༺ Đánh Giá Thực Chiến Chung (2) ༻
Trở lại hiện tại. Bên trong một lối đi trong Octovus Hall.
White, Abel và Roanna nhìn chằm chằm vào vòng tay của họ. Họ chỉ đang tiến về phía trước, nhưng số lượng trên vòng tay của họ lại tăng lên nhanh chóng.
Có khả năng là do một trong những đồng đội của họ, Shera Hectorica, đã loại bỏ những học viên khác.
"Cậu ấy hẳn phải rất tài năng, cô gái Shera ở Khoa Ma Thuật đó."
"Cậu ấy thật mạnh mẽ."
White biết Shera Hectorica.
"Mana của cậu ấy là hạng S, nhưng có vẻ như cậu ấy đã không sử dụng hết sức mạnh của mình trong bài thi. Đó là lý do tại sao tôi nhớ đến. Cậu ấy lẽ ra phải đứng đầu lớp B."
"Mana hạng S trong lớp B...?"
Một tia sáng lấp lánh trong mắt Roanna, người vẫn im lặng. Cô có vẻ ngạc nhiên.
"Tôi nghe nói rằng năm nay các học viên Khoa Ma Thuật lớp mới đặc biệt tài năng... nhưng không thể tưởng tượng được rằng một học viên mana hạng S lại thuộc Lớp B."
Abel bật ra một tiếng cười trống rỗng. Điều này có thể hiểu được vì những người có mana hạng S ở độ tuổi của họ đều là những thiên tài vượt xa mức bình thường.
Đặc biệt là với tư cách là một Ma Pháp Hiệp Sĩ đầy tham vọng, Abel có xu hướng ngưỡng mộ những người có lượng mana lớn.
"Aaa, đó là sự thật..."
Mặc dù các đội được chọn ngẫu nhiên nhưng điểm số và kỹ năng cũng được xem xét.
Đối với những học viên có thứ hạng cao trong Lớp B ở cùng một đội có nghĩa là White yếu hơn rất nhiều.
"..."
Những giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt White.
Cô đang có cảm giác đau buồn khi nhận ra mình thực sự yếu đuối đến mức nào.
"Dù sao đi nữa, có vẻ như không có ai đang sử dụng ma thuật quy mô lớn. Tôi đã đoán trước được Khoa Ma Thuật sẽ sử dụng những chiêu trò như thế."
"Ma thuật quy mô lớn?"
"Ờm, giống như việc sử dụng một cơn sóng thần để cuốn trôi tất cả mọi người..."
Với một tiếng 'Aaa.' ngắn gọn, White gật đầu.
Bây giờ cô nghĩ về nó, đó là một câu hỏi hay. Tại sao không có ai sử dụng chúng?
Nếu một người sử dụng ma thuật một cách hấp tấp, sẽ có nguy cơ bị bắt bởi những người có nhận thức mana cao. Vì vậy, việc sử dụng ma thuật ở mức tối thiểu là đúng đắn.
Nhưng mặt khác, đó sẽ không phải là vấn đề đối với những người có thể sử dụng ma thuật thực địa vô số lần.
"Tên Hèn Nhát ngu ngốc."
"Sao đột nhiên xúc phạm tôi hả, Cô Bạn kia...?"
"Đáng lẽ cậu nên thấy nó sớm hơn. Có Cherry Bus kìa."
"Con bọ trông đẹp đẽ đó à?"
"..."
"Cậu có thể đừng nhìn tôi như vậy được không? Tôi cảm thấy bị xúc phạm."
Roanna nheo mắt và trừng mắt nhìn Abel với vẻ ghê tởm. Cô dường như đang suy nghĩ xem mình nên làm gì với một tên ngốc như vậy.
Có đủ loại sinh vật lố bịch trong mê cung. 'Cherry Bus' cũng là một trong những sinh vật được triển khai trong kỳ thi.
Nếu mana của một người tiếp xúc với Cherry Bus, nó sẽ theo dõi dòng mana và bay về phía đó.
Sau đó, nó sẽ bám vào vệt mana và tiêu thụ thịt và mana của họ.
Nếu nó đã xâm nhập vào cơ thể con người thì cách duy nhất để sống là cắt bỏ phần cơ thể đó.
