Giang Sóc đã ra ngoài một thời gian khá lâu.
An Vu ngồi trên ghế sô pha xem Gala Lễ hội mùa xuân, nội dung kịch do các diễn viên hài biểu diễn rất vui nhộn và lém lỉnh, nhưng chủ đề chính chỉ xoay quanh các câu chuyện về những người đã kết hôn, lập gia đình.
Thật ra chủ đề này khá bình thường, chỉ là hôm nay có một số chuyện không vui lại vô cùng xấu hổ đã xảy ra với cô. Tầm tình của An Vu cũng bị ảnh hưởng không ít, cô dựa lưng vào ghế sô pha, hai tay ôm chiếc gối dựa, im lặng
vùi mặt vào gối.
Giang Sóc đã trở về, lúc này trong gian phòng khách vẫn còn văng vẳng bài hát âm hưởng du dương.
Nằm trong góc ghế sô pha, An Vu khẽ trở mình, nữa phần đầu giấu gọn trên gối, hai mắt nhắm nghiền, dường như đã ngủ.
Trong lúc ngủ, trông cô rất ngoan ngoãn, mí mắt rủ xuống, hơi thở phập phồng nhẹ nhàng như chú cá nhỏ chậm rãi hô hấp trong làn nước.
Khoé môi Giang Sóc vô thức cong lên, anh sải chân bước đến bên cạnh người con gái ấy, đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô.
Lực tay anh rất nhẹ nhàng, nhưng An Vu vẫn chưa ngủ say, cô cảm nhận được sự khác lạ nào đó.
"Hừm..."
Cô kêu nhẹ một tiếng, từ từ mở mắt.
Ánh đèn phòng khách lập tức làm chói mắt cô, dần dần bóng người mờ ảo trước mắt cũng được hiện rõ. Nhìn thấy gương mặt của Giang Sóc, tinh thần của cô tỉnh táo hơn hẳn. "Cậu về rồi sao?"
Cô nhỏ giọng hỏi, hai tay chống phần ghế sô pha ngồi dậy.
"Ù."
"Tớ ngủ quên mất." Cô khẽ lắc đầu, nheo nheo mắt cố làm mình tỉnh táo hơn.
Thấy bộ dạng ngốc nghếch của An Vu, Giang Sóc liền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô, cười nói: "Cậu cứ ngủ tiếp đi."
An Vu dụi mắt, lúc này cô đã tỉnh hẳn.
Dựa vào ghế sô pha, cô nghiêng đầu nhìn anh: "Mấy giờ rồi?"
"Bây giờ là 10 giờ."
Giang Sóc trả lời, cúi đầu cười hỏi: "Cậu không ngủ nữa sao?"
"Ừm." An Vu gật đầu, nói tiếp: " Tớ muốn thức đêm."
Cô có thói quen thức khuya vào đêm giao thừa, tuy rằng bản thân không kiềm chế được cơn buồn ngủ quá lâu, nhưng cô vẫn cố gắng kiên trì đến lúc đồng hồ điểm 0 giờ. Giang Sóc lại không có truyền thống đợi giao thừa, thức khuya với anh là một chuyện rất bình thường.
Anh đứng dậy, bước đến mở chiếc túi nilon đang đặt trên bàn trà.
Hầu như tất cả các cửa hàng đều đóng cửa vào đêm giao thừa. Sau khi rời khỏi tiểu khu Cổ Lộng, anh dạo quanh khắp phố hai lần nhưng không cửa hàng nào còn mở cửa. Anh biết có một cửa hàng ở khá xa còn hoạt động, nhưng anh quyết định quay về vì không muốn ở bên ngoài quá lâu.
Cuối cùng, anh quyết định bước vào cửa hàng tiện lợi 24/7 ở cổng vào khu dân cư, mua một ít đồ ăn vặt và một vài túi sủi cảo đông lạnh.
Anh bày biện các món ăn vặt trên bàn trà. Cầm gói sủi cảo trên tay, anh quay đầu nhìn cô, lên tiếng hỏi: "Cậu đói bụng không?"
"Tôi không đói." An Vu lắc đầu đáp.
Được thôi, câu này hỏi cũng như không.
