Kẹo Mạch Nha - Cố Kiều

Chương 62




Mọi thứ trong năm nay đều dần tốt lên.

Nhà máy của cậu cô ngày càng mở rộng, Thư Thu Vân ngày càng quen việc hơn và giờ bà đã được thăng chức lên tổ trưởng. Tiền tiết kiệm của Thư Thu Vân ngày càng nhiều, cũng càng cởi mở hơn trước. Dù đã hẹn cùng học ở cùng một thành phố nhưng hiện thực luôn không có gì là hoàn hảo.

Trần Hoan học ở Nam Kiều, Chu Noãn Xu lại vào Học viện Vũ đạo ở miền Bắc, điểm của Trình Du Ninh không đủ để vào đại học C nên muốn học trường khác, cuối cùng cô ấy chọn một đại học top đầu cũng ở miền Bắc. Người duy nhất thực hiện được hứa hẹn lại chỉ có Giang Sóc.

An Vu như mong muốn mà nhận được thông báo của đại học C, Giang Sóc thì thuận lợi vào đại học E.

Hai trường này đều nằm ở thành phố Nham Cảng và là một thành phố biển.

Đại học C là đại học nằm trong top 5 cả nước và không thể nghi ngờ, đây chính là bộ mặt của thành phố Nham Cảng.

Dù trong một năm vừa qua Giang Sóc đã rất cố gắng nhưng nếu chỉ bằng điểm văn hóa mà muốn vào đại học C thì vẫn rất khó khăn nên cuối cùng anh chọn đại học E - một trường top trong nước.

Giang Sóc thi đậu đại học E là một tin lớn, đặc biệt là trong giới con ông cháu cha thì đây chính là sự tồn tại giống như thần vậy.

Dù lớp 12 năm ấy anh rất cố gắng nhưng không ai tin anh sẽ học đại học trong nước, họ nghĩ là dù anh có đỗ vào một trường đại học tầm trung thì vẫn sẽ bị bố mình ném ra nước ngoài để lấy cái bằng đại học nước ngoài về cho đẹp. Mà chẳng ai ngờ anh sẽ thi đậu đại học E.

Người kích động nhất chính là Tiền Đạc Hâm, cậu ta ở trên vòng xã giao có rất rất nhiều bạn bè, cậu ta cop và dán câu "Má nó, mau để ảnh Sóc gia tuyệt vời làm ảnh đại diện đi." rồi gửi cho đám bạn.

Điện thoại của cậu ta nhận tin đến nóng máy, Tiền Đạo Hâm quay đầu lại nhìn Giang Sóc.

Chuyện vui như này mà chính chủ lại chả thấy vui vẻ gì. Thậm chí là đang cau mày nhăn nhó.

Tiền Đạc Hâm: "Má, như này rồi mà cậu còn không vui?"

Nếu là cậu ta thì chuyện này cũng đủ để cậu ta khoác lác một thời gian dài.

Giang Sóc không để ý đến cậu ta.

ý

Tiền Đạc Hâm thuận miệng hỏi: "Sao thế? Chẳng lẽ là thi đỗ rồi nhưng lại bị đá hả?"

Đầu Giang Sóc cũng không thèm ngẩng lên nhưng ngữ khí rất khó chịu: "Tiền Đạc Hâm, cậu im cái miệng chó của cậu lại đi."

Thôi thôi, dù sao thì cũng một năm chịu thế rồi nên cậu ta cũng quen tính Giang Sóc, nói gì cũng được nhưng không được nói lung tung về An Vu.

Nói tốt về cô, Giang Sóc sẽ tương tư nhớ người ta, nói bậy càng không xong, Giang Sóc sẽ tức điên.

Nhưng tính Tiền Đạc Hâm hay quên, cậu ta như tên ngốc thích nhổ lông trên đầu sư tử, bị mắng xong nhưng thấy anh đang nghịch di động thì lại gãi đầu rồi nhìn vào điện thoại của anh.

Thị lực Tiền Đạc Hâm rất tốt, cậu ta đứng ở rất xa nhưng vẫn nhìn thấy trên màn hình hiện lên bản đồ chỗ đại học C.

Giang Sóc cứ thu nhỏ rồi lại thu nhỏ, cuối cùng thì mới nhìn thấy đại học E. Anh như chấp nhận số phận mà ném điện thoại lên bàn mắng: "Mẹ nó! Cái trường nát gì đây, sao lại cách xa thế chứ!"

