Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 540




CHƯƠNG 540: CHÁY

Hôm sau.

Lúc Ân Thiên Thiên tỉnh dậy, Cảnh Liêm Uy đã thức dậy rồi, đang thay quần áo ở một bên.

Nhìn bộ dạng mơ màng của Ân Thiên Thiên ở trên giường, Cảnh Liêm Uy nở một nụ cười rồi đi qua đó ngồi, cúi người hôn một cái lên trên trán của cô, nhẹ giọng nói: “Con heo nhỏ lười biếng, mau thức dậy đi, chúng ta phải đi đón người.”

Một câu nói liền làm cho Ân Thiên Thiên tỉnh táo lại, ngày hôm qua tâm tư của cô đều đặt trong sự khác thường gần đây của người nhà họ Cảnh, nói cho cùng cô và rất tin tưởng Cảnh Liêm Uy, cho dù là có sự muội gì đó nhưng mà từ đầu đến cuối cô luôn nghĩ nếu như Cảnh Liêm Uy muốn ở bên cạnh của cô ta, vậy thì cũng không đến lượt bọn họ chung đụng với nhau mấy năm trời.

Vất vả mới thức dậy, Ân Thiên Thiên nhanh chóng đánh răng rửa mặt, chỉ trang điểm nhẹ nhàng một chút thì cả người liền nhìn tươi tắn, thông minh.

Mặc một chiếc váy màu vàng nhạt đơn giản cùng với chiếc áo len sáng màu, Cảnh Liêm Uy cũng mặc quần áo thường ngày, hai người trông cứ như thể giản dị đi chơi, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài thì cửa bị gõ.

Cảnh Liêm Uy đi qua mở cửa, Ân Thiên Thiên vừa mang hoa tai vừa đi ra ngoài, vừa mới đi qua đã nhìn thấy Vi Gia Huệ đang đứng ở cửa nhìn hai người bọn họ, trong nháy mắt gặp cô thì gương mặt liền trở nên lạnh lùng một chút, Ân Thiên Thiên mỉm cười gọi một tiếng: “Mẹ.”

Vi Gia Huệ gật đầu không nói gì thêm, chỉ là đưa tay ra vỗ lên bụi bẩn không tồn tại ở trên vai của Cảnh Liêm Uy, nhẹ giọng nói: “Bên phía phòng mẹ đã chuẩn bị tốt rồi, tối hôm nay mọi người cứ ăn cơm với nhau, cũng để cho Thiên Thiên gửi lời xin lỗi đến Lệ sa người ta, nói chuyện làm việc thì phải bình tĩnh một chút, đừng nóng nảy nha…”

Cảnh Liêm Uy gật đầu không nói gì, Ân Thiên Thiên cũng đi đến, lúc này Vi Gia Huệ mới nghiêng người để hai người bọn họ đi ra ngoài, còn bản thân thì vẫn cảm thấy không yên lòng mà đi theo ở phía sau. Nếu như lúc này Ân Thiên Thiên quay người lại, chắc chắn có thể nhìn thấy được ánh mắt của Vi Gia Huệ rơi vào bóng lưng của Cảnh Liêm Uy đang lo lắng và phiền não đến cỡ nào.

Cảnh Liêm Uy đứng bên hông xe Land Rover nói gì đó với Vi Gia Huệ, ánh mắt bất ngờ của Ân Thiên Thiên rơi trên người tài xế nữ Tiểu Mỹ xuất hiện lần đầu tiên ở nhà họ Cảnh, đúng lúc quản gia cũng đứng ở một bên, cô nhịn không được mà nhẹ giọng nói một câu: “Quản gia, Tiểu Trần đâu rồi?”

Tiểu Mỹ lái xe của Cảnh Liêm Uy đến liền ngoan ngoãn đứng ở sau lưng của quản gia, trông rất kiệm lời.

“À đúng rồi, mợ ba, tôi quên nói với mợ biết.” Quản gia giống như nhớ đến cái gì đó mà quay đầu lại nhìn Ân Thiên Thiên, cười rất hiền lành, chỉ là Ân Thiên Thiên không chú ý đến ánh mắt của ông ta và ánh mắt của Cảnh Liêm Uy giao nhau rất ngắn trong không khí: “Từ ngày hôm nay trở đi, Tiểu Trần sẽ không chịu trách nhiệm việc đưa đón mợ nữa, cậu ấy còn còn có việc khác cần phải hoàn thành, cho nên chúng tôi liền tìm một người khác. Đây là Tiểu Mỹ, năm nay hai mươi bảy tuổi, là một người câm, nhưng mà lái xe rất tốt, có việc gì thì mợ cứ gọi điện thoại cho cô ấy, sau khi điện thoại được kết nối thì dặn dò một tiếng là được rồi.”