Vì một sinh vật nguy hiểm như vậy chỉ là đồ giả ở đây nên nó sẽ không thực sự ăn thịt hay mana, nhưng chắc chắn rằng sẽ trượt bài thi.
Vì vậy, sử dụng ma thuật trường là một phương pháp tự sát tuyệt vời.
"Tôi đã không biết điều đó..."
"Công chúa White có thể hiểu được. Tôi chỉ thất vọng vì người đã nghiên cứu một lượng lớn hệ sinh thái ma thú đến mức ngớ ngẩn như vậy lại không nhận thức rõ ràng về sự nguy hiểm của mê cung này."
"Này cậu, không thể khác được. Con bọ cậu đào hay thứ gì đó không phải là ma thú; nó là một con quái vật. Tôi không có hứng thú với quái vật."
"Vâng vâng, đồ cuồng động vật..."
"Suỵt."
Đúng lúc đó, Abel đột nhiên dừng lại và dang tay sang một bên để ngăn White và Roanna lại. White giật mình ngạc nhiên.
"Có sự hiện diện hướng ba giờ..."
Ngay trước khi Abel nói hết câu, Roanna đã nhanh chóng rút cung và bắn một mũi tên kèm ma thuật.
Những lọn tóc màu xanh nhạt của cô ấy rung rinh trong Phong mana.
Phèo—!
[Skreeeeee!!]
Mũi tên được nạp Phong mana màu lục nhạt đã bắn trúng ảo ảnh ma vật ẩn trong bóng tối.
Ánh sáng từ mana thắp sáng ảo ảnh ma vật. Đó là một con quái vật tương tự như một con gấu với móng vuốt dài và sắc bén nhưng thân hình mảnh khảnh.
Nó hét lên một tiếng lớn trước khi tan biến thành một đám mây bụi bị gió cuốn đi.
"Thật tuyệt vời, bạn Roanna!"
"Thật vui khi có cậu ở đây, Bạn tôi ơi!"
"Đừng có yêu tôi nhé."
Trước sự cổ vũ của White và Abel, Roanna cộc lốc hất tóc và cất cây cung đi.
Cô là một học viên Khoa Hiệp Sĩ và có tài năng đặc biệt về cung tên. Cô cũng là một Ma Pháp Hiệp Sĩ đầy tham vọng như Abel.
"Tôi sẽ trông cậy vào cậu, Roanna!"
"Tôi cũng sẽ trông cậy vào bạn Roanna!"
"...Tôi sẽ bảo vệ Công chúa White, nhưng tên Hèn Nhát nhát kia, cậu sẽ là tấm khiên thịt của tôi."
"Tấm khiên thịt á? Trôn trôn VN vui đó!"
Abel cười một cách khoa trương, những giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên mặt. Anh ấy cảm thấy rằng nếu đó là Roanna, thì cô thực sự có thể sử dụng anh ấy như một lá chắn thịt.
Và thế là họ tiếp tục dấn thân vào bóng tối.
Không có Shera Hectorica, họ phải hết sức cẩn thận để tồn tại.
Khi tiến về phía trước, họ tiếp tục chiến đấu trong khi tìm kiếm những ảo ảnh, cạm bẫy và vết sẹo của ma vật ẩn giấu trong bóng tối.
Với đôi mắt dần dần thích nghi với bóng tối, White cuối cùng đã tìm ra cách hỗ trợ họ bằng Phong Ma Pháp của mình.
Một tiếng rưỡi sau.
Ba người đã đến trước một lối đi cụ thể.
Những chiếc đèn lạ mắt xếp dọc trên tường với ánh sáng xanh nhạt phát ra từ chúng. Bầu không khí dường như thay đổi, cảm giác lạnh lẽo và nguy hiểm hơn nhiều so với những gì họ đã trải qua.
"Eheheh, có vẻ như chúng ta sẽ đến đích an toàn thông qua đây ~.... Hửmm?"
White đang mỉm cười đi theo phía sau thì Abel và Roanna đột nhiên dừng lại tại chỗ.
Trước mặt họ là một con đường duy nhất.
Và từ la bàn của họ, nó nói rằng con đường này là con đường duy nhất đến đích của họ.
Tuy nhiên...
"Cái gì thế này...?"
