(Tluc: "vòng tròn ma thuật" -> "pháp trận".)
༺ Dorothy Tái Xuất ༻
"Hội trưởng! Chị gái này đã trở lại rồi nè!"
WOOOOOOOOOOOO!!! TUYỆTTTTT VỜIIIIII! ĐÂY LÀ ĐIỀU MÀ MÌNH CHỜ ĐỢI, ĐÂY LÀ TẤT CẢ GÌ MÌNH CẦN!! ĐẾN ĐÂY NÀO!!!
"Đã lâu không gặp, tiền bối Dorothy."
Tôi không khỏi mỉm cười khi thấy Dorothy trở lại sau thời gian phạt. Đúng như mong đợi về nhân vật yêu thích số một của tôi, vẻ đẹp của cô gần như toả sáng như ánh sao.
Rất nhiều điều đã xảy ra trong vài ngày qua.
Vào ngày trói Luce, tôi chứng kiến những khuynh hướng mờ ám của cô ấy bắt đầu kết hợp với sở thích mới tìm thấy theo thời gian thực. Khi nó bắt đầu phát triển thành một sự kết hợp đáng sợ giữa những mối quan hệ và sở thích, tôi nhanh chóng thả lỏng những hạn chế và cố gắng đánh lạc hướng cô ấy bằng bữa trưa. Sau đó, chủ đề nô lệ không bao giờ được nhắc đến nữa, tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục cảnh giác.
Vài ngày trước, 「Màn 5, Chương 3, Thanh Lang VS Xích Tượng」 của «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen» đã kết thúc thành công. Tôi đã có thể xác nhận điều này thông qua việc sử dụng [Thấu Thị].
Đúng như những gì tôi nhớ, một thành viên Xích Tượng đã gây chiến với một thành viên Thanh Lang, đánh anh ta và kết quả là một cuộc xung đột đã nổ ra giữa hai Chòm Sao.
Điều này là do người đứng đầu của Xích Tượng, Scarlett Atlas, đã tận dụng cơ hội này để đổ thêm dầu vào lửa, khẳng định ưu thế vượt trội so với Thanh Lang.
Kết quả là tất cả các thành viên Thanh Lang, bao gồm cả Ian, đã đột nhập vào căn cứ của Xích Tượng và tham chiến. Họ loại bỏ kẻ thù của mình khi leo lên hết tầng này đến tầng khác.
Đúng như mong đợi từ kẻ cuồng PVP đó, Ian đã không hề ngất xỉu khi chiến đấu với các học viên. Nhẹ nhõm là thế. Cuối cùng, ngay cả người đứng đầu của Xích Tượng, Scarlett Atlas, cũng bị loại bỏ, dẫn đến sự kết thúc của 「Màn 5, Chương 3」. Vì Chương 4, nơi Heinkel Tích Trữ xuất hiện, đã bị lược bỏ.
Chẳng bao lâu nữa, tôi cần phải ngăn chặn Extra Bad Ending 「Ếch」 xảy ra trong buổi Đánh Giá Thực Chiến Chung. So với những khó khăn mà tôi đã trải qua cho đến bây giờ, tôi có thể giải quyết nó khi nhắm mắt lại.
Giữa Rừng Josena, bầu trời mùa thu trong xanh và cây cối xung quanh nhuộm màu lá phong đỏ.
Dorothy đến nơi ẩn náu của tôi theo lời mời mà tôi đã đưa cho cô ấy. Đó là nơi tôi đã đưa Amy đến trong Sự Kiện Bắt Cóc Bạn Thuở Nhỏ.
"Nihihi, Hội trưởng ạ. Hôm nay mị đến đây với nhiều kỳ vọng lắm đó nhé? Giờ thì hãy nhanh chóng thoả mãn chị đại này của cậu đi ~!"
Dorothy đặt tay lên ngực trong khi thở hổn hển vì phấn khích. Rõ ràng là cô đang choáng váng vì vui sướng.
Hôm nay, tôi đã chuẩn bị quà để chào mừng sự trở lại của Dorothy. Hãy bắt đầu với thứ đầu tiên.
