༺ Chuẩn Bị Cho Đại Lễ Hội (1) ༻
Mặt trời mọc vào buổi sáng sớm tại Học viện Märchen.
Khi mặt trời đỏ ló dạng phía chân trời, báo hiệu bình minh. Tôi đánh thức cơ thể mệt mỏi của mình và chuẩn bị cho ngày mới.
Tôi bắt đầu ngày mới bằng việc chạy bộ buổi sáng. Giống như cách tôi thường đọc thuộc lòng các văn bản luật trong đầu khi còn là sinh viên luật, tôi ôn lại những gì đã học vào đêm hôm trước bằng cách ôn lại trong đầu khi chạy bộ.
Sau khi chạy bộ, tôi tra cứu những điều tôi không thể nhớ được trong sách. Phương pháp này rất hiệu quả cho việc ghi nhớ.
Vì tôi đã tối đa hóa [Hiệu Quả Học Tập] của mình nên thật kỳ lạ là tôi có thể học tốt ngay cả khi kiệt sức. Nếu có được thân hình này ở Hàn Quốc, tôi đã dễ dàng đậu ba kỳ thi quốc gia lớn của Hàn Quốc rồi.
Tôi đi tắm và khỏa thân bước ra ngoài. Phòng tắm ở Elma Hall, một ký túc xá hạng trung, có chất lượng tốt hơn nhiều so với ký túc xá trước đây của tôi.
Khi lau mái tóc màu lam bạc ướt sũng của mình bằng một cây lược, tôi đứng trước một tấm gương dài và nhìn vào cơ thể mình. Chắc chắn rồi, tôi cảm thấy cao hơn. Tỷ lệ của tôi đã tốt hơn trước.
Hình dạng chibi của Băng Long Hilde đang lăn lộn trên bàn của tôi. Đó là một tín hiệu phi ngôn ngữ để tôi vuốt ve nhỏ, vì vậy tôi chạm vào bụng nhỏ và nhỏ phát ra âm thanh 'Uuu' dễ thương. Nhỏ chẳng khác gì một chú cún con. Không, hãy để tôi nói lại điều đó. Nhỏ giống hệt như một bé chó con vậy.
Tôi thay đồng phục học sinh của mình. Khi tôi thắt cà vạt, tôi cảm thấy có một áp lực nhẹ ở cổ.
Tôi đã tốt nghiệp cao trung được một thời gian nhưng sau khi ở lại Học viện hơn một năm, tôi đã quen với việc mặc đồng phục trở lại.
Tôi bước ra khỏi Elma Hall và được Luce Eltania chào đón ở cổng trước. Vẻ đẹp và danh tiếng của nhỏ thu hút sự chú ý của nhiều học viên.
Vào những ngày việc tập luyện của nhỏ ở Tháp Ma Thuật không trùng nhau, chúng tôi thường đến trường cùng nhau.
Tôi đáp lại lời chào thông thường của Luce, 'Hôm nay thời tiết thế nào?' và chúng tôi cùng nhau đi đến tòa nhà Khoa Ma Thuật.
Chúng tôi vào lớp học tương ứng của mình và chuẩn bị cho lớp học.
Tôi đang cầm ma cụ. Điều cần thiết là tôi phải rèn luyện khả năng làm chủ mana trong thời gian rảnh rỗi. Trong lúc đó, tôi tập trung vào việc cải thiện trình độ ma thuật của mình bằng cách tính toán nhiều công thức khác nhau trong đầu.
Việc tính toán các công thức ma thuật khá mệt mỏi và tôi thường xuyên bị đau đầu và cảm thấy kiệt sức trong thời gian đầu. Đó là một triệu chứng của việc lạm dụng bộ não của tôi. Nhưng bây giờ tôi đã quen rồi nên không sao cả.
"Xuất hiện như một cơn gió, giáo sư Daisy giá lâm."
Daisy, giáo sư lớp B năm hai, mở cửa lớp bước vào. Đó là một lối vào ồn ào, trông không giống một cơn gió đối với bất kỳ ai.
Một số học viên tỏ ra ngạc nhiên như thể họ vẫn chưa quen với cô.
Tôi đặt ma cụ của mình dưới bàn và quay mặt về phía Giáo sư Daisy.
