Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ

Chương 175: Âm Mưu (1)




༺ Âm Mưu (1) ༻

Xung quanh Isaac có rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp.

Đây là một trong những điều khiến Kaya Astrean bận tâm gần đây.

Luce Eltania và Dorothy Heartnova đã đủ áp đảo rồi...

...Nhưng với sự bổ sung của Công chúa Snow White, người nổi tiếng khắp lục địa nhờ vẻ đẹp của mình, Kaya không biết làm cách nào để chen chân vào.

Đó là một pháo đài bất khả xâm phạm.

Ba cô gái bám lấy Isaac, cười khúc khích và chế nhạo như muốn chế giễu cô vì không có chỗ để vừa khi tuyên bố Isaac là của mình.

Nhưng cô không thể đuổi theo Isaac, người luôn bận rộn và luôn di chuyển.

Kể từ Học kỳ một Năm nhất, Kaya đã phải cố gắng kìm nén ý muốn đuổi theo Isaac sau khi anh tiêu diệt được Quỷ Kiến.

Isaac đã bảo cô đừng đi theo anh. Là Archwizard, anh có thể dễ dàng cảm nhận được cách tiếp cận của Kaya. Nhưng nếu cô tiếp cận thẳng thắn với anh, Isaac sẽ ghét cô vì điều đó sẽ khiến anh nổi bật.

Kaya sợ mất đi tình cảm của người mình yêu.

Vì vậy Kaya hài lòng với việc gặp và chào hỏi Isaac, đồng thời lẻn đi cùng anh trong những cuộc họp chiến thuật không thường xuyên.

Nhưng có vẻ mọi chuyện không thể tiếp tục như thế này được.

Luce Eltania phớt lờ ánh mắt của các học viên và thể hiện tình cảm với Isaac. Có vẻ như một nửa lý do Kaya không thể tiếp cận Issac là vì Thủ khoa.

Đặc biệt là vì sự khác biệt trong thái độ lạnh lùng của cô ấy với người khác và thái độ trìu mến của cô ấy đối với Isaac đã tạo ra một khoảng cách giúp cô ấy có được sức quyến rũ áp đảo. Cứ như thể cô ấy đang ban cho Isaac quyền ưu thế vậy.

Dorothy Heartnova là một người nổi tiếng trong Học viện và là một Idol. Hơn nữa, cô ấy còn là một thế lực đáng gờm trên toàn lục địa. Cô ấy là người đến học tại Học viện với mục tiêu 'vui vẻ' hơn là học tập.

Một thiên tài như vậy, quan tâm và yêu quý Isaac hơn ai hết đã khiến Kaya cảm thấy ngột ngạt.

Công chúa Snow White không chỉ giữ địa vị cao nhất là 'Công Chúa Đế Quốc' ở lục địa mà còn được cho là đệ nhất đại mỹ nhân xinh đẹp nhất cả đại lục. Một người như vậy đang dành thời gian với Isaac mỗi ngày với tư cách là học trò và người cố vấn của anh.

Kaya không thể đoán được thời gian họ ở bên nhau sẽ củng cố mối quan hệ giữa hai người đến mức nào.

Nguy hiểm.

Kaya cảm thấy một cảm giác cảnh giác tột độ.

"Mình cần phải nghĩ ra thứ gì đó."

[Biện pháp đối phó à?]

Đêm khuya ở Charles Hall, ký túc xá hàng đầu.

Kaya trằn trọc trên giường, không ngủ được, nhìn chằm chằm lên trần nhà, lẩm bẩm một mình.

Bên cạnh cô là Dark Kaya, cũng mặc bộ đồ ngủ tương tự, đang nằm đó và nhìn chằm chằm vào cô. Về mặt tính cách, cô ấy chỉ được nhìn thấy qua đôi mắt của Kaya.

Sau đó, với đôi mắt đỏ ngầu lóe lên và nụ cười nham hiểm, Dark Kaya quay mặt về phía cơ thể chính.