Tôi đến gần Dorothy và cài một bông hoa màu tím vào chiếc mũ phù thuỷ của cô. Đó là một bông hoa không bao giờ héo nhờ ma thuật thấm nhuần vào nó.
"Một bông hoa? Hửm?"
Khi tôi đến gần hơn, cô tỏ ra ngạc nhiên.
"Oooh, gì thế này? Cậu đã cao lên rồi á?"
"Tôi luôn luôn phát triển mà. Chắc hẳn chị chú ý vì đã lâu không gặp tôi chăng."
"Hehe. Hội trưởng đang trải qua tuổi dậy thì phải hơm?"
"Không phải tôi đã qua cái tuổi đó ít lâu rồi sao..."
Tôi trả lời với giọng không tin nổi khi Dorothy che miệng lại và mỉm cười trêu chọc.
Như Dorothy đã nói, tôi lớn nhanh như một thiếu niên đang bước vào tuổi dậy thì, có lẽ nhờ vào [Hiệu Quả Luyện Tập Vật Lý]. Đó là một sự tăng trưởng bùng nổ muộn.
Để tham khảo, tôi cao 1m70 trong học kỳ một và bây giờ tôi đang đạt gần 1m80. Sự phát triển của tôi có lẽ sẽ dừng lại khi Isaac đạt đến chiều cao tối đa.
Tôi bước ra khỏi Dorothy và liếc nhìn khuôn mặt cô. Bông hoa màu tím rất hợp với chiếc mũ phù thuỷ đó.
"Nó trông có vẻ hợp với chị đó."
"Okay, mị sẽ tin vào sở thích của Hội trưởng. Cảm ơn nhé!"
Dorothy mỉm cười rạng rỡ.
"Tiếp theo là gì đó?"
Tôi đặt Dorothy ngồi trên một chiếc bàn ngoài trời và lấy một cái Croissant từ giỏ dã ngoại ra.
Dorothy nghiêng đầu và nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi.
"Lúc tôi còn làm nghề đánh xe ngựa, có một tiệm bánh gần khu thương mại. Tôi trở nên thân thiết với người phụ nữ làm việc ở đó."
"Và?"
"Rõ ràng là cô ấy đến từ Regel."
"Hừmm."
Cô chắc hẳn đã nhận ra ý định của tôi khi một nụ cười nhẹ tô điểm trên khuôn mặt đó.
"Cứ xem như một món ăn nhẹ thôi."
Mọi điều nhỏ nhặt mà Dorothy nói muốn làm cùng tôi đều được lưu giữ trong cái đầu này. Một trong số đó là sẽ đến Regel và ăn món Croissant nổi tiếng của họ.
Tôi rót một ít cà phê ấm đã chuẩn bị trước vào cốc và đưa cho Dorothy.
Dorothy cười khúc khích khi nhận lấy chiếc cốc tôi đưa cho cô nàng.
Cái bánh Croissant vỡ vụn khi tôi dùng nĩa đâm vào nó và đưa một miếng về phía cô. Với một tiếng 'Aaa' dễ thương, cô được tôi đút một cách vui vẻ.
"Nó thế nào?"
"Nó ngon nhưng không đặc biệt như mị nghĩ. Đúng như dự đoán, hai ta nên đến Regel, nhúng một cái vào socola và đút mị ăn."
"Của chị đây."
"Nhăm. Ngon quớ đi ~."
Sau khi ăn xong cái bánh Croissant, cả hai đi vào nơi trú ẩn.
"Oooh!"
Trong nơi trú ẩn, có một khu vực được trang trí lộng lẫy để tổ chức một bữa tiệc. Với quy mô nhỏ chỉ làm cho nó trông tuyệt đẹp hơn.
Trên tường thậm chí còn có một biểu ngữ có nội dung:
Chúc mừng Dorothy vì đã tái xuất
Đó là kiệt tác mà tôi đã dồn cả trái tim và tâm hồn vào đó.
