Kẹo Thủy Tinh

Chương 22: C22: Mưa rào





Hiếm khi thấy được mặt trời ló dạng qua những tầng mây như thế này.

Khương Lâm Tình nghe thấy đồng nghiệp nói, cuối cùng cũng có thể phơi khô chăn và quần áo.

Nhưng chờ đến khi tan làm thì ánh mặt trời đã tắt hẳn.

Bầu trời tối đen như một bức tường bê tông vỡ nát.

Khương Lâm Tình nghĩ cô phải nhanh chóng trở về trước khi cơn mưa to kéo đến. Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, vội vàng xuống lầu, vội vàng băng qua đường lớn.

Lúc này trên bầu trời cũng đã bắt đầu rơi xuống vài hạt mưa lớn, trên mặt đất còn đọng lại những vết nước lớn bằng đồng xu. Không đến hai mươi giây sau, trời đã đổ mưa như thác trút.

Mưa rào kéo đến rất nhanh, Khương Lâm Tình chỉ có thể đứng bên đường tránh mưa.

Vào giờ cao điểm mà lại mưa to dẫn đến tắt đường, không thể gọi được xe, dự đoán là có hơn năm mươi người đang đứng xếp hàng gọi xe trực tuyến.

Khương Lâm Tình hỏi Trì Cách: “Đi đâu rồi?”

Trì Cách: “Đi chơi bời lêu lổng.”

Người này đã thể hiện hoàn hảo tính cách của một anh chàng đẹp trai trắng trẻo mê tiền hám lợi của mình rồi.

Khương Lâm Tình: “Tôi đang trú mưa. Không biết khi nào mới về được, nếu được thì anh đến đưa ô cho tôi đi.”

Trì Cách: “Tôi mà đến đưa ô cho cô, chẳng phải tôi cũng ướt như chuột lột à?”

Khương Lâm Tình: “Tôi chỉ nói thế thôi.”

Cô cũng chẳng trông mong được gì vào anh.

Cô vẫn luôn lướt xem vòng bạn bè của Trì Cách.

Nhưng vẫn trống không.

Cô không nhớ nổi lần cuối cùng anh đã thay đổi ảnh đại diện là vào lúc nào.

Mưa vẫn đang rất lớn, hai mươi phút sau, mưa nhỏ dần nhưng vẫn chưa ngừng hẳn, từ mưa trút như thác đổ biến thành mưa to. Xe chạy qua, từng đợt bọt sóng trắng xóa văng tung toé trên mặt đất.

“Khương Lâm Tình.”

Cô ngẩn người, quay đầu lại.

Dương Phi Tiệp đi đến bên cạnh cô rồi hỏi: “Cậu không mang theo ô sao?”

Khương Lâm Tình gật đầu: “Ừm, hôm nay đi làm trễ nên quên mất.”

Anh ấy chỉ chỉ vào quán ăn: “Tớ vừa mới ăn cơm ở trong đấy xong.”

“Ừ.”

“Tớ cho cậu mượn ô này, nếu không thì không biết cậu phải chờ đến bao lâu nữa.”

“Cậu không cần dùng sao?”

“Tớ về nhà trọ cách đây có mấy bước thôi. Chờ lát mưa nhỏ lại, tớ chạy đi là được.” Dương Phi Tiệp đưa cây dù sọc caro đã được xếp ngay ngắn sang cho cô.

Cô nhận lấy, lại cảm thấy một người đi một dù thế này cũng bị gió thổi bay mất. Nên cô cũng không đi ngay.

Dương Phi Tiệp cũng đứng yên tại chỗ.

Khương Lâm Tình cảm thấy không còn gì để nói nữa.

Im lặng hai phút, Dương Phi Tiệp có điện thoại gọi đến. Anh ấy nghe máy, dùng tiếng Anh để trao đổi với đối phương.

Đột nhiên cô nghe được những phụ âm quen thuộc.

Anh ấy đang nói đến địa chỉ email, chính là địa chỉ email mà thời trung học anh ấy đã từng sử dụng.

Khương Lâm Tình ngơ ngác nhìn anh ấy.

Cô nhớ địa chỉ email kia.

Đến tận bây giờ anh ấy vẫn dùng email đấy...