Cuối cùng Tiền Đạc Hâm cũng hiểu được là anh đang xem trường học của hai người.

Thật ra chuyện này cũng rất bình thường vì Nham Cảng có tận mười mấy khu mà nên là mấy trường đại học thì cái ở khu đông, cái ở khu tây, cũng chẳng có giao lưu gì mấy.

Tiền Đạc Hâm cầm lấy điện thoại của Giang Sóc xem xem, vốn định tìm cớ an ủi anh. Nhưng khi nhìn thấy bản đồ của hai trường thì cậu ta sốc ngang luôn.

Cậu ta thật sự là không biết nói gì nữa, trường hai người họ chỉ cách nhau có hai con đường! Chỉ hai con đường thôi đấy!

Hai con đường này thì khi khói xe của cậu ta chưa tan hết thì cũng đã đến nơi rồi!

Còn! Có! Gì! Mà! Không! Vui! Chứ!

Sau khi nhận được thông báo trúng tuyển thì Giang Sóc đến Nham Cảng trước nửa tháng.

Nửa tháng này, mỗi ngày anh đều đến tập đoàn Lâm thị để tập quen với công ty.

Lúc đầu Giang Hồng Văn không đồng ý để anh học ở đại học E mà luôn muốn đưa anh ra nước ngoài học vì ông ta nghĩ là đại học ở nước ngoài sẽ có tên tuổi hơn đại học trong nước.

Vì việc này mà Giang Sóc đã bàn bạc với Lâm Văn Ngạn cả đêm rồi quyết định lấy lý do đi làm quen với công ty để thuyết phục ông ta.

Lâm Văn Ngạn đồng ý thì Lâm Nghi cũng đồng ý, Lâm Nghi gọi cuộc điện thoại đường dài từ nước ngoài cho Giang Hồng Văn, hai người cãi nhau một đêm nhưng cuối cùng Giang Hồng Văn đành chịu thua.

Giang Hồng Văn ném giấy chứng nhận cho Giang Sóc rồi âm trầm mắng: "Rốt cuộc anh là con trai tôi hay con trai của Lâm Văn Ngạn!"

Nham Cảng không giống với Đại An, đây là một thành phố cấp 1 kiểu mới, mấy năm gần đây internet và tài chính phát triển nhanh chóng, ngày càng hấp dẫn các doanh nghiệp đến đầu tư.

Lâm thị cũng nhân cơ hội này mà phát triển, năm ngoái đã lập một chi nhánh ở Nham Cảng, tích cực mở rộng nghiệp vụ của công ty.

Nếu Giang Sóc học ở Nham Cảng thì Lâm Văn Ngạn thuận tiện để anh làm quen với công ty, Giang Hồng Văn biết tính toán của ông ấy thì tức muốn nổ phổi.

Cuối tháng 8, Đại học C sẽ khai giảng nên An Vu bắt đầu đi đến Nham Cảng học đại học.

Thư Thu Vân tiễn cô đến ga tàu cao tốc, Nham Cảng cách Nam Kiều không xa, vừa hay là tỉnh nằm giữa Đại An và Nam Kiều, chỉ cần ngồi tàu 3 tiếng là đến nơi.

Giang Sóc đứng ở ga Nham Cảng đợi An Vu.

Lúc Giang Sóc đến thì anh đang mặc tây trang đen làm An Vu suýt không nhận ra.

Không biết là vì cách ăn mặc hay vì lâu rồi không gặp mà An Vu thấy Giang Sóc đã thay đổi.

Cô ngây người nhìn anh, nhìn từ mặt rồi xuống vai.

Giang Sóc gầy đi, nét ngây ngô trên mặt anh dần biến mất, thay vào đó là sự thành thục, bả vai anh cũng rộng lớn hơn.

An Vu thấy hơi hoảng hốt.

Mãi đến lúc chàng trai ấy đến gần, giơ bàn tay lên véo mặt cô oán giận nói: "Tôi chờ cậu lâu thế mà lúc nhìn thấy tôi thì lại bày ra vẻ mặt này, sao hả, không nhận ra?"

An Vu bị anh véo mặt thì hồi thần.

Cô nở nụ cười, đôi mắt cong lên rồi gật đầu nói: "Đúng thế."