Món quà tôi tặng Dorothy là một 'bữa tiệc tại gia'. Tôi quyết định rằng hiện tại không nhất thiết phải mang tính vật chất.
Nhân tiện, tôi không tự mình trang trí tất cả những thứ này. Tôi bắt buộ—, ý tôi là thuyết phục Mateo Jordana giúp đỡ. Trước mặt anh ấy, tôi nhỏ nhen nghĩ 'Giờ nghĩ lại, mình đã cứu cậu ta trong học kỳ một... Cậu ta đã trả ơn mình chưa?' Sau đó tôi yêu cầu anh ta trang trí nơi trú ẩn cùng với đám đàn em của mình.
Trước sự nhẹ nhõm của tôi, Mateo hẳn đã cảm thấy tội lỗi vì đã trả món nợ cuộc đời mình bằng một điều gì đó quá tầm thường và rất vui khi được giúp đỡ.
"Teehee, mị hơi bị cảm động đó!"
"Tôi thấy nhẹ nhõm vì chị thích nó đến thế."
"Nó giống như sự tiếp nối của Tụ Họp Giao Lưu mà mị đã bỏ lỡ."
"Tuy nhiên, nó hơi thiếu để so sánh."
Dorothy nghiêng đầu mỉm cười ngượng ngùng với tôi với đôi má đỏ bừng.
"Không đâu, mị thích như thế này hơn. Mị thích mọi thứ ở đây."
Cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong tôi khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô. Tôi đoán việc bắt Mateo làm nô lệ và hành hạ anh ta đến tận xương tuỷ là điều xứng đáng.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục bữa tiệc kỷ niệm nho nhỏ của mình.
Cả hai thả hoa giấy khi Dorothy sử dụng làn gió nhẹ để tạo dáng ấn tượng.
Cả hai vừa ăn bánh vừa sẻ chia những câu chuyện vui vẻ.
Cả hai chơi những trò chơi đơn giản.
Cả hai thậm chí còn sử dụng nhạc cụ ma thuật để chơi các bài hát và hát theo một cách hào hứng như thể đang karaoke. Vì tôi không biết rõ các bài hát của thế giới này nên tôi chỉ có thể ngân nga và nhảy theo điệu nhạc.
Phong Ma Pháp của Dorothy thổi những hoa giấy lấp lánh lên không trung và một cụm sao xinh đẹp hoàn thiện không gian được trang trí.
Dorothy tiếp tục thả mình trong bầu không khí vui vẻ này. Tôi cũng phấn khích và bắt đầu biểu diễn giai điệu cầu mưa. Dorothy nhìn thấy điều này đã phá lên cười đến mức gần như rơi nước mắt.
"..."
Trong khi tất cả những điều này đang diễn ra, tôi đã bí mật đốt [Băng Hoả] lên ngón tay của mình liên tục. Đó là một kỹ thuật để rèn luyện khả năng làm chủ mana của mình.
Ngay cả khi mục đích của tôi hôm nay là làm cho Dorothy vui vẻ, tôi cũng không thể lười biếng trong việc luyện tập của mình. Thành thật mà nói, ngay cả trong bầu không khí vui vẻ này, trong tâm trí tôi vẫn có chút thiếu kiên nhẫn.
'Không còn nhiều thời gian nữa.'
Heinkel Tích Trữ lẽ ra phải chiến đấu với Ian trong 「Màn 6, Chương 2, Trận Chiến Quyết Định」, nhưng tôi đã loại bỏ hắn rồi.
Leafa Huyễn Ảo, kẻ được cho là đã đâm sau lưng Ian với tư cách là trùm cuối của 「Màn 6, Chương 3, Địa Ngục Hư Vô」, cũng đã thật sự bị tôi đánh bại.
Thế là chỉ còn lại Đảo Nổi. Trong vòng 2 tháng, thứ chết tiệt đó sẽ đến.
Tôi nghe tin nó xuất hiện lần đầu ở Biển Tây của Đế quốc Zelver. Rõ ràng, khi Đế quốc cố gắng gửi một đoàn thám hiểm chống lại nó, nó đột nhiên biến mất.