Như thể mặt đất đã bị sẹo, vô số dòng mana màu đỏ rải rác khắp con đường. Chúng là 'những Vết Sẹo Loại Trừ'.
Nhưng số lượng của chúng... quá nhiều.
Những Vết Sẹo Loại Trừ được khắc một cách lộn xộn trên toàn bộ lối đi. Chúng thậm chí không thể được đếm chỉ bằng một cái nhìn thoáng qua.
"Có cái gì đó ở phía trước. Nhưng đây là con đường duy nhất chúng ta có thể đi..."
Nhìn xuống la bàn, Abel lo lắng lên tiếng.
Trong la bàn, tất cả các con đường gần đó đều được đánh dấu.
Những con đường họ đi cho đến bây giờ đều đã bị chia cắt.
Họ chỉ có thể đi vòng qua các học viên khác và tấn công họ từ phía sau vì có nhiều con đường.
Nhưng... phân khúc này lại khác. Ở đây, cách duy nhất để đạt được mục tiêu là đi qua lối đi tối tăm trước mặt họ.
Mặc dù rõ ràng có thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm phía sau lối đi tối tăm này.
"H-Hai người có nghĩ đó là Kẻ Săn Mồi không...?"
White hỏi họ với giọng sợ hãi.
Abel và Roanna quay lại nhìn White. Kẻ Săn Mồi. Đó chắc chắn là một khả năng mà họ phải xem xét.
Kẻ Săn Mồi là một người từ Lớp A hoặc có sức mạnh tương tự như một học viên lớp A. Đó sẽ là lời giải thích hợp lý cho lý do tại sao lại có nhiều vết sẹo bị loại ở đây.
White nghĩ đến Luce Eltania và Nữ Tu Sĩ Miya. Cả hai đều là quái vật. Lớp A chỉ chứa những quái vật như hai người đó...
"Điều đó có nghĩa là... Kẻ Săn Mồi đã không buồn đi loanh quanh và ở yên tại chỗ này?"
Họ đương nhiên nghĩ rằng Kẻ Săn Mồi sẽ đi lang thang khắp nơi.
Không ai có thể ngờ rằng họ sẽ đảm nhận vai trò người gác cổng trên con đường duy nhất này.
"...Huahh."
Dù sợ hãi nhưng White không có ý định lùi bước.
Với cả Abel và Roanna, có thể có cách nào đó để tiến về phía trước.
White nghĩ đến màn đập tay với Isaac.
Anh nói hãy làm tốt bài kiểm tra này nhé.
Vì vậy cô quyết định tiến về phía trước, ít nhất là vì Isaac, người đã làm việc rất chăm chỉ để giúp đỡ cô.
"K-Không sao đâu...!"
Nhưng điều đáng chú ý là giọng nói của White vẫn chưa ổn định.
"Không cần thiết phải đánh bại Kẻ Săn Mồi. Bằng cách nào đó chúng ta có thể đánh lạc hướng họ... Sau đó nhanh chóng trốn sang tuyến đường tiếp theo."
"Tôi đồng ý!"
Abel giơ cả hai tay lên trước mặt với nụ cười vô tư và làm theo lời nhận xét của White.
"Chúng ta không thể lùi lại ở đây; dù sao thì đó cũng là con đường duy nhất ~. Roanna, cậu muốn làm gì?"
"Đồ Hèn Nhát, cậu dẫn đầu và làm tấm chắn thịt."
"Hahah, cậu đúng là một người bạn tồi tệ!"
Abel vui vẻ đáp lại lời nhận xét nhẫn tâm của Roanna.
Mục tiêu của họ là đạt được điểm cao. Ngay cả khi Kẻ Săn Mồi đang đợi họ ở phía trước, không một ai trong số họ muốn dừng lại ở đây.
Chưa kể, số điểm họ có thể nhận được giảm dần theo thời gian và họ không biết đối thủ của mình là ai. Họ không có thời gian để lập một kế hoạch chi tiết.
Đã đến lúc phải tiến về phía trước.
Ba người dành một chút thời gian để lên kế hoạch cho một chiến lược đơn giản tận dụng chuyên môn của họ.
Abel nắm chặt vỏ kiếm trên thắt lưng.
Roanna lấy cung ra và sẵn sàng chiến đấu.
