Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 241




Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 241: CÁI BỤNG NHẮC NHỞ
Lần nữa đối mặt với ‘Diêm vương’, lòng Ân Thiên Thiên dường như đã lạnh thấu nhưng vẫn như cũ cắn chặt môi không biểu hiện sự sợ hãi của mình ra cho anh ta xem.
“Ân, Thiên, Thiên!” Từng câu từng chữ đọc ra tên cô, ‘Diêm Vương’ rõ ràng rất không vui.
Hai người đàn ông bên cạnh trước đó trông chừng Ân Thiên Thiên đều bị ‘Diêm Vương’ như vậy dọa cho không nhịn được khẽ run lên, một người đàn ông trong đó vóc dáng thấp bé đánh bạo tiến lên, giơ tay cho Ân Thiên Thiên một cái tát, thanh âm vô cùng vang dội.
Một tiếng ‘bốp’ vang lên, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy lỗ tai mình có hơi ù.
“Mày cái con đàn bà đê tiện này, trước đó còn dụ dỗ bọn tao nói để cho bọn tôi chơi rồi sau đó thả mày đi, không nghĩ tới bọn tao không đáp ứng mày lại làm ra chuyện như vậy, mày thật đúng là ăn gan hùm mật gấu mà! ‘Diêm Vương’ cũng dám trêu chọc, là muốn ở trong địa ngục đợi thêm hai năm sao?” Tên đàn ông lùn lên trước một bước trực tiếp cắn ngược lại một cái, kiên quyết định tội cho Ân Thiên Thiên, còn không ngừng lặng lẽ nháy mắt cho người đàn ông mặt rỗ còn lại: “Con đàn bà đê tiện, quả nhiên là thứ hèn hạ, mang thai đứa bé không rõ ba là ai còn giả bộ thuần khiết gì chứ, cũng không nhìn xem vừa rồi mày câu dẫn hai anh em bọn tao thế nào!”
Tên đàn ông mặt rỗ cũng phục hồi tinh thần, quay đầu tức giận nói với ‘Diêm Vương’: “ ‘Diêm Vương’ người đàn bà này quá vô sỉ, vừa rồi các người vừa đi cô ta ngay tại bên trong kho hàng cởi s@ch sẽ muốn để chúng tôi chiếm hữu cô ta, sau đó để chúng tôi len lén cho cô ta rời đi, nhưng không có anh ra lệnh chúng tôi làm sao dám chứ, sau khi cự tuyệt cô ta không nghĩ tới cô ta lại dám…”
Ánh mắt hung ác quét qua, tên đàn ông lùn và tên đàn ông mặt rỗ đều im lặng không nói.
Thật coi anh ta là thằng ngu chắc?
Nếu Ân Thiên Thiên thật sự là đàn bà vô sỉ như vậy, Cảnh Liêm Uy sẽ nhìn trúng cô sao?
Hai tên đàn ông này việc thành không có chuyện bại thì có thừa, còn không biết xấu hổ đẩy trách nhiệm lên trên người một phụ nữ? Đàn ông như vậy bất kỳ một ai cũng xem thường, chứ đừng nhắc tới người đàn ông như ‘Diêm Vương’.
Gò má Ân Thiên Thiên bị tên đàn ông lùn ra sức tát cho một cái rất nhanh sưng lên, nhìn qua rất kinh người, nhưng cô vẫn yên lặng không nói một chữ, cho dù chửi rủa như hai người đàn ông này cô cũng không có.

Mặc dù cô với ‘Diêm Vương’ không có giao tình gì, nhưng hai lần tiếp xúc cũng để cô hiểu rõ người đàn ông này không dễ gạt như vậy, lời nói của hai người đàn ông này căn bản cũng không có ai tin!
“Lăn xuống đi!” Giọng tức giận, ‘Diêm Vương’ quay đầu lạnh lùng nhìn hai người đàn ông kia, một giây sau bọn họ lăn một vòng ra ngoài, mà chờ đợi bọn họ chính là sự trừng phạt ác liệt nhất ở đây.
