗi đau tinh thần sâu sắc, giống như bị một xiên đâm. Tuy nhiên, cô ấy chưa bao giờ cố ý nhắc đến chuyện đó vì làm như vậy cũng chẳng ích gì.
Nhưng bây giờ, cảm giác như phần lớn nỗi đau đó đã bị xua tan.
Dorothy đang rũ bỏ nỗi khao khát, hối tiếc và đau đớn mà cô luôn bị trói buộc và cuối cùng bắt đầu tận hưởng hiện tại một cách trọn vẹn nhất.
"Nihihi. Mị không chỉ xinh đẹp mà còn giỏi ma thuật và nấu ăn. Chẳng phải điều đó hoàn toàn khiến mị..."
[Một cô dâu đầy tiềm năng.]
"...!"
Mặt Dorothy đỏ bừng ngay lập tức.
Cô mím môi như thể vừa nghe thấy điều gì đó không nên nghe, rồi lặng lẽ khuấy nước súp nóng trong nồi.
[Dorothy?]
Mặc dù cô ấy đã nhận xét mà không cần suy nghĩ nhiều nhưng Ella vẫn lo lắng liệu mình có nói sai điều gì không.
Ngay sau đó, Dorothy bật cười gần như rên rỉ với tiếng 'Nehehe' trước khi nói được.
"Thật luôn ó ~... Đừng nói thế nữa. Ý cậu là gì khi nói một cô dâu có tiềm năng tuyệt vời? Có phải thế hơi quá hông nhể ~?"
Dorothy lắc lư cơ thể một cách vui vẻ. Vẻ mặt vui mừng xen lẫn chút ngượng ngùng. Dường như có vô số cánh hoa đang rung rinh xung quanh cô.
Ella mở to mắt nhìn Dorothy.
Không đùa đâu... Dường như chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ khiến cô chết vì hạnh phúc.
✦✧✦✧
"Hội trưởng, nó có mùi vị thế nào?!"
"Nó ngon đến lạ thường."
"Ngon! Thật là một câu trả lời tuyệt vời!"
Cành cây xoắn bây giờ được bao phủ bởi những bông tuyết trắng.
Khi học kỳ hai kết thúc với Đánh Giá Cuối Kỳ và kỳ nghỉ đông chỉ còn một ngày nữa...
Lần đầu tiên tôi đang luyện tập ma pháp nguyên tố ở góc Vườn Bướm. Khi sự mệt mỏi của tôi biến mất và trạng thái cạn kiệt mana của tôi được giải tỏa, tôi đang tràn đầy nhiệt huyết.
Mana chảy ổn định hơn nhiều so với trước đây. Tôi sẽ diễn đạt nó như thế nào...? Có cảm giác như mạch mana của tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn. Nó tương tự như cách các tế bào cơ mới được tạo ra sau một buổi tập luyện sức mạnh.
Điều này càng tiếp thêm động lực cho lòng nhiệt tình vốn đã cháy bỏng của tôi. Việc vượt qua giới hạn của mình để đánh bại Đảo Nổi chắc chắn là điều đáng giá.
Khi giờ ăn trưa đến, Dorothy bất ngờ xuất hiện, trải một tấm thảm và bày ra những món ăn cô mang theo bằng Tinh Quang mana.
Tôi ngấu nghiến nó như một con chó đói. Không có BS. Vị mặn rất nổi bật và nhẹ nhàng; tôi sắp phát điên vì nó quá ngon.
'Điều này là thật á? Mình có chết và lên thiên đường không thế? Nhân vật mình yêu thích còn giỏi nấu ăn nữa á?'
Sau khi Đảo Nổi biến mất, mọi thứ về Dorothy giờ đây không còn là lãnh địa nữa.
Không có ghi chép nào về việc Dorothy nấu ăn trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱.
Nghĩ rằng Dorothy có mặt này ở em ấy. Mình không bao giờ có thể đoán được.
"Mị đã chuẩn bị nó để chào mừng sự trở lại của mana của Hội trưởng. Không phải lúc nào cậu cũng được ăn món mị nấu đâu nhé?"
