Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ

Chương 86: Cuộc Chiến Vì Isaac (4)




༺ Cuộc Chiến Vì Isaac (4) ༻

"Aaa..."

Ánh trăng rải rác qua trần kính màu và lấp lánh trên tường.

Bên trong tháp đồng hồ có cầu thang xoắn ốc dọc theo tường và ở mỗi góc đều có một khoảng trống nhỏ để ẩn náu bên trong.

Tôi đi vào một trong những không gian chật chội này cùng với Dark Kaya và gần như dán mình lên tường.

Tôi giữ câu chuyện ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề. Ác quỷ, Malrog Đố Kỵ, đã tạo ra những ký ức bịa đặt.

Lúc đầu, Kaya không thể tin được.

"Ngài đang nói dối đúng không...? Không phải ngài chỉ đang dựng lên mọi thứ vì xấu hổ thôi sao?"

Cô tiếp tục phủ nhận, nhưng khi thấy tôi nghiêm túc đến thế, cô bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Có thể đoán trước được, cô đã để lại một cảm giác hoài nghi sâu sắc.

"Những lời của ngài Isaac... Tất cả đều là giả..."

Tôi không làm gì sai cả nhưng tôi vẫn cảm thấy có lỗi.

Làm sao tôi biết được ký ức sẽ bị thay đổi theo cách này chứ...?"

Để cho chắc, tôi đã yêu cầu Kaya giả vờ như cô không biết tôi trong suốt buổi tiệc để giảm thiểu càng nhiều biến số càng tốt.

Theo «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen», tất cả các nữ chính đều độc chiếm sự quan tâm của nam sinh. Trong số họ, có rất nhiều kẻ khốn nạn sáo rỗng sẽ có những bước tiến không mong muốn.

Tôi có thể tránh được càng nhiều biến cố bất ngờ thì càng tốt. Tôi phải tập trung hoàn toàn vào việc đánh bại Malrog và bản thân điều đó đã chứa đầy những điều không chắc chắn.

Vì điều này mà tôi đã không nói với Kaya bất ức điều gì...

Mình có một số điều hối tiếc. Có lẽ ít nhất mình nên kể cho em ấy nghe về ác quỷ.

Tất cả đã là quá khứ nên dù sao thì tôi cũng không thể làm gì được nhưng...

"Tôi xin lỗi. Tôi không ngờ mọi việc lại diễn ra như thế này."

"Nếu thật sự xin lỗi thì ngài nên diễn lại nó bằng thực tế cho em xem đi."

Kaya nói với vẻ mặt bĩu môi.

Dù tôi có xin lỗi đến thế nào đi chăng nữa, tôi thật lòng cũng không muốn nói bất cứ điều gì đáng xấu hổ mà có lẽ tôi đã nói trong ký ức của cô.

"...Chà, dù sao thì em cũng không mong đợi ngài sẽ làm điều đó. Nhưng nó ổn mà. Em hài lòng khi được ở trong tình huống thót tim này với ngài Isaac."

"Tôi sắp đi ra ngoài bây giờ. Tôi cần nói chuyện với Lu—"

"Chỉ một lúc nữa thôi."

Kaya nhẹ nhàng dịnh lấy bức tường cạnh đầu tôi như muốn bảo tôi đừng rời đi.

Vì cơ thể cả hai đã tiếp xúc gần nhau nên tôi nổi da gà khi tất cả các bộ phận mềm mại của Kaya cọ vào tôi. Tôi ép cơ thể mình vào tường hết mức có thể, cố gắng tránh tiếp xúc bằng mọi giá...

Kaya hướng mặt về phía tôi, dường như phớt lờ tình thế khó xử này. Bóng tối. Ánh trăng mờ làm khuôn mặt cô mờ đi. Đúng như dự đoán, có một nụ cười ranh mãnh che phủ toàn bộ biểu cảm của cô.

"Hãy giữ như này thêm một lúc nữa thôi nhé, ngài Isaac ạ."

[Kaya Astrean]

—————————

Tâm Trí: [Vui mừng khi được ở gần bạn như vậy.]

Cũng không hẳn là tôi ghét nó. Hơn nữa, sau khi Kaya dễ thương của chúng ta mang Dark nhân cách, cô đã quen với những biểu cảm và cử chỉ âu yếm này.

Mình sẽ thành thật.

'Mình không thể từ chối một trong những nhân vật yêu thích của mình...'

Mình sắp loạn trí vì sự dễ thương của em ấy...

Cụp—.

Đúng lúc đó, tiếng gót chân vang lên khi có người bước chân lên cầu thang. Bất cứ ai cũng có thể đoán đó là tiếng bước chân của Luce.

Đúng như kế hoạch, tôi đã giải quyết được sự hiểu lầm của Kaya. Bây giờ tất cả những gì tôi cần làm là xoa dịu Luce.