"Trước khi chúng ta bắt đầu lớp học, hãy để tôi thông báo."
Giáo sư Daisy đập mạnh cuốn sách giáo khoa xuống bàn.
Cô nhìn quanh các học viên với vẻ mặt nghiêm túc. Cô dường như dừng lại để đánh giá phản ứng của họ.
Vào thời điểm này trong năm, mọi người đều biết có một sự kiện sắp diễn ra. Tuy nhiên, kế hoạch có được tiến hành hay không vẫn chưa được quyết định nên các học viên tỏ ra nghi ngờ.
Điều này là do nhiều sự kiện đã xảy ra kể từ năm ngoái. Rốt cuộc thì ác quỷ đã xuất hiện một cách bất ngờ.
Mọi người đều muốn thưởng thức một sự kiện lớn, nhưng họ nhận thức rõ rằng họ nên hạn chế tham gia các lễ hội và sự kiện. Đó luôn là điều đáng tiếc đối với học viên.
Các học viên nhìn giáo sư Daisy với vẻ mong đợi và lo lắng.
Sự căng thẳng tràn ngập căn phòng và các học viên nuốt khan. Giáo sư Daisy thực sự đang tốn thời gian.
Và sau đó.
Giáo sư Daisy gắt gỏng và kêu lên bằng một giọng mạnh mẽ.
"Thích rồi nhé! Trong ba tuần nữa, Đại Lễ Hội 'Jeblem' đã được quyết định sẽ được tổ chức!"
Waaaaa!!!
Các học viên vỡ òa trong tiếng reo hò trước tin vui đã được chờ đợi từ lâu.
Các nam sinh dậm ghế và gầm lên, còn các nữ sinh ré lên 'Kyaaah!' và phát ra những âm thanh kỳ lạ pha trộn giữa tiếng reo hò và tiếng la hét.
Lớp học trở nên náo nhiệt cuồng nhiệt khi học viên ăn mừng theo nhiều cách khác nhau.
Tôi đã không ăn mừng vì tôi đã biết về điều đó. Tôi chỉ ngồi im lặng nhìn họ vui mừng.
Giáo sư Daisy gật đầu hài lòng, rõ ràng hài lòng với phản ứng của họ.
Đại Lễ Hội.
Đại Lễ Hội được gọi là 'Jeblem'. Đó là một sự kiện diễn ra ba năm một lần.
Theo kinh thánh của Giáo Hội Helize, Đại Lễ Hội được tạo ra bởi con người, những người không có cách nào để báo đáp ân sủng của Tối Thượng Đế, Manhalla, với ý định mang đến cho Thần Linh một cảnh tượng thú vị.
Nói tóm lại, nó giống như Thế Vận Hội. Jeblem sẽ được tổ chức với quy mô lớn ở Đế Quốc Zelver. Một lễ hội hoành tráng sẽ bắt đầu.
Vì nó sẽ được thu nhỏ lại ở Học viện Märchen, nên gọi nó là 'hội thao' sẽ thích hợp hơn.
Gần đây Hiệu trưởng và giảng viên chắc chắn đã đồng ý tổ chức Jeblem.
'Để nâng cao tinh thần của học viên.'
Chắc hẳn họ đã thúc đẩy mạnh mẽ việc này.
Việc hủy bỏ tất cả các sự kiện sẽ chỉ khiến học viên mất tinh thần.
Học viện Märchen, nơi đã phát triển một hệ thống phòng thủ chi tiết, đã quyết định tiếp tục tổ chức một số sự kiện để nâng cao tinh thần cho học viên.
Và có Hoàng Đế Carlos đứng về phía họ, họ không phải lo lắng về vấn đề tài chính vì vấn đề ác quỷ.
Sẽ không có nhiều khó khăn trong việc tổ chức lễ hội.
'Dù sao thì nó cũng đáng lẽ phải được tổ chức.'
Chương 8 của ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱ 「Hồng Liên Tu Sĩ」, đã diễn ra trong Đại Lễ Hội.
Tình cờ thay, Alice Carroll, Hội Trưởng Hội Học Sinh, biết rằng sự kiện này sẽ diễn ra. Paladin Nhép cũng sử dụng thông tin đó để bày ra kế hoạch chống lại tôi.
