༺ Cuộc Chiến Vì Isaac (1) ༻
"Mị đã phá hỏng tâm trạng rồi nhỉ? Xin lỗi nhé."
Dorothy và tôi rời Palace Hall rồi ngồi xuống một chiếc ghế dài. Không khi ban đêm lạnh lẽo.
Những ngòn đèn đường lung linh chiếu sáng hội trường xung quanh chúng tôi.
Những luống hoa xung quanh chúng tôi khoe nhiều sắc màu của mana.
"Phụt! Puhahaha..."
Mặc dù tôi cảm thấy thật tệ khi cười trong khi Dorothy đang chán nản, nhưng tôi không thể nhịn được nữa và bật ra một tiếng cười kỳ lạ.
Nhìn Razel bất tỉnh thật là hài lòng và buồn cười.
"Hội trưởng? Tại sao cậu lại cười chứ?"
"Chị đã ném tên khốn đó vào đúng nơi hắn thuộc về luôn. Wow, chị thật sự là giỏi nhất đó, Tiền bối ạ...!"
Dorothy nao núng.
Cô hướng ánh mắt về phía tôi và nhìn chằm chằm vào tôi một lúc trước khi quay lại hoàn toàn và mỉm cười ranh mãnh.
"...Hừm. Cậu thấy điều đó buồn cười á? Thật quá đáng ~."
Giọng điệu của cô vui tươi.
Vẻ mặt chán nản trước đây của Dorothy không còn thấy nữa, có lẽ là nhờ phản ứng của tôi.
'Ồ?'
Tôi cũng đã nhận thấy điều đó trước đây, nhưng việc nhìn cận cảnh Dorothy khiến tôi nhận ra hôm nay cô đã bỏ ra bao nhiêu công sức để ăn diện.
Nhân vật mình yêu thích hôm nay thật rạng rỡ. Chị đang giết chết tôi đấy, chị gái ạ.
Dù thế nào đi nữa, Dorothy đã nổi điên thay cho tôi.
Việc nhân vật yêu thích của tôi nổi giận thay tôi, giống như cách Luce đã làm trong Đánh giá Cuối kỳ, khiến tôi vô cùng tự hào.
Tôi vô cùng phấn khích. Chẳng phải điều này cho thấy Dorothy đã trở nên quan trọng với mình như thế nào sao?
Cuộc đời mình với tư cách là một fan cuồng nhiệt của Dorothy—mình không hề hối hận chút nào.
'Hửm?'
Dorothy đang mỉm cười. Hai má cô ửng hồng một màu đỏ tươi. Cô còn thoang thoảng mùi rượu.
"Chị có uống nhiều không, tiền bối?"
"Không nhiều lắm, chỉ một chút thôi, vì mị đợi Hội trưởng đó... mị nghĩ vậy á? Chị gái này có chút say rùi!"
"Và chị cũng hơi bị líu lưỡi đấy."
Tôi có thể nghe thấy nó khi tôi lắng nghe cẩn thận. Giọng cô vang lên với vẻ quyến rũ dễ thương của một cô nàng say rượu.
"Dù sao thì, hai ta nên làm gì vây giờ? Sẽ rất khó để quay lại toà nhà 3 vì bầu không khí đó. Toà nhà 1 thì... hừmm. Toà nhà 2 có vẻ đẹp hơn, vậy tại sao chúng ta không đến đó nhỉ?"
Toà 1 là nơi Alice, Hội trưởng Hội học sinh, sẽ xuất hiện đẻ thưởng thức buổi tụ họp. Tôi không đặc biệt muốn đến đó.
"Nghe cũng hay đấy, nhưng..."
Dorothy ngước lên và chỉ vào ngọn tháp của Palace Hall.
"Ở đó thế nào?"
"Nhưng đó không phải là một phần của bữa tiệc mà?"
"Không sao đâu. Ngoài ra, gió ở đó thật sảng khoái ~."
"...!"
Thiệt luôn hở?
Có phải em ấy đang nói rằng cả hai nên dành thời gian riêng tư cùng nhau sao?
"Hai ta hãy đi liền nào."
"Nihihi, okay!"
Lấp lánh—.