'Đã đến lúc nó bắt đầu lộ diện rồi.'
Đảo Nổi. Toàn bộ hòn đảo bay trên đầu chỉ là một ác quỷ đơn độc.
Nó là kẻ chịu trách nhiệm nguyền rủa Dorothy và nó có cấp độ cơ bản là 190. Ngay từ đầu, nó không phải là một ác quỷ sinh ra để bị đánh bại. Màn 6, Chương 1 và 2 là những màn chính duy nhất có chiến đấu.
Hơn nữa, Dorothy sẽ bị tên khốn đó hấp thụ. Lời nguyền của cô sẽ tăng tốc và cô sẽ bất động.
Mình sẽ không thể mong đợi sự giúp đỡ của em ấy chút nào.
Trong 「Màn 6, Chương 1」 Đảo Nổi đã tạo ra một pháp trận khổng lồ. Sau khi hết thời gian, pháp trận sẽ được được thi triển, làm bốc hơi một phần biển và một phần mười lãnh thổ Đế quốc. Điều này bao gồm hòn đảo nơi đặt Học viện.
Để ngăn chặn điều này, Dorothy đã hy sinh mạng sống của mình để kích hoạt Tinh Quang Tối Thượng Ma Pháp [Quang Kết Tinh Tú Lụi Tàn], dẫn đến việc Đảo Nổi cùng cô tự huỷ. Với màn cuối cùng này, nụ cười của Dorothy bừng sáng như những vì sao trên bầu trời đêm trước khi mất dần đi ánh sáng.
Tôi đã nhìn thấy nó vô số lần.
Trong khi người khác gọi cảnh tượng đau lòng đó là kiệt tác, thì tôi lại cực kỳ ghét nó vô cùng.
Sau khi buông bỏ những ràng buộc cuối cùng còn sót lại trong cuộc đời và cứu mọi người bằng sự hy sinh của mình, Dorothy đã chết như một anh hùng khi nụ cười mãn nguyện vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt cô.
Tuy nhiên, trong mắt tôi, cô ấy là một người thật sự đáng thương, trái tim cô ấy đã tan nát suốt cuộc đời.
Không có cách nào để cứu Dorothy trong «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen» ngay cả khi người chơi muốn. Nếu cô không hy sinh bản thân thì không còn ai có khả năng đánh bại Đảo Nổi.
Cái chết của Dorothy đã được định sẵn.
—'Hội trưởng ơi, có điều này mị muốn thử.'
Và mình sẽ là người nghiền nát cục đá đó thành từng mảnh.
So với độ khó trong giấc mơ của tôi, mối nguy hiểm đến tính mạng mà tôi gặp phải khi chiến đấu với Galia hầu như không đáng kể. Tuy nhiên, tôi quyết tâm phải thành công.
Nếu «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen» thật sự là hiện thực của mình bây giờ, mình không thể mất Dorothy được. Em ấy là người có giá trị vô cùng lớn đối với mình.
"Hội trưởng sao đột nhiên im lặng thế?"
Tôi vô tình rơi vào trầm tư.
Dorothy tiến lại gần và dán mặt vào tôi trong khi hỏi. Khi chiếc mũ phù thuỷ rơi ra, khuôn mặt tuyệt đẹp của cô lấp đầy tầm nhìn của tôi.
Nụ cười trêu chọc và giọng nói của cô vẫn không thay đổi.
Tôi giật mình một lúc, nhưng không khó để lấy lại bình tĩnh. Tôi ranh mãnh trả lời trong khi chỉ vào tai mình.
"Không có gì nhiều đâu. Tôi vừa bị mê hoặc bởi giọng nói đầy quyến rũ của chị và bối rối trong giây lát thôi."
"Nyahaha, nịnh nọt mị hở? Mị không có nhờ cậu nói rõ ràng thế nhé."
Những bông hoa giấy bay lơ lửng trên sàn và những ngôi sao dần lụi tàn.
"Mị tò mò vì trông cậu như đang phải chịu đựng một mình vậy."
Dorothy nở một nụ cười đầy ẩn ý với tôi.