Với sự tham gia của Paladin, tôi có nhiều đối thủ đáng gờm hơn để cảnh giác.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của họ không hẳn là gây bất lợi. Mặc dù tôi không thể đọc được tâm trí của Alice nhưng tôi có thể đọc được tâm trí của Paladin đang nhận lệnh của cô ấy.
Nói cách khác, điều này có nghĩa là tôi sẽ gián tiếp suy ra kế hoạch và mệnh lệnh của Alice. Thật tiện lợi.
"Mọi người, im lặng."
Các học viên quay lại nhìn Giáo sư Daisy với nụ cười trên môi. Họ im lặng nhưng không giấu được sự vui mừng.
"Mặc dù quyết định bị trì hoãn nhưng tôi tin rằng ba tuần là đủ để chuẩn bị cho Đại Lễ Hội. Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu tuyển người tham gia cho từng sự kiện. Vì mỗi học viên phải tham gia ít nhất một sự kiện nên đừng ngần ngại đăng ký tham gia sự kiện mà mình quan tâm."
Cô đang nói về việc tuyển người tham gia sự kiện thể thao.
Giáo sư Daisy viết thông tin lên bảng.
Chiếc phấn có tẩm ma thuật, khắc chữ lên bảng bằng những màu sắc do cô chọn, và khi cô truyền ma thuật vào những phần cô muốn nhấn mạnh, nó sẽ lung linh để tạo điểm nhấn.
Nhìn cảnh đó tôi lại nghĩ tới kế hoạch của Paladin Nhép.
'Thật trẻ con.'
Hắn nhìn thấy cơn máu chó của tôi khi White bị Nữ Tu Sĩ đánh. Paladin Nhép đã sử dụng yếu tố đó để vạch ra âm mưu ích kỷ của mình.
Danh sách những người tham gia cho mỗi sự kiện sẽ được công bố cho mọi người tại Học viện trong Đại Lễ Hội. Hội Trưởng Hội Học Sinh có thể kiểm tra thông tin đó trước.
Tứ Paladin sẽ được cung cấp thông tin đó trước trong hành trình tìm kiếm Quái Vật Đen.
Cùng với đó, Paladin Nhép sẽ xác nhận sự kiện nào White sẽ tham gia và dụ một học viên khác trong cùng sự kiện đó vào một vụ tai nạn.
Sau đó, hắn có ý định thay thế vị trí của học viên đó trong sự kiện. Sở dĩ hắn xây dựng được hình ảnh tốt với học viên là để lợi dụng những tình huống như vậy.
'Vì thí sinh bị thương nên tôi sẽ tham gia thay thế.' Hãy tưởng tượng một tên đẹp mã, cao ráo, lực lưỡng và hòa đồng lại đưa ra một tuyên bố cảm động như vậy.
Các học viên, đặc biệt là các cô gái, sẽ ủng hộ hắn với những giọt nước mắt vui mừng.
Và hắn luôn có ý định làm tổn thương White trong Đại Lễ Hội.
Vì là thể thao nên tôi chỉ có thể im lặng đứng nhìn nếu White bị thương. Đó là cách mà Paladin Nhép muốn tôi trút giận.
'Xét cho cùng, các môn thể thao của Đại Lễ Hội chủ yếu liên quan đến việc những người tham gia đụng độ với nhau.'
Ví dụ: các môn thể thao như bóng đá, khúc côn cầu trên băng hoặc bóng bầu dục. Không phải những môn thể thao như vậy thực sự được chơi, nhưng nó ngụ ý rằng những cuộc đối đầu thể lực là không thể tránh khỏi.
Cuối cùng, vào ngày cuối cùng của Đại Lễ Hội, Paladin Nhép đã lên kế hoạch bí mật truyền đạt cho tôi rằng 'Ta cố tình làm tổn thương White', nhằm hướng sự tức giận của tôi về phía hắn.
Chắc hẳn hắn đã nghĩ rằng điều đó sẽ dẫn đến một cuộc chiến thực sự giữa cả hai.
'Thằng ngu, thằng ăn hại.'