Giang Sóc không biết nói gì, anh từ trên cao nhìn xuống cô rồi nói: "Thật sự quên ông đây hả? Cái con người tra nữ này."

An Vu cong mắt cười, cô lắc đầu nói: "Lừa cậu thôi, không quên mà."

Đại học E khai giảng sau Đại học C một ngày nên Giang Sóc dẫn An Vu đến trường báo danh.

Những ngày khai giảng, ở cổng trường dựng lên vài chiếc lều đỏ để sinh viên khóa trước đón sinh viên mới.

Nham Cảng vào tháng 9 cũng không lạnh, An Vu mặc một chiếc váy lanh dáng dài màu vàng nhạt, kiểu dáng đơn giản, cũng không chiết eo, mái tóc cô thả xuống, làn da của An Vu rất trắng, vẻ đẹp và sự điềm tĩnh là người khi nhìn thấy cảm nhận được sự thoải mái, nhưng sau khi học Mỹ thuật thì khí chất nghệ sĩ trên người cô ngày càng đậm hơn.

Cô chỉ đứng đó cũng thu hút được ánh nhìn của rất nhiều người.

Đón sinh viên mới ở đại học thì điều vui vẻ nhất là nhìn thấy trai xinh gái đẹp.

Tân sinh viên vừa trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học, cũng không biết nhiều về trang điểm và cách ăn mặc, cả người đều rất ngây ngô làm sự đối lập về giá trị nhan sắc trời phú rất lớn.

An Vu đến khá muộn nên ở sân trường cũng không có nhiều người.

Một tay Giang Sóc kéo vali, một tay nắm lấy tay của An Vu, cảnh trai xinh gái đẹp đi với nhau này làm mọi người chú ý ngay khi họ bước đến trường.

Giang Sóc chẳng thèm quay đầu nhìn, dường như anh biết được vị trí của khoa Mỹ thuật đón tân sinh viên ở đâu vậy.

"Chào đàn anh, tôi đến để báo danh."

Nam sinh ở bàn báo danh đang nói chuyện với người khác nghe thấy thế thì quay đầu nhìn.

Tuyệt, vẻ đẹp của thần tiên là đây chứ đâu.

Nam sinh vẫn chưa phản ứng thì An Vu lại nói lại.

"À à, phải đưa thông báo trúng tuyển, căn cước công dân, bằng tốt nghiệp."

Anh ta lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ A4 rồi lắp bắp nói: "Cái này cũng, cũng điền vào đi." "Được."

An Vu gật đầu rồi đưa các loại giấy tờ cho anh ta, sau đó cô khom người điền thông tin.

Lúc cô điền thông tin thì người phụ trách đón tân sinh viên của khoa Mỹ thuật vẫn luôn ngắm cô rồi đỏ ửng vành tai.

Khoa Mỹ thuật năm nay lại có học muội đẹp như này sao? Dê con xinh đẹp như vậy dĩ nhiên là phải nhanh chóng theo đuổi rồi, chỉ có rùa mới không theo đuổi thôi! "Học muội này, em học chuyên ngành gì thế?"

"Vẽ minh họa và truyện tranh ạ." An Vu thành thật trả lời.

"Vậy hả, anh học chuyên ngành hoạt hình."

"Quê em ở đâu thế?"

"Nam Kiều."

Quá trình trò chuyện diễn ra suôn sẻ. Sinh viên năm nhất mới vào đại học còn trẻ con, ngây thơ lại e ngại đàn anh, hầu như trả lời mọi câu hỏi nên rất dễ bị lừa.

Thấy cô sắp điền xong biểu mẫu, nam sinh vội vàng nhảy đến bước cuối cùng: "Anh biết nơi này, anh đã từng đi du lịch ở đó, em có phương thức liên hệ không? Không bằng."

"Ha!"

Anh ta chưa hỏi xong thì đột nhiên phía trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng hừ nhẹ mang chút khinh miệt giễu cợt, thanh âm không lớn nhưng không thể xem nhẹ.

Câu hỏi bị gián đoạn, chàng trai không vui ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn thấy một chàng trai đang đứng bên cạnh cô gái.

Lúc nãy anh ta chỉ mải nhìn gái xinh mà không chú ý đến cạnh cô có một chàng trai.

Học sinh năm nay sao đều đẹp thế chứ!