White tính toán nhiều công thức khác nhau trong đầu và hoàn thành nhiều bước chuẩn bị cho ma thuật của mình.
"...Đi nào."
Họ củng cố quyết tâm và bước chân vào lối đi tối tăm.
Roanna che chiếc đèn của họ lại để họ hòa vào bóng tối.
Cả Roanna và Abel khi đó đều cảm thấy rằng quyết định tấn công bất ngờ không phải là một chiến lược khôn ngoan.
Họ không chỉ có tầm nhìn hạn chế ở đây mà vị trí của họ cũng không còn lý tưởng nữa.
Nếu họ hấp tấp sử dụng các đòn tấn công tầm xa và thay vào đó bị phản công trong lối đi hẹp này, thì họ sẽ hoàn toàn bất lực trong việc tự bảo vệ mình.
Abel cảm thấy chân mình chạm phải thứ gì đó ẩm ướt trên mặt đất. Sàn nhà có một lớp nước nông đến nỗi nhấn chìm cả đế giày của họ.
Họ cần phải cảnh giác với tiếng bước chân của mình. Ba học viên nhìn nhau gật đầu, sau đó chậm rãi và cẩn thận tiến từng bước một.
Cuối cùng, ánh sáng lại chiếu vào họ một lần nữa.
Cuối cùng họ cũng đến được lối đi và tầm nhìn của họ trở nên rõ ràng.
Không khí ẩm ướt nhưng lạnh buốt da thịt họ.
Mặt đất vẫn còn được bao phủ bởi một lớp nước nông. Nổi trên mặt nước đó là những mảnh băng mỏng có hình dạng tinh thể băng.
Trên những bức tường cao, vài ngọn đèn sang trọng tỏa ánh sáng xanh nhạt khắp căn phòng được giữ gìn sạch sẽ.
Ngồi trên chiếc ghế làm từ Băng Ma Pháp ở giữa phòng...
...Là một nam sinh với mái tóc màu lam bạc cúi đầu xuống, sau đó White, Abel và Roanna đã nhìn thấy.
Ma Khí, Quyền trượng Zhonya, dựa vào vai cậu học viên tóc lam bạc. Ma thạch gắn trên vũ khí phản chiếu ánh sáng xanh nhạt từ những ngọn đèn, phát sáng như mặt trăng trên bầu trời đêm.
Abel và Roanna nuốt khan lo lắng. Không khó để nhận ra theo bản năng rằng chàng trai đang đứng trước mặt họ là một 'Kẻ Săn Mồi'.
Trong khi đó, đôi mắt của White đang run rẩy rõ rệt. Cô không giấu được sự ngạc nhiên.
"Con mồi đã đến."
Một giọng nói bình tĩnh. Chàng trai tóc lam bạc ngẩng đầu lên.
Một chiếc trâm cài màu xanh được ghim vào cà vạt của anh. Màu đại diện cho năm hai.
Nhìn bề ngoài, chiếc kính tròn và ấn tượng mềm mại mà anh cầm trên tay khiến anh có vẻ giống như một Tiền bối tốt bụng điển hình.
Nhưng White biết rất rõ anh là loại người như thế nào.
Không giống như vẻ ngoài của mình, anh quá cứng rắn.
Và là một chàng trai cực kỳ tính toán và xảo quyệt. Điều đó khiến anh trở thành người cố vấn đáng ngưỡng mộ của cô.
"Tiền bối Isaac...?"
"Không may thay."
Cậu học viên tóc lam bạc đứng dậy khỏi ghế băng và giữ Quyền trượng Zhonya thẳng đứng trên mặt đất.
Sau đó anh tháo kính ra.
"Ba người sẽ không vượt qua được."
Đây là con đường duy nhất dẫn tới Biển Eltra.
Anh không thể để một người nào vượt qua điểm này trong lần Đánh Giá Thực Chiến Chung này.
Bởi vì đó là một trong những tiêu chí để có được 'Chiếc Nhẫn của Thẳm Vực Nữ Vương' từ Hung Thần Đại Dương đồng thời cũng là cách để bảo vệ mọi người khỏi nó.
Kẻ Săn Mồi.
Isaac, đứng đầu lớp B năm hai Khoa Ma Thuật.
Cái lạnh buốt giá mà anh tỏa ra lan tỏa xung quanh anh.