Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ

Chương 159: Chiếc Nhẫn (5)




༺ Chiếc Nhẫn (5) ༻

"Về phần Isaac, cậu ấy khá là đẹp trai."

[Hừmm.]

Luce không phải là loại người quan tâm đến vẻ bề ngoài của người khác.

Điều này xuất phát từ việc cô có ác cảm với mọi người, bất kể vẻ ngoài của họ như thế nào.

Ngược lại, cô chỉ có cảm giác thân thiết với Isaac nhưng điều đó không có nghĩa là cô chú ý nhiều đến ngoại hình của anh.

Vì vậy, khi Luce đưa ra nhận xét như vậy, đối với Lôi Điểu Galia, nó có cảm giác hoàn toàn xa lạ.

"Vâng, cậu ấy rất đẹp trai."

[Hừmm...]

Vào một đêm trời tối, Luce đang đọc sách trong ký túc xá hạng nhất, Charles Hall, lẩm bẩm một mình.

Khi vuốt ve chiếc nhẫn của mình, cô không ngừng nghĩ đến Isaac và cười khúc khích một mình.

"Mình nghĩ Isaac là người đẹp trai nhất ở đây."

[Hừmm...]

Vào ban ngày, khi bầu trời đã rải rác ánh sáng trong trẻo, Luce đi dọc hành lang ngoài trời của tòa nhà Học viện và nhìn quanh các học viên. Cô đưa ra một nhận xét và Galia gật đầu đồng ý.

"Mình đã kết bạn với một anh chàng rất đẹp trai..."

[Hừmm...]

Ngay cả trong lúc tập luyện, cô cũng buột miệng nói ra như thể vừa nhận ra vẻ ngoài đẹp trai của Isaac.

"Hôm nay Isaac cũng đẹp trai quá...!"

[Hừmm...]

Không ngày nào mà câu nói 'Isaac đẹp trai' không thốt ra từ miệng Luce.

Ngày đáng nhớ nhất trong số đó là khi...

Một ngày nọ, khi Luce đang ngồi trên ghế đọc sách, cô nhìn xuống chiếc nhẫn của mình và lẩm bẩm...

Ánh hoàng hôn nhuộm mái tóc vàng hồng của cô và tô điểm thêm màu sắc cho đôi má ửng hồng của cô. Khóe miệng cô nhảy múa tự do.

Sau đó, Luce độc thoại,

"Ổn mà ha, Issac..."

[...]

Một người phụ nữ.

Hình như cô có mùi hoa.

Galia đã tham gia vào từng hoạt động của Luce.

Vì vậy, nó có thể hiểu được tấm lòng của chủ nhân Luce hơn bất kỳ ai khác.

Hơn bao giờ hết, cô say sưa với những cảm xúc ngọt ngào. Trái tim cô căng lên, và những lời cuối cùng bật ra là...

Luce rất vui.

Những kỷ niệm mà Isaac mang lại thật hoàn hảo. Càng thưởng thức chúng, Luce càng cảm thấy ngọt ngào hơn.

Trên ngón áp út của bàn tay trái cô là một ma khí có hình dạng một chiếc nhẫn.

Tuy nhiên, người ta nói rằng chỉ khi đeo vào ngón tay này thì ma khí mới phát huy tác dụng.

Chiếc nhẫn này vốn đã có ý nghĩa vô cùng quý giá đối với Luce.

Nó đã trở thành một báu vật khác đối với Luce.

Đối với Luce, Isaac là một sự tồn tại quý giá như chính sự sống.

Cô phải bảo vệ anh, phải trân trọng anh.

Ký ức về việc vừa khóc vừa ôm xác đang hấp hối của Phù Thủy Ngôi Nhà Kẹo trong tay cũng là một nỗi ám ảnh sâu xa và mãnh liệt đã khắc sâu vào sâu thẳm con người Luce.

Cô không muốn phải hối tiếc bất cứ điều gì nữa. Vì vậy, cô cố gắng nhớ mọi thứ về Isaac, hiểu mọi thứ về anh, trân trọng anh hơn tất cả.