Ân Thiên Thiên sửng sốt một chút, quay đầu nhìn người phụ nữ ở bên cạnh trông có lẽ còn lớn hơn mình một chút, trong lòng của cô kinh ngạc vì cô ta lại là người câm. Trong lòng cứ luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, thế nhưng lại không nói ra lời.

Lúc này, quản gia lấy một túi tài liệu đưa cho Ân Thiên Thiên, nói: “Mợ ba, đây là tài liệu mà mợ cần, Tiểu Trần kêu tôi chuyển giao lại cho mợ, sáng ngày hôm nay cậu ấy đã chở ông chủ đến công ty rồi.”

“Ừm, cảm ơn.” Đưa tay cầm lấy tài liệu, Ân Thiên Thiên có chút mê mang quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy.

Sao đột nhiên Tiểu Trần lại bị điều đi vậy chứ? Không phải là trước kia cậu ấy làm việc rất tốt sao?

Cảnh Liêm Uy chỉ đi qua đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ giọng nói với Vi Gia Huệ: “Mẹ, chúng con đi trước đây.”

Vi Gia Huệ nhìn quản gia không nói gì, nhìn thấy hai người Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đi rồi thì cũng đi vào bên trong, quản gia xoay người đi theo Vi Gia Huệ vào trong phòng khách.

Ở sân bay.

Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đứng chờ ở trong sảnh chờ, quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên thấp giọng hỏi: “Quan hệ của anh và Lệ Sa rất tốt hả? Tại sao năm đó lại không yêu cô ấy chứ?”

Không phải là ghen, đây cũng chỉ là tò mò mà thôi, Ân Thiên Thiên hỏi, giữa lông mày đều là sự tò mò.

Đứng ở sau lưng của Ân Thiên Thiên, đưa tay ôm cô vào trong ngực của mình, Cảnh Liêm Uy áp vào má của cô nhẹ nhàng trả lời lại: “Làm sao biết được năm đó anh không yêu cô ấy chứ? Anh chỉ biết rằng cả đời này của anh, kết hôn duy nhất một lần, xúc động duy nhất một lần, muốn sống như vậy duy nhất một lần, chính là một lần gặp em, em cầu hôn với anh…”

Một câu nói, Ân Thiên Thiên nhịn không được mà hơi cúi đầu, mím môi cười.

Cổ thích câu trả lời như vậy, không qua loa với cô, cũng không chờ đợi cô.

Năm đó bọn họ gặp nhau, ở bên nhau thì chính là ở bên nhau, không hề có nhiều cái tại sao như vậy. Trên đời này có rất nhiều lúc, có rất nhiều người cũng là như vậy, gặp nhau rồi, cho dù quá khứ hay là tương lai, họ quyết định ở bên nhau vào ngay thời khắc đó.

“Vậy còn em thì sao? Sao lại nghĩ đến anh?” Cụp mắt xuống, trong đôi mắt phượng tràn đầy vẻ trêu chọc nhìn Ân Thiên Thiên.

Ân Thiên Thiên ngẩng cái đầu nhỏ lên, cười đến nỗi mặt mày cong cong, nói: “Em cũng đâu có nghĩ là lấy anh đâu, đó là do vận may của anh khá tốt, tình cờ xuất hiện ở nơi đó, cho nên em liền…”

Lời nói vừa mới dứt, cánh tay đang ôm cả eo của mình hơi dùng sức một chút, vẻ mặt của Cảnh Liêm Uy không vui cúi đầu nhìn cô.

Ân Thiên Thiên vội vàng đổi giọng nói: “Em sai rồi, em sai rồi, cũng không phải là cứ làm vậy đâu, mà là thật sự muốn làm vậy, có lẽ là mới kết hôn ba tháng mà chúng ta đã rời khỏi nhau rồi, sao em có thể làm thế được…”

Lần này, Cảnh Liêm Uy xem như thả lỏng cô ra, hai người bọn họ lại cười cười nhẹ nhàng mổ vào môi của đối phương, trong mắt đều là ngọt ngào.

Máy bay rất nhanh đã hạ cánh, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đứng tại chỗ yên lặng chờ đợi, gần như là rất dễ dàng Ân Thiên Thiên liền nhận ra được một nhà ba người đi ra từ bên trong. Ba là Mộ Dung Danh người nước T, mẹ là Kavadi người Pháp, Lệ Sa là người lai Pháp – T, với mái tóc dài xõa rối tung ở phía sau, hoàn toàn thừa hưởng được ưu điểm từ hai người, cao ráo, xinh đẹp, thanh lịch…

Sư phụ cất cao giọng kêu một tiếng, Ân Thiên Thiên quả nhiên đã nhìn thấy một nhà ba người chói mắt kia quay đầu lại nhìn bọn họ, một giây sau Lệ Sa liền chạy đến cho Cảnh Liêm Uy một cái ôm to lớn, thậm chí còn khẽ hôn một cái lên trên mặt của anh.