Từng bước từng bước từ chỗ mình đến gần Ân Thiên Thiên, cả người ‘Diêm Vương’ lộ ra khí lạnh khiến Ân Thiên Thiên cảm thấy thật ra thì mùa đông cũng chỉ như vậy mà thôi.
Xung quanh cũng không thiếu đàn ông nhìn bọn họ, đặc biệt là trong đó có vài người lại không chút kiêng kỵ đánh giá cơ thể Ân Thiên Thiên, ánh mắt thèm thuồng, động tác thô bỉ kia Ân Thiên Thiên biết rất rõ bọn họ muốn làm gì, người không nhịn được khẽ run, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại lời vừa rồi khi vẫn còn ở trong kho hàng nhỏ qua lỗ thông gió mà chính mình nghe được.
Ánh mắt không tự chủ nhanh chóng nhìn đám đàn ông xung quanh…
Bọn họ nói, nơi này rất thiếu đàn bà…
Quả thực, trong tầm mắt Ân Thiên Thiên chỉ nhìn thấy hai người phụ nữ, hơn nữa còn đều là kiểu cao to…
Trong lòng còn đang run rẩy, da đầu Ân Thiên Thiên truyền tới cơn đau như xát muối, cảm giác đau đớn đến tim khiến cô vô thức thở nhẹ ra tiếng “A…”
‘Diêm Vương’ đột nhiên đưa tay túm lấy mái tóc dài của cô, không chút lưu tình hung hăng kéo một cái khiến Ân Thiên Thiên bất ngờ không kịp đề phòng kêu lên thất thanh, cảm giác đau đớn rất ngắn lại rất khó che giấu, hài lòng nhìn khuôn mặt chật vật không chịu nổi che phủ dưới mái tóc của Ân Thiên Thiên, ‘Diêm Vương’ nhẹ giọng cười.
“Ân Thiên Thiên, không phải cô thích trốn sao? Bây giờ sao không trốn đi?” Anh ta ngược lại muốn nhìn xem cô còn có bản lĩnh gì!
Trên da đầu truyền tới cảm giác đau đớn sắc bén, sắc bén đến mức khiến hai mắt Ân Thiên Thiên không tự chủ được hơi ươn ướt, một tay lôi cái tay kéo tóc mình thật chặt của ‘Diêm Vương’, một tay khác dù thế nào cũng không dám buông lỏng che chở bụng mình.
Vừa nãy leo tường, bụng của cô không chỉ một lần bị đè lên.
Bây giờ cô nhất định sẽ cố gắng hết mình không để cho nó tiếp tục bị tổn thương nữa.
“Tôi cho cô lựa chọn cô không làm lại muốn rời khỏi? Có phải quá ngây thơ rồi hay không!” Giọng ‘Diêm Vương’ trở nên nghiêm nghị, động tác kéo tóc Ân Thiên Thiên cũng trở nên đặc biệt dùng sức, không nghi ngờ gì chờ lát nữa trên tay anh ta sẽ có một nhúm tóc to của Ân Thiên Thiên: “Nếu cô không làm được vậy thì tôi giúp cô làm, hai cái đều chọn cả! Hơn nữa nếu như cô thật sự muốn ra ngoài, vậy cũng rất đơn giản, phục vụ tốt anh em chỗ này của tôi, tôi lập tức để cô đi!”
Dứt lời, một lần nữa ‘Diêm Vương’ chán ghét xô ngã Ân Thiên Thiên, lảo đảo mấy bước Ân Thiên Thiên khó khăn lắm mới đứng vững, vẫn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong lời nói của ‘Diêm Vương’, đã nghe thấy tiếng cười d@m đãng ở xung quanh.
… Ha ha, lão tử nói lão đại tốt nhất mà, sao có thể để chúng ta chỉ nhìn mà không ăn chứ.
…Mỹ nhân yểu điệu này, cuối cùng cũng của chúng ta rồi.