[Vậy là cuối cùng cậu cũng sẽ quyến rũ ngài Isaac?]

"Đ-Đúng vậy...! Phải làm vậy thôi."

Kaya có vẻ quyết tâm. Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống trên mặt cô.

Dark Kaya đỏ mặt và nở một nụ cười ngượng ngùng.

[Tớ hoàn toàn đồng ý! Cậu đang nhắm đến cuộc họp chiến lược với Isaac vào ngày mai phải không?]

"Ừm, có vẻ như sẽ không còn cơ hội nữa trong một thời gian nữa, nên tôi cần phải làm gì đó. Một động thái mạnh mẽ..."

Kaya suy nghĩ kỹ.

Isaac đang hướng tới một mục tiêu nhất định nên anh tránh xa những mối quan hệ lãng mạn.

Làm sao mình có thể vượt qua được một người như vậy?

Cô đã lên kế hoạch với Dark Kaya.

Trí tưởng tượng của cô tràn ngập những hành động đáng xấu hổ với Isaac.

"...Hử?"

Đột nhiên, mặt trời buổi sáng ló dạng và chim sẻ hót líu lo.

Kaya đứng dậy, dưới mắt có quầng thâm. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt ngơ ngác.

Đã sáng rồi à?

Cô đang bối rối.

✦✧✦✧

"Tôi sẽ trở thành Thành Viên Danh Dự Hội Học Sinh."

Phía sau tòa nhà Học viện.

Tôi đang đứng cạnh Alice Carroll trong bóng râm, tránh ánh nắng.

Trước mắt chúng tôi là một khu vườn nhỏ. Nơi đây hiếm khi có học viên lui tới nên các cặp đôi thỉnh thoảng cũng đến đây để âu yếm riêng tư.

Đó là nơi mà ngay cả những người chơi của ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱ cũng không thèm ghé qua ngoại trừ để phá đám tụi yêu nhau hoặc chụp ảnh màn hình game.

Trong khi đó, tôi đang rèn luyện khả năng làm chủ mana của mình bằng cách luân chuyển mana ở tay trái.

Nó tương tự như những người đi quanh trường, siết chặt tay cầm và rèn luyện cơ bắp tay để thu hút sự chú ý, hoặc những người đọc sách khi đi bộ.

Tôi không thích nó, nhưng điều đó không thể khác được. Giờ đây việc đó đã trở thành thói quen và tôi cảm thấy trống rỗng nếu không làm điều đó.

Alice khoanh tay trước ngực. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng và váy đi học, trông như thể cô đang dùng tay đỡ bộ ngực nổi bật của mình.

Mỗi cử chỉ vô thức khoe dáng đều là sự thể hiện sự tự tin của cô về ngoại hình.

"Em suy nghĩ đủ lâu rồi ha."

"Tôi xin lỗi vì điều đó."

"Chị không có ý bảo em phải xin lỗi. Thật tốt khi có em ở bên cạnh chị, dù chỉ trong chốc lát thôi."

Cô bình tĩnh và tự chủ.

Không có dấu hiệu nào cho thấy cô thực sự hạnh phúc. Giọng điệu của cô giống như một đàn chị tốt bụng.

"Để đề phòng, tôi nói trước rằng tôi không phục tùng chị, Alice."

"Chị biết điều đó. Đó là những gì chị nói. Vậy em có nhớ điều kiện để trở thành Thành Viên Danh Dự Hội Học Sinh không, Cục cưng?"

Tôi gật đầu.

Thành Viên Danh Dự Hội Học Sinh.

Chịu trách nhiệm bảo vệ học viên trong trường hợp xảy ra sự kiện hoặc sự cố lớn tại Học viện và có thể tạm thời thực thi quyền hạn của Hội Học Sinh.

Đó là một vị trí không bị ràng buộc bởi chuỗi mệnh lệnh của Hội Học Sinh và nó cho phép một người được hưởng một số lợi ích của Hội Học Sinh. Đối với tôi, đó chẳng là gì ngoài một thỏa thuận ngọt ngào.

