Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ

Chương 179: Chuẩn Bị Cho Đại Lễ Hội (3)




༺ Chuẩn Bị Cho Đại Lễ Hội (3) ༻

"Hội trưởng ơii ~ !"

"Tiền bối Dorothy...? Ồ."

Sau khi mua ma cụ từ cửa hàng, tôi đang nhàn nhã làm việc một mình trên chiếc ghế dài gần Orphin Hall. Tôi đã làm một cái bàn dày bằng [Tạo Đá] và nó làm cho công việc trở nên thuận tiện hơn.

Đột nhiên, Dorothy từ trên cao đi xuống và đến gần tôi. Em ấy chắc chắn đã phát hiện ra tôi khi đang bay vòng quanh với Tinh Quang mana của mình.

Là gương mặt của năm ba, em ấy mặc một bộ trang phục phù thủy được thiết kế đẹp mắt. Chắc hẳn nó được tạo ra bởi những nhà thiết kế lành nghề ở đẳng cấp cao. Trong một khoảnh khắc, tôi bị em ấy mê hoặc đến nỗi mất đi dòng suy nghĩ.

"Cậu còn cái nào trong số này không?"

Dorothy cho tôi xem một ma cụ giống hệt mà tôi đang thực hiện.

"Vâng, tôi mua thêm nên còn dư một ít. Chị cần bao nhiêu?"

"Khoảng 20 cái!"

"...Nhiều vãi?"

"Mị đã làm gãy khoảng 20 cái khi giúp học viên bằng cách truyền tất cả chúng cùng một lúc. Mị hứa sẽ chịu trách nhiệm và tìm thứ thay thế!"

Dorothy đáp lại với vẻ tự hào, như thể việc phá vỡ nó là điều đáng khoe khoang.

Em ấy đã đánh giá quá cao ma cụ nhỏ bé này. Làm sao chúng có thể chịu được mana của em ấy chứ?

"Cậu đã mua những thứ này à? Có vẻ như cậu cũng làm công việc này nhỉ."

"Vâng, đúng thế."

"Nihihi. Mị có thêm gel nên mị sẽ mua nó với giá gấp đôi!"

Dorothy mở rộng ngón trỏ và ngón giữa.

"Tôi sẽ không từ chối điều đó."

Tôi chấp nhận trong tích tắc.

Em ấy đã là một cảnh tượng đáng để chiêm ngưỡng và tôi cũng nhận được lợi ích tài chính. Dorothy là một ơn trời.

"Hây ~ ho."

"Tiền bối?"

Không hề báo trước, Dorothy tiến đến chiếc ghế dài và ngồi xuống cạnh tôi. Không, em ấy nằm xuống, dùng đùi tôi làm gối.

Hả?

Tôi cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.

Khuôn mặt xinh đẹp của em ấy được đặt ở vị trí sao cho tôi có thể nhìn thấy nếu tôi nghiêng đầu một chút. Đôi mắt ngước nhìn tôi với một nụ cười, dường như chứa đựng cả vũ trụ rộng lớn bên trong chúng nhờ vào Tinh Quang mana.

"Mị có thể mượn chân của Hội trưởng một chút được không?"

"Ồ, vâng... tất nhiên rồi, Tiền bối. Nhưng làm thế này có ổn không?"

"Mị mệt quá. Mị muốn thư giãn."

Đó là một biểu cảm thực sự xứng đáng được điểm tuyệt đối.

Khóe miệng tôi như muốn nhảy múa và tôi phải cố gắng giữ bình tĩnh.

Có lẽ cảm nhận được cảm xúc của tôi, Dorothy ngượng ngùng mở mắt và nhếch mép cười.

"Hội trưởng có thể đừng phấn khích khi mị như thế này không?"

"Tôi sẽ cố thử."

Giật mình trước giọng nói nhẹ nhàng của em ấy, tôi tiếp tục làm việc trên bàn và bình tĩnh đáp lại. Đúng như dự đoán, không thể che giấu được tình cảm của mình dành cho Dorothy ở cấp độ của mình.

Đặt đầu Dorothy lên đùi mang lại cho tôi sự kích thích tình dục tinh tế. Đặc biệt là khi em ấy mặc một bộ trang phục khác thường và gợi cảm, cảm giác càng tăng thêm.

Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu tôi chỉ tập trung vào công việc của mình.

"Mị sẽ đứng dậy nếu cậu không thoải mái ~ . Dù sao thì mị cũng cần phải rời đi sớm—"

"Không."