Một cụm sao hình thành xung quanh tôi. Tinh Quang mana ấm áp bao bọc cơ thể tôi.
Cơ thể tôi dần dần cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Sau đó, Dorothy và tôi bắt đầu lơ lửng. Cứ như thể cả hai đã trở nên vô trọng lượng.
Một cụm sao lấp lánh hình thành rất đẹp xung quanh chúng tôi.
"Tiền bối."
Tôi đưa tay phải của mình tới Dorothy từ trong cụm sao đầy sắc màu.
Tôi định hộ tống cô, đúng như tôi đã hứa. Tôi đã được cô bảo vệ rồi, nhưng tôi nghĩ rằng ít nhất tôi nên tiếp tục giả vờ.
Dorothy ngây người nhìn vào tay tôi. Sau đó, cô cười rạng rõ khi nhận ra lý do tại sao tôi lại rộng mở nó đến mình.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên tay tôi.
Bàn tay cô mềm mại, mịn màng và xinh đẹp. Dorothy cười toe toét khi cô chỉ đặt tay lên tay tôi thay vì nắm lấy.
Chúng tôi cứ như vậy cho đến khi Tinh Quang mana đưa cả hai lên đỉnh của Palace Hall.
Trên đỉnh ngọn tháp. Có rất nhiều nơi để đi bộ ở đây hơn tôi nghĩ ban đầu.
Hơn nữa, những ma thạch được gắn bên trong các công trình đang lấp lánh với nhiều màu sắc tuyệt đẹp.
Xung quanh chúng tôi là những sắc màu lấp lánh của Học viện Marchen. Nó đẹp đấy, nhưng có lẽ mình sẽ toét mông nếu ngã từ đây mất.
Chúng tôi có thể nghe rõ tiếng nhạc từ Palace Hall vọng ra bên ngoài. Bầu không khí ở đây khá tốt.
"Loại chuyện này còn mới mẻ với cậu phải không?"
Dorothy và tôi ngồi tựa vào lan can và ngắm nhìn quang cảnh Học viện.
Ngay cả khi một người trong chúng tôi bất cẩn bị ngã, cả hai vẫn được an toàn nhờ Tinh Quang Ma Pháp của cô.
"Vâng, tôi chưa bao giờ thấy thứ gì như thế này trước đây. Nó thật lộng lẫy."
"Ở đây khá lãng mạn phải không? Năm ngoái mị đến một mình, nhưng hôm nay mị ở đây với cậu."
"Đây là một vinh dự."
Tôi không biết chắc vì không có gương trên người, nhưng vẻ mặt của tôi chắc hẳn đang rất thoải mái.
"Hội trưởng."
"Vâng?"
"Cậu luôn luyện tập đến tận xương tuỷ. Đây là ngày nghỉ đầu tiên của cậu phải không? Cậu thậm chí còn bỏ đi nỗi ám ảnh tập luyện thường ngày của mình."
"Vâng, tôi đang nghỉ ngơi theo ý muốn của riêng mình."
"Nihihi, hôm nay chị gái này sẽ làm bất cứ điều gì có thể cho cậu, tất nhiên là có lý do rồi! Mị đây sẽ cổ vũ Hội trưởng bằng tất cả những gì mị có đấy!"
Chỉ sự tồn tại của em thôi cũng đã làm anh vui rồi.
Nhưng thật sự nói ra điều đó có vẻ quá vội vàng, nên tôi quyết định nói "Cảm ơn nhé." thay vì nó.
"Cậu muốn mị làm gì cho cậu trước tiên đây?"
Với thời gian hoàn hảo, âm nhạc phát ra từ Palace Hall đột nhiên trở nên ngọt ngào và êm dịu. Đó là bài hát được phát trong «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen» khi người chơi khiêu vũ với nữ chính mà họ đã chọn.
Nó có lẽ đã bắt đầu bên trong hội trường.
"Chúng ta khiêu vũ nhé?"
"Okay! Cùng nhảy nào!"
Chúng tôi đứng dậy và đối mặt với nhau khi chuẩn bị khiêu vũ.
