Trong bầu không khí khó xử này, tôi vội vã bước ra hành lang.
Các học viên đã bắt đầu thì thầm về tôi.
Những thứ như lý do cho việc đó là gì, tại sao tôi lại bỏ cuộc, hoặc tại sao tôi không làm điều đó ngay từ đầu, rằng tôi là một kẻ hèn nhát, vân vân.
Mặc dù Luce không quan tâm đến bất kỳ ai khác, nhưng cô ấy đã nhìn tôi khá chăm chú. Tôi có thực sự đáng chú ý không thế? Tất nhiên, theo quan điểm của Luce, tôi trông mắt cô ấy đã được 1 điểm cộng, cùng lắm là 4 điểm cộng thôi. Chà, dù sao thì cô ấy cũng sẽ sớm ngừng chú ý đến tôi thôi.
Mateo gật đầu, vẻ mặt khuất phục. Tôi không muốn đọc tâm trí của anh ấy vì rõ ràng nó sẽ đại loại như là 'Isaac đã điều chỉnh sức mạnh của mình sao cho phù hợp với cấp độ của Tristan.'
'Bây giờ không phải là lúc để bị phân tâm.'
Ngay khi tôi đến một nơi mà mọi người không thể nhìn thấy mình, tôi bắt đầu chạy.
'Cố lên...!'
Thông thường, tôi sẽ mất khá nhiều thời gian để lên mái nhà. May mắn thay, thể lực của tôi ở trong tình trạng tốt. Tôi có thể lên sân thượng bằng cách chạy hết tốc lực mà không dừng lại.
Có thể dự đoán, có khả năng cao là Leafa Huyễn Ảo có ý định giam cầm toàn bộ Duke Hall trong [Địa Ngục Hư Vô]. Tên đó hẳn đã khắc một vòng tròn ma thuật lên mái nhà.
Vì vậy, tôi phải loại bỏ bùa mê của hắn trước khi nó tấn công các học viên.
Tôi chạy nước rút lên 3 bậc thang cùng một lúc. Tuy nhiên, nó không tiêu hao nhiều thể lực. Đây là nơi tất cả các buổi tập như địa ngục của tên PT phát huy tác dụng.
Khi tôi chạy lên cầu thang, tôi lấy Áo choàng Ngụy trang từ trong chiếc túi ma thuật của mình và mặc vào. Tôi mặc chiếc áo choàng có mũ chùm đầu màu xanh đậm, đeo mặt nạ che miệng và kéo mũ qua đầu.
Áo choàng Nguỵ trang ma thuật - Berserker. Từ bây giờ, tôi sẽ giống như một con quái vật.
May mắn thay, tôi đến cửa ra vào sân thượng sớm hơn dự kiến.
"...!"
Cửa ra vào rộng mở. Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là một nhãn cầu lớn màu xám lơ lửng trong không trung.
[Nhị Nhãn]. Đó là một kỹ năng được sử dụng bởi Leafa Huyễn Ảo.
Nhãn cầu đó đã được cố định trên sân thượng bên dưới. Có vẻ như con mắt của Leafa đang quan sát đấu trường từ bên trong toà nhà bằng [Thấu Thị].
Ngay cả khi tôi đi lên mái nhà, không có phản hồi từ nó. Tôi đoán nó không thể nhìn thấy hành lang và cầu thang dẫn lên mái nhà. Nếu không, nó đã thấy tôi đi lên rồi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau đó, ngay bên ngoài nhãn cầu, một màng đen kỳ lạ kéo dài thành hình bán cầu xuất hiện - Đó là [Địa Ngục Hư Vô] nhỏ, bao phủ một phần mái nhà.
'Tại sao thứ đó đã được kích hoạt rồi thế?'
Với kích thước đó, nó hẳn đã được sử dụng để chóng lại một nhóm nhỏ gồm 1 hoặc 2 người, Ai đó đã đến để săn Leafa!
'Không thể nào...?'
Giáo sư Fernando đã biến mất trong quá trình đánh giá Đấu tay đôi, và anh ấy đã không quay trở lại, ngay cả sau khi tôi kết thúc trận đấu của mình.
Khi tiến hành một kỳ thi hoặc đánh giá hiệu suất bên trong toà nhà, anh ấy sẽ sử dụng ma pháp Điều khiển từ xa để thiết lập mạng lưới. Nó tương tự như một Radar. Nếu có một vị khách không mời lọt vào đó, giáo sư Fernando sẽ nhận ra ngay.