Các cô gái phía sau anh ta không còn bình tĩnh nữa, nhưng anh ta là một chàng trai nên đàn em đẹp trai của anh ta chính là một mối đe dọa đối với họ. Anh ta tùy ý quét mắt nhìn Giang Sóc.

À, còn khá trang trọng, ngày đầu khai giảng đã mặc tây trang, đúng là nhân mô cẩu dạng.

Là một kẻ có tính đe dọa.

Vì bị cắt ngang nên anh ta tức giận ứng phó: "Ồ, cậu chờ chút."

Nói xong thì anh ta cúi đầu định nói tiếp.

Đột nhiên một cánh tay xuất hiện trong tầm mắt anh ta rồi vén mái tóc dài xõa trước ngực cô gái ra sau tai.

Anh ta mơ hồ ngẩng đầu nhìn.

Đúng lúc bắt gặp đôi mắt đen láy của chàng trai, tay vẫn đang xoa đỉnh tóc của cô gái, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào người anh ta.

Cái ánh mắt kinh thường cảnh cáo ấy thì dù là đứa ngu cũng biết ý tứ của cậu ta.

Thị uy! Chiếm hữu! Cảnh cáo!

Trong lòng nam sinh khổ sở. Dê con xinh đẹp còn chưa vào thôn đã có chủ rồi.

An Vu không biết rằng ngay khi cô điền thông tin, thế giới nam giới đã âm thầm tranh giành lãnh thổ.

Cô đặt bút xuống, ngoan ngoãn nói: "Đàn anh, em điền xong rồi."

Nam sinh có chút buồn bực, dù đang thu dọn xong đồ đạc nhưng vẫn không từ bỏ mà nói: "Ký túc xá ở hơi xa, để anh dẫn em đi nhé."

An Vu định nói được nhưng trên vai cô xuất hiện một cánh tay.

Giang Sóc ôm cô sát vào với mình, anh hừ một tiếng rồi cười, uể oải nói: "Không cần đâu đàn anh."

"Chúng tôi có mắt cũng có chân nên có thể tự tìm."

Kí túc xá quả thật cách cổng trường hơi xa, cần đi vòng qua một cái hồ nhân tạo.

Bên hồ có trồng liễu rũ xanh tươi, gió thổi cành liễu khẽ đung đưa, mặt hồ còn có uyên ương trắng muốt xinh đẹp.

An Vu vừa đi vừa ngắm phong cảnh, Giang Sóc cũng không nói gì.

Cô tỉnh táo lại, cào vào lòng bàn tay Giang Sóc hỏi: "Sao cậu không nói gì?"

Giang Sóc rũ mắt hừ một tiếng: "Giờ mới phát hiện?"

Tiếng hừ này làm An Vu phát hiện có điềm.

Cô lại làm anh tức giận gì vậy?

"Nghĩ không ra." Cô thành thật nói.

Nghĩ ra thì được, nhưng không nghĩ ra được thì càng gay go hơn.

Giang Sóc là một người đàn ông nên anh biết rằng kiểu tán tỉnh vô tình này là nguy hiểm nhất.

Giang Sóc tức chết mất, anh nhắc cô: "Lúc nãy cậu gọi anh ta là gì?"

An Vu ngốc nghếch trả lời: "Đàn anh."

"Ha." Giang Sóc lại hừ một tiếng.

An Vu không hiểu, cô không cảm thấy mình nói không đúng. Mà Giang Sóc cũng không biết giải thích với cô như thế nào, giọng An Vu mềm mại, nhẹ nhàng, là giọng nói điển hình của con gái phương nam. Anh thấy rất rõ biểu tình của cậu trai kia lúc An Vu gọi đàn anh.

Anh thấy rất khó chịu, rất rất khó chịu.

"Mới đến báo danh mà đã có người dám cướp người trước mặt tớ." Giang Sóc ghen tuông nói: "Biết thế thì dù không vào được Đại học C thì ông đây cũng đăng ký."

An Vu phụt cười.

Giang Sóc nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói: "Còn dám cười, bạn trai cậu đang ghen đấy, cậu còn không mau dỗ đi hả?"

An Vu gãi nhẹ lòng bàn tay anh nói: "Tớ sai rồi, dỗ cậu mà."

Đại học C có cơ sở vật chất hoàn chỉnh, khu ký túc xá được trang bị thang máy.