Tôi đã nói điều đầu tiên nảy ra trong đầu, nhưng ý nghĩ rằng chúng tôi thật sự sắp tổ chức một vũ hội ngoài trời chỉ dành riêng cho cả hai vào đêm trăng sáng này đã bắt đầu khiến tôi vặn vẹo.
Những tôi ngay lập tức cảm thấy dễ chịu hơn sau khi vòng tay quanh eo thon gọn của Dorothy, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô và bắt đầu khiêu vũ.
Âm nhạc đủ to để không gây cảm giác khó chịu.
Đêm trăng sáng và khung cảnh xung quanh chúng tôi tràn ngập cảm xúc tuyệt mỹ. Tôi cảm thấy như mình đang bị cuốn hút bởi tâm trạng đó.
"Mị nghĩ mình hơi phấn khích một chút ~."
Có vẻ như Dorothy cũng có cùng cảm nhận.
Những bước đi của cô nhẹ nhàng như cánh bướm rung rinh khi cô nhảy theo giai điệu.
Dorothy mỉm cười rụt rè khi tiếp tục,
"Hội trưởng, có điều này mị muốn thử."
"...Nó là gì?"
"Một khi cậu không còn phải luyện tập chăm chỉ như vậy nữa..."
"Vâng?"
"Chà, mị nghe nói Croissant ở Regell thật sự nổi tiếng vì ngon. Chúng ta sẽ cùng đi ăn một chút nhé."
"Chắc chắn rồi. Nghe có vẻ tuyệt vời."
"Ồ, và cậu có biết không? Hồ Frey ở Công quốc Astrean được cho là rất đẹp. Mị đã nhìn thấy nó trong một cuốn sách. Chúng ta cũng đi ngắm nó nhé."
"Chắc chắn rồi. Tôi sẽ làm đồ ăn nhẹ mang theo."
"Người ta nói rằng khu rừng rêu bên trong Vantus Wood ở Medellnook cũng rất đẹp."
"Một này nào đó chúng ta cùng nhau đi xem nhé."
"Nihihi, và..."
Dorothy tiếp tục liệt kê tất cả những điều cô muốn làm trong một thời gian. Ánh mắt lấp lánh khi cô nói khiến cô trông giống như một cô bé ngây thơ.
Tôi biết Dorothy đã dần dần trải qua mọi thứ cô sở hữu.
Đó là lý do tại sao tôi có thể cảm nhận rõ ràng những kế hoạch tương lai của cô nặng nề đến mức nào, mặc dù cô nói chúng một cách thờ ơ như vậy.
Đây có phải là cảm xúc thật sự của Dorothy, điều chưa bao giờ xuất hiện ngay cả trong «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen» không?
Có phải lúc này cô nói thẳng thắn như vậy là vì cô đang say và đang ở bên một người mà cô đã mở lòng không?
Dorothy không phải là một nhân vật quan trọng trong game vì cô không phải là một trong những nữ chính. Đó là lý do tại sao tôi không có cách nào để biết chắc chắn cảm giác thật sự của cô là gì.
Điều duy nhất tôi có thể làm cho cô lúc này là đáp lại phù hợp và khắc sâu mọi mong ước cô muốn vào trong đầu mình.
"Đó là lý do tại sao mị hy vọng Hội trưởng vẫn tiếp tục gặp mị như thế này ngay cả sau khi tốt nghiệp đó."
Dorothy đã ngừng nhảy và nhìn tôi từ phía sau, tôi bình tĩnh trả lời:
"Đó là kế hoạch của tôi ngay từ đầu."
"...Mị đoán là đúng thế. Dù sao thì cậu cũng là fan của mị mà."
Dorothy cười toe toét.
"Mị đoán là mình đã lo lắng vô cớ rồi."
Dorothy lùi lại vào vòng tay tôi và cả hai tiếp tục khiêu vũ.
✦✧✦✧
Nó thật kỳ lạ.
Ý thức của Kaya đã trở nên mờ nhạt mỗi khi cô bày tỏ trọn vẹn tình cảm của mình với Isaac, và điều này xảy ra khá thường xuyên. Cô cảm thấy kỳ lạ mỗi khi điều đó xảy ra, cứ như thể có người khác chiếm lấy và điều khiển cơ thể cô vậy.