… Chờ lát nữa để tôi sảng khoái trước, lão tử vẫn chưa thử qua phụ nữ có thai đâu, không biết có phải rất sảng khoái không?
…Đàn bà mà cậu ba nhà họ Cảnh cũng yêu thích không buông muốn lấy về nhà, công phu trên giường khẳng định rất tốt…

Lời nói càng ngày càng không lọt tai vang lên bên tai Ân Thiên Thiên, giờ khắc này Ân Thiên Thiên thật sự sợ hãi đến mức người dường như cũng sắp đứng không vững nữa, ngước đôi mắt đầy hoài nghi nhìn người đàn ông ngồi trên ghế cách đó không xa tiêu sái lạ thường.
Anh ta thật sự có thể nhẫn tâm như vậy!
‘Diêm Vương’! Quả nhiên chính là kẻ đi lên từ địa ngục để hành hạ người khác!
Trước khi ‘Diêm Vương’ vẫn chưa chính thức mở miệng, người xung quanh đều rất hưng phấn, chỉ giương mắt nhìn anh ta chờ anh ta cho bọn họ dẫn cô đi, chỉ cần lần này đi thì thật sự Ân Thiên Thiên phải chết là điều không thể nghi ngờ!
Lạnh lùng nhìn Ân Thiên Thiên, cô dường như có thể cảm giác được khóe miệng dưới mặt nạ anh ta cũng hơi nhếch lên!
“Các người…” Nhẹ giọng mở miệng, người xung quanh rục rịch, cả người Ân Thiên Thiên gần như cũng sắp rơi vào địa ngục.
Mạnh mẽ chống đỡ cơ thể, trong đôi mắt Ân Thiên Thiên rốt cuộc vẫn mang vẻ chờ mong nhìn chỗ ngồi của ‘Diêm Vương’, hai tay che chở bụng mình, bụng trong thời kì mang thai bị gồ lên trong nháy mắt.
‘Diêm Vương’ nhìn bụng Ân Thiên Thiên trầm mặc một lúc, ngay sau đó đổi lời nói: “Như vậy rất tốt, tôi đi xem các người, xem xem các người có hài lòng hay không.”
Một câu nói, đám đàn ông xung quanh đều hưng phấn xoa tay, còn Ân Thiên Thiên không nhịn được ra sức lui về phía sau một bước.
Cắn chặt môi mình, Ân Thiên Thiên dường như nghĩ cứ chết như thế, nhưng tay cô vuốt v e bụng mình, cô có thể cảm giác được đứa trẻ lớn lên ngay trong cơ thể cô, cảm giác được nó khát vọng tới thế giới này đến thế nào…
Trong mắt có nước mắt đang sôi sục nhưng Ân Thiên Thiên kìm nén không để mình khóc, ánh mắt vẫn nhìn ‘Diêm Vương’ dường như hy vọng anh ta có thể nhìn thấy đứa trẻ mà tha cho cô!
Nhưng mà, anh ta đã gọi là ‘Diêm Vương’ sao lại tùy tiện đổi lời được chứ?

Rất nhanh, Ân Thiên Thiên bị dẫn tới một phòng ngủ vô cùng nhỏ, nói là phòng ngủ không bằng nói chính là một căn phòng đơn giản, bên trong chỉ có một cái bàn, một cái giường, đồ dùng hàng ngày đơn giản cũng không có, bị người ta không chút lưu tình đẩy vào, Ân Thiên Thiên như cũ theo bản năng che chở bụng, nếu không đoán chừng hôm nay cô bị đẩy mấy lần cũng sinh non luôn rồi…
Cửa lớn căn phòng mở rộng, Ân Thiên Thiên phảng phất như đóa hoa tươi run lẩy bẩy trong mùa đông, đứng ở ngoài có vô số đàn ông đều dùng ánh mắt như nhìn con mồi mà nhìn cô, ánh mắt như vậy khiến cô hận không thể trốn đi không để cho người ta liếc nhìn, có lúc chỉ là ánh mắt cũng có thể khiến người ta xấu hổ như muốn giết người, Ân Thiên Thiên của bây giờ chính là có cảm giác như vậy!
