Kẹo Thủy Tinh

Chương 55: Đến muộn




Rẽ vào góc phố, có tiếng người xôn xao.

Đêm Thất Tịch* chưa đến nhưng khu thương mại này đã được trang trí bằng những lời yêu thương từ những cặp tình nhân.

*Ngày lễ tình nhân của Trung Quốc.

Những chàng trai và các cô gái vẫn nắm tay nhau hạnh phúc vào những ngày không phải Ngày lễ tình nhân.

Các nhân viên đã buộc những chùm bóng bay lớn có màu đỏ hồng và có hình trái tim. Giống như đang diễn tập trước chương trình Lễ tình nhân vậy, khi khinh khí cầu bay lên, những ngọn đèn LED khổng lồ phát ra tiếng “bụp” và pháo hoa rực rỡ bắn ra.

Dương Phi Tiệp ngẩng đầu lên, giống như thật sự đang đứng dưới pháo hoa, ánh lửa nhỏ tan biến khỏi màn hình và nhảy vào trong lòng anh. Tim anh đập thình thịch, có thể vì say, mà cũng có thể vì điều gì khác. Nói tóm lại, vào lúc này, anh đã bấm vào số điện thoại của Khương Lâm Tình.

“A lô.” Nghe có vẻ cô không tức giận lắm.

“Khương Lâm Tình.” Giọng nói dịu dàng của Dương Phi Tiệp xen lẫn khí thế: “Lần trước cậu mời tớ ăn bữa cơm, lần này đến lượt tớ mời cậu nhé. Ngày nào cậu có thời gian rảnh thì báo với tớ. Không làm phiền cậu nghỉ ngơi, ngủ ngon.” Giống như sợ bị từ chối, anh cúp máy ngay sau khi nói xong những điều cần nói.

Anh lại nghe thấy tiếng pháo hoa.

Một cặp đôi reo lên "Wow wow wow".

Đó là một cặp đôi sinh viên, họ tràn đầy năng lượng và sự ngây thơ, kết hợp với sự vô tư của tuổi trẻ.

*

Khương Lâm Tình choáng váng khi nhận được cuộc gọi đó.

Dương Phi Tiệp không cho cô cơ hội nói chuyện.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, cô vẫn còn choáng váng, cuộc điện thoại ngày hôm qua tựa như một giấc mơ. Nhưng có lịch sử cuộc gọi rõ ràng trên điện thoại.

Việc trả lại ô đã là một sự kết thúc, cô thực sự không muốn gặp lại anh ấy nữa.

Vào buổi sáng, Dương Phi Tiệp gửi tin nhắn WeChat hỏi buổi trưa cô có rảnh không.

Khương Lâm Tình đang nghĩ cớ nên không có thời gian gõ chữ.

Dương Phi Tiệp bổ sung: "Nhân tiện, tớ đã gặp bạn trai cũ của cậu."

Anh sử dụng từ “cũ” như thể anh biết điều gì đó. Cô nhìn câu nói này, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý.

Cuộc hẹn vẫn là ở nhà hàng Michelin đó. Trì Cách không có ở công ty, Khương Lâm Tình cũng không lo gặp phải anh.

Dương Phi Tiệp nhìn một lát: “Sao cậu lại gầy đi nhiều như vậy?”

“Ồ. Công việc khá bận, phải tăng ca nhiều lắm.” Dương như cân nặng có liên quan đến tình trạng tinh thần của Khương Lâm Tình, cô đột nhiên sụt cân.

Khi đã sụt cân đến một khoảng thời gian nhất định thì Khương Lâm Tình mới nhận ra.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tuy nhiên, các đồng nghiệp đã nhận thấy điều đó.

Hôm qua Trương Nghệ Lam hỏi cô có phải chịu quá nhiều áp lực trong công việc không.

Hôm qua Lưu Thiến đã gào lên bảo cô nên ăn nhiều thịt hơn.

Khương Lâm Tình không có lựa chọn nào khác. Cô giống như cái xác không hồn, bất cứ lúc nào cũng có thể buông tay rời đi.

Cô không đến phòng khám tâm lý nữa. Cô ghi lại những gì bác sĩ từng nói. Không gì khác hơn là tích cực điều trị và dũng cảm đối mặt với nó. Tuy nhiên, đối với những bệnh nhân trầm cảm, cái chết không quá đáng sợ, ngược lại đó là một cảm giác thản nhiên.

Dương Phi Tiệp gọi mấy món thịt.

Các phần ăn trong nhà hàng này thực sự rất nhỏ. Cá thịt lớn thì ăn lẩu cùng với Hướng Bội sẽ thoải mái hơn.

Khương Lâm Tình hỏi: “Lớp trưởng à, hôm nay cậu có chuyện gì à?”

Dương Phi Tiệp: “Cậu chia tay với bạn trai cũ rồi?”

Cô hít một hơi và không thể trả lời.

“Tớ nhìn thấy anh ấy, anh ấy đi cùng một cô gái dễ thương.” Dương Phi Tiệp thành thật kể lại.

“Ồ, thế thì tốt quá.” Rất tốt, là cô đã suy nghĩ quá nhiều về mọi chuyện. Trì Cách là một người vô tâm vô tình, tâm sinh tướng, dáng dấp nhìn là đã thấy hư hỏng, tất nhiên sẽ không phải người nhiều tình cảm. Cô hít một hơi dài sau đó đè nén xuống thật mạnh.