Cho dù người con gái này ba ngày ba đêm không ăn cơm, nhưng được hỏi đến cũng sẽ đáp rằng "Tôi không đói."
Anh đưa sủi cảo đến trước mặt cô, thăm dò ý kiến: "Loại nào ngon hơn?"
Giang Sóc đã mua hai túi sủi cảo, một túi vị cải trắng và thịt tươi, túi còn lại là vị rau cần và thịt tươi.
"Hửm?" An Vu đọc lướt dòng chữ in trên bao bì, thuận miệng đáp: "Vị rau cần thì sao?"
"Được."
Giang Sóc không làm phiền cô, cầm hai gói sủi cảo đông lạnh tiến vào phòng bếp.
Anh lấy một cái nồi, đổ thêm lượng nước vừa phải, đợi nước sôi, anh xé túi sủi cảo vị cần tây đổ hết toàn bộ vào nồi. Một lúc sau, anh tắt bếp, vớt sủi cảo đặt vào một cái đĩa lớn, hình dạng sủi cảo chồng chất lên nhau như một ngọn núi nhỏ, anh mang đĩa thức ăn đi ra từ phòng bếp, đặt lên bàn ăn.
Hoàn thành mọi việc, Giang Sóc quay lại phòng bếp, cầm theo hai bộ chén đũa.
Sau khi đặt chén lên bàn, anh bước đến kéo tay cô.
"Qua ăn nào."
"Tớ không đói."
Giang Sóc giả vờ không nghe thấy, trực tiếp kéo cô tới bàn ăn, đẩy cô ngồi lên ghế
Trên bàn ăn là một đĩa sủi cảo rất lớn, có thể vừa đủ cho ba người ăn.
An Vu: "Sao cậu lại nấu nhiều thế?"
Giang Sóc tuỳ tiện đáp: "Tớ không có kinh nghiệm."
Việc nấu ít hay nhiều sủi cảo cũng cần tới kinh nghiệm sao? Nấu sủi cảo rất đơn giản.
Đây chỉ là những suy nghĩ trong đầu An Vu.
Đến khi cô gắp một miếng sủi cảo, đưa vào trong miệng, cô mới xác nhận rằng anh không có kinh nghiệm thật.
Phần nhân bên trong sủi cảo vẫn chưa tan đá hoàn toàn.
Nấu chưa chín.
Giang Sóc cũng gắp một miếng.
Sau khi cắn thử, anh lập tức nhíu mày.
Anh giành lấy đôi đũa trên tay An Vu, vẻ mặt ủ rũ: "Thôi bỏ đi, để tớ đi mua túi khác."
An Vu ngẩng đầu nhìn anh, con ngươi ngập tràn ý cười.
"Tớ đã nói rồi, tớ không có kinh nghiệm." Sắc mặt Giang Sóc có hơi mất tự nhiên, anh ho nhẹ vài tiếng: "Cậu không được cười. Đây là lần đầu tiên tớ nấu ăn." "Được." An Vu vừa cười trộm vừa nói: "Tớ sẽ không cười."
Giang Sóc bưng đĩa đồ ăn, anh xoay người bước về phía thùng rác bên cạnh.
"Từ từ đã..."
An Vu vội đừng dậy, bước về phía trước nắm lấy cổ tay anh.
Cô mỉm cười ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Tình huống này có thể cứu vãn được. Để tớ nấu lại một lần nữa là xong."
Giang Sóc nhìn cô mang đĩa thức ăn đi.
Ở trong phòng bếp, An Vu cũng nấu một nồi nước sôi, chờ nước nóng đến một nhiệt độ nhất định mới đổ phần sủi cảo vào.
Chờ các miếng sủi cảo nổi lên, cô cho thêm hai ca nước lạnh vào, tiếp tục nấu.
Giang Sóc dựa lưng vào cánh cửa, chăm chú nhìn theo từng hành động của cô.
Mặc dù trong nhà bật điều hoà, nhưng An Vu vẫn cởi bỏ chiếc áo khoác bông dày cộm, bên trong cô mặc một chiếc áo len cổ thấp đơn giản màu trắng gạo. Cô khẽ cúi đầu, dùng muỗng vớt bọt trong nồi đổ ra ngoài, động tác đó vô tình để lộ phần cổ trắng trẻo, thon gọn của cô ra ngoài.