"Cậu không cần phải chịu đựng một mình đâu, hiểu không?"
Giọng cô nhỏ dần khi cô bước xa khỏi tôi.
Em ấy đang nói những điều kỳ lạ gì vậy? Mình không thể hiểu được ý nghĩa đằng sau những lời đó...
Tôi chỉ cho rằng cô sẵn sàng lắng nghe những rắc rối của tôi nên tôi đã hỏi Dorothy.
"...Tôi có nên chia sẻ nỗi lo lắng của mình với chị không?"
"Không sao đâu miễn đó là Hội trưởng. Aaa, mặc dù vấn đề về các mối quan hệ thì hơi khó. Chị đại này dù sao cũng chưa từng hẹn hò với ai cả!"
Tôi không nghĩ đó là điều đáng tự hào đến mức phải giơ ngón tay cái lên khen ngợi đâu.
"Tôi chỉ lo lắng cho sự nghiệp tương lai của mình thôi."
"Đừng bận tâm, việc đó nhàm chán nên hãy bỏ qua đi nhé."
Cô giết chết tâm trạng ngay lập tức.
Tiếng cười giả tạo tự nhiên tuôn ra từ tôi. Thật giống như Dorothy khi nói điều gì đó như vậy.
"Sao cũng được, đừng bận tâm đến điều đó. Tiền bối hôm nay cảm thấy thế nào?"
"Thật sự rất thoả mãn nhé. Bị phạt cũng đáng đấy, Nihihi."
Dorothy xoa đầu tôi.
"Mị rất là tự hào. Đúng như dự đoán, mị đã có sự lựa chọn đúng đắn khi chọn cậu làm fan của mình. Cảm ơn Hội trưởng nhé."
Tôi không thể đọc được suy nghĩ thật sự của Dorothy vì Tinh Quang mana đã chặn [Thấu Hiểu Tâm Trí].
Tuy nhiên, tôi có thể dễ dàng nhận ra rằng nụ cười của cô rất chân thành ngay cả khi không sử dụng nó.
Cứ như vậy, chúng tôi đã tận hưởng trọn vẹn bữa tiệc của riêng hai người.
Đó là một trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.
✦✧✦✧
Thân gửi Eve Rophenheim.
Dạo này cậu có khoẻ không đó, Eve? Là tri kỷ của cậu, Alicia đây!
Như tớ đã nói với cậu trước đây, Học viện tràn ngập rắc rối này đến rắc rối khác khi cậu đi vắng á!
Lần này, một ác quỷ xuất hiện trên Đảo Elt luôn. Điều đó không phải điên rồ quá sao? Tớ không cảm thấy thoải mái ngay cả khi có sự bảo vệ của các Cận vệ Hoàng gia. Tớ không biết Học viện đang nghĩ gì nữa. Aaa, ác quỷ ở Đảo Elt đã bị Quái Vật Đen giết chết rồi nên đừng lo lắng nhé ~.
Ngoài ra... Gần đây có khá nhiều người bỏ học á. Mặc dù rất khó để được ghi danh, nhưng thành thật mà nói, tình hình ngày nay khá đáng sợ. Tớ hiểu tại sao họ lại muốn bỏ học. Nhưng thôi sao cũng được. Tớ chắc chắn mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, phải chứ? Ý tớ là, ngay cả Hoàng tộc cũng đã vào cuộc rồi.
Dù soa thì, thế là đủ cam chịu và u ám luôn!
Tớ có một số tin vui nè!
Dorothy Heartnova đã đưa một cộng sự đến Tụ Họp Giao Lưu đó! Nhưng Razel, tên ngốc xui xẻo đó đã cố làm hại cộng sự của Dorothy! Cậu ta bị Dorothy tận diệt hoàn toàn luôn ấy. Thành thật mà nói, cậu nên chiêm ngưỡng nó. Nó thật đáng sợ nhưng đồng thời cũng buồn cười vãi luôn.