Cô từng đoán là anh ấy đã nhận được thư tỏ tình kia. Mà đây chẳng qua chỉ là suy đoán của cô, cô có thể coi như anh ấy chưa từng thấy. Hai người chưa từng phá vỡ tầng giấy nhỏ đấy, đều giả vờ không biết.

Nhưng mà, giờ phút này, Khương Lâm Tình không giả vờ được, cô ở trước mặt anh trở nên vô cùng lúng túng.

Dương Phi Tiệp đã nói chuyện điện thoại xong, anh ấy nói: “Tuần sau tớ chính thức đi làm, không biết có quen được với nhịp độ trong nước hay không.”

“Thành phố lớn thì nhịp độ cũng tương đối nhanh. Nhưng mà, với năng lực của cậu, nhất định sẽ có thể thích nghi được thôi.” Khương Lâm Tình nắm chặt ô rồi nói: “Tớ đi trước đây, sau này gặp lại thì trả ô cho cậu.”

Cô vội vội vàng vàng giống như một tên lính đào ngũ bị đánh cho tơi bời. Gió thổi mưa rơi làm ướt ống quần của cô, cô đạp lên sóng nước, rẽ gió mà đi.

Chiếc ô nghiêng vẹo sang một bên.

Cô ngẩng đầu lên, đưa tay đỡ lấy.

Trong lúc vô tình cô phát hiện được vừa rồi lúc cô đứng ven đường tránh mưa, có một người đàn ông không biết đã đứng đó từ bao giờ. Anh mặc áo khoác màu đen, quần màu đen. Đội nón đen, khẩu trang màu đen, giữ lấy một chiếc ô lớn cũng màu đen.

Chiếc ô sọc caro màu xám bị gió thổi nghiêng vẹo, Khương Lâm Tình đành phải giữ chặt thân ô.

Đi khỏi đoạn đường này, cô quay đầu nhìn lại. Người đàn ông mặc quần áo đen không biết đã đi đâu rồi.

Mà người đó lại cực kỳ giống Trì Cách.

*

Khi Khương Lâm Tình đến trạm tàu điện ngầm, cô cất chiếc ô bị gió thổi ngã nghiêng đi.

Cô gửi tin nhắn, Trì Cách không trả lời.

Cô gọi điện thoại, không ai nghe máy.

Khương Lâm Tình về đến nhà, xung quanh đều là một màn tối tăm. Mưa ngoài kia thì vẫn chưa ngừng rơi.

Cô đến sân thượng để phơi ô.

Cơn mưa rào này giống như đã cắt mất một thứ gì đó của cô khi còn học trung học, cảm xúc chớm nở của tuổi trẻ cũng kết thúc tại đây.

Cô đi nấu cơm.

Sau khi Trì Cách vào ở, đã chiếm một phần không gian của cô, phòng ngủ phòng khách cũng trở nên nhỏ lại.

Ăn xong rồi, cô lại gọi thêm cuộc nữa cho Trì Cách.

Cuối cùng anh cũng nghe máy, giọng nói có chút lạnh nhạt: “Tôi đi công tác.”

“Sao anh lại đi công tác? Trước đó sao không nghe anh nói gì thế.”

“Đột xuất thôi.”

“Đừng có để lộ ra tin tức anh chạy theo người phụ nữ giàu có nào khác đấy.”

Anh cười một cái.

“Đúng rồi, vừa nãy tôi có nhìn thấy một người đàn ông, người đó cầm một chiếc ô khổng lồ, còn mặc một bộ đồ màu đen nữa.”

“Thế à? Có đẹp trai không?”

“Đội mũ với đeo khẩu trang màu đen nên không thấy mặt.” Cô nói: “Nhưng người đó rất giống anh.”

“Thế à? Nếu giống tôi thì chắc chắn sẽ rất đẹp trai.” Trì Cách nói: “Tôi bận đến giờ còn chưa ăn được cơm đây, cúp nhé.”

Cô nghe thấy, giọng nói anh có chút là lạ. Nhưng lạ ở đâu thì cô không nói ra được.

*

Trì Cách đóng chiếc ô lớn màu đen ướt sũng nước đi, rồi đưa ô cho quản gia.