Trong mọi trường hợp... Giáo sư Fernando phải là người chiến đấu với Leafa trong [Địa Ngục Hư Vô] nhỏ bé này.
"Thật điên rồ."
Không nên có bất kỳ nạn nhân nào. Ngoài ra còn có vấn đề khác đan xen vào, và tôi ghét ý tưởng về một nạn nhân vô tội, chưa kể đến mớ hỗn độn mà nó sẽ gây ra.
Đặc biệt là giáo sư Fernando một nhận vật phụ rất quan trọng trọng việc thức tỉnh Ian, người rơi vào tình trạng suy sụp sau này.
Mình phải cứu anh ấy bằng mọi giá.
'Nó giống như một cuộc đột kích đúng lúc. Mình phải nhanh lên mới được.'
Leafa đang chơi đùa với giáo sư Fernando, và một khi mana chưa trong vòng tròn ma thuật đầy, nó sẽ ngay lập tức tăng kích thước của [Địa Ngục Hư Vô].
Mình sẽ phải săn hắn trước khi việc đó xảy ra.
Nghĩ vậy, tôi nhảy vào [Địa Ngục Hư Vô].
✦✧✦✧
Biển như một tấm gương.
Biển nông phản chiếu bầu trời trong xanh ấy. Như thể bầu trời đã bị đảo lộn.
Bầu trời dày đặc các vì sao, với Dải Ngân Hà trôi qua.
Mọi hướng đều dẫn đến một chân trời trải dài đến tận tầm mắt, chẳng có gì ngoài những toà nhà bỏ hoang nằm rải rác xung quanh. Chúng tồi tàn đến mức trông như sẽ vỡ vụn khi chạm nhẹ vậy.
"Ồ!"
Máu tươi bắn tùm lum khắp khung cảnh tươi đẹp đó.
Kuung—!!
Cơ thể của Fernando nảy lên trong không trung như một quả bóng và lao thẳng vào toà nhà. Hét lên một tiếng duy nhất, anh ta cuốn xuống đất, nước biển nông làm ướt nửa thân dưới.
"Haah... Agh..."
Fernando ho máu ra từ miệng mình. Tuy nhiên, đôi mắt xanh của anh sáng lên với một tinh thần chiến đấu mãnh liệt.
Khi Fernando nhìn lên, anh thấy một bầy quái vật đang nhìn chằm chằm vào mình. Chúng là những sinh vật ngoài hành tinh với vẻ ngoài như thể Dải Ngân Hà đang chảy qua làn da đen tuyền của chúng.
Trông chúng như hoà làm một với bầu trời đêm nên Fernando đặt tên cho chúng là Thiên Dạ Thú.
Thiên Dạ Thú có nhiều loại khác nhau. Khác nhau ở mọi thứ, từ hình dạng con người đến động vật, ma thú và thậm chí cả một con bạch tuộc khổng lồ đang bay trong không gian. Con bạch tuộc lớn phi thực tế đến mức không thể đo lường được kích thước của nó.
Tuy nhiên, điều nổi bật nhất là mặt trăng gần tròn đó. Nó phải ở rất xa, nhưng nó quá lớn nên dễ dàng làm lu mờ đi mặt trăng mà anh từng nhìn thấy.
Đó là một cảnh tượng vô cùng tuyệt mỹ.
Hoàn hảo đến mức Fernando có ý nghĩ lố bịch rằng đây có thể là một nơi tốt để một ngôi mộ an nghỉ.
"Ngôi mộ à."
Fernando rên rỉ khi đứng dậy. Đôi chân của anh cảm thấy yếu ớt và loạng choạng, nhưng anh đã cố gắng đứng dậy bằng cách bám vào bức tường của một toà nhà.
Fernando nhớ lại những gì mình đã nói với phó giáo sư.
Fernando nói với họ rằng nếu anh không quay lại sau 20 phút thì phải dừng đánh giá Đấu tay đôi, sơ tán học viên, tập hợp lực lượng và tiến lên sân thượng.
Hiện tại, con quỷ đang vui vẻ chơi đùa với anh.
Vì vậy, anh phải câu giờ thêm một ít thời gian nữa.
Ván cược này quá nguy hiểm xếp chồng lên nhau chống lại anh. Fernando chắc chắn rằng mình đã giết được khá nhiều quái vật, nhưng số lượng đã tăng lên khá nhiều so với trước đây. Con quái vật dường như đang tái sinh vô tận.