Cụp—, Cộp—.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Tôi đẩy tay Kaya ra khỏi lối thoát của mình. Cô chống cự, nhưng khi tôi dùng nhiều lực hơn và nhìn cô một cách nghiêm khắc, cô đỏ mặt và cuối cùng nhượng bộ.

Sau khi thoát khỏi không gian chật hẹp như vậy, tôi đứng trên cầu thang nhìn xuống.

Ở phía dưới, một cô gái với mái tóc vàng hồng nhìn thấy tôi và dừng bước lên cầu thang, lung linh dưới ánh trăng.

Rõ ràng là vậy, Luce.

"Isaac...!"

[Luce Eltania]

—————————

Tâm Trí: [Rất vui được gặp bạn.]

Vẻ mặt của Luce tươi sáng lên trong giây lát, nhưng rồi cô hít một hơi thật nhẹ để xoa dịu cảm xúc của mình.

"Cô ta ở phía sau cậu phải không?"

"Đúng vậy."

Trước khi tôi kịp trả lời, Kaya đã xuất hiện bên cạnh tôi.

Luce cau mày một lúc, nhưng cuối cùng cũng hắng giọng và tiếp tục.

"Tớ xin lỗi vì đã làm điều không tốt với cô ta. Tuy nhiên... tớ không còn lựa chọn nào khác. Thành thật mà nói, cô ta đã vượt quá giới hạn."

"Tôi tự hỏi ai đã làm điều gì đó mà ngài Isaac không thích nhỉ? Thay vào đó tôi là người đã giúp đỡ ngài Isaac. Luce Eltania, cô có nghĩ mình quá ích kỷ và hống hách không?"

"Isaac. Cậu rất ngạc nhiên khi cô ta cố gắng hôn cậu bất ngờ phải không? Cô ta thậm chí còn kéo cậu đi đâu đó mà không có sự chấp thuận."

Thật là một mớ hỗn độn... Cả hai đều nói bất cứ điều gì mình muốn mà không lắng nghe đối phương.

Không, nó hơi khác một chút. Luce chỉ nhìn và nói chuyện với tôi. Cô ấy thậm chí còn không liếc nhìn Kaya lấy một lần.

Đó là một phản ứng tự nhiên vì Luce chưa bao giờ mở lòng với người khác.

Kaya cau mày. Cô có vẻ không hài lòng trước thái độ coi thường của Luce đối với mình.

"Cô nên nhìn tôi khi nói chuyện. Hiện tại cô đang phớt lờ tôi có phải không?"

"..."

Như thể không nghe thấy gì, Luce tiếp tục phớt lờ Kaya.

Tôi cảm thấy như mình sắp bị đè bẹp giữa luồng khí của hai cô nàng này. Tôi phải bước lên và ngăn chặn cuộc tranh cãi của họ.

Khi Kaya cố nói thêm lời nữa, tôi đưa tay ra trước mặt cô và ngăn lại.

"Ngài Isaac?"

"Luce, Kaya. Cảm ơn cả hai vì đã trân trọng, nhưng tôi đã có cộng s—Aaaaa!"

Chalala—.

Tinh Quang mana đầy sắc màu xoay quanh tôi. Tôi bị kéo thẳng lên đỉnh tháp đồng hồ mà không kịp nói hết câu.

Hweeeeeee——!

Cảm giác như một định luật vật lý mới được thiết lập dành riêng cho tôi, như thể trọng lực đang vận hành theo ý muốn của ai đó. Tôi không thể lấy lại bình tĩnh cho đến khi đến cuối cầu thang xoắn ốc, tầng cuối cùng có một chiếc đồng hồ lớn.

Không cần phải ngạc nhiên. Không khó để tìm ra ai đã kéo tôi lên đây.

Luce và Kaya tròn mắt ngạc nhiên. Họ thò đầu ra khỏi lan can để nhìn tôi.

Nhiều mana hơn bất kỳ ai khác trong căn phòng này vuốt ve làn da của tôi như gió.

Thứ xuất hiện là một cá thể rực rỡ được bao quanh bởi một cụm sao óng ánh.

Mái tóc màu Lavender tung bay khi cô xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.

"Mị nghĩ rằng cậu mất quá nhiều thời gian để giải toả. Nhưng sao Hội trưởng lại bị bắt cóc trong khi chị gái đây lại không để ý vậy ~?"

"Tiền bối..."

Dorothy Heartnova mỉm cười hỏi.

Khi Luce triệu hồi Galia, tôi đã mong đợi Dorothy sẽ đuổi theo chúng tôi.

Tuy nhiên, thực sự trải nghiệm nó lại khiến tôi có cảm giác như đó là Deus Ex Machina.

"Tôi biết mà..."

Tôi bật ra một tiếng cười cay đắng. Tôi cũng không hiểu sao mọi chuyện lại đến mức này...

Nhân tiện, đôi mắt của Luce thật đáng sợ.