Sau đó, một ngày nọ, cô đột nhiên không còn cảm giác như mình đang mơ khi mộng du nữa.
Và cô bắt đầu nghe thấy một giọng nói dễ thương và quyến rũ trong tâm trí mình.
—'Ngài Isaac ngầu quá đi.'
—[Ngài Isaac ngầu quá đi.]
—'Hử...?'
Lúc đầu cô còn tưởng mình bị ảo giác, nhưng giờ cô biết chính xác giọng nói đó là gì.
Đó là nhân cách khác của Kaya. Bây giờ nó đã có hình dạng cụ thể và có khả nặng trò chuyện trực tiếp với Kaya. Nói cách khác, nó đã hình thành cái tôi của chính mình.
Có lẽ nó chỉ đơn giản là thích nghi cho đến bây giờ.
Hai nhân cách của Kaya đã chia sẻ những ký ức cho nhau. Họ cũng chia sẻ cảm xúc và giác quan của mình. Nhân cách ban đầu của cô chỉ đơn thuần bị chia làm hai.
Kaya cảm thấy một cảm giác thống nhất sâu sắc nhưng bí ẩn với nó, giống như nó vừa là một người khác vừa là chính cô. Lúc đầu cô thấy sợ, nhưng cô nhanh chóng quen với nó.
Bây giờ, cô thật sự biết ơn vì nó đến với mình.
Không giống như cô, tính cách của cô ấy tràn đầy sự tự tin và có khả năng bày tỏ tình cảm của mình dành cho Isaac một cách quyết đoán.
Đó là lý do tại sao Kaya nhanh chóng kết bạn với nhân cách khác của mình.
"Fuaaa..."
Atla Hall, trung tâm của Palace Hall. Sự kiện của Bốn Chòm Sao đã bị tạm dừng do một tai nạn bất ngờ và địa điểm đã sáng trở lại.
Ngoài ra, sự kiện tối nay về cơ bản đã bị huỷ bỏ vĩnh viễn vì một trong những người đứng đầu của Bốn Chòm Sao, Malrog Bryer, đã biến mất.
Dù vậy, bầu không khí bên trong Atla Hall vẫn rất thân thiện để thúc đẩy tình bạn giữa những học viên đứng đầu đã tụ họp ở đó, vì vậy cuộc tụ họp vẫn tiếp tục.
Điều kỳ lạ duy nhất là các cuộc trò chuyện của học viên đều xoay quanh một chàng trai nào đó.
"Nghiêm túc luôn á... tên Isaac đó mất trí rồi à? Làm sao cậu ta có thể đột nhiên hôn lên má tiểu thư Kaya như thế chứ...? Nhìn cô ấy bối rối như thế nào kìa...!"
"Gì thật á? Tôi thậm chí còn không thấy nó xảy ra. C-Cậu ta không quý trọng mạng sống của mình sao...?"
"Đợi đã, các cậu đang nói về cái gì vậy? Tôi đã thấy tên khốn đó nắm tay tiểu thư Lisetta—Có chuyện gì với tiểu thư Kaya thế?"
"Đợi đã, cái gì cơ?"
"Các cậu đang nói cái méo gì thế? Tên khốn đó vừa quấy rối Nữ Thần của chúng ta, tiểu thư Keridna, phải không?"
"Cậu đang nói cái đéo gì thế?"
Do trời xui tác giả khiến... không có ký ức nào của học viên khớp nhau.
Trong khi đó, Kaya người đang đứng ngay giữa hội trường, không thể nghe thấy tiếng nhạc hay một lời nào của những học viên khác đang nói.
Kaya đã đứng xung quanh với hai tay ôm lấy má, thở hổn hển.
Nhiệt độ cơ thể tăng cao của cô không có dấu hiệu hạ nhiệt sớm. Và đôi mắt cô đang quay tròn.
Đôi mắt cô có màu xanh ngọc bích. Đây chính là Kaya ban đầu. Cô đang nhìn xuống vì cô cần một chút thời gian để lấy lại bình tĩnh.
[Hai ta thấy hạnh phúc lắm nhỉ?]
Cảm giác như có ai đó đang trực tiếp ôm cô từ phía sau và thì thầm vào tai cô. Đây là Dark nhân cách.