Ký túc xá của An Vu ở tầng năm, cô đến muộn, ba nữ sinh khác trong ký túc xá cũng đã dọn xong giường rồi.

Ký túc xá rất rộng rãi, là một căn phòng nhìn ra hồ, có giường có bàn, chiếc giường gần ban công vẫn còn để trống, có lẽ là giường của cô.

Khi An Vu bước vào thì cô gái đối diện giường cô như nghe thấy tiếng mà ngồi dậy nói: "Này, cậu là An Vu à?"

Mặt cô gái còn đang đắp mặt nạ, lúc cô ấy xoay người làm An Vu giật mình.

Cô ấy nhìn An Vu rồi thốt lên: "Trời ơi, cậu thật xinh đẹp."

An Vu cười nói cám ơn, lại hỏi cô ấy: "Sao cậu biết tên tôi?"

Cô gái chỉ vào cửa phòng ngủ nói: "Ở đó có dán tên này, ba người chúng tớ đã đến đủ mà chỉ có An Vu là chưa tới thôi."

An Vu không giỏi giao tiếp lắm, nhưng cô gái này rất phóng khoáng, khá giống với Chu Noãn Xu nên là chỉ sau vài câu, An Vu cảm thấy từ trường tương tự từ trên người cô ấy.

"Cậu tên gì thế?" Cô ôn nhu hỏi.

"Tớ hả? Tớ tên Chu Lạc Lạc."

Sau khi Chu Lạc Lạc nói tên của mình, cô ấy chỉ vào vị trí của hai người bên cạnh và nói: "Đây chỗ của Lâm Kha, kia chỗ của Tống Sở, họ đều học chuyên ngành hoạt hình, chuyên ngành của cậu là gì?" "Vẽ minh họa và truyện tranh."

"A! Thế thì tụi mình giống nhau rồi."

Chu Lạc Lạc búng tay và nói: "Chào bạn học, chúng ta cùng đến lớp, ăn cơm và đi vệ sinh cùng nhau nhé."

An Vu gật đầu nói: "Được."

Chu Lạc Lạc rất nhiệt tình giúp An Vu dọn đồ, rất nhanh thì đã trải giường xong, hành lý trong vali cũng không còn.

"An Vu, sao vali cậu nặng thế? Chứa nhiều đồ thật đấy."

An Vu ngượng ngùng cúi đầu, mấy thứ đó đều là Thư Thu Vân nhét vào.

Đây là lần đầu tiên cô đi xa nhà nên Thư Thu Vân hơi lo lắng, bà nhét mọi thứ mà bà nghĩ đến vào vali.

Chu Lạc Lạc không nghĩ nhiều về điều đó, bởi vì đàn anh sẽ giúp mang vali khi vào cửa, An Vu lại rất xinh nên chắc chắn sẽ có nhiều nam sinh chạy đến giúp đỡ.

Cô ấy nhỏ giọng hỏi: "An Vu à, vừa rồi vị đàn anh nào giúp cậu xách vali thế? Đàn anh giúp tớ xách vali siêu đẹp trai. Tớ còn có thông tin liên lạc của anh ấy nữa đấy, cậu xem ảnh của anh ấy này." Chu Lạc Lạc rất muốn chia sẻ, vì vậy cô ấy nhấp vào vòng bạn bè của đàn anh kia và cho An Vu xem.

"Cậu xem này, đẹp trai không?"

An Vu gật đầu: "Có."

Chu Lạc Lạc hỏi ngược lại: "Đàn anh nào chuyển vali cho cậu thế, có thêm liên lạc với cậu không?"

An Vu lắc đầu nói: "Không có."

"Này, sao lại thế? Sao lại không ai xin liên lạc của cậu?"

An Vu nói: "Không có ai xách vali giùm tớ."

Chu Lạc Lạc vừa muốn nói chuyện, liền nghe được câu tiếp theo của cô: "Là bạn trai tớ xách giùm tớ."

66

OK, quấy rầy rồi.

Nhưng Chu Lạc Lạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của An Vu và cảm thấy rằng việc cô có bạn trai cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Thấy thu dọn gần xong rồi nên An Vu nói với Chu Lạc Lạc là bạn trai cô đang chờ, giờ cô muốn đi ăn cơm với bạn trai mình.

Chu Lạc Lạc hâm mộ xua tay nói: "Đi đi, đi đi."