“ ‘Diêm Vương’?” Có người đàn ông không nhịn được quay đầu nhìn ‘Diêm Vương’ cười lấy lòng.
Mỹ nhân yểu điệu thế, người đàn ông nào có thể chịu được cám dỗ như vậy? Huống chi ‘công việc’ bọn họ như vậy đàn bà đều không muốn ở bên bọn họ, chỉ sợ ngày nào đó không cẩn thận gây gổ với mình bị biến thành hư không…
Ăn chay rất lâu rồi, đột nhiên nhìn thấy một mâm thịt kho tàu ở trước mặt mình, thèm nhỏ dãi cũng có thể tưởng tượng được!
Hơi quay đầu nhìn trợ thủ đắc lực ngày thường của mình, mặt đầy rỗ, gương mặt lồi lõm, có lẽ đang nghĩ về chuyện tốt đẹp sắp tới, bây giờ ngay cả mặt nạ cũng không đeo cứ như vậy đứng ở bên cạnh anh ta nhìn một cách mong đợi, con ngươi chuyển qua lại nhìn Ân Thiên Thiên, cuối cùng ‘Diêm Vương’ vẫn lên tiếng.
“Đi đi, mở cửa ra để tao thưởng thức…” Một câu nói vừa nói ra người đàn ông nhịn không được muốn xông lên phía trước, nhưng bên tai còn vang lời của ‘Diêm Vương’: “Động tác chậm một chút, tao thích nhất nhìn bộ dáng con mồi giãy giụa sắp chết.”
“Dạ, được!” Hứng thú bừng bừng đáp ứng lại, người đàn ông chọc vào lòng bàn tay trong ánh mắt hâm mộ của rất nhiều người đi về hướng Ân Thiên Thiên, trong miệng còn hưng phấn nói: “Tiểu mỹ nhân, anh tới đây, hôm nay sẽ để cho hai ta đều thật sảng khoái, anh và em đều có đồ ngon ăn!”
Sắc mặt Ân Thiên Thiên tái nhợt không chút huyết sắc, cả người nhìn qua giống như một giây kế tiếp sẽ ngã xuống vậy, nhưng bây giờ lại đứng vững vàng ở đó, một tay che chở bụng mình, một tay cầm ‘vũ khí’ duy nhất tìm được trong phòng này, một ly trà thủy tinh, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm người đàn ông bước vào không hề buông lỏng phòng bị.
Nhìn bộ dáng kia của Ân Thiên Thiên, đám đàn ông xung quanh đều không nhịn được cười lên.
Một ly trà còn muốn thay đổi cục diện, có thể sao?
Không bàn đến trong mắt người khác nhìn qua có bao nhiêu buồn cười, thì không thể phủ nhận đó chính là phòng tuyến cuối cùng của Ân Thiên Thiên, cố gắng hít thở, cô dường như sắp không nhịn được mà cầu xin, nhưng cô lại không làm được chuyện như vậy! Giống như bao nhiêu năm qua chịu khổ ở nhà họ Ân nhưng cô chưa từng cầu xin tình yêu thương của ba từ Ân Bách Phú!
“Đừng sợ nha, anh rất ôn nhu rất dịu dàng, chờ lát nữa sẽ để em cảm nhận!” Người đàn ông bước vào, con mắt dơ bẩn đánh giá Ân Thiên Thiên, nhịp bước dưới chân lại từng bước một không ngừng đến gần Ân Thiên Thiên: “Tới tới tới, chúng ta từ từ tới một lần, cũng để cho ‘Diêm Vương’ nhìn thấy oai phong của anh đây!”
Nhắc tới ‘Diêm Vương’, Ân Thiên Thiên hiện tại hận không thể xông ra cắn đứt cổ anh ta!
Người đàn ông kia, thật sự cho tới bây giờ không phải là một người tốt!