“Về rồi sao?”

Anh quay đầu: “Chị.”

Trì Diệu Tinh mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn màu trắng, phối với một chiếc váy màu xanh lông công, cô ấy tựa vào cây cột bằng ngọc màu xanh lá cây: “Mẹ chị còn vừa hỏi chị là khi nào em rảnh đấy?”

“Bác có chuyện gì thế ạ?” Trì Cách xoa xoa mái tóc ướt của mình.

Trì Diệu Tinh: “Lát nữa em sẽ biết.”

Trì Cách đi vào, nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo choàng dài màu xanh ô liu: “Chào bác ạ.”

“Trì Cách.” Người phụ nữ trung niên này tên là Lữ Vi, chính là mẹ của Trì Diệu Tinh: “Cháu không lái xe à? Bị dính mưa sao?”

Trì Cách cười: “Cháu đi bộ đến.”

Lữ Vi: “Mẹ Chu, lấy khăn lông đến đây, đưa cho cậu chủ nhỏ lau người.”

Mẹ Chu lập tức đi đến.

Trì Cách cầm lấy khăn lông, trùm lên đầu: “Cảm ơn mẹ Chu.”

Mẹ Chu vui vẻ nói: “Cậu chủ Tiểu Trì, đừng để bị cảm.”

Lữ Vi: “Cháu trở về rồi à. Thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, cháu đi chỗ nào thế?”

Trì Cách: “Cháu đến nhà của bác hai ăn cơm ké.”

Lữ Vi nói: “Xạo sự, bác đã hỏi bác hai của cháu rồi. Bác hai cháu nói không gặp cháu.”

Trì Cách: “Cháu đi mở rộng mối quan hệ nên bận mấy việc vặt.”

Lữ Vi: “Nhiều chuyện. Đúng rồi, bác cả của cháu đang đợi cháu ở phòng làm việc đấy.”

*

Ông cụ Trì đã lui về ở ẩn rồi, bây giờ người chịu trách nhiệm quản lý nhà họ Trì và là chồng của Lữ Vi -- Trì Nguy.

Có lẽ vì để phù hợp với thân phận người lớn trong nhà, nên phòng làm việc của Trì Nguy được thiết kế theo kiểu Trung Hoa cổ điển, tông màu trầm, ngay cả ánh đèn cũng theo phong cách Trung Quốc.

Trì Cách gõ cửa.

“Vào đi.” Giọng nói của Trì Nguy tương đối trầm thấp, không hề có chút tức giận hay thị uy nào.

“Bác cả.” Trì Cách nhanh nhẹn đi vào, trông anh có vẻ hơi khác biệt so với không gian có phần nghiêm túc này.

Trì Nguy quan sát cháu mình từ trên xuống dưới một lần: “Cà lơ phất phơ, đứng thẳng lên.”

Trì Cách đứng nghiêm: “Vâng.”

Trì Nguy: “Thật ra thì cũng không cần trịnh trọng như thế.”

Trì Cách nhún vai: “Vâng.”

“Ngồi đi. Tháng trước cháu có nhắc đến thương hiệu nước hoa gì đấy, sao rồi?” Với trình độ của Trì Nguy, không cần phải báo cáo với ông mấy cuộc triển lãm nhỏ này.

Trì Cách: “Phản hồi rất tốt, có ba mùi nước hoa cũng tương đối được ưa chuộng. Trong đó có một số đó đã được bán hết, phía bên triển lãm cũng đã có sắp xếp trước rồi.”

Trì Nguy: “Thương hiệu nước hoa ở trong nước tương đối ít, mọi người đều thường yêu thích những thương hiệu của nước ngoài hơn.”

Trì Cách: “Bành Dần không phải người muốn kiếm tiền, thứ ông ấy muốn theo đuổi chính là nghệ thuật. Nhưng mà, cháu là thương nhân, nếu cháu đã chấp nhận nhập thương hiệu của ông ấy về thì đương nhiên cũng phải thu được chút lợi nhuận rồi ạ.”