"Vãi cả cứ— Hương vị thực sự điên mà. Wow..."
"...nhưng thỉnh thoảng cũng okay đó!"
Hãy nhìn cái cách ẻm thao túng bầu không khí kìa.
Những điều tầm thường như vậy giống như bằng chứng cho thấy tôi đã trở thành một người quý giá đối với Dorothy, điều đó khiến tôi hạnh phúc.
"Cảm ơn vì bữa ăn."
Tôi ăn hết món Dorothy chuẩn bị không còn sót lại một miếng nào, rồi dựa vào cây Zelkova bên cạnh.
Đó là để tiêu hóa những gì tôi vừa ăn đồng thời dành thời gian cho cô.
Tuy nhiên, tôi không thể bỏ bê việc luyện tập của mình, vì vậy tôi lặng lẽ sử dụng [Băng Hoả] trong một tay để rèn luyện [Hiệu Quả Nguyên Tố] của mình.
"Hội trưởng ơi."
"Vâng?"
"Hội trưởng đã lên kế hoạch gì đó chưa; như đi đâu trong kỳ nghỉ chẳng hạn?"
"Phần lớn thời gian có lẽ tôi sẽ ở lại Học viện. Dù sao thì tôi cũng thực sự không có nơi nào để đi."
"Còn quê hương của cậu thì sao?"
"Không có ai ở đó cả, kể cả khi tôi đi, nên..."
Tôi không biết quê hương của Isaac ở đâu.
Nếu tôi hỏi chị gái của anh ấy, Eve Ropenheim, tôi có thể sẽ biết, nhưng vì lý do nào đó, cô ấy dường như đang cố tình tránh mặt tôi nên không cần thiết phải tiếp cận cô ấy.
Ngay từ đầu, dù tôi có đến quê hương của anh ấy thì cũng chẳng có ai cả.
"Hừmmm."
Dorothy làm một vẻ mặt đầy ẩn ý.
Nhờ [Thấu Vạn Vật], cô có thể nhìn thấu bản chất của mọi thứ và thậm chí còn có khả năng đọc được cảm xúc, vì vậy Dorothy thực sự rất nhạy bén trong một số khía cạnh không ngờ tới.
Tuy nhiên, tôi thực sự không biết ý nghĩa đằng sau biểu hiện đó thay vì hỏi tôi thêm.
Vì tôi không thể đọc được suy nghĩ của Dorothy và thậm chí rất khó để đoán được cảm xúc của cô nên tôi quyết định không nói thêm nữa.
"Hội trưởng, chị đại này đang suy nghĩ điều gì đó."
"Vâng."
"Nếu gặp bất kỳ khó khăn nào, hãy cho mị biết. Mị biết Hội trưởng mạnh hơn, nhưng lại không toàn năng. Hội trưởng có thể nhờ mị giúp đỡ bất cứ lúc nào, ngay cả khi đó là một yêu cầu hơi vô lý."
"Hừmm, sao đột nhiên lại nói thế?"
"Ý cậu 'đột nhiên' là sao hả? Nhờ có cậu mà lời nguyền đã được giải trừ và mị đã sống sót... Thực ra, mị đã hơi muộn khi nói điều này. Đó chỉ là vấn đề đơn giản để báo đáp lòng tốt thôi."
Dorothy mỉm cười rạng rỡ.
Một yêu cầu vô lý. Tôi đã có một cái gì đó trong tâm trí.
'Cái đó...'
Mình có nên hỏi em ấy hay không?
Tôi đã suy nghĩ về câu hỏi này hàng chục lần.
Tại thời điểm này, có lẽ không phải là thời điểm tồi để hỏi...
...Phải chứ?
"...Vậy bây giờ tôi có thể đưa ra một yêu cầu vô lý được không?"
"Ngay lập tức á? Quả quyết như vậy... Chà, ổn thôi. Dù đó là gì đi nữa, hãy nói cho mị biết!"
"Xin hãy trả lời chỉ một câu hỏi. Tuy nhiên, đó là một câu hỏi hơi bất lịch sự..."
"Đơn giản quớ ~. Nó là gì?"