Cô biết dấu vân tay của Isaac trông như thế nào. Cô ghi nhớ những họa tiết phức tạp của chúng.

Cô biết tròng mắt của Isaac trông như thế nào. Cô ghi nhớ ngay cả những đường viền nhỏ nhất.

Cô đo chiều dài tóc, chiều dài móng tay, sải chân, bước chân và các cử chỉ tay thường xuyên sử dụng của Isaac... tất cả đều gần như hàng ngày.

Tuy nhiên, nếu cô cố gắng tò mò vào cuộc sống riêng tư của Isaac hoặc ôm anh trong vòng tay theo ý muốn, anh sẽ rời đi.

Trong buổi Tụ Họp Giao Lưu của học kỳ trước, sau khi phạm lỗi với Isaac và xin lỗi, Luce đã suy ngẫm. Chắc chắn, với tư cách là một người bạn, cô không nên cố gắng thao túng ý chí tự do của người khác.

"Nhưng..."

Ít nhất, cô muốn tưởng tượng xem Isaac đã trải qua cuộc sống hàng ngày như thế nào, dù chỉ theo nghĩa thô. Đó là sự thỏa hiệp của riêng cô.

Điều hiện lên trong tâm trí cô là một mùi hương. Mùi của da thịt.

Nó giúp cô suy luận được những gì Isaac đã làm trong ngày.

Luce thực hành ma thuật đánh bóng cơ thể để tăng cường khứu giác và ghi nhớ tất cả mùi hương của Isaac.

Học kỳ trước, thỉnh thoảng cô lại ôm anh hoặc tựa cằm vào vai anh.

Cô thu hẹp khoảng cách với Isaac thông qua tiếp xúc cơ thể tự nhiên.

Cô nhớ mùi hương tỏa ra từ nhiều bộ phận khác nhau trên cơ thể anh, được phân loại theo các tình huống khác nhau.

─'Isaac, mở miệng ra ngay.'

─'Không phải mọi người thường nói 'Nói Aaan' trong tình huống này sao?'

Cách đây không lâu, Luce đã đút cho Isaac ăn bằng thìa.

Lúc đầu, cô chỉ muốn cho anh ăn vì nghĩ anh có thể đói. Ở bên Isaac cũng đủ khiến cô hạnh phúc nên cô không còn suy nghĩ gì khác.

Tuy nhiên, ngày hôm đó, khi ngửi chiếc nĩa trong miệng Isaac, cô quyết định ghi nhớ mùi nước bọt của anh.

Trên đường về, cô tập trung vào mùi nĩa và ghi nhớ cẩn thận mùi nước bọt của anh.

Cô đã ghi nhớ tất cả mùi hương tỏa ra từ bên ngoài của anh...

...Nhưng cô vẫn không biết mùi hương nào phát ra từ bên trong cơ thể anh.

Lúc đó, ở một góc Vườn Bướm.

Khi nhìn thấy Isaac, Luce lập tức tiến lại gần và bí mật kiểm tra mùi hương của anh.

Có một mùi hơi khác. Xung quanh tai anh, có một mùi hương xa lạ.

Tâm trí Luce lướt qua vô số kịch bản, nhanh chóng tìm kiếm nguồn gốc của mùi hương.

Cô đến gần Dorothy và đánh hơi cô ấy để đề phòng.

Mùi nước bọt của Isaac phả vào tai phải của Dorothy. Nó đã phai nhạt theo thời gian nhưng mùi hương vẫn thoang thoảng đâu đó.

"Hai người đã... làm gì?"

Có chút sát ý trong giọng nói của Luce.

Cô không thích Dorothy Heartnova vì cô ấy đã lấy đi phần lớn thời gian ở một mình với Isaac.

Tuy nhiên, Dorothy là một người quan trọng đối với Isaac và là người mà anh rất quý mến.

Vì vậy, Luce quyết định dừng lại ở việc không quan tâm đến Dorothy. Ngay cả khi Dorothy và Isaac ở cùng nhau, cô cũng sẽ cảm thấy không thoải mái nhưng quyết định tôn trọng điều đó.