“Cháu còn nhớ mình là một thương nhân thì được rồi, đừng cố làm những dự án không công nữa.” Trì Nguy nói: “Bác và ông nội cháu, còn có bác hai đã bàn bạc qua, trước tiên cháu cứ làm quen với việc buôn bán của chúng ta một chút, sau đó sẽ cử cháu đến trụ sở chính để nhận chức.”

Trì Cách: “Vâng.”

Trì Nguy: “Còn có, ông nội cháu rất nhớ cháu đấy, mấy ngày nay đừng có mà chạy, ở nhà cùng với ông ấy đi.”

“Vâng, cháu biết rồi.”

Trì Cách từ phòng làm việc đi ra.

Trì Diệu Tinh đã thay một bộ đồ dệt kim màu trà sữa, rộng rãi và giản dị, cô nhìn em trai mình rồi cười nói: “Sao mặt mũi đau khổ thế hả?”

“Chị, những ngày rảnh rỗi của em không thể trở lại nữa.”

“Cuối cùng ba chị cũng đưa công ty cho em rồi à?” Trì Diệu Tinh như đang cười trên sự đau khổ của người khác: “Chị nói này, ngày ngày em ở bên ngoài rảnh rỗi không có chuyện gì làm. Đến ôm đùi ba chị đi, không phải em là người thừa kế tốt nhất rồi sao?”

“Em có chị cả, còn có chị hai, nhưng tại sao gánh nặng công ty lại rơi hết trên vai em thế này chứ?”

“Trời cao gửi trách nhiệm xuống cho người tài. Chị không hề có hứng thú đối với giới kinh doanh bão táp này.” Trì Diệu Tinh vỗ vai em trai: “Trì Cách, tương lai vinh hoa phú quý của chị đều dựa cả vào em đấy.”

*

Bây giờ đã nói xong chuyện công việc, Lữ Vi lại ra sân nói: “Đúng rồi, Trì Cách.”

Trì Cách thấy bà cười thì trong lòng bỗng có linh cảm mấy lời tiếp theo bà nói chắc chắn chẳng phải chuyện quan trọng gì.

Quả nhiên, Lữ Vi nói: “Bây giờ đã là lúc nên nhắc đến chuyện lớn trong đời của cháu rồi.”

Anh nghiêng đầu cười: “Bác gái, bác thường nói, cháu vẫn là con nít, cháu còn nhỏ lắm.”

“Cháu ở cạnh bác mãi mãi là đứa bé. Hơn nữa vẻ ngoài của cháu cũng đẹp trai nữa.” Lữ Vi cười nói: “Mấy người bạn của bác cũng có con gái tầm ngang ngang tuổi cháu, nhìn cũng rất xinh. Hơn nữa trình độ học vấn lại cao, còn có kiến thức. Thế nào, hẹn ra gặp mặt chút không?”

Trì Cách: “Bác gái, cháu đẹp trai thế này, không lưu lạc đến bước đi coi mắt thế chứ?”

“Kết hôn là chuyện của hai gia đình. Người lớn của hai nhà bàn bạc với nhau, đối với đôi vợ chồng trẻ mà nói thì chuyện này cũng có nửa công lao thuộc về mọi người đấy.” Hôn nhân của Lữ Vi và Trì Nguy cũng chính là như thế, môn đăng hộ đối, không ai khi dễ ai được.

Trì Cách qua loa lấy lệ nói một câu: “Nói sau đi ạ, bây giờ cháu rất bận.”

*

Trì Cách mấy ngày rồi chưa về.

Khương Lâm Tình dùng tiền dụ dỗ.

Anh cũng chẳng trở lại.

Cô cảm thấy rất yên tĩnh. Sự yên tĩnh này khác với khi Trì Cách “im miệng”. Một mình cô ở đây, đâu đâu cũng thấy trống rỗng.

Tối thứ bảy, Hướng Bội đến.

Khương Lâm Tình vội vàng thu dọn giường và đồ dùng của Trì Cách.

Hướng Bội vừa vào cửa thì nói: “Tớ đã hoàn toàn từ bỏ hai người đàn ông kia rồi. Tớ muốn tìm một người hát chính mới, lập ban nhạc với tớ.”

Trước đó vì muốn tìm một người hát chính, cô ấy phải đi xây dựng mối quan hệ, rồi còn mời đối phương ăn một bữa cơm nữa.