Một cuộc chiến tiêu hao phi nghĩa. Đó là một cấu trúc mà bạn chắc chắn sẽ thua.
Và vào thời điểm đó.
[Hehehehehehehehehehehehehehehehehe————————————]
Trên vầng trăng tròn đang mọc trên bầu trời đêm, có một cái miệng đang mọc ra. Một cái miệng lớn đến nỗi chiếm lấy nửa mặt trăng.
Hàm của nó quá đều và răng thì trắng như Ngọc Trinh.
Hàng vạn con mắt mở ra phía trên nó. Nó không còn là mặt trăng nữa, nó đã trở thành một sinh vật sống.
"...!"
Fernando mở to mắt. Cảnh tượng thật đáng lo ngại đến nỗi nó làm các giác quan của anh ngứa ran. Cảnh tượng choáng ngợp đã khiến anh không nói nên lời.
Hàng vạn con mắt đáng sợ của vầng trăng tròn đồng loạt hướng về phía anh.
Nó bắt đầu cười.
─────────────────[Kyahahahahahahahahahahahahahahahahaha! Hahahahahahahahahahahahahahahaha! Hahahahahahahahahahahahahahahaha! Hahahahahahahahahahahahahahahaha! Hahahahahahahahahahahahahahahaha! Hahahahahahahahahahahahahahahaha! Hahahahahahahahahahahahahahahaha! Hahahahahahahahahahahahahahahaha! Hahahahahahahahahahahahahahahaha! Hahahahahahahahahahahahahahahaha! Hahahahahahahahahahahahahahahaha! Kyahahahahahahahahahahahahahahahaha!]———————————————
Tiếng cười quái dị vang vọng khắp đất trời, như thanh âm của vạn vật giao thoa lại.
Ngay cả những Thiên Dạ Thú cũng có những cái miệng đủ lớn để lấp đầy nửa đầu của chúng.
Chúng cũng phá lên cười như vầng trăng kia.
Cứ như thể mọi thứ trên thế giới này đang bảo anh tuyệt vọng.
"Agh...!"
Trước khi Fernando kịp nhận ra, một con Thiên Dạ Thú vạm vỡ đã tiếp cận anh và tung một nắm đấm có kích thước bằng cả cơ thể anh.
Fernando vội vàng triển khai [Ma Thuật Bảo Vệ Cơ Bản] để làm dịu lại cú đánh.
「Ma Thuật Bảo Vệ Cơ Bản (Hệ Trung Lập, ★1)」
Nắm đấm của con quái vật đập vào thái dương Fernando.
Kuuuuuuuuuuuuuuuuuu—!
Một tiếng gầm nổ vang lên, chấn động não anh.
Fernando thân thể nhẹ nhàng bay ngược về phía sau, giống như một viên đá trượt nhảy lên trên mặt biển, sau đó lăn lộn một hồi.
Fernando tạo ra một tiếng thịch thịch—và rồi cuối cùng bất động.
Toàn bộ sức lực rời khỏi cơ thể anh.
"Ah..."
Fernando ngây người nhìn lên trời.
Nó thật đẹp, nó thật sự rất đẹp. Nhưng hãy để dành sự đánh giá tốt đẹp này cho lần sau.
Với tất cả sức mạnh của mình, Fernando nâng phần thân trên của mình lên. Anh vẫn bị bao vây bởi những con quái vật, những kẻ đang nhắm đến mạng sống của anh.
Cơ bắp của Fernando không làm theo ý anh. Anh không thể tự đứng dậy bằng hai chân của mình.
Không sao cả. Anh vẫn có thể chiến đấu.
Fernando vươn cánh tay phải về phía lũ quái vật. Trước mỗi ngón tay trong số 5 ngón tay của anh, [Đạn Nguyên Tố Ma Pháp] nén lại được tạo ra bằng ma pháp Điều khiển từ xa.
「Tạo Nước (Hệ Thuỷ, ★1)」 + 「Tạo Băng (Hệ Băng, ★1)」 + 「Nén (Hệ Trung Lập, ★4)」 = 「Đạn Nguyên Tố Ma Pháp (Hệ Thuỷ + Hệ Băng)」
BANG—!
BANG—!
BANG—!
BANG—!
BANG—!
Fernando đã bắn 5 phát [Đạn Nguyên Tố Ma Pháp]. Tuy nhiên, không viên nào trúng đích cả. Tay anh run run, Fernando thậm chí không còn đủ sức để đánh trả.