An Vu xuống lầu thì thấy Giang Sóc.

Anh uể oải dựa vào cột đèn bên ngoài ký túc xá nữ, tướng mạo anh tuấn khiến nữ sinh qua lại không khỏi quay đầu lại lặng lẽ nhìn anh.

An Vu đột nhiên hiểu được tâm trạng của Giang Sóc và cảm thấy hơi khó chịu.

Cô chạy ra đứng trước mặt anh, Giang Sóc ngước mắt lên khi nhìn thấy cô thì anh tắt điện thoại và đứng dậy.

"Xong rồi à?" Anh hỏi.

"Ừ." An Vu gật đầu: "Giờ làm gì nữa?"

Giang Sóc bỏ điện thoại vào túi và chỉ sang một bên.

An Vu nhìn theo hướng anh chỉ thì thấy một chiếc xe đạp đậu ở đó.

An Vu hỏi: "Xe đạp ở đâu ra đấy?"

Giang Sóc: "Mua đấy."

Giang Sóc xoa đầu cô và nói: "Đi thôi, đàn anh sẽ đưa em đi làm quen với Đại học C."

An Vu cười nói: "Nhưng cậu cũng có học ở trường tớ đâu, có biết đường không?"

Giang Sóc nhẹ nhàng nói: "Có tin là tớ còn biết đường hơn đàn anh của cậu không?"

Cái gai đàn anh này quá khó nhổ rồi.

An Vu rất muốn cười, đúng là giấm tinh mà!

"Đẹp trai quá!"

"Mẹ ơi, là người khoa nào nhỉ, mặc sơ mi trắng, chả lẽ là đàn anh chào đón sinh viên hả?"

"Không biết, là đàn anh khoa nào nhỉ?"

Lúc này mấy nữ sinh năm nhất đi về ký túc xá đang lặng lẽ thảo luận về Giang Sóc, đúng lúc bị An Vu nghe được.

Cô chợt hiểu tâm trạng của Giang Sóc. An Vu cảm thấy không thoải mái mà cắn môi rồi cô đột nhiên đưa tay ra.

Bàn tay thon dài luồn qua năm ngón tay của anh, cảm nhận được sự mềm mại chạm vào mình, Giang Sóc có chút sững sờ, cụp mắt xuống nghi ngờ hả một tiếng, An Vu hơi đỏ mặt, nheo mắt nhìn anh: "Sao cậu không cầm tay tó?"

Giang Sóc cong môi cười, độ cong ngày càng lớn.

Hơi dùng sức, ngón tay đan vào nhau, anh hơi dùng sức kéo người trước mắt lại, cúi đầu tựa vào trán cô nói: "Cậu có thể đưa ra một số yêu cầu quá đáng hơn nữa, ví dụ như để tớ hôn cậu?"

Khuôn viên trường đại học thực sự rất rộng lớn, Giang Sóc đưa cô đi vòng quanh khuôn viên trên một chiếc xe đạp, anh đạp xe rất chậm, gió hồ nhẹ nhàng thổi qua tóc cô, An Vu ngồi sau Giang Sóc, vòng tay ôm eo anh, lắng nghe anh giới thiệu các địa điểm khác nhau của trường Đại học C như một hướng dẫn viên du lịch.

Cô thấy khá khó hiểu, là tại sao Giang Sóc lại quen thuộc với Đại học C như vậy.

Nói đến đây thì anh thực sự phải cảm ơn Tiền Đạc Hâm rất nhiều.

Cái tên ngốc kia dù đang ở nước ngoài cũng không quên nhắn tin với Giang Sóc.

Có lẽ vụ "cách hai con đường" của Giang Sóc đã khiến kẻ lang thang ở nước ngoài này bị tổn thương sâu sắc, cậu ta luôn nói điều gì đó để kích thích Giang Sóc nên đã đề cập đến việc khai giảng và chào đón sinh viên mới.

Cậu ta nói rằng việc đón sinh viên mới chính là đợt cạnh tranh đầu tiên, những học sinh khóa trên còn độc thân của trường sẽ lợi dụng thân phận đàn anh để điên cuồng tán tỉnh dê con.

Sinh viên năm nhất không hiểu gì nên sẽ cho số điện thoại để họ thêm bạn bè, rồi xách hành lý đi lòng vòng trong khuôn viên, cảm giác dựa dẫm và an toàn này làm cho các cô gái trúng chiêu.