Nhưng xét tình hình, rõ ràng Isaac và Dorothy đã cắn và mút tai nhau.

Nghĩ đến cảnh tượng đó khiến bụng cô như quặn lên. Cô muốn giải quyết sự khó chịu một cách nhanh chóng.

Vì vậy, hy vọng mình đã sai, Luce đã yêu cầu xác nhận sự thật.

"Luce, sao đột nhiên cậu lại hành động như vậy?"

Isaac, sử dụng [Thấu Hiểu Tâm Trí], hiểu được tâm trạng của Luce và sau khi sắp xếp suy nghĩ của mình, tiến đến gần cô.

Đúng lúc đó, Dorothy thản nhiên cười và hất tay Luce ra khỏi đầu cô.

Isaac sửng sốt và dừng bước.

"Hậu bối."

Vẻ mặt của Dorothy dịu lại.

Trên môi cô nở một nụ cười yếu ớt, tuy nhiên, đó chỉ là nụ cười giả tạo mà cô đã học được để kiềm chế bản thân khỏi tức giận một cách bốc đồng.

Tâm trạng của cô bị xáo trộn bởi thái độ hung hãn của Luce.

"Cô đang đe dọa ai vậy? Đồ tự phụ."

"..."

Giọng nói của Dorothy, trái ngược với nụ cười của cô, cực kỳ giễu cợt.

Trước câu hỏi mang tính cảnh báo đó, Luce không trả lời.

Cô chỉ vô cảm nhìn vào mắt Dorothy.

Giống như một quả bom sắp nổ, sự thù địch giữa hai cô gái như dầu sôi gặp nước va vào nhau, lan tỏa một luồng khí nguy hiểm xung quanh họ.

Giữa lúc này,

Dorothy cao hơn một chút nhìn xuống Luce kỹ hơn và thì thầm.

"Việc tôi và Isaac làm có liên quan gì đến cô?"

"..."

"Vì Isaac đánh giá cao cô nên tôi cũng đã cố gắng hết sức để nghĩ tốt về cô. Nhưng... nỗ lực của tôi có ích gì nếu cô hành động thô lỗ như vậy hả, Hậu bối?"

Giọng nói của Dorothy dường như chảy qua ký ức về quá khứ.

Khi trở về sau cuộc phiêu lưu ở Xứ Oz, Dorothy không còn gì cả.

Khung cảnh hoang tàn của quê hương vẫn in sâu vào ký ức của cô.

Tất cả những gì cô có thể thấy là vết nhơ của một lời nguyền nói rằng nếu cô cúi đầu, cô sẽ chết trong vòng vài năm.

Mặc dù vậy, cô vẫn nghiến răng sống tiếp, sử dụng tài năng ma thuật của mình để làm mạo hiểm giả, tiếp tục cuộc sống nghèo khó và khốn khổ.

Lúc đó Dorothy còn nhỏ.

Một cô bé không có mối quan hệ là đối tượng bị khinh thường và coi thường.

Tài năng phi thường của cô là đối tượng của sự ghen tị và bắt bớ.

Nhưng để tồn tại, cô vẫn đeo mặt nạ mỉm cười, nuốt chửng sự bất công và thất vọng và đấu tranh vì sự sống còn.

Cho dù Luce có coi thường cô đến mức nào đi chăng nữa thì những phản ứng vui tươi và tươi cười của Dorothy cũng chẳng qua là một cơ chế đối phó điêu luyện được sinh ra từ những trải nghiệm như vậy.

Dorothy vốn không phải là người tốt bụng. Cô chỉ đang chịu đựng thôi.

"Hãy tự nhận thức vị trí của mình đi, Luce Eltania. Chị đại đây... không có nhiều kiên nhẫn đâu."

Luce cau mày.

Cô vừa định nói điều gì đó thì Isaac đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.

Và miệng Luce ngừng nói.

Ánh mắt của Luce và Dorothy chuyển sang Isaac.

"Luce, thế là đủ rồi."

Isaac nhìn Luce. Không giống như đôi mắt dịu dàng thường ngày của anh, ánh mắt anh sắc sảo và nghiêm túc.

