Kẹo Đường Ngọt Ngào - Phi Dã

Chương 24




Tôn Điềm Điềm nghiêm túc học tập mỗi ngày, kết thân cùng các bạn học trong lớp, bên cạnh còn có Lâm Lâm nhốn nháo làm bạn, có anh Đường dịu dàng quan tâm chăm sóc, học kỳ một vô thức trôi qua lúc nào không hay.

Đến cuối kỳ, tại cuộc họp thường lệ của trường cao trung số một Cẩm Thị —

Học sinh ưu tú kiêm hội trưởng hội trưởng hội học sinh Tôn Hoài Đường đi lên bục phát biểu, bên dưới khán đài mọi người nhốn nháo thầm thì to nhỏ.

“Đàn anh Hoài Đường đẹp trai quá đi! Không biết sau này có nữ sinh nào may mắn lọt vào mắt anh không!”

“Nghe nói anh ấy đang yêu đương với đàn chị Tĩnh Di!”

“Không phải chứ, tớ không thích để đàn anh đẹp trai tuấn tú như vậy yêu đương với người khác đâu.”

“Xì, đúng là một đám bình hoa di động, không nhìn ra được Tôn Hoài Đường đẹp trai ở điểm nào? Có đẹp bằng tớ không?”

“Cậu né qua một bên đi, khiêm tốn là một đức tính của con người đó.”

“…”

Kính thưa các vị lãnh đạo, kính thưa các thầy cô, và toàn thể học sinh thân mến.” Tôn Hoài Đường mở miệng, sự ồn ào bên dưới lập tức kết thúc, mọi người im lặng nghe anh đọc diễn thuyết.

“Thấy không, thấy không, Tôn Hoài Đường có đẹp trai không? Có thu hút không?” Ở bên dưới, Lâm Lâm nhỏ giọng nói với Tôn Điềm Điềm đang ngồi cạnh.

Tôn Điềm Điềm biết chứ, rằng anh Đường nhà cô rất tuấn tú. Tôn Điềm Điềm làm bộ biết mà còn hỏi.

“Chà, cậu xem nữ sinh dưới khán đài kìa, cái cách họ nhìn Tôn Hoài Đường như muốn ăn tươi nuốt sống, không chừng trong lòng còn muốn làm trò bậy bạ với anh ấy, chơi với đủ loại tư thế khác nhau, tớ nói đúng không?”

Lâm Lâm nhỏ giọng nói, cười xấu xa.

Tôn Điềm Điềm nhìn một loạt nữ sinh dưới khán đài, tuy không có khoa trương như Lâm Lâm nói, nhưng cô không thích ánh mắt của bọn họ nhìn anh, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Lần nữa dời mắt sang Tôn Hoài Đường trên kia, hôm nay anh mặc đồ rất nghiêm trang, áo sơ mi trắng và quần tây đen càng tôn thêm dáng người cao thẳng. Nút áo được thắt đến trên cùng, khi nói chuyện, hầu kết lên xuống nhẹ nhàng ma sát với cổ áo. Mái tóc được anh chải ngược lên, lộ ra vầng trán láng mịn, xung quanh toát lên vẻ cấm dục.

Đôi tay anh chống lên bục phát biểu, hơi khom lưng kề sát vào micro, cúi đầu nhìn bản thảo, đôi lúc sẽ ngẩng đầu lên nhìn mọi người dưới khán đài. Sống mũi cao thẳng, đằng sau gọng kính vàng là đôi mắt đào hoa cùng lông mi đen dài, môi mỏng lúc đóng lúc mở, giọng nói trầm thấp có nội lực, toàn bộ khán đường đều là thanh âm của anh.

Âm giọng trầm thấp ấy truyền đến tai Tôn Điềm Điềm, đánh vào trái tim yếu ớt của cô, khiến nó không bình tĩnh được mà đập loạn nhịp lên.



Vừa giỏi vừa tài, tính tình trầm lặng, dịu dàng ôn hòa, được nuôi dạy tử tế, còn mang theo hơi thở cấm dục… Tôn Điềm Điềm hoàn toàn không biết phải hình dung bức tranh này như thế nào, toàn bộ chú ý của cô đều dồn vào anh Đường.

Một Tôn Hoài Đường mà cô chưa từng được nhìn thấy… Không, là do cô chưa bao giờ chú ý vào Tôn Hoài Đường như vậy, là do bản thân không để việc này trong lòng.

Lâm Lâm thấy Tôn Điềm Điềm siết chặt tay phải đặt lên ngực nhìn chằm chằm Tôn Hoài Đường, cô nàng ‘chậc chậc” hai tiếng, có chút vui mừng mà cười cười.

*


Kỳ nghỉ đông đã kết thúc, Tôn Điềm Điềm cùng Diệp Giai Lan quyết định năm nay sẽ về nhà cũ ăn tết với bà nội.