Fernando không còn đủ mana để sử dụng ma pháp mạnh mẽ như Điều khiển từ xa và tệ hơn hết, số lượng quái vật lại tăng lên.
Ngoài không gian, con bạch tuộc khổng lồ nhìn chằm chằm vào anh.
Trăng tròn vẫn cười khúc khích chế giễu anh.
Việc nhận ra rằng anh không thể giành chiến thắng là rất đau đớn. Fernando chắc chắn sẽ chết ở đây.
Dù vậy, anh không thể lùi bước lúc này.
"Ta là... một giáo sư..."
Để rũ bỏ nỗi tuyệt vọng này, anh tự nhắc bản thân nhớ mình là ai.
Giọng Fernando không phát ra không chuẩn, nhưng anh đã nói bằng tất cả sức lực của mình.
"Vì vậy, đối với học viên của ta, ta phải..."
Fernando trở thành giáo sư, không phải vì mục đích học thuật, mà là vì mong muốn thuần tuý là bồi dưỡng những pháp sư đầy tham vọng.
Vì lý do nào đó, ký ức về việc dạy ma thuật cho một học viên trẻ mơ ước trở thành Phù thủy lại hiện lên trông tâm trí tôi.
Fernando chỉ dạy một phần nhỏ lý thuyết về Hoả Ma Pháp, nhưng đôi mắt của họ lấp lánh như thể anh đã dạy rất chuyên nghiệp. Lúc đó anh không thể hiện ra ngoài, nhưng mỗi khi nhớ lại, một nụ cười lại nở trên môi Fernando.
Fernando sử dụng hết lượng mana cuối cùng còn lại của mình và bắn 5 phát [Đạn Nguyên Tố Ma Pháp] một lần nữa. Đó là một lần thi triển khá chông chênh giống như các nguyên tố sẽ phân tán bất cứ lúc nào do thiếu mana.
Nó có thể chỉ đơn giản là một cuộc đấu tranh vô nghĩa. Tuy nhiên, anh cần phải trì hoãn thời gian, ngay cả khi nó chỉ là 1 giây nữa.
"Phải bảo vệ..."
Giọng nói nhỏ và chắc chắn của Fernando bị tiếng cười con quỷ lấn át đi.
[Thật là một gương mặt buồn cười, Fernando—! Thật thú vị, và tạm biệt—]
Mặt trăng tròn kỳ lạ tiễn biệt anh bằng một giọng nói trịch thượng.
Thiên Dạ Thú bắt đầu đồng loạt bắt chước kỹ thuật của Fernando.
「Tạo Bóng Tối (Hệ Ám, ★1)」 + 「Tạo Lửa (Hệ Hoả, ★1)」 + 「Nén (Hệ Trung Lập, ★4)」 = 「Đạn Nguyên Tố Ma Pháp (Hệ Ám + Hệ Hoả)」
[Đạn Nguyên Tố Ma Pháp] của chúng xuất hiện dưới dạng ngọn lửa đỏ sẫm, hiện thực hóa trước ngón tay, miệng và trán của mỗi con quái vật.
Kích thước của chúng đa dạng. Có những con quái vật tạo ra những viên đạn nguyên tố ma pháp cỡ nhỏ như Fernando, trong khi một số tạo ra những viên lớn hơn để phù hợp với kích thước của chúng.
"..."
Nhiều ma pháp [Đạn Nguyên Tố Ma Pháp] nhắm vào anh từ mọi hướng.
Lần này anh sẽ chết.
BANG BANG BANG BANG BANG BANG BANG BANG BANG BANG BANG BANG BANG BANG BANG BANG BANG BANG BANG BANG BANG BANG BANG BANG BANG BANG BANG BANG—————————!
Thiên Dạ Thú bắt đầu bắn [Đạn Nguyên Tố Ma Pháp] cùng một lúc, âm thanh của mỗi phát súng hoà với tiếng khai hoả tiếp theo, lấp đầy không khí bằng âm thanh của khẩu súng máy bắn đạn.
[Đạn Nguyên Tố Ma Pháp] của chúng xé nát không khí lao về phía Fernando.
Mặt khác, [Đạn Nguyên Tố Ma Pháp] mà anh bắn ra là vô ích, phân tán một cách bất lực trước khi đến được kẻ thù.
Nhìn lần cuối vào Thiên Dạ Thú và ngọn lửa đỏ sẫm đang bay về phía mình, Fernando nhắm mắt lại.