Làm như ta sẽ cho ý định trẻ con của ngươi thành hiện thực vậy? Rõ ràng là đéo rồi. Ta không có ý định để White bị tổn thương lần nữa.
Tôi quyết định tận dụng cơ hội đó để làm lợi thế cho mình.
✦✧✦✧
Khi đến góc Vườn Bướm, tôi nhìn thấy một nữ thần đang ngồi ung dung dựa vào Cây Zelkova dưới nắng.
Nhỏ đội chiếc mũ phù thủy của mình và mỉm cười rạng rỡ với tôi. Hào quang của nhỏ thật rực rỡ.
"Ồ, Hội trưởng!"
"Tiền bối!"
Dorothy nhảy lên chào tôi.
Nhỏ thật xinh đẹp. Tôi chạy vội đến chỗ nhỏ.
"Chị đã ăn trưa chưa? Chị tới đây sớm đấy."
"Mị chỉ ăn một ít thôi! Mà Hội trưởng đã chọn sự kiện gì cho Đại Lễ Hội vậy?"
"Cuộc Đua Bóng Vòng Cung."
"Mị cũng vậy! Đúng là tâm linh tương thông mà!"
Dorothy khoe hàm răng trắng như ngọc và cười đặc trưng, 'nihihi.'
'Cuộc Đua Bóng Vòng Cung.'
Đó là một cuộc đua đuổi theo một quả bóng sáng chói được gọi là 'bóng vòng cung'. Nó được gọi là Hoa Jeblem, vì vậy đây là sự kiện có quy mô lớn và nổi tiếng nhất.
Chà, gọi là một cuộc đua nhưng thực tế nó là một cuộc chiến giành quyền sở hữu.
Ban đầu, tôi định tham gia vào một sự kiện đơn giản và đợi cho đến khi Quỷ Bóng Tối xuất hiện, nhưng vì Paladin Nhép, tôi đã cố tình chọn tham gia Cuộc Đua Bóng Vòng Cung.
Lần cuối cùng tôi nói chuyện với White, nhỏ nói rằng nhỏ sẽ tham gia Cuộc Đua Bóng Vòng Cung nếu Đại Lễ Hội diễn ra bình thường.
Khi tôi tình cờ gặp White ở Orphin Hall trước đó, tôi đã hỏi nhỏ và em ấy xác nhận rằng mình sẽ tham gia theo kế hoạch.
Chà, ai lại dám ngăn cản một Công chúa tham gia Cuộc Đua Bóng Vòng Cung chứ?
Tất nhiên, do hạn chế về số lượng người tham gia nên chúng tôi phải chọn ra những người bỏ cuộc thông qua một cuộc đặt cược đơn giản giữa những người tham gia. Nhờ vào [Thấu Hiểu Tâm Trí], tôi đã dễ dàng thắng cược.
Đó là chơi bẩn chơi dơ, nhưng tôi chắc chắn những người tham gia sẽ bị thuyết phục nếu họ nghe rằng đó là 'để bảo vệ Công chúa'.
Nhân tiện, vì lớp B và C có nhiều học viên nên họ được chia thành các nhóm. Tristan được vào nhóm của chúng tôi, và cậu ấy hoàn toàn tức giận vì không thể đấu với tôi.
"Đó là cách mà Hội trưởng muốn chơi đùa với mị sao nè?"
Dorothy nghiêng đầu tinh nghịch hỏi.
Một trò đùa đáng được đáp lại bằng một trò đùa.
"Nói đến đây thì không phải Tiền bối rất thích tôi sao? Thậm chí còn sao chép sự kiện của tôi."
"Nehehe, cậu đang nói về cái gì thế? Mị luôn có thể ở một mình nhé."
"Chà, tôi không thể tưởng tượng được chị sẽ như nào nếu không có tôi. Kiểu như làm sao em có thể sống sót trong thế giới khắc nghiệt này nếu không có anh?"
"Mị sẽ ổn thôi. Chỉ cần có gà là được rồi!"
"Thật yên tâm."
Tôi đáp lại bằng một câu nói đùa và đi về phía trung tâm Vườn Bướm. Tôi không thể tiếp tục chơi đùa với Dorothy được.
"...Hội trưởng nè."