"Giang Sóc, cậu ăn canh sủi cảo không?"
Không nghe thấy anh trả lời, An Vu xoay người tìm anh.
Cô thoáng giật mình khi thấy một chàng thanh niên đang ngẩn ngơ đứng nhìn mình.
"Giang Sóc?"
Lúc này anh mới hoàn hồn, ánh mắt khẽ đong đưa, cổ họng khô khóc vang lên tiếng "Ừm" khàn đặc.
"Sao vậy?"
"Cậu ăn canh sủi cảo không?" An Vu hỏi lại một lần nữa.
"Ăn." Giang Sóc nói: "Món gì tớ cũng ăn được."
An Vu gật đầu, đáp: "Được, vậy tớ nấu canh sủi cảo."
Cô pha một ít gia vị vào trong chén, phần chén của Giang Sóc cô cho thêm một chút giấm.
Cô vẫn nhớ rất rõ, anh thích ăn chua.
Giang Sóc lấy muỗng múc một miếng há cảo cho vào miệng nếm thử, hào phóng nhận xét: "Kỹ năng nấu ăn của cậu rất tốt."
An Vu: "Cảm ơn cậu."
Tuy rằng bữa cơm tất nhiên có phần đạm bạc, nhưng Giang Sóc vẫn ăn một cách vui vẻ, anh chỉ dừng đũa khi phần chén đã trống không.
Sau bữa cơm tôi, hai người quay về ghế sô pha, tiếp tục xem phần kịch Gala Lễ hội mùa xuân.
Có điều bây giờ đã sắp 0 giờ đêm, tiếng pháo hoa nổ lụp rụp chiếu sáng cả bầu trời, dường như nó được bắn từ quảng trường trung tâm thành phố. An Vu quay đầu nhìn thoáng qua.
Giang Sóc tắt điện thoại, ngẩng đầu hỏi cô: "Cậu muốn chơi thử không?"
"Chơi cái gì?"
"Đốt pháo hoa."
"Không phải việc đốt pháo hoa bị cấm sao?"
Ở thành phố khác xa với các thị trấn nhỏ, việc đốt pháo hoa là điều bị chính quyền nghiêm cấm rất chặt chẽ.
Giang Sóc không nói gì, anh cười nhẹ một tiếng, sau đó đưa tay về phía bàn trà, kéo chiếc túi nilon về phía mình.
Trong nháy mắt, An Vu nhìn thấy anh lấy ra hai hộp đũa phép thần tiên.
Giang Sóc: "Thế nào, muốn chơi không?"
An Vu ngây người, lúng túng hỏi: "Cậu... Cậu mới đi mua sao?"
"Đúng vậy." Giang Sóc cười đáp: "Nó đã bị mua sạch, may mắn còn hai hộp cuối cùng."
An Vu: "Sao cậu lại nghĩ đến việc mua món đồ này?"
"Lúc nãy ở cửa hàng tớ thấy hai cậu bạn nhỏ kia muốn mua, nghĩ thầm chắc cô bạn nhỏ nào đó cũng sẽ rất thích." Giang Sóc nheo mắt, nhìn cô chằm chằm, vô cùng đắc ý nói: "Cậu muốn chơi không? Lúc tớ cướp được hai hộp cuối cùng này, hai cậu nhóc kia đã khóc rất to đấy."
Đại An trong hai ngày gần đây, tuyết bắt đầu rơi rất nhiều, từng mảnh tuyết trắng như lông ngỗng từ trên cao rơi xuống. Đường phố cửa khu dân cư trước nay luôn sạch sẽ, bây giờ nhìn đâu cũng là một màu trắng xoá của tuyết, những lớp tuyết trắng bám trên bãi cỏ, tại góc phố nào đó tuyết được độn lên cao thành một lớp chăn bông.
Đêm khuya, từng đợt gió lạnh lùa qua cắt da cắt thịt đến thấu xương, vì thế người dân chọn cách trốn trong nhà, không một ai ra ngoài.
Giang Sóc mở một chiếc ổ, hai người sánh vai cùng nhau tiến về phía trước.