Nhưng cậu biết đó, cộng sự của Dorothy trông rất giống cậu luôn! Ít nhất thì màu tóc và đôi mắt trông rất giống. Có vẻ như ngoại hình của cậu ta cũng không bình thường.
Cậu thật sự có một người em trai rơi á?
Hehe, tớ chỉ đùa thôi! Tớ đoán cậu sẽ quay trở lại sớm. Tớ có rất nhiều câu chuyện muốn kể cho cậu nghe đó, vì vậy hãy ghé qua gặp tớ ngay khi cậu đến đó!
Tạm biệt nhé!
—Bạn thân nhất của cậu, Alicia Armint.
Có một hệ thống cụ thể dành cho năm hai và năm ba tại Học viện Marchen.
Sau khi tốt nghiệp ở Học viện, họ tham gia nhiều tổ chức khác nhau như Hiệp hội Hỗ trợ Học viện hoặc Tháp Ma Thuật một thời gian để trải nghiệm công việc thực tế. Nó tương tự như một hệ thống thực tập. Cuộc cạnh tranh diễn ra khốc liệt vì đây là cơ hội hiếm có để tích luỹ kinh nghiệm thực tế dưới sự hướng dẫn của các chuyện gia khi còn là học viên Học viện.
Hôm nay đánh dấu sự trở lại của một số học viên đã rời Học viện để tích luỹ kinh nghiệm thực tế nửa năm.
Một cổ xe ngựa đã đến cổng chính của Học viện.
Từ trong xe ngựa, một nữ sinh chộp lấy túi xách của mình và cẩn thận bước xuống.
Khuôn mặt giống mèo với làn da nhợt nhạt trắng như tuyết. Ánh nắng làm cho những đường nét xinh đẹp của cô toả sáng khi cô chống đỡ cơ thể bằng cây trượng ma thuật của mình.
Cơn gió mùa thu hất mái tóc dài màu lam bạc của cô lên khi chiếc khuyên tai bạc trên một bên tai cô rung chuyển.
Eve Rophenheim buộc mái tóc khó chịu của mình bằng một chiếc kẹp tóc hình hoa tuyết màu trắng trong khi đôi mắt đỏ của cô liếc nhìn Học viện Marchen.
Trái ngược với nhiều biến cố đáng tiếc xảy ra tại nơi này, nơi đây trông khá yên bình.
"Devon, hãy chuyển hành lý của ta đi."
Gần Eve, mana màu lam nhạt tụ lại thành một sử ma hổ trắng Băng nguyên tố với hình dạng của Devon.
—Cậu thật sự có một người em rơi á?
Eve nhớ lại lá thư mà bạn cô, Alice Armint, đã gửi.
Em trai. Chỉ nghe những lời đó thôi đã khiến ký ức cô trôi qua như một bức tranh toàn cảnh, dù muốn quên chúng đi. Những ký ức này chứa đựng những mảnh vụ của một cậu bé tóc lam bạc.
Chúng là ký ức về một đứa trẻ 6 tuổi mỉm cười ngây thơ trong đó dành cho Eve trọn vẹn tình cảm thuần khiết.
—'Chị ơi, chị đang làm gì thế?'
—'Chị ơi nhìn này. Em đã vẽ gia đình của chúng ta đó!'
—'Chị ơi... Em đau quá, hức hức!'
—'Chị của em đúng là tuyệt vời mà! Làm sao chị lại giỏi ma thuật đến vậy á?!'
—'Chị ơi, em sợ tiếng sét... Ngủ cùng em nhé...'
—'Chị là một Nữ Thần và em thì bất khả chiến bại!'
—'Mẹ ơi, lớn lên con muốn giống như chị gái á!'
—'Bánh mì này là của em! Em không thể đưa nó ngay cả khi chị là chị của em...! Nhưng em sẽ chia cho chị một nửa vậy.'
—'Nếu em chăm chỉ, liệu em có thể sử dụng ma thuật giỏi như chị hông á?"
"Điều đó không..."
Eve thì thầm với giọng trầm trong khi bước nhanh hơn.
Đánh Giá Thực Chiến Chung đang nhanh chóng đến gần.