Tôn Hoài Đường khi ấy đang học lớp 12, kỳ nghỉ cũng ngắn hơn Tôn Điềm Điềm lớp 10, vì thế đến khi Tôn Điềm Điềm ở nhà cũ được vài ngày rồi anh mới được nghỉ lễ.

Tôn Hoài Đường cảm thấy Tôn Điềm Điềm dạo gần đây có chút thay đổi, không biết là ở điểm nào, chỉ là mỗi khi gặp nhau thì cô thường khen anh như—

Anh đưa cô đôi đũa, cô sẽ: “Anh Đường thật tốt!”

Anh nhặt chiếc kẹp bị rơi xuống sô pha, cô sẽ: “Anh Đường khỏe quá! Thật tuyệt vời!”

Anh hướng dẫn cô làm bài tập, cô sẽ: “Anh Đường ngầu quá!”

Thông Báo ngày 10 tháng 2:

……

Tôn Hoài Đường bất đắc dĩ đỡ trán, cô gái nhỏ khen anh cũng khiến mình vui vẻ, nhưng giờ đây anh đã nghe nhiều tới mức thuộc lòng.

Qua năm mới, mọi người đều quay về cuộc sống bận rộn của mình. Hai ngày trước khi quay lại trường, Tôn Hoài Đường đưa Tôn Điềm Điềm đi dạo phố vui chơi.

Vào buổi chiều trong một trung tâm thương mại.

Tôn Điềm Điềm từ nhà vệ sinh bước ra, nhìn thấy Tôn Hoài Đường đang nói chuyện với một cô gái đang cách đó không xa, nữ sinh có mái tóc xoăn được cột lên gọn gàng, mặc một chiếc váy màu vàng dài đến đầu gối. Lúc nói chuyện, cô ấy hơi nghiêng mặt sang bên này, Tôn Điềm Điềm nhận ra đó là Triệu Tĩnh Di.

Khi gần đến nơi hai người đang đứng, Tôn Điềm Điềm hít sâu một hơi, ngẩng đầu cười cười đi bên cạnh Tôn Hoài Đường, cầm lấy chiếc túi xách trên vai anh, giọng nói mềm mại: “Anh Đường chờ em lâu không.”

“Đây là em họ của Hoài Đường đúng không.” Triệu Tĩnh Di vươn tay, “Chào em, chị là Triệu Tĩnh Di.”

“Điềm Điềm, chị này chính là người lần trước anh nói tới, bạn của anh khi còn ở cô nhi viện.” Tôn Hoài Đường giới thiệu.



Tôn Điềm Điềm nắm tay Triệu Tĩnh Di, hơi chua chát mở miệng nói: “Chào chị, tên em là Tôn Điềm Điềm.”

Đứng gần mới thấy được, Triệu Tĩnh Di đúng là một mỹ nữ.

Nhìn lại mình thì… Một chiếc áo phao màu hồng, không khác gì một cái bánh bao!

“Chị có biết em, là em họ hoạt bát đáng yêu của Hoài Đường.” Triệu Tĩnh Di che miệng cười nói.

Tôn Điềm Điềm khó chịu, cô ấy cười cái gì chứ?

Cô phồng má, khuôn mặt nom có vẻ tức giận.

“Chúng ta phải về rồi, không có thời gian trò chuyện nữa, tạm biệt.”

Tôn Hoài Đường nhìn ra Tôn Điềm Điềm đang không vui, chắc là cô đang muốn đi về mà bị chuyện này quấy rầy.

Lên xe, Tôn Điềm Điềm lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu, trong lòng đang tiêu hóa những gì Triệu Tĩnh Di vừa nói, có chút hụt hẫng.

Hoạt bát đáng yêu? Em họ?

Nhớ tới đây, cô nghĩ mình còn không được một góc của Triệu Tĩnh Di vừa cao vừa đẹp.

“Em không xinh đẹp sao?” Cô hoài nghi chính mình thật lâu, bất tri bất giác đem những gì mình nghĩ nói ra.

“Xinh đẹp, Điềm Điềm trong mắt anh lúc nào cũng xinh đẹp hết.”

Đang phiền muộn vì mớ hỗn độn trong đầu, nghe câu trả lời của Tôn Hoài Đường khiến cô xấu hổ, nhưng nghĩ nghĩ một hồi lại nói: “Anh họ khen em họ đẹp, không uy tín.”

Tôn Hoài Đường không nghĩ vậy, lời nói trầm thấp mang nhiều ý nghĩa: “Không phải ruột thịt, nhưng lời nói là thật.”

Câu nói này cứ như ném một viên đá vào mặt hồ tĩnh lặng trong lòng Tôn Điềm Điềm.

Cô vừa mừng vừa sợ, nhưng—-

Là cô mới nhìn lầm sao? Cô hình như vừa nhìn thấy trong ánh mắt anh Đường có chút ẩn ý gì đó, nhưng rất nhanh liền biến mất.