Mặc dù về mặt kỹ thuật thì tôi không phải là thành viên của Hội Học Sinh nhưng điều đó không thành vấn đề vì tôi không có ý định trở thành một thành viên.

Vì thế.

Có lẽ Alice nghi ngờ tôi sâu sắc hơn bất kỳ ai khác.

Alice dụ dỗ tôi trở thành Thành Viên Danh Dự Hội Học Sinh, ngay lập tức xác định được hai lợi ích mà cô có thể đạt được.

Thứ nhất, trong trường hợp xảy ra sự cố hoặc tai nạn, cô có thể theo dõi sát sao tôi, cho rằng tôi sẽ có hành động táo bạo.

Dù tôi có trở thành Thành Viên Danh Dự Hội Học Sinh hay không thì Alice vẫn nghi ngờ tôi.

Thứ hai, bằng cách đáp ứng các điều kiện để trở thành Thành Viên Danh Dự Hội Học Sinh, tôi có thể tăng thời gian cô dành cho tôi bằng những 'cuộc hẹn hò thỉnh thoảng'.

Đặt cược vào một vụ cá cược nghe có vẻ giống như một tác phẩm Romance Drama, và tôi đã có lý do chính đáng.

May mắn thay, Alice không phải là một kẻ ngốc hành động liều lĩnh như hầu hết các ác quỷ.

Mặc dù chỉ là bề ngoài nhưng Anh Hùng Vô Danh được cho là Archwizard mạnh mẽ, người có thể chà đạp không chỉ Alice mà thậm chí cả Dorothy như thể họ là những con kiến. Theo dõi nghi phạm sẽ đòi hỏi phải mạo hiểm mạng sống.

Đó là một sợi rơm mạo hiểm và đầy rủi ro. Một bên dựa trên sự hiểu lầm, nhưng dù sao, chúng tôi vẫn đứng về phía đó. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rút vũ khí ra bất cứ lúc nào và tiêu diệt lẫn nhau.

Vì vậy, tôi sắp xếp suy nghĩ của mình và đưa ra lời cam kết.

Trong tình huống này, tôi thà mạo hiểm tìm hiểu tận cùng bí mật của Alice.

Tốt hơn là nên đối đầu với Alice hơn là chờ xem cô sẽ làm gì. Tôi có thể sử dụng tình huống này để làm lợi thế cho mình.

Ngoài ra, tôi đang thực hiện nhiệm vụ đánh bại Tà Thần và tôi đã thua một lần.

Tôi sống lại ký ức thông qua Thử Thách Sa Thạch. Phải mất một thời gian tôi mới quay lại được quá khứ.

Có vẻ như nếu một người không sống sót trong một khoảng thời gian nhất định sau khi Tà Thần hủy diệt thế giới thì mọi thứ sẽ kết thúc.

'Phải mất một thời gian để quá trình hồi quy được kích hoạt.'

Ai, như thế nào? Tại sao?

Tôi không ý kiến. Sự thật có thể ẩn giấu đằng sau điều gì đó mà tôi chưa khám phá được.

Một điều rõ ràng là nếu tôi chết, tôi sẽ hồi quy.

Vì thế tôi không nên để lại bất cứ thứ gì. Mỗi hạt bụi sẽ giúp tôi trên hành trình của mình.

Tôi phải theo đuổi kết quả tốt nhất chứ không phải kết quả hợp lý nhất.

Ngay cả khi tôi làm tốt cho đến khi Tà Thần xuất hiện, tất cả sẽ trở nên vô ích nếu tôi bị ả đánh bại.

Vì vậy, ngay cả khi Alice Carroll là nhân vật phản diện mà tôi phải mạo hiểm mạng sống của mình, tôi vẫn lên kế hoạch làm quen với cô.

Alice là ai?

Alice là người như thế nào?

Bí mật của cô ấy là gì?

"Al—"

Tôi quay đầu về phía Alice và định nói chuyện với cô nhưng tôi giật mình.