"Ngày hôm đó tiền bối có hôn tôi không?"
"..."
Đột nhiên, Dorothy nao núng quay đầu lại trước khi nhìn lên bầu trời. Khuôn mặt cô dường như đang suy ngẫm sâu sắc.
Liệu cô đang cố gắng nhìn thấu ý định đằng sau câu hỏi của tôi hay đang cân nhắc xem nên đưa ra câu trả lời nào... Tôi không chắc lắm.
"Nè, Hội trưởng."
Cuối cùng, Dorothy mỉm cười bẽn lẽn, nghiêng phần thân trên về phía tôi trong khi nghiêng đầu.
"Mị đây không biết là Hội trưởng lại muốn hôn mị đến vậy luôn ó ~."
Hương thơm quyến rũ độc đáo của Dorothy tấn công khứu giác của tôi.
Trong chốc lát, hơi thở của tôi như ngừng lại.
'Em ấy thực sự đã cố gắng hết sức...'
Tôi gần như đã trả lời, 'Tất nhiên rồi'...
Tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Mình nên coi điều này là tích cực hay như một trò đùa?
Khi tôi đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì Dorothy cười khúc khích và tựa lưng vào cây zelkova.
"Chị đại này cũng là con gái đấy biết không? Những câu hỏi đó thật đáng xấu hổ đấy biết chưa?"
Không phải em vừa nói chỉ trả lời một câu hỏi là dễ dàng sao?
"Vâng, chà... tôi sẽ không làm vậy."
Nhưng tôi vẫn luôn đứng về phía Dorothy nên không muốn làm cô khó chịu.
'Sẽ ổn thôi nếu mình làm quen với em ấy từng chút một.'
Tôi không chắc liệu cô có tránh trả lời vì xấu hổ hay không.
Và tôi thậm chí không hề có ý định tra hỏi Dorothy về việc cô có hôn tôi hay không.
Rốt cuộc thì, nếu điều đó là sự thật thì thật tuyệt vời. Nếu không thì thế nào cũng được.
"Nhân tiện, Hội trưởng à."
Đúng lúc đó, Dorothy đưa ra một chủ đề khác như thể đang chờ thời điểm thích hợp.
"Có một chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó mà mị không chắc có nên kể cho cậu hay không. Nhưng mị nghĩ đó là điều đúng đắn nên làm."
Trong bối cảnh cuộc trò chuyện của chúng tôi, 'ngày hôm đó' dường như ám chỉ khoảng thời gian chúng tôi dựa vào bức tường của nơi ẩn náu sau khi đánh bại Đảo Nổi.
Mình chỉ phải ngất đi vào lúc không rõ Dorothy có hôn mình hay không.
"Hội trưởng không thấy lạ khi thức dậy an toàn vào lúc bình minh sao? Cho dù cơ thể có khỏe mạnh đến đâu thì lúc đó cũng đã cố gắng quá nhiều rồi."
Chắc chắn có điều gì đó không ổn.
Tôi đại khái nghĩ rằng Dorothy liên tục giúp tôi hồi phục sau khi tôi ngất đi. Nhưng lý do duy nhất tôi nghĩ vậy là vì đó là lời giải thích duy nhất hợp lý.
"Có chuyện gì khác xảy ra à?"
"Một cô bé dễ thương tên Kaya đã đến tìm cậu."
...Hả?
"Cô ấy có vẻ thực sự thích Hội trưởng. Có vẻ như Hội trưởng đã chia sẻ khá nhiều bí mật với cô ấy được một thời gian rồi... Và có vẻ như Hội trưởng và cô ấy dựa vào nhau khá nhiều nhể?"
"..."
"Hội trưởng lại nổi tiếng đến không ngờ phải không?"
Dorothy đang nói với khuôn mặt tươi cười thường ngày, nhưng...
Bằng cách nào đó... Giọng cô có cảm giác như gai nhọn. Nó có phần đe dọa.
Hiện tại, tôi không biết tình hình chính xác là gì, nhưng...
Nếu Kaya đến thì việc tôi có thể thức dậy an toàn vào lúc bình minh là điều hợp lý.