Tiền Đạc Hâm rất biết cách gây chuyện.

Sau khi anh nói xong suy nghĩ của mình vào đêm hôm đó thì Giang Sóc đã nghiên cứu địa hình của Đại học C.

Anh đưa An Vu đi vòng quanh Đại học C vài vòng và đến nhà ăn của trường ăn tối sau khi trời tối.

6h30 cô phải lên lớp tự học nên phải về.

Giang Sóc đưa An Vu đến tầng dưới của ký túc xá.

Đại học C sẽ có hai tuần huấn luyện quân sự, lúc huấn luyện sẽ quản lý rất nghiêm khắc.

An Vu ngẩng đầu, thấp giọng hỏi anh: "Khi nào đại học E huấn luyện quân sự?"

"Hai ngày sau." Giang Sóc nói.

An Vu gật đầu, từ trong túi lấy ra một tuýp kem chống nắng đưa cho anh: "Nắng rất độc, cái này cho cậu."

"Cái gì đây?"

Một đống ngoại ngữ, anh nhìn không hiểu.

"Kem chống nắng." An Vu nói.

Giang Sóc cau mày, đưa kem chống nắng cho cô, lúng túng nói: "Không bôi, tớ lại có phải là tên mặt trắng đâu."

An Vu không hiểu anh nghĩ gì, đây chỉ là kem chống nắng cũng có phải kem nền đâu.

Cô nói: "Nhưng cậu rất trắng."

Giang Sóc ừ một tiếng: "Phơi nắng sẽ đen, sẽ càng men."

An Vu thở dài nói: "Nhưng tớ thích người trắng cơ."

Cô vừa nói xong thì bàn tay đã rụt lại của Giang Sóc lại giật lấy tuýp kem chống nắng bỏ vào túi.

An Vu rất muốn cười, cô cố ý hỏi lại anh: "Không phải là cậu không cần à?"

Giang Sóc nắn nhẹ khuôn mặt cô, tức giận nói: "Tớ mà không trắng nữa có phải cậu không thích tớ nữa đúng không?"

Thời gian trôi qua từng chút một, họ không thể tiếp tục dính nhau nữa. An Vu bảo Giang Sóc đi trước, chờ huấn luyện quân sự xong thì cô sẽ đi tìm anh. Cô phải khuyên một lúc lâu thì Giang Sóc mới xoay người rời đi.

Khi bóng dáng anh biến mất ở ngã ba đường, An Vu mới thở phào. Thật ra thì cô không nhẹ nhàng như suy nghĩ, anh vừa rời đi thì trong lòng cô liền trống rỗng.

An Vu lắc đầu, cô không nên như vậy.

Cô xoay người đi về phía cửa ký túc xá, nhưng còn chưa đi được mấy bước thì đột nhiên cảm thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.

Cô như có linh cảm mà quay đầu.

Không biết Giang Sóc đã quay lại từ lúc nào.

An Vu đứng im không nhúc nhích mà mở to hai mắt, nhìn anh từng bước một đi tới.

Cô nghi ngờ hỏi: "Giang Sóc, sao cậu lại quay lại thế?"

Giang Sóc không trả lời mà nhìn cô với đôi mắt sâu và đen, như thể đang nhìn chằm chằm vào con mồi.

Ngón chân An Vu không tự chủ mà cuộn tròn, cô cảm nhận được chút nguy hiểm.

Cơ thể cô lùi lại theo bản năng nhưng tốc độ của Giang Sóc nhanh hơn, anh giữ gáy cô rồi kéo cô đến trước mặt mình.

ANh nhìn cô chằm chằm: "Còn quên một thứ không mang theo."

An Vu hơi căng thẳng nuốt nước miếng.

Anh quá gần với cô rồi.

Tầm mắt Giang Sóc dừng ở môi cô.

"Tớ đã nhịn rất lâu rồi, An Vu."

Dứt lời thì Giang Sóc giữ chặt gáy cô rồi cúi đầu hôn lên môi cô.

Thứ quên không mang theo—

Chính là nụ hôn đầu của cô.

Anh hôn rất khắc chế, chỉ chạm vào một cái rồi thôi.

Giang Sóc thấy dáng vẻ ngơ người của cô thì cười như được mùa: "Đóng dấu, giờ cậu là của tớ rồi."