Dorothy nói như thể nhớ ra điều gì đó, còn tôi dừng lại và quay lại nhìn nhỏ.
"Hội trưởng biết vừa rồi mị nói đùa thôi nhỉ?"
"...?"
Nhỏ vẫn giữ nụ cười duyên dáng tự nhiên, nhưng không hiểu sao trong giọng nói vui vẻ của nhỏ lại có chút nghiêm túc.
'Còn mình đùa thật...'
Phản ứng của nhỏ là sao vậy?
Tất nhiên là tôi biết. Đối với Dorothy, tôi là người quan trọng theo cách riêng của nhỏ.
Có lẽ đó là lý do tại sao Dorothy không muốn tưởng tượng ra một thế giới không có tôi, dù chỉ là một trò đùa.
"...Tiền bối, chị đã muốn ở bên tôi rồi phải không? Thật là đáng yêu mà."
"Nihihi. Hội trưởng thật táo bạo đấy!"
Nó ngay lập tức làm tâm trạng nhẹ nhõm hơn.
Dorothy và tôi nhìn nhau và cười vui vẻ.
✦✧✦✧
Orphin Hall. Tại lớp A năm nhất ở Khoa Ma Thuật.
Khi mặt trời đang lặn.
Nữ Tu Sĩ Miya ngồi một mình trong phòng học trống, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Sân Học viện chật kín học viên sau giờ làm việc, mỗi người đang làm việc riêng của mình.
Miya vặn xoắn mái tóc tết của mình, cố gắng sắp xếp suy nghĩ của bản thân.
Trong Học viện này, cô không thể lúc nào cũng đứng đầu. Sự thật đó khiến cô tức giận.
Luce Eltania. Làm sao cô có thể thắng được cô ấy? Cô ấy dường như hoàn toàn thờ ơ với sự giàu có và danh dự. Cô ấy hoàn toàn khác biệt với những người mà Miya quen biết.
Isaac. Làm sao cô có thể bị tên khốn đó đánh bại? Anh chỉ là một thường dân thấp kém không có uy tín. Nhưng anh không tỏ ra sợ hãi, như thể anh không quan tâm liệu Horan có nhắm vào mình hay không.
"...Gừ."
Đột nhiên, Miya nắm lấy tóc cô.
Isaac. Issac. Cái tên đó là cái đéo gì vậy?
Tại sao cô phải đến tận đây, tại sao cô lại phản ứng nhạy cảm như vậy trước một thường dân thấp kém?
Đó là lỗi của anh. Căn nguyên những cảm xúc sâu kín của cô là vì người đó.
Sự tức giận lóe lên trong mắt Miya. Những mạch máu trên trán cô đang đập mạnh.
Cô muốn trừng phạt Isaac một cách nghiêm khắc và khiến anh phải trả giá vì đã chọc tức cô đến mức này.
Nhưng cô không thể.
Rõ ràng là cô không thể đi trừng phạt anh bất cứ lúc nào được. Nếu cô bị đuổi học, tất cả những cơ hội thú vị về tình yêu, tuyển dụng nhân tài và mọi thứ khác mà Miya mong muốn sẽ tan thành mây khói.
Vì vậy, vào lúc này, Miya thầm nghĩ muốn xé xác Isaac một cách tàn nhẫn.
Lúc đó có tiếng gõ cửa vang lên.
Giật mình, Miya nhanh chóng quay ra cửa. Hành động gõ cửa vào lớp học như thể đó là phòng riêng làm gián đoạn suy nghĩ của Miya.
Chẳng bao lâu sau, Miya đã tìm được câu trả lời. Người gõ cửa chắc chắn biết Miya ở một mình và muốn vào.
Kẻ khốn nào tự mãn vậy?
Miya đã cảnh giác.
Cánh cửa từ từ mở ra. Đôi mắt của Miya mở to ngay khi nhìn thấy nữ sinh bước vào.
Mái tóc vàng kim nhạt của cô ấy tỏa sáng rực rỡ trong ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ. Cô ấy thật xinh đẹp và quyến rũ.
Miya nuốt nước bọt, nhớ lại ký ức về buổi Đánh Giá Quyết Đấu.
"Xin chào?"
Alice Carroll chào cô bằng một nụ cười dịu dàng.