Tôi nhìn xuống Dorothy và mỉm cười. Nụ cười của em ấy thật đẹp.

"Không sao đâu, ở lại thêm chút nữa đi."

"...Ồ?"

Dorothy có vẻ ngạc nhiên trước phản ứng của tôi, miệng em ấy há hốc.

Sau đó, như thể hài lòng với câu trả lời của tôi, em ấy gật đầu.

"Vậy thì mị không thể làm khác được ròy ~ . Mị không phải là loại người từ chối lòng tốt đâu."

Em ấy mỉm cười thật tươi và nhắm mắt lại.

Một cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong tôi khi tôi nhẹ nhàng vuốt tóc Dorothy. Lúc đó, Dorothy mỉm cười mãn nguyện và lặng lẽ tận hưởng sự đụng chạm của tôi.

Một làn gió mát thổi vào nơi đây.

✦✧✦✧

"Ngài Isaac...?"

Nữ hiệp sĩ với mái tóc lục buộc đuôi ngựa, Merlin Astrean, đang trốn ở một cái cây gần đó vì không thể vào Orphin Hall. Cô hiện đang khảo sát bên trong cùng với sử ma của mình.

Dù ở khá xa nhưng cô có thể nhìn thấy phòng tiện ích nơi White đang ở. Nếu cô thấy ai đó khả nghi, cô có thể dễ dàng hạ gục họ.

...Tuy nhiên, cô không thể hiểu tại sao họ lại thực hiện một nghi lễ kỳ lạ với những kiểu tóc kỳ lạ. Không, cô không muốn hiểu.

Khi cô đang quan sát White.

Cô nhìn thấy Isaac đang làm việc trên một chiếc ghế dài gần Orphin Hall.

Trước mặt anh là một chiếc bàn đá.

Phía sau anh, đôi chân trần của một cô gái duỗi ra từ mép ghế.

Những ngón chân của cô ấy đang ngọ nguậy ở gót chân. Chúng vặn vẹo, đẩy gót chân cô ấy ra và đứng thẳng. Những ngón chân của cô ấy đỏ bừng, quằn quại dữ dội.

Cảm giác xấu hổ của cô ấy được thể hiện một cách nhiệt thành qua ngón chân nhưng Isaac dường như không nhận thấy.

"Hừm."

Cười khẩy. Với một nụ cười trên khuôn mặt, Merlin lau mũi.

Ngay cả vào thời điểm như thế này, Isaac và Luce vẫn dành thời gian bên nhau.

Bất cứ khi nào Merlin nghĩ về mối quan hệ giữa hai người đó, cô đều cảm thấy như mình lại trở thành một cô gái trẻ. Những câu chuyện tình yêu tươi trẻ của tuổi thanh xuân có sức mạnh chạm đến trái tim cô một cách sâu sắc.

Đặc biệt cuộc sống tình cảm của Isaac, người cố vấn của White đã mang đến cho cô ấy rất nhiều niềm vui.

Bây giờ hai người đó có quan hệ như vậy không? Chà, nếu họ như vậy thì đã nói lên tất cả rồi.

'Cuối cùng thì ngài cũng đã tìm thấy tình yêu, ngài Isaac.'

Vì vậy, ý nghĩ Isaac và Luce trở thành người yêu của nhau mang lại cho Merlin cảm giác thỏa mãn.

Merlin trong giây lát ra lệnh cho người hầu của mình trông chừng White trong khi cô quan sát Isaac một cách thích thú.

"...?"

Nhưng có điều gì đó lạ lạ.

Vẻ mặt Merlin dần dần cứng đờ.

Giờ cô nhìn lại, đôi chân đó... Chúng có thực sự là của Luce Eltania không?

Do khoảng cách và những ngón chân ngọ nguậy nên lúc đầu cô đã không nhận ra, nhưng có vẻ như chúng thuộc về ai đó cao hơn Luce một chút.

"Hừmm."

Chà, chắc là hiểu lầm thôi. Isaac có thể có những hành vi thân mật như vậy với ai khác ngoài Luce?

Suy cho cùng, Isaac là loại đàn ông chỉ có thể yêu một người phụ nữ. Cô không có bằng chứng, nhưng Merlin tin chắc điều đó.

Cô đã theo dõi anh dạy White suốt thời gian qua. Cô tự nhiên cho rằng anh là người tốt và cao thượng.

Tuy nhiên, sự chắc chắn luôn mang tính cá nhân.