Isaac thích cả hai.

Nếu anh sống trong một xã hội một vợ một chồng như Hàn Quốc, anh đương nhiên chỉ yêu một người phụ nữ và thậm chí sẽ không liếc nhìn người khác.

Nhưng vì anh đã đến một thế giới nơi chế độ một vợ một chồng không phải là chuẩn mực và gặp được những người anh thích.

Dù rời bỏ nơi này hay ở lại, anh vẫn tràn đầy mong muốn được hào phóng trao tặng tình cảm của mình cho những người anh yêu thương.

Anh thừa nhận rằng càng gắn bó tình cảm sâu sắc, anh càng cảm thấy mình như rác rưởi. Nhưng anh có thể làm gì khi anh thích họ đến vậy?

Nếu hành động của anh gây ra xung đột giữa họ.

Anh sẽ coi vấn đề đó hoàn toàn là của mình và có ý định chịu trách nhiệm.

Ngay cả khi điều đó dẫn đến việc họ không thích anh vì điều đó.

Anh không thể từ bỏ tình cảm của mình với họ nên sẽ khiêm tốn chấp nhận.

"Tiền bối Dorothy cũng vậy. Đừng cãi nhau."

Giọng nói kiên quyết của Isaac.

Không khí nặng nề.

Luce chuyển ánh mắt giữa Isaac và Dorothy.

Luce đã biết Isaac và Dorothy có tình cảm đặc biệt với nhau.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy Isaac kiểm tra ma khí nhẫn, cô đương nhiên nghĩ đến Dorothy đầu tiên vì lý do đó.

Rất có thể Isaac đã yêu Dorothy một cách lãng mạn.

Cô không muốn thừa nhận, nhưng khi nhìn thấy Isaac trân trọng mình, cô không khỏi chú ý.

Nhưng với Luce... chỉ có Isaac.

Luce không thể từ bỏ anh.

Cô nhìn xuống chiếc nhẫn.

Ma khí nhẫn. Đó là một vật phẩm bí ẩn mà ngay cả Gia tộc Eltania cũng không thể dễ dàng có được.

"Mua nó từ một cửa hàng đồ cổ"? Thật là một lý do buồn cười.

Tuy nhiên.

"Gừ..."

Anh Hùng Vô Danh.

Nếu Isaac được cho là Archwizard bí ẩn vượt qua lẽ thường, thì sẽ không có gì lạ cho dù ma khí mà anh mang theo có phi thường đến đâu.

Đó là lý do tại sao Luce không đưa ra bất kỳ nhận xét nào khi nhận được chiếc nhẫn.

Cô chỉ dành một thời gian dài để tưởng tượng về một tương lai cùng với Isaac.

"Nhưng Hội trưởng cũng đã thấy điều đó. Cô ấy đột nhiên..."

"Hàaa."

Tiếng thở dài của Luce cắt ngang lời nói của Dorothy.

Sau khi xin lỗi Isaac trong buổi Tụ Họp Giao Lưu, Luce quyết tâm không lặp lại sai lầm tương tự.

Khi Isaac trao cho cô chiếc nhẫn và cùng cô vẽ nên tương lai, quyết tâm của Luce càng trở nên vững chắc hơn.

Chính vì lẽ đó mà cô đã buông bỏ mong muốn độc chiếm thời gian ở bên anh.

Chấp nhận sự thật rằng Isaac cũng có người anh thích, cô quyết định không thao túng anh theo ý mình mà tôn trọng và trân trọng anh, để luôn ở bên cạnh anh.

Tất nhiên, trái tim cô không phải lúc nào cũng theo ý định của cô.

Luce đang siêng năng thực hiện quyết định của mình.

Luce vừa xoa dịu những suy nghĩ phức tạp vừa kìm nén cảm xúc của mình một cách đau đớn, nhắm chặt mắt lại và lùi lại một bước khỏi Dorothy.

"...Tôi xin lỗi."

Ngay sau đó, Luce đã xin lỗi.

Nghe vậy, Isaac sửng sốt, còn Dorothy thì tỏ ra ngơ ngác.