[Mình chưa bao giờ tưởng tượng rằng ngài Isaac sẽ nói với mình rằng 'Cậu xinh đẹp hơn mọi ai khác tại nơi này'. Aha, mình phải làm gì đây trời? Mình vui quá.]
'D-Dừng lại đi. Mình sắp chết vì xấu hổ mất.'
Kaya xấu hổ đến mức tưởng mình sẽ mất trí.
Ai có thể nghĩ rằng...? Ngay khi bữa tiệc ở Atla Hall bắt đầu và ánh đèn mờ đi...
...Rằng Isaac sẽ thì thầm những lời ngọt ngào như vậy vào tai cô?
Nó thật sự đã xảy ra bất ngờ. Dark Kaya đã nhìn vào đôi mắt đỏ thẫm của Isaac một lúc trước khi mỉm cười ranh mãnh và triệu hồi Kaya bình thường.
Đôi mắt của Kaya đã trở lại màu xanh ngọc bích bình thường. Cô nuốt nước bọt và dùng cả hai tay che miệng lại.
Sau đó, Isaac nói rằng anh có việc phải làm và đi về lối ra.
Kaya loạng choạng như sắp ngất đi. Nhiệt độ cơ thể cô đã tăng cao và cô đã đứng chôn chân tại chỗ.
Tất cả những điều này thực ra chỉ là ký ức giả được tạo ra sau khi Malrog bị xử lý để thay thế ký ức của cô về những ảo ảnh mà cô đã nhìn thấy.
Nhưng với Kaya... ký ức vẫn còn sống động trong tâm trí cô.
[Teehee, ngài Isaac quan tâm đến hai ta. Thật đáng để mặc váy mà.]
'Fuwaaaaa...'
[Hãy đến và hôn ngài ấy đi.]
'Hể?!'
Bóng tối đói khát kích thích sự thèm ăn của cô.
[Tình cảm của chúng ta không còn đơn phương nữa; đó là song phương. Hai ta cần tận dụng cơ hội để khắc ghi dấu ấn của mình lên môi ngài ấy.]
'Chà, chuyện đó... ý mình là, nhưng mình vẫn...? Đối với ngài Isaac?'
[Cậu không muốn sao?]
Giống như ác ma đang thì thầm vào tai cô vậy.
[Vì tôi sẽ làm nó.]
Cả suy nghĩ và hành động của cô ấy đều táo bạo. Kaya không biết làm thế nào mà cô lại tạo ra được một nhân cách như vậy.
'...'
Isaac là mối tình đầu của cô. Cô không đếm nổi mình đã tưởng tượng hôn anh bao nhiêu lần nữa.
Kaya không thể phủ nhận câu hỏi của Dark nhân cách cho dù cô có xấu hổ đến thế nào đi chăng nữa.
Cô nhắm chặt mắt rồi lại mở ra. Đôi mắt của cô ngay lập tức chuyển sang màu sáng của máu.
"Tôi kia rất tệ trong việc thành thật nhỉ."
Có một nụ cười nguy hiểm trên môi Dark Kaya khi cô rời khỏi địa điểm.
Trong khi đó. Có một nữ sinh đang dựa vào bức tường Palace Hall.
Cô diện một chiếc váy màu lam rất đẹp. Mái tóc vàng hồng tết xinh xắn của cô được tô điểm xinh đẹp bằng chiếc nơ hình bướm Morpho và những chiếc kẹp tóc có hình dạng như những bông hoa màu xanh ngọc.
Mọi học viên đi ngang qua cô đều đưa ánh mắt về phía cô. Nữ sinh với vẻ ngoài màu vàng hồng có sức mạnh khiến bất cứ ai phải ngoái nhìn.
Cô ấy là Luce Eltania, Thủ khoa năm nhất của Khoa Ma Thuật.
Cuộc phỏng vấn của cô với Tháp Ma Thuật Eldork cực kỳ hữu ích. Suy cho cùng, cô đã có thể trực tiếp nghe những câu chuyện chi tiết về những vấn đề trong thế giới thực mà cô không thể học được từ Học viện vào lúc này.