Chẳng bao lâu, ảo tưởng của Merlin tan vỡ.

Một nữ sinh có mái tóc màu tím nhạt đột nhiên bật dậy từ chân Isaac. Cô ấy trông như sắp rời đi.

Merlin mở to mắt ngạc nhiên. Đầu tiên, cô rất ngạc nhiên khi nhận ra đó không phải là Luce, thứ hai là cô sửng sốt trước danh tính của cô gái.

Ánh Sao Phù Thủy, Dorothy Heartnova. Một nhân vật đáng gờm ở lục địa. Một thiên tài hiếm hoi được đồn đại là đã nhận được Phước Lành của Tối Thượng Đế Manhalla.

Một người như vậy, tại sao...?

"...!"

Ánh mắt của Dorothy hướng về phía Merlin.

Merlin nhìn chằm chằm vào cô ấy và cô nhanh chóng cúi xuống ẩn mình giữa những cành cây và lá cây.

Mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán cô.

Cô ấy có nhìn thấy mình không? Có khả năng là vậy. Học viên đó không phải là người mà Học viện này có thể xử lý được.

Tuy nhiên, dường như không có sự thù địch nào cả. Dorothy dường như chỉ phản đối bằng ánh mắt, hỏi tại sao Merlin lại theo dõi họ.

'Ngài Isaac, chuyện gì vậy...?'

Merlin không thể hiểu được tình hình.

Ngài Isaac, người mà mình nghĩ có tính cách cao quý, thực ra đang đùa giỡn với trái tim của hai thiếu nữ...?

Và hai người đó là Luce Eltania, Thủ khoa năm hai, và Dorothy Heartnova, Thủ khoa năm ba...?

'Không thể nào...'

Làm sao cô có thể chấp nhận điều này? Việc Isaac có hai người phụ nữ là một chuyện, nhưng việc họ là hai trong số những người phụ nữ tài năng và quyền lực nhất lục địa lại là chuyện khác.

Nếu những người phụ nữ kiêu hãnh đó đều thích một người đàn ông...

Chẳng phải đó sẽ là một cuộc tắm máu vượt xa khả năng của Học viện này sao?

Merlin nghĩ chắc chắn có sự hiểu lầm nào đó.

Nhưng đó không phải là điều cô có thể hỏi trực tiếp...!

Merlin, người từng ủng hộ chuyện tình ấm áp của Isaac và Luce, cố gắng một cách tuyệt vọng để xóa đi cảm giác bị phản bội đang dần len lỏi trong cô.

✦✧✦✧

"Tristan, chúng ta xong việc ở đây rồi!"

"Ha! Đây là chỉnh sửa gì thế? Thật tuyệt vời!"

"Tristan, nhìn này! Nó có thể không được làm tốt lắm, nhưng tôi đã cố gắng hết sức...!"

"Ha! Có phải đôi mắt của cậu chỉ để trang trí? Thật thảm hại! Nó đẹp vô cùng!"

"Tristan, thế này thì sao? Nó không hoàn hảo sao?"

"Đừng nói về 'hoàn hảo' một cách hấp tấp! Góc quay không hoàn hảo!"

Mặt trời đang dần lặn.

Sau khi hoàn thành công việc với ma cụ, tôi giúp di chuyển những vật nặng và đồ trang trí. Thật bất ngờ, tôi thấy nó có lợi cho việc rèn luyện cơ bắp và sức chịu đựng, tôi vừa chạy vừa mang đồ, và các học viên nhìn tôi với vẻ kinh ngạc.

Tôi vừa chạy vừa nhìn quanh Orphin Hall.

Tên quý tộc tóc vàng tự phụ, Tristan Humphrey, đã hoàn toàn trở thành người quản lý việc chuẩn bị cho lễ hội năm hai của Khoa Ma Thuật. Giọng điệu của cậu ấy có vẻ như đang tuôn ra những lời chỉ trích, nhưng nếu cậu lắng nghe kỹ thì đó hầu hết là những lời khen ngợi.

Nhìn xung quanh, khung cảnh hoàn toàn khác với khung cảnh quen thuộc của Học viện Märchen.

Những biểu ngữ đầy màu sắc bay trên đầu phát sáng với ánh sáng huyền ảo và những đồ trang trí công phu bao quanh các tòa nhà để tăng tính thẩm mỹ. Những sợi dây đầy màu sắc được kết nối giữa các tòa nhà. Nhiều loại đèn khác nhau và đèn được thiết kế độc đáo chiếu sáng đẹp mắt các công trình kiến trúc.