Dù Dorothy có thân thiện với người khác đến đâu thì cô cũng không thoát khỏi chứng rối loạn chống đối xã hội của Luce.

"Tiền bối Dorothy Heartnova...?"

Kaya, người vừa đứng cạnh tôi, dường như đã đoán ra cô nàng có mái tóc màu Lavender đứng cạnh tôi là ai. Chừng nào bạn còn là Học viên của Học viên Marchen, sẽ khó hơn nếu không nhận ra Dorothy sau khi nhìn thấy Tinh Quang Ma Pháp.

"Hãy dừng những trò đùa ngớ ngẩn lại đi các thiếu nữ ơi. Cướp cộng sự của người khác là khá thô lỗ có phải không?"

Kaya và Luce bắt đầu cau mày. Việc tôi có một cộng sự, và đó lại là Dorothy, dường như đã khiến hộ tức giận.

Kaya và Luce cũng quý giá với tôi. Họ chắc chắn là những người tôi muốn ở cùng. Tuy nhiên, Dorothy là cộng sự của tôi hôm nay và tôi đã hứa sẽ đi chơi riêng với cô ấy.

Đó là phép lịch sự thông thường khi không bao giờ được rút lại bất kỳ lời hứa nào bạn đã đưa ra.

'...Bầu không khí này là sao vậy?'

Không khí trở nên nặng nề. Dường như không ai sẵn lòng để tôi đi mà không choảng nhau.

Áp lực khiến tôi rùng mình.

Mình nên làm cái vẹo gì trong tình huống này đây...

Quang trọng hơn, việc tôi là trung tâm của loạn chiến căng thẳng này khiến nó trở nên vô cùng nặng nề. Tuy nhiên, tôi không thể chạy trốn khỏi 3 cô nàng này được.

'Mình nên làm gì đây?'

Nghiêm túc mà nói thì, mình phải làm gì đây...

Đúng lúc tôi đang vắt óc tìm giải pháp.

"...!"

Một loại mana mạnh mẽ khác tràn qua cơ thể tôi. Do có nguồn mana mãnh liệt toả ra từ Dorothy, nên nhận thức của tôi bị chậm lại.

Dorothy và tôi nhanh chóng quay lại để xem đó là ai.

"Tại sao mọi người không dừng lại bây giờ đi?"

Một cô gái duyên dáng đứng quay lưng lại với chiếc đồng hồ có ánh trăng.

Một chiếc váy màu vàng kim tuyệt đẹp khoác lên người cô, nó vô cùng phù hợp với mái tóc vàng kim nhạt được buộc chặt một cách khéo léo.

Tất cả phụ kiện của cô đều có màu đen và trắng, tạo nên sự tương phản rõ rệt với màu vàng kim của chiếc váy. Một chiếc kẹp tóc hình hoa có kẻ ca rô đen trắng, cùng với đôi khuyên tai trắng đen và một chiếc Choker đen trắng tô điểm cho cơ thể đó.

Bên cạnh cô, một con mèo béo ú màu tím với chiếc mũ phớt nhỏ đang nghiên đầu nhìn chúng tôi.

Người mà tôi không muốn chạm mặt nhất...

Cái bóng của «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen».

Cô phát ra một giọng nói quyến rũ đặc trưng. Ngay cả trong đêm trăng sáng này, đôi mắt cô vẫn ánh lên một màu hồng nhạt đầy mê hoặc.

"Sau cùng thì chúng tôi sẽ phải làm việc thêm giờ nếu mọi người cứ tiếp tục như thế."

Lần lượt, các học viên cưỡi các sử ma khác nhau bước vào gần đồng hồ khi họ đứng đằng sau cô gái có mái tóc vàng kim nhạt.

Những bộ trang phục phù hợp cho một sự kiện trang trọng đều tô điểm cho tất cả họ. Tuy nhiên, chiếc trâm cài bạc có hình thanh kiếm và ma đạo thư đã phân biệt họ với những người khác. Rất rõ ràng là họ thuộc về tổ chức nào.

Tổ chức nắm quyền hành chính lớn nhất tại Học viện Marchen: Hội Học Sinh.

Và cô nàng có mái tóc vàng kim nhạt là người có quyền lực lớn nhất trong số họ. Cô ấy là Hội trưởng Hội học sinh.

[A*()(&^%#( &$&]

————————————

Lv: 1&^*&%$

Chủng Tộc: &*@ người

Hệ: $&^%!#)

Độ Nguy Hiểm: $*(*4#

Tâm Trí: [♠♥♣♦.]

Một cô gái mà tôi không thể đọc được thông tin vì đặc tính độc nhất của cô ấy [Nghịch Lý của Xích Nữ Hoàng], do đó khiến cô trở thành một sự tồn tại rõ ràng hơn.

Đó là Hội trưởng Hội học sinh, Alice Carroll.