Dương Phi Tiệp: “Cậu vẫn ổn chứ?”

Nước da của cô nhợt nhạt trông thấy.

Nếu ngồi cạnh cửa sổ, ánh nắng chói chang có thể khiến người ta nóng bừng mặt. Ít nhất Dương Phi Tiệp cảm thấy hơi nóng truyền qua kính rất ấm áp.

Nhưng cô có cảm giác như mình đang ở trong hầm băng.

“Không sao đâu, tớ mừng cho anh ấy.” Cô nói điều này với sự quyết tâm cao độ. Khi cô đến chùa cầu khấn, cô đã cầu phúc cho Trì Cách. Anh bình an, hạnh phúc, vậy thì tất cả mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.

Dương Phi Tiệp tuyên bố: “Hiện tại cậu đã là người độc thân.”

“Ừ.” Khương Lâm Tình cắn một miếng cá tuyết Nam Cực. Thật đáng tiếc, ngay lúc này bộ não cô căng cứng, đầu lưỡi tê dại nên cô chẳng thưởng thức ra được vị gì. “Ngại quá, khiến cậu chê cười mất rồi.”

“Khương Lâm Tình, hôm nay tớ mời cậu đi ăn không phải để cười cợt cậu đâu.”

“Lớp trưởng, cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết tình trạng của anh ấy, bây giờ tớ thấy yên tâm rồi.” Cô mỉm cười.

“Có một số điều tớ đã muốn nói từ lâu, đã nung nấu trong lòng không biết bao nhiêu lần.” Dương Phi Tiệp nói: “Hiện tại, tớ với cậu đã không có gì ràng buộc. Khương Lâm Tình, thật ra từ hồi học cấp ba, tớ đã thích cậu rồi.”

Đối với Khương Lâm Tình mà nói, việc Trì Cách đã có một cô gái dễ thương bên cạnh, là một tin gây bất ngờ với cô. Còn lời nói của Dương Phi Tiệp, không thể nghi ngờ là tin bất ngờ thứ hai, khiến cô choáng váng tại chỗ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, sau khi thi đại học tớ sẽ tỏ tình với cậu. Nhưng bố tớ đã xảy ra chuyện.” Dương Phi Tiệp nuốt một ngụm kem tráng miệng: “Ông ấy là kế toán, tài khoản công ty có vấn đề, ông ấy không thể thoát khỏi chuyện liên can. Có thể xem như một cách phòng ngừa chu đáo, ông ấy biết mình sẽ có ngày tới bước đường cùng này nên đã sớm có sự chuẩn bị, ông ấy sắp xếp cho tớ xuất ngoại. Cả gia đình tớ đều bị điều tra. Một mình tớ ở nước ngoài, hoàn toàn là kẻ tay trắng. Tớ nghe nói bố tớ đã bị kết án nặng, gia đình Chương Thanh Ninh có mối quan hệ, tớ đã nhờ cô ấy giúp đỡ. Tất nhiên không thể tránh khỏi việc ngồi tù, tớ chỉ mong muốn bố mình ở trong đó không phải quá vất vả. Tớ ở bên cạnh Chương Thanh Ninh, đổi lại thì bố tớ sẽ được giảm án. Thế nhưng bảo tớ nhịn cô ấy cả đời thì quá khó khăn. Cô ấy kiểm tra điện thoại của tớ, kiểm tra tất cả những tài khoản xã hội của tớ, bình luận, tin nhắn, hộp thư điện tử, cô ấy không bỏ qua một cái nào cả.”

Người phục vụ bước tới và nói: “Đây là hàu tươi Bryn của hai vị.”

Dương Phi Tiệp dừng lại rồi nói: “Tớ không thể chịu đựng Chương Thanh Ninh được nữa. Cô ấy cứ mãi bám riết lấy tớ, lấy bố tớ ra đe dọa tớ. Bố tớ bảo đừng để bản thân mình phải ấm ức, ở trong đó ông ấy đã làm rất tốt việc kiểm điểm bản thân. Tớ hạ quyết tâm chia tay Chương Thanh Ninh. Trong quá khứ tớ từng là một người đàn ông hèn kém. Nhưng khi quay về, tớ muốn được theo đuổi cậu. Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cậu bảo cậu đã có bạn trai. Tớ không có tư cách nào nhưng tớ thấy lo ngại, lo ngại mình là con trai của phạm nhân. Nhưng tớ lại cảm thấy may mắn vì người đàn ông bên cạnh cậu, cho dù họ Tống hay họ Trì thì đều là kiểu đàn ông trăng hoa bay bướm. Giờ đây tớ đã chờ đến lúc cậu chia tay. Khương Lâm Tình, đã nhiều năm như thế nhưng tớ chưa từng quên cậu.”

Khương Lâm Tình sửng sốt, không hề có chút vui mừng nào.

Dương Phi Tiệp: “Cho tới bây giờ tớ mới nói cho cậu biết. Tớ không biết mình có còn cơ hội hay không.”

Cô vẫn không nói.

Nụ cười của anh nhạt dần: “Có phải tớ đã đến muộn rồi không?”

Quá muộn. Nếu cô không gặp Tống Khiên, và cũng chẳng quen biết Trì Cách. Thế nhưng...

“Đã quá muộn rồi.” Khương Lâm Tình nhìn về phía người từng là một cậu thiếu niên: “Lớp trưởng, cậu trở về quá muộn rồi.”