Luce không muốn tỏ ra ngây thơ và giáo điều một cách bướng bỉnh như cô trong buổi Tụ Họp Giao Lưu khi cô tấn công Kaya.

Cố gắng chiếm lấy Isaac bằng vũ lực sẽ chỉ dẫn đến rắc rối.

Nó sẽ chỉ khiến cô xa rời tương lai mà cô đã hình dung với anh.

Cuộc sống học đường.

Học kỳ trôi qua, điểm số tăng dần, học viên cọ xát nhau, trải nghiệm nhiều điều, trưởng thành và trải qua những thay đổi trong tư tưởng.

Luce, bây giờ đang học năm hai, cũng đã trưởng thành.

Luce cúi đầu trước Dorothy.

"Tôi xin lỗi vì đã nổi giận."

Luce dừng lại, đầu vẫn cúi xuống.

Khi Dorothy không trả lời, Luce tiếp tục xin lỗi.

"Ồ, ờm, ờm, ờm?!"

Sự quyết tâm không ngẩng đầu lên cho đến khi lời xin lỗi được chấp nhận của cô đã được thể hiện rõ ràng. Mồ hôi lạnh chảy dài trên má Dorothy.

Dorothy bối rối trước lời xin lỗi bất ngờ, không ngờ Luce lại xin lỗi dễ dàng như vậy.

"Aaa, chuyện đó! Mị cũng xin lỗi vì đã quá cáu kỉnh..."

Tay phải của Dorothy lúng túng lơ lửng trên không, ngay cả lời xin lỗi của cô cũng vụng về.

Dorothy nhìn Isaac với một nụ cười không tự nhiên.

Anh gật đầu.

"Ờm..."

Cuối cùng, Dorothy ngẫm nghĩ và thu thập lại biểu cảm của mình.

Suy nghĩ của cô đã được sắp xếp. Dần dần, khóe miệng cô nở một nụ cười dịu dàng.

"Hội trưởng, chị đại đây vừa nhớ ra một việc khẩn cấp. Hiện đang nghĩ ra thứ gì đó cần phải nghiên cứu gấp!"

Là Tiền bối và cũng là chị lớn, Dorothy hiểu được tấm lòng chân thành của Luce và quyết định rời bỏ nơi này.

Đó là để cho Isaac và cô ấy có thời gian nói chuyện.

Tuy nhiên, Dorothy đề cập đến việc học là một lý do khá khó tin.

"Aaa, vâng..."

"Hôm nay mị sẽ ra ngoài! Chúc may mắn ~."

"Hãy cẩn thận trên đường đi. Cảm ơn Tiền bối nhé."

Isaac, nhận thấy ý định của Dorothy, mỉm cười.

Dorothy mỉm cười rạng rỡ, vẫy tay chào anh, quay lưng lại và rời đi.

Mặt trời đã lặn, và một mảng bóng tối xanh thẳm bao trùm bầu trời.

Cuối cùng, khi bóng dáng của Dorothy biến mất, Luce ngẩng đầu lên.

Luce đứng nghiêm trang, nhìn về hướng Dorothy đã rời đi.

Ánh mắt cô vô cùng lạnh lùng.

Khuôn mặt cô liên tục nhăn nhó như đang quằn quại, liên tục nhăn lại rồi lại nhẵn ra, như đang cố gắng che giấu cảm xúc của mình.

"...?"

Đột nhiên, Isaac nhận ra.

Lý do Luce không ngẩng đầu lên cho đến khi Dorothy rời đi là vì cô đang kìm nén cảm xúc của mình.

"Isaac, cậu."

"Hả?"

Đôi mắt vô cảm của Luce hướng về phía Isaac.

"Cậu thích Tiền bối đó phải không? Một cách lãng mạn."

Xin chia pùn cùng anh em đó là đã chạm Eng ròyyyyyyyyy (っ °Д °;)っ

Bây giờ không còn gì gọi là tiến độ nữa, Eng ra nhiu là đăng bấy nhiu. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ và đồng hành cùng tôi đến khi kết thúc tác phẩm này nhá (。•̀ᴗ-)۶