Đèn đường chiếu vào lớp chăn bông bằng tiếng khiến cho khung cảnh xung quanh càng thêm sáng ngời, họ cứ tiếp tục đi, đến một bãi đất trống thoáng đãng, có cầu trượt.
Màu sắc sặc sỡ của chiếc cầu trượt đã bị tuyết che phủ một nửa.
Giang Sóc đưa ô cho cô: "Cậu cầm đi."
An Vu nhận chiếc ô, giơ cao che tuyết cho anh.
Anh bận một chiếc áo khoác bông màu đen rất to, tiếng bao bì bị xé rách, tạo ra một âm thanh ma sát rất vui tai.
Giang Sóc hơi cúi đầu, lôi từ túi áo khoác trong ra một cái bật lửa.
Anh cúi đầu quẹt gas, tạch một tiếng, que đũa thần tiên trên tay anh bắt đầu bùng lên những tia lửa sáng lấp lánh.
"Pháo hoa của cậu đây." Anh đưa que pháo cho cô.
An Vu cầm lấy que pháo hoa. Ánh sáng vàng li ti lập loè trong màn đêm tĩnh lặng, soi rõ gương mặt vui tươi của một cô thiếu nữ ngọt ngào.
An Vu ngắm nhìn nó: "Đẹp quá!"
Cô rất thích, ánh lửa nhè nhẹ rất đẹp mặt, cầm trên tay cũng không sợ bỏng.
Cô nhớ khi còn nhỏ, mỗi lần đến dịp tết Nguyên Đán, các cậu nhóc trong xóm sẽ xúm nhau cùng chơi pháo nhỏ hoặc pháo hoa cầm tay. Lúc ấy cô rất nhát gan, không dám chơi các loại pháo đó, thứ duy nhất cô dám chơi là loại
pháo hoa đũa phép thần tiên, độ an toàn rất cao.
Giang Sóc nhìn cô, cười nói: "Cậu biết chơi không?"
"Hửm?" An Vu đưa mắt nhìn anh.
Giang Sóc không nói gì, anh lấy trong hộp ra một que pháo khác, châm vào cây pháo đang bốc cháy của cô, như một cái cớ để gần gũi cô.
Những tia lửa bắt đầu phát sáng, vang lên tiếng nổ lách tách, thi thoảng lại có xoè xoè.
Giang Sóc rút que pháo ra, anh cúi đầu, que pháo trong tay đong đưa lên xuống.
Sau đó xoay tròn trong không trung, từng tia lửa lần lượt nối tiếp nhau.
Tạo thành một hình trái tim.
"Cậu có thấy gì không?" Anh nói tiếp: "Nó nên được chơi như vậy."
Anh đốt một que pháo khác đưa cho cô, cao giọng nói: "Vẽ cho tớ xem đi."
An Vu đỏ mặt, cô cầm que pháo hoa vẽ thành một vòng tròn: "Tớ chỉ biết vẽ thế này thôi."
Anh tưởng cô sẽ có kỹ năng gì đặc biệt.
"Cậu vẽ không đúng rồi."
"Sao lại không đúng?"
"Cậu phải vẽ giống tớ khi nãy."
"Tớ không biết vẽ."
"Vậy để tớ dạy cậu."
"Tớ không cần."
An Vu không chịu làm, cô xoay người sang hướng khác tiếp tục vẽ vòng tròn, tâm ý của anh quá rõ ràng, anh đang muốn lừa cô.
Cô sẽ không vẽ đâu.
Giang Sóc cũng không làm khó cô, anh dựa lưng vào cầu trượt bên cạnh, mỉm cười xem cô chơi pháo hoa.
Hai má và chiếc mũi của cô gái nhỏ nhắn bắt đầu đỏ ửng lên vì lạnh, đôi mắt hạnh đen nhánh ướt át. Cô nhảy lên xoay vài vòng, chiếc đũa phép thần trên cũng bay bổng trong không trung tạo thành nhiều hình dạng rất đẹp mắt. Cô giống như một nàng tiên giáng trần, mang một vẻ đẹp không thể tả hết bằng lời.