Ngay sau đó, Dorothy bắt đầu kể cho tôi nghe chuyện xảy ra ngày hôm đó.
✦✧✦✧
Sau khi đánh bại Đảo Nổi.
Lúc đó là nửa đêm khi Isaac và Dorothy đang dựa lưng vào bức tường bên ngoài của nơi ẩn náu có khung ván đang ngủ.
Khi luồng mana màu lục nhạt nhẹ nhàng bồng bềnh như đom đóm và thấm vào cơ thể họ, Dorothy từ từ mở mắt ra khỏi vai Isaac vì ngực cô cảm thấy ấm áp.
"Cô đang làm gì thế?"
Một giọng nói dễ thương trang trọng có thể được nghe thấy từ bên cạnh.
Dorothy quay đầu về hướng đó.
Một nữ sinh với mái tóc dài lục tươi đang dựa vào tường với hai tay chắp sau mông.
Đồng phục học viên màu đỏ rực rỡ và vẻ mặt điềm tĩnh.
Không giống như thường lệ, tóc của cô ấy không được buộc thành hai bím.
Ở hông, chiếc Đũa phép Armana hiện rõ trên tay cô ấy.
Xung quanh cô ấy, thứ gì đó tương tự như những cành cây dày mọc lên từ mặt đất, tỏa ra mana lục rực rỡ.
Những vết thương của Isaac, vốn không thể chữa lành bởi Dorothy đã cạn kiệt mana, đã được chữa trị ngay lập tức.
Thảo mana chỉ có thể được sử dụng bởi những người đã được Sylphia, Lục Bảo Tiểu Tiên công nhận.
Xét về Hồi Phục Ma Pháp, nó là một nguyên tố hàng đầu vượt xa bất kỳ nguyên tố nào khác về hiệu quả.
Dorothy ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó với hàm há hốc.
"Tôi đoán là cô không nhận thấy tôi đến vì cô quá bận nịnh nọt ngài Isaac, Tiền bối."
Dorothy nhớ đã gặp cô ấy trước đây.
Trong quá trình Chinh Phạt Lôi Điểu, cô ấy đã sử dụng [Ánh Quang Thiêng Thụ] để chữa lành những người bị thương.
Và trong Tụ Họp Giao Lưu, cô ấy là cô gái tóc xanh lục đã bỏ trốn cùng Isaac.
Á khoa năm nhất Khoa Ma Thuật, Kaya Astrean.
"...Cô đã theo dõi sau khi chứng kiến chúng tôi ngã à?"
"Đúng vậy. May mắn thay, tôi đã tìm thấy cả hai. Tôi đã từng đến đây với ngài Isaac trước đây nên việc tìm đường rất dễ dàng."
Xưng hô kính trọng, 'Ngài Isaac'. Cách nói chuyện của cô ấy cho thấy sự hiểu biết rõ ràng và thấu đáo về tình huống này.
Chỉ sau khi Dorothy sử dụng [Thấu Xúc Cảm Sâu Sắc], cô mới nhận ra Kaya là người biết bí mật của Isaac.
"Cảm ơn vì đã đến... Có vẻ như Isaac ở đây sẽ phải mất cả ngày để tình trạng của cậu ấy được cải thiện. Nhờ có cô mà cậu ấy có thể hồi phục nhanh hơn rất nhiều."
"..."
Kaya nhíu mày nhìn Dorothy đang mỉm cười yếu ớt.
Isaac đã ở trong tình trạng như vậy để cứu Dorothy.
Cô thậm chí không thể hiểu được Đảo Nổi đáng sợ đến mức nào. Theo cách nói của con người, có lẽ nó đã đạt tới cấp độ của một Archwizard.
Đó có lẽ là lý do tại sao lần đầu tiên Isaac có vẻ phải đấu tranh một cách tuyệt vọng. Kể cả khi nói một cách nhẹ nhàng thì tình trạng thể chất của anh cũng không tốt chút nào.
Dorothy có lẽ cũng không thể làm được gì. Điều đó có thể hiểu được. Nhưng...
"Cô đang phun ra điều vô nghĩa gì vậy?"
Một giọng điệu giết người.