Sau cuộc phỏng vấn, Luce đã trở lại Charles Hall, ký túc xá cao cấp nhất, và lên đường đến Atla Hall ngay sau khi những hầu gái thay trang phục.
Ban đầu, cuộc phỏng vấn của cô với Tháp Ma Thuật Eldork được cho là sẽ kéo dài lâu hơn.
Nhưng Luce đã rất muốn tham dự buổi tụ họp và vui vẻ với Isaac dù thế nào đi chăng nữa...!
Đó là lý do tại sao cô đã kết thúc cuộc phỏng vấn sớm sau khi lấy được những thông tin quan trọng mà cô cần từ Tháp Ma Thuật Eldork.
[Chào mừng trở lại, Luce.]
[Bello, về nhanh như một cơn gió luôn!]
Hai ma thú—một con gà gô đen nhỏ như con quạ và một tiểu cá voi sát thủ được bọc trong Thuỷ mana—bay về phía Luce. Họ là Galia và Bello.
Galia đáp xuống cổ tay mở rộng của Luce và Bello bơi vòng quanh cô.
Luce đã ra lệnh cho họ đi tìm Isaac và họ đã quay lại sau khi khảo sát nhiều địa điểm khác nhau.
[Có vẻ như Isaac đã đến Toà nhà 3. Theo những gì tôi tình cờ nghe được những học viên khác nói, có vẻ như cậu ấy đã có cộng sự. Có vẻ như họ đã cùng nhau ra ngoài.]
Luce đã không biết rằng Isaac có cộng sự.
Cô không có cơ hội hỏi anh xem anh có ai không vì cuộc phỏng vấn của cô với Tháp Ma Thuật.
Dù vậy, cô vẫn không thể tránh khỏi cú sốc tinh thần.
"Cộng sự à... Vậy ra cuối cùng thì cậu ấy cũng có một người. Isaac có nhiều bạn khác ngoài tôi..."
Giọng nói trầm lặng của Luce vang vọng trong không khí đêm.
Người bạn duy nhất của cô là Isaac, nhưng Isaac có rất nhiều bạn.
Luce nhanh chóng tặc lưỡi và cụp mắt xuống khi nhớ lại sự thật khó chịu này một lần nữa.
Giá như xung quanh Isaac không có ai khác.
Giá như mình là người duy nhất ở bên cạnh Isaac, giống như việc mình chỉ có Isaac làm bạn vậy.
Khi đó, mình có thể độc chiếm thời gian... độc chiếm trái tim cậu ấy.
Sự hối hận của Luce đột nhiên dâng lên trông cô.
[Nhưng tôi cũng nghe nói rằng Isaac đã bị một gã tên Razel đấm trước khi cậu ấy ra ngoài...]
Galia nuốt nước bọt và không thể tiếp tục.
Đó là bởi vì đôi mắt vô cảm của Luce đã hướng về phía anh với tốc độ kinh hoàng.
"Cậu nói cái gì cơ?"
Giọng cô trầm lặng và kiềm chế. Tuy nhiên, bên trong nó lại chứa đựng sự khát máu lạnh như băng.
Isaac là điểm yếu của Luce. Anh là chàng trai duy nhất mà cô, người không thể mở lòng với bất cứ ai, đã mở rộng trái tim.
Đó là lý do tại sao Luce không thể chịu đựng được cơn thịnh nộ của chính mình mỗi khi có ai đó chạm vào Isaac nhiều như vậy.
Galia cũng có thiện chí với Isaac, nhưng nó không bằng những gì Luce cảm thấy.
Có phải anh đã nói sai điều gì không? Galia bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
[Bello đã đi và nghe tất cả về việc Isaac là một tên bad boy đến mức nào đó!]
"...?"
Bello chen vào ngay lúc đó.
Galia rất biết ơn về lời xen vào giữa tình hình căng thẳng, tuy nhiên, anh không biết ơn về nội dung những gì Bello đã nói.
"Hả?"
Lần này, Luce, người lại nghe thấy điều gì đó gây sốc, quay sang Bello với vẻ hoang mang.
[Theo những gì các học viên khác đang nói! Cậu ta hôn lên má Kaya, nắm tay Lisetta và quấy rối Keridna! Không phải là tôi biết ai trong số họ cả!]