Ánh lửa chiếu sáng trên lớp chăn tuyết trắng xoá, hệt như ngọn nến được cắm trên một chiếc bánh kem.
Anh ngắm nhìn cô đến thất thần.
Nàng tiên nhỏ từ phía xa vẫy tay gọi anh, nhỏ giọng nói: "Giang Sóc, nó sắp tắt rồi!"
"Cậu đừng lo!"
Giang Sóc phì cười, anh đứng dậy bước đến gần cô.
Đợi đến khi que pháo sắp tàn, anh thong thả châm lửa thêm một que pháo mới đưa cho cô.
Trên bầu trời phía xa xa bị bao phủ bởi từng lớp pháo hoa dày đặc.
Điện thoại trong túi reo liên hồi, đó là tiếng chuông báo hiệu đã 0 giờ.
Nhân lúc anh không nhìn mình, An Vu xoay người về phía anh.
Lặng lẽ vẽ một hình pháo hoa như anh mong muốn.
"Giang Sóc, năm mới vui vẻ!"
An Vu ngủ lại một đêm tại phòng khách nhà Giang Sóc.
Ngày hôm sau, cô và Thư Thu Vân quay về Nam Kiều.
Lần này chỉ có hai mẹ con về nhà mẹ đẻ của bà, Tống Khang Thắng không đi cùng.
Trong lòng Thư Thu Vân nặng trĩu, An Vu không muốn hỏi gì thêm, nhưng cô biết rõ, chuyện này có thể liên quan đến những lời Tống Khang Thắng đã nói vào tối hôm qua. Thời tiết ở Nam Kiều không lạnh như phương bắc, từ đầu đông đến Tết chỉ có ba đợt tuyết rơi nhẹ. Khi những bông tuyết rơi trên mặt đất, chúng bắt đầu tan thành nước, sau khi mặt trời ló dạng, sẽ nhanh chóng bốc hơi.
Tuy Nam Kiều không bị bao phủ bởi tuyết, nhưng nhiệt độ nơi đây rất thấp, nhưng cái lạnh này khác xa với Đại An, vừa lạnh vừa ẩm.
An Vu nằm trên giường, không có lò sưởi ấm hay chăn bông dày sẽ không thể cản được dòng khí lạnh đang ùa về.
Chân cô vừa lạnh vừa đau như búa bổ, không thể tránh việc cô sẽ bị cảm thêm một lần nữa.
Sốt và cảm lạnh, cô nằm li bì trên giường suốt mấy ngày.
Sau khi cơ thể hoàn toàn bình phục, Trần Hoan ở dưới quê cũng đã về nhà, An Vu cũng có bạn để chơi đùa vui vẻ trong vài ngày ngắn ngủi.
Chớp mắt đã đến ngày 13 tháng giêng âm lịch.
Sau khi An Vu trở về từ nhà cửa Trần Hoan, nhìn thấy Thư Thu Vân đi ra từ phòng bà ngoại. Cô muốn kêu bà, nhưng khi hai người đối mặt với nhau, Thư Thu Vân vội quay mặt sang hướng khác.
An Vu phát hiện đôi mắt mẹ đỏ hoe, còn vương vài ngọt nước mắt
"Mẹ, có chuyện gì vậy?"
Thư Thu Vân xoay người lau nước mắt, bà cười nói: "Không có gì. Vu Vu, con đi dọn dẹp hành lý đi, rồi chào tạm biệt Hoan Hoan. Ngày mai chúng ta sẽ về Đại An."
An Vu nhìn bà, cô ngây người trong giây lát.
Thư Thu Vân đi ra từ phòng bà ngoài, tuy cô không thể nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của họ, nhưng trong khoảng thời gian cô về nhà, cô có thể nghe được ít nhiều cuộc đối thoại của hai người.
Bà ngoại đã khuyên mẹ nên học cách kiên nhẫn và bao dung.
Con người Thư Thu Vân lập tức trống rỗng, bà cảm thấy vô cùng thất vọng và bất lực, dường như không còn nơi nào để bà nương tựa vào.
Đối với bà mà nói, không có " giấy phép tạm trú" ở quê nhà, thì nó cũng chỉ là căn phòng bị giới hạn trong vài ngày cho tình thân hoặc những dịp lễ đặc biệt.