Kaya khiêm tốn thu chân lại và ngồi xuống đất trước khi vén mái tóc bồng bềnh ra sau tai.
Và rồi, trong khi tựa cằm vào tay, cô ấy nhìn Dorothy đầy giễu cợt.
Đôi đồng tử đỏ như máu của Kaya toát lên một màu sắc tuyệt đẹp.
"Ngài Isaac là người sẽ trở thành người đàn ông của tôi. Tiền bối nghĩ mình là ai mà thản nhiên nói rằng tình trạng của người đàn ông của tôi sẽ dễ dàng cải thiện như vậy? Ngài Isaac trở nên như vậy là vì muốn cứu Tiền bối."
"...Hả?"
"Thật nhẹ nhõm khi Tiền bối được an toàn. Tôi chắc chắn rằng cô đã có những hoàn cảnh không thể tránh khỏi của riêng mình. Nhưng dù sao, mặc dù mạnh mẽ như vậy... Tiền bối lại bất lực không làm được gì, thậm chí còn khiến ngài Isaac đau khổ... Tôi ghét Tiền bối."
Kaya yêu Isaac như một người đàn ông. Cô chắc chắn về điều đó.
Không còn nghi ngờ gì nữa, có thể có nhiều hoàn cảnh khác nhau xảy ra cho cả Dorothy và Isaac.
Tuy nhiên, vì Dorothy đã mang về người đàn ông mình yêu trong tình trạng bị thương nặng như vậy nên Kaya không còn ý chí cũng như lý trí đủ sáng suốt để tôn trọng Dorothy.
Rốt cuộc thì, cô ấy đau lòng đến mức khiến phát điên.
Vì vậy, việc Dorothy nói chuyện một cách thờ ơ như vậy khi anh đã cố gắng đến mức này khiến Kaya không hài lòng.
"..."
Dorothy không nói gì cả. Cô không thể.
Cô đã lên kế hoạch hy sinh mạng sống của mình để đánh sập Đảo Nổi...
Và Isaac đã cố gắng quá sức chỉ để cứu cô.
Tất nhiên, Dorothy đeo mặt nạ mỉm cười chỉ vì thói quen. Trong thâm tâm, cô vô cùng quan tâm đến Isaac.
Tuy nhiên, cảm xúc của Dorothy có lẽ đã không được truyền tải đến Kaya một cách đúng đắn.
"Hàa."
Kaya thở dài rồi đứng dậy đến gần Isaac.
Khi ngồi xuống, cô ấy dựa vào ngực Isaac như thể ôm lấy anh.
"Hả?"
Dorothy sửng sốt.
Với đôi má đỏ bừng, Kaya vùi mặt vào bộ đồng phục học viên đẫm máu của Isaac trước khi ngẩng mặt lên và cau có nhìn Dorothy.
Cứ như thể đang xác nhận sự thật rằng Isaac là người đàn ông của cô ấy.
"Tôi đã bí mật lẻn ra khỏi lực lượng chinh phạt nên phải quay lại sớm... nhưng tôi không có ý định nhường ngài Isaac cho Tiền bối."
Sau khi khẳng định điều đó, Kaya mỉm cười trong khi nhìn Isaac.
Mana lục tươi phản chiếu lên khuôn mặt đang say ngủ của anh, tạo ra một cái bóng lập lòe trên mặt đất phủ đầy tuyết.
Anh thực sự rất đáng yêu.
"Ngài Isaac, em sẽ sớm gặp lại ngài. Em yêu ngài."
Kaya nhẹ nhàng hôn lên má Isaac trước khi đứng dậy.
"Mặc dù tôi đã nói một số điều đáng ghét... Cảm ơn vì đã sống sót, Tiền bối."
Những cành cây được hình thành từ Thảo mana biến thành bụi xanh tươi, tỏa sáng như đom đóm trước khi phân tán đi.
Sau dư âm còn sót lại của mana lục tươi rải rác, Kaya nhanh chóng quay lưng và rời khỏi con đường rừng với mái tóc lục tươi xõa ra sau.
Dorothy bị bỏ lại trong sự bàng hoàng.