"..."
[Và sau đó cậu ấy lập tức rời khỏi buổi tiệc! Cậu khá giỏi đấy, đúng là Isaac mà! Tôi, Bello, tiểu cá voi sát thủ dũng cảm này, sẽ bắt kịp cậu thôi đồ tồi tệ kia! Wahaha!]
Bello giải thích mọi điều mình đã nghe bằng giọng nói vui vẻ như một cậu bé.
Nó là một ma thú cá voi sát thủ, tên đã trở nên phấn khích đến mức không biết đọc được bầu không khí.
Luce bắt đầu phát ra một cơn khát máu đen tối và lạnh lẽo. Cơn khát máu càng trở nên dày đặc hơn sau mỗi lời Bello nói.
Galia nuốt nước bọt. Có... một bóng đen che phủ đôi mắt của Luce.
Các học viên có lẽ đã không nói những điều như vậy về Isaac mà không có lý do.
Và, trong khi Luce không nghĩ rằng Isaac là loại con trai ngẫu nhiên đi loanh quanh và tán tỉnh các cô gái.
Sự thật vẫn là có điều gì đó đã xảy ra khiến anh trống giống như vậy.
[Cậu định làm gì vậy, Luce?]
Galia lo lắng hỏi.
"Tôi cần tìm Isaac."
Ánh mắt của Luce quét qua Palace Hall.
Rốt cuộc Isaac đã làm cái quái gì ở đây khi mình đi vắng, và chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy vậy?
Anh đã bị Razel đấm và rõ ràng là một tên tồi tệ sát gái... Luce không thể đơn giản bỏ qua điều này.
Điều này trở thành chất xúc tác và cuối cùng khiến Luce quyết tâm sử dụng biện pháp cuối cùng cùng của mình.
Swish.
Ma cụ mà cô đã chuẩn bị từ trước bắn ra từ dưới tay áo của mình.
Đó là một cây gậy nhỏ. Sau khi được kích hoạt, mana sẽ chảy ra từ nó và trói mục tiêu lại.
Đó là một trang bị kiềm chế mạnh mẽ sử dụng mana của Luce một cách hiệu quả. Đó là thứ mà Gia tộc Eltania đã chuẩn bị.
"Mình nghĩ lúc này mình cần ở bên cạnh Isaac."
Luce không có ý làm tổn hại đến bất kỳ mối quan hệ lành mạnh nào mà Isaac có. Suy cho cùng, làm vậy sẽ trái với luật pháp và đạo đức của chính cô.
Nhưng nếu anh bị đấm như những gì Galia đã nói hoặc tán tỉnh bất kỳ cô gái nào một cách ngẫu nhiên như những gì Bello đã nói...
Sau đó, Luce muốn làm điều đó để anh phải ở bên cô, ngay cả khi cô phải dùng một chút sức lực để khiến điều đó xảy ra.
Bản năng bảo vệ, tính chiếm hữu, tình cảm mà cô dành cho người bạn duy nhất của mình... Tất cả những cảm xúc này bắt đầu đan xen vô tận với nhau như mạng nhện. Tình cảm mà Luce dành cho Isaac không hề đơn giản.
[Isaac hiện có một cộng sự... Cậu định bỏ qua sự thật đó và đưa cậu ấy đến đây à?]
"Đúng."
Đầu Galia hơi nao núng khi nghe câu trả lời chắc nịch của Luce.
"Cả Isaac và cộng sự của cậu ấy đều có những người khác mà họ có thể thay thế lẫn nhựa. Họ có lẽ sẽ không quan tâm lắm nếu chỉ một trong số rất nhiều người xung quanh biến mất. Nhưng đó không phải là trường hợp của tôi."
Luce không quan tâm liệu điều này có khiến cô ích kỷ hay không
Cô rất muốn gặp Isaac và cô muốn ở bên cạnh anh.
"Mình chỉ có mỗi Isaac."
Khuôn mặt cô lạnh như băng khi cô bắt đầu bước đi.
Hiện tại, cô đã quyết định loại bỏ một người khác trước khi đến gặp Isaac.