"Dạ." An Vu ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người quay về Đại An, vừa đúng dịp tết Nguyên Tiêu.
Có lẽ sau khi Thư Thu Vân đột ngột bỏ đi đã khiến Tống Khang Thăng phải chịu thua hoặc ông ta đã nhận được cuộc điện thoại từ người cậu của mình. Trong ngày Tết Nguyên Tiêu, Tống Khang Thắng rất an phận, ngoan ngoãn ở yên trong nhà, thậm chí ông ta còn ra ngoài ngỏ mua một ít trái cây mang về nhà.
Ông nói với Thư Thu Vân rằng hôm đó ông đã uống quá nhiều, lỡ miệng nói ra những lời không hay, ông ta còn hứa từ nay về sau sẽ không để chuyện này xảy ra.
Tống Khang Thắng chu đáo gắp đồ ăn cho bà, còn mua tặng bà một chiếc nhẫn vàng.
Thư Thu Vân nhẹ nhàng đón nhận những hành động của ông ta.
Dường như mọi việc đang tiến triển theo một chiều hướng tốt đẹp thêm một lần nữa.
Sau dịp Tết Nguyên Tiêu, tất cả các trường học bắt đầu khai giảng, Trường Trung học số 8 Đại An sẽ tựu trường vào ngày 16 tháng giêng âm lịch, đúng 9 giờ sẽ bắt đầu kì thi khai giảng.
Kì thi khai giảng là một truyền thống của Trường Trung học số 8 Đại An, có tâm học tập sẽ được mọi người coi trọng, nếu lơ là việc học thì chẳng khác nào vật trang trí làm cảnh. Nhóm lớp 8 mọi người bàn bạc rất sôi nổi, có người hỏi đề cương, có người hỏi bài tập mùa đông, còn có người rảnh rỗi chia sẻ đường liên kết mời bạn bè chơi game.
An Vu vẫn đang ôn tập, hồi Tết Âm Lịch khi về nhà ngoại cô đã không đem theo sách vở, vì vậy cô cảm thấy hơi lo lắng.
Dịp tết Nguyên Tiêu ngày 15 tháng giêng vô cùng náo nhiệt.
Các cửa hàng ở phố Cổ Lộng treo rất nhiều đèn lòng, nhưng người đang chuẩn bị cho kì thi khai giảng như An Vu lại không có thời gian quan tâm đến các vấn đề đó. Sau bữa cơm tối, cô về phòng học bài, rất nhiều người nhắn tin hỏi cô các bài tập.
Cô kiên nhẫn trả lời hết một lượt, sau đó bỏ điện thoại qua bên cạnh, tranh thủ học thêm các từ vựng mới.
Đến 11 giờ tối, điện thoại cô bỗng nhiên rung liên hồi, rất nhiều tin nhắn được gửi trong nhóm lớp.
Bùi Hưng Nhân bỗng nhiên gửi một thông báo mới, nội dung khi rằng buổi khai giảng ngày mai sẽ bị dời lại ba ngày, kì thi khai giảng sẽ bị huỷ bỏ.
Các học sinh đều rất vui mừng, vừa bỏ kì thi khai giảng, vừa được nghỉ thêm ba ngày, đây chắc chắn là tin vui trên trời rơi xuống.
Sau khi vui mừng xong, mọi người lại bắt đầu nghi ngờ, vì cuộc thi khai giảng là một truyền thống bất di bất dịch của Trường Trung học số 8.
Vì sao lại bị huỷ bỏ? Lại huỷ vào đêm trước ngày khai giảng.
Nhóm nặc danh cũng sôi nổi không kém, mọi người đều đặt ra câu hỏi vì sao.
Và câu trả lời được đăng sau đó vài phút.
An Vu vừa trong phòng tắm bước ra, cô nhận được cuộc điện thoại của Trình Du Ninh.
Và câu trả lời được đăng sau đó vài phút.
An Vu vừa trong phòng tắm bước ra, cô nhận được cuộc điện thoại của Trình Du Ninh.
Trình Du Ninh vội vàng nói với cô: "Vu Vu, Chu Linh... Hình như có chuyện gì đó xảy ra với Chu Linh rồi."