Những ngón tay của cô mở nút áo sơ mi và cô đặt ngón trỏ và ngón giữa vào giữa ngực. Một màu mơ mơ hồ có thể nhìn thấy được.

Cô nhanh chóng rút ra một chiếc túi ma thuật được giấu giữa ngực.

'Quaoo.'

Nó thật tuyệt vời một cách bất ngờ.

Alice rút từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra và đưa cho tôi, cho tôi xem huy hiệu bên trong.

Đó là một huy hiệu bạc có đính một viên đá quý nhỏ. Sự kết hợp giữa kiếm và ma đạo thư.

"Đây là huy hiệu của Hội Học Sinh. Hãy sử dụng nó cho công việc của Thành Viên Danh Dự Hội Học Sinh của em. Tuy nhiên, việc đeo nó một cách tùy tiện là trái với quy định của Học viện."

Tôi cầm lấy chiếc hộp, rút huy hiệu ra và kiểm tra nó.

Không có gì đáng ngờ được cài đặt trên đó. Đó là một huy hiệu bình thường không có mana.

"Không có lễ giới thiệu. Em không phải là Thành Viên Hội Học Sinh chính thức và Thành Viên Danh Dự Hội Học Sinh chỉ hoạt động trên cơ sở thử nghiệm. Nếu em muốn, chúng ta có thể tự làm mọi việc được không?"

"Không, không sao đâu. Cảm ơn vì sự quan tâm của chị."

Tôi cười toe toét. Diễn xuất rất tự nhiên.

"Good boy." Alice mỉm cười và đưa ra một cái bắt tay bằng tay phải.

"Chị sẽ trông cậy vào em trong trường hợp khẩn cấp."

"Tôi cũng vậy."

Tôi nắm lấy tay Alice và bắt tay.

Nếu có ai nhìn thấy điều này, nó sẽ giống như một khung cảnh ấm áp.

Tôi cảm thấy chóng mặt như đang đứng trên lớp băng mỏng.

Đối với tôi, cái bắt tay này không phải là làm việc cùng nhau.

Nhưng giống như một thử thách khám phá bí mật của nhau và rút kiếm chiến đấu đến chết.

Vào lúc đó, Alice dùng móng tay trỏ cào nhẹ vào lòng bàn tay tôi, truyền đến một cảm giác nhột nhột khiến cơ thể tôi khẽ rùng mình.

Cái gì?

"Hee, Cưng có nhột không? Thật tốt khi biết điều đó."

"Tiền bối..."

Alice cười khúc khích tinh nghịch khi tôi trừng mắt nhìn cô. Thật là nực cười.

"Vậy, Cưng à."

Alice đột nhiên kéo tay cô xuống.

Cô kiễng chân lên, tựa vào vai tôi và dựa sát vào.

'Hử?'

Tôi cảm nhận được hơi thở của Alice. Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ cô sẽ hôn tôi.

Cô thì thầm với giọng điệu thân mật.

"Tất cả những gì còn lại phải làm là biến em thành của chị ha?"

Alice nhìn chăm chú vào mắt tôi, nở một nụ cười thoải mái, ngọt ngào. Có lẽ đó là đòn kết liễu của cô, một nụ cười đắc thắng?

Cô khá điềm tĩnh.

Tôi giả vờ choáng váng và nhìn cô lùi lại với tiếng cười 'hee' ngắn gọn đặc trưng của mình.

"Xin lỗi, chị không thể ở lại với em lâu hơn, chị có việc phải làm. Hẹn gặp Cưng lại lần sau."

"À, vâng... bảo trọng nhé."

Alice vẫy tay, quay người và bước đi.

Tôi nhìn vào huy hiệu Hội Học Sinh mà cô đưa cho tôi.

'...Ít nhất thì nó cũng có phong cách.'

Nó khá tuyệt.

Tôi nhét chiếc hộp có huy hiệu vào túi trong rồi bước đi.