—Ngay khoảnh khắc đó.
「Tường Băng (Hệ Băng, ★4)」
Kuuuuuuuuuuuuuuu———!!!!
「Băng Hoả (Hệ Băng, ★4)」
Hwaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa———!!!!
"...!"
Một bức tường băng hùng vĩ hình thành trước mặt Fernando và một cơn sóng thần lửa lạnh như băng trút xuống, nhấn chìm biển cả.
Đôi mắt anh mở to trước cảnh tượng đó.
[Đạn Nguyên Tố Ma Pháp] được bắn bởi Thiên Dạ Thú thậm chí không thể làm trầy xước [Tường Băng] mặc dù có lợi thế về nguyên tố.
Ngay khi [Tường Băng] vươn lên vững chắc hoàn thành vai trò của nó, nó phân tán thành bột trong khi phát tán ánh sáng xanh. Một dải băng rộng lớn bắt đầu xuất hiện trong tầm nhìn của Fernando.
Cơ thể của nhiều Thiên Dạ Thú đã chết cóng, với máu màu tím rỉ ra từ làn da cháy sém hoặc rách nát của chúng.
Kuung—!
Một người đàn ông từ trên trời hạ xuống và đáp vào một tảng băng dày. Một vết nứt được hình thành trên đó.
Người đàn ông đang toả ra khí lạnh từ mỗi inch trên cơ thể mình.
Với sự xuất hiện của anh ấy, lượng băng khổng lồ đóng băng biển trở thành bột màu xanh lam và phân tán.
Trong khung cảnh lấp lánh đó, Thiên Dạ Thú gục ngã một cách bất lực.
Fernando thoáng thấy bóng lưng người đàn ông.
Anh ta có thân hình vạm vỡ, rắn chắc với tấm lưng rộng nổi bật. Anh ấy cao ít nhất 2 mét.
Anh ta mặc một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu màu xanh nước biển đậm, với chiếc mũ trùm lên đầu.
[Greuuuuuuung...]
Từ người đàn ông to lớn phát ra một tiếng kêu như dã thú, đó không phải là âm thanh mà con người có thể tạo ra. Đó là âm thanh của một con thú cảnh báo kẻ thù của nó.
Fernando thấy mình không nói nên lời. Cứ như thể não anh dừng hoạt động rồi vậy.
Anh biết con quái vật đó là ai. Không thể nhầm lẫn được đó là sinh vật khả nghi đã xuất hiện trong buổi đánh giá xếp lớp.
Nhưng tại sao con quái vật lại xuất hiện ở đây?
Tại sao con quái vật lại bảo vệ mình?
Nhưng trước khi anh kịp tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi đó.
———————————————[Gahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!]
Con quái vật gầm lên dữ dội vào lúc trăng tròn.
Trong khi đó, bên ngoài Địa Ngục Hư Vô.
Dorothy Heartnova, một nữ sinh đội chiếc mũ phù thuỷ, trốn học để ngắm bầu trời xanh và đường chân trời đại dương. Sự đối xứng của phong cảnh hôm nay hấp dẫn đến mức cô không thể không ngắm nhìn nó.
Dorothy lơ lửng thoải mái trên bầu trời trong tư thế ngồi khi cô nhẹ nhàng để ánh sáng của những ngôi sao đầy màu sắc của mình tuôn chảy. Điều này là có thể bởi vì Ánh Sao Ma Pháp có thể điều khiển các lực tự nhiên, chẳng hạn như lực hấp dẫn.
'Đó là...?'
Sau đó, cô nhìn xuống Học viện và nhận thấy một điều kỳ lạ.
Trên mái nhà của Duke Hall, một không gian ma thuật kỳ lạ đã hình thành. Nó không phát ra bất kỳ mana nào, vì vậy Dorothy đã không nhận thấy nó cho đến tận bây giờ.
Thay vào đó, nó là một ma pháp không xác định đang hấp thụ mana lơ lửng trong không khí. Cứ như thể là ma thuật đó đã bị cắt khỏi phần còn lại của thế giới.
'Thế giới khác sao?'
Có vẻ như nó mới chỉ ở giai đoạn đầu, nhưng đang nhanh chóng mở rộng và sẽ sớm bao phủ toàn bộ Duke Hall.
Dorothy cảm thấy có điều gì đó đáng ngờ đang xảy ra và bay về phía ma thuật.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)