Mặc dù tôi đã thấy điều này vô số lần trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱, tôi vẫn không thể không bị ấn tượng.

Tôi tự hỏi ngày Đại Lễ Hội sẽ đẹp biết bao. Có vẻ như nó sẽ ấn tượng hơn nhiều so với tôi tưởng tượng.

Bây giờ, tôi sẽ trang trí Học viện trong thời gian rảnh rỗi.

Tiếp theo là luyện tập cho từng sự kiện, như cổ vũ, v.v. Tôi cũng nên bắt đầu luyện tập cho cuộc đua bóng vòng cung.

Tôi có ba mục tiêu chính trong Đại Lễ Hội.

Thứ nhất, hãy bảo vệ White.

Thứ hai, đánh bại Paladin Nhép.

Và thứ ba...

'Phá đảo Chương 8 một cách an toàn.'

Trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱, tôi nhận được EXP bất kể tôi tham gia sự kiện nào, nhưng tôi không chắc liệu điều đó có xảy ra ở đây hay không.

Dựa trên kinh nghiệm trước đây của tôi, có vẻ như tôi sẽ nhận được EXP.

'Hơn nữa, mình sẽ đụng độ với tên khốn Nhép đó trong cuộc đua bóng vòng cung.'

Sẽ thật đáng tiếc nếu tôi không nhận được EXP.

Hơn nữa, Học viện Märchen đã tặng nhiều quà tại Đại Lễ Hội. Những thành tựu đáng kể có thể dẫn đến những phần thưởng khá lớn.

'Mình sẽ phải cống hiến hết mình.'

Nó cũng giống như mọi ngày khác.

Tôi sẽ đối mặt với những trở ngại và vượt qua chúng.

✦✧✦✧

Trên sân thượng của Orphin Hall, Nữ Tu Sĩ Miya đang lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời nhuốm màu hoàng hôn.

Cô đã giúp chuẩn bị cho Đại Lễ Hội năm nhất, nhận thức được tình trạng của mình khi còn là một học viên.

"..."

Một tuần trước, vào khoảng thời gian này.

Đang ngồi trong một căn phòng học trống, cô nghe thấy lời thì thầm của Hội Trưởng Hội Học Sinh, Alice Carroll.

Mỗi khi đôi môi quyến rũ của cô ấy cử động, Miya lại cảm thấy tâm trí mình trôi đi.

—'Cô ghét đàn anh Isaac của mình phải không?'

—'Cô ghét mọi người phải không?'

Miya cảm thấy mình rơi vào trạng thái thôi miên khi nghe giọng nói của Alice.

—'Không sao đâu, cô không cần phải che giấu cảm xúc của mình đâu.'

Từ bên trong vòng cổ. Một luồng Ám mana mỏng manh phát ra từ cổ Alice lặng lẽ chảy vào Miya.

Và, giọng nói của Alice gặm nhấm tâm trí Miya như một con chuột.

—'Lúc đó tôi chỉ ngăn cô lại vì chúng ta không thể có nạn nhân vô tội.'

—'Vậy, để thân gửi đến cô lời này, sao cô không bày tỏ cảm xúc của mình với người mình ghét, vào đúng thời điểm?'

—'Tại sao không bộc lộ hết cảm xúc của mình ngay lúc đó mà không kiềm chế?'

—'Chắc chắn, cô sẽ cảm thấy tốt hơn.'

Ác ý lớn dần trong tâm trí Miya. Khi cô cảm thấy trái tim mình đang dần bị chiếm lĩnh, cô cảm thấy lo lắng nhưng không thể thoát khỏi Alice.

Như thể toàn bộ cơ thể cô bị xích chặt. Cô không thể di chuyển một inch.

Với giọng run run, Miya hỏi tại sao cô ấy lại nói những điều đó với mình.

Và với nụ cười an ủi và giọng nói dịu dàng, Alice thì thầm.

—'Bởi vì tôi biết cô là một cá nhân siêu đẳng'

—'Một người quá đặc biệt để có thể bỏ qua.'

—'Đó chính là con người cô.'

Đôi mắt của Miya mất đi ánh sáng và nhìn quanh sân Học viện.

Chàng trai năm hai tóc lam bạc, Isaac, thu hút sự chú ý của cô khi anh hòa nhập với các học viên.

Miya lạnh lùng nhìn anh một lúc rồi quay lưng bước đi.