Nhưng cũng chỉ ăn một bữa cơm thôi.

Sau khi ăn xong, đối phương đã kéo cô ấy vào danh sách đen.

“Trước đó tớ cảm thấy thế giới này có rất nhiều người hát hay, sao bây giờ chẳng có người nào bên cạnh thế này.” Hướng Bội ngồi xuống ghế sofa, rồi đứng lên: “Sao lại đổi ghế sofa thế này? Còn là ghế sofa giường nữa chứ, không phải đặc biệt đổi vì tớ chứ? Tớ ngại lắm đấy.”

Khương Lâm Tình chỉ có thể nói: “Cái kia bị hư rồi.”

Hướng Bội: “Thật tiếc quá đi, tớ không từ bỏ nó được.”

Khương Lâm Tình không biết Hướng Bội có muốn ở nhà cô hay không, nên cô muốn nói với Trì Cách một tiếng: “Tối nay tôi có khách, nếu anh trở về, thì chờ tôi nhắn tin lại rồi hãy về.”

Trì Cách: “Tôi không về.”

Khương Lâm Tình: “À.”

Khương Lâm Tình nấu nước rồi thả vào nước một túi cốt lẩu lớn.

Hướng Bội mua thịt cá bỏ vào trong nồi, còn chưa ăn miếng nào, cô ấy đã nếm thử tương ớt trước rồi.

Trong lúc ăn, Hướng Bội lại nói về chuyện của người hát chính.

Khương Lâm Tình hỏi: “Bao giờ thi đấu thế?”

Hướng Bội: “Còn hơn hai tháng nữa, nhưng nếu như tớ kết hợp với hát chính mới, thì cần phải từ từ ma sát với nhau. Thật ra thì thời gian cũng rất gấp.”

Tối nay Hướng Bội không có ở lại, vấn đề rò rỉ nước ở nhà cô ấy đã giải quyết xong, ăn uống no say rồi rời đi.

Khương Lâm Tình cảm thấy may mắn vì Hướng Bội không phải người tỉ mỉ, nếu không khi chú ý kỹ thì cô ấy sẽ thấy nơi này có rất nhiều món đồ không phải của cô.

Trì Cách lại không về.

Khương Lâm Tình không nhịn được mà suy nghĩ, cuối cùng ai mới là kim chủ thế? Tính tình của người này còn lớn hơn cô nhiều.

Cô hỏi: “Khi nào anh về?”

Trì Cách: “Tạm thời sẽ không về.”

Trì Cách đang ngồi trong phòng cà phê với Trì Diệu Tinh, anh đang pha cà phê.

Trì Diệu Tinh dựa vào quầy bar: “Buổi triển lãm ở “Hữu Quang” của chị sao rồi?”

“Thời gian diễn ra buổi triển lãm một tháng, cuối tháng sẽ kết thúc, đến lúc đó chị cứ tiếp tục kinh doanh quán cà phê là được.”

“À.” Trì Diệu Tinh lại hỏi: “Em và người phụ trách triển lãm đó sao rồi.”

“Không sao hết.”

“Chị cho là, hôm nay mẹ chị bàn chuyện hôn nhân đại sự với em, em sẽ đẩy một người ra làm bia đỡ đạn cho mình.”

“Trước kia cảm thấy cô ấy thú vị, bây giờ thì lại không dễ chơi.” Trì Cách đang vẽ hoa trên cà phê, vẽ hình mặt mèo Garfield.

“À? Lần trước còn nói cô ấy “ý vị sâu xa”.”

Anh cười khẽ: "Em không muốn lấy đồ đã bị dính hơi “người khác”.”

“Chẳng lẽ cô ấy có người trong lòng rồi?”

Trì Cách đẩy ly cà phê đến trước mặt Trì Diệu Tinh, đôi mắt cong lên đầy vui vẻ: “Em mời.”

Ngày đó anh nhìn thấy rất rõ ràng.

Ánh mắt Khương Lâm Tình nhìn sang người đàn ông cầm chiếc ô sọc caro đó, có chút ý tứ không thể nói rõ được.

Thế mà cô còn không phải là của “người khác” sao.