Mộ Dung Danh và Kavadi cũng đi tới, vẻ mặt tươi cười.

Cảnh Liêm Uy đưa tay ra kéo Ân Thiên Thiên, nhẹ giọng nói: “Sư phụ, sư mẫu, đây là vợ của con, Ân Thiên Thiên.”

Mộ Dung Danh mỉm cười hòa ái nhìn Ân Thiên Thiên, Kavadi cười rất lịch thiệp, toàn thân đầu lộ ra vẻ lười biếng của phụ nữ nước Pháp.

“Đây là vợ của anh đó hả, thật sự xinh đẹp đó nha.” Lệ Sa bỗng nhiên kêu lên một tiếng, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thiên, cô ta bước tới kéo Cảnh Liêm Uy ra và ôm lấy Ân Thiên Thiên, hôn nhẹ lên má của cô rồi nói: “Xin chào, tôi là sư muội của Cảnh Liêm Uy, tên của tôi là Lệ Sa.”

“Chào cô, tôi là Ân Thiên Thiên.” Mỉm cười trả lời lại, Ân Thiên Thiên cực kỳ tự nhiên mà nói: “Tôi xin lỗi vì lần trước cô đặc biệt đến đây mà tôi vẫn không đến nơi hẹn được, tôi hi vọng là cô thể tha thứ cho tôi.”

“Không có việc gì đâu, dù sao thì bây giờ cũng đã gặp rồi nè.” Lệ Sa cởi mở nói, giữa lông mày đều là sự quyến rũ.

Nếu như không phải là do Cảnh Liêm Uy đã nói, Ân Thiên Thiên thật sự rất khó tin tưởng đây là một người phụ nữ đã mất đi chồng.

Cảnh Liêm Uy tự tay xếp hành lý lên xe cho bọn họ, chở một đoàn người đến một căn biệt thự của nhà họ Cảnh ở vùng ngoại ô, trên đường vang lên tiếng cười nói vui vẻ.

Mắt thấy chiếc Range Rover chuẩn bị lên đường cao tốc, điện thoại của Ân Thiên Thiên bất ngờ đổ chuông.

Lông mày cau lại, Cảnh Liêm Uy quay đầu nhìn thoáng qua Ân Thiên Thiên một chút, phản ứng nhỏ này đã rơi vào trong mắt của Lệ Sa và Mộ Dung Danh, vẻ mặt của bọn họ bình thường lại không mở miệng nói chuyện. Ân Thiên Thiên kinh ngạc nhìn điện thoại di động của mình, ở phía trên là một cuộc điện thoại đến từ người quản lý ở M Thành, cơ hồ là cô quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy theo bản năng.

Cô nhớ rõ ở bên phía quản lý bên đó nếu như xảy ra chuyện gì thì đều tìm Cảnh Liêm Uy không phải sao? Sao giờ lại gọi điện thoại cho mình chứ?

Mặc dù là trong lòng nghi ngờ, nhưng mà Ân Thiên Thiên vẫn ấn nghe, giọng điệu nhẹ nhàng: “Xin chào, tôi là Ân Thiên Thiên.”

“Cô Cảnh, cô với chồng của cô đều ở cùng nhau đúng không? Bây giờ mau đến đây một chuyến đi, nhà của hai người đã cháy rồi.”

Một câu nói này, sắc mặt của Ân Thiên Thiên cũng nhịn không được mà thay đổi mấy lần, quay đầu khẩn trương liếc nhìn Cảnh Liêm Uy, trên mặt của cô đều là biểu cảm không thể tưởng tượng nổi.

Người ở đầu dây bên kia điện thoại cũng gấp gáp đến không chịu được, nói tiếp: “Nhanh chóng quay về nhìn một chút đi, không biết là nguyên nhân gì, cũng không biết là gây tổn hại lớn bao nhiêu, nhanh trở về đi, chúng tôi không gọi điện thoại cho anh Cảnh được, gọi đến bệnh viện thì cũng nói là đang xin nghỉ phép, chắc là trong nhà không có người đâu nhỉ?”

“Không có ai, không có ai.” Ân Thiên Thiên vội vàng trả lời, trong lòng của cô cũng gấp gáp không chịu được, đưa tay kéo Cảnh Liêm Uy rồi vội vàng nói: “Liêm Uy, trong nhà cháy rồi, chúng ta mau trở về xem một chút đi.”

Nói xong, Ân Thiên Thiên cũng không quan tâm đến người quản lý mà cúp điện thoại luôn, một nhóm người lo lắng lập tức chạy về nhà.

Lông mày của Cảnh Liêm Uy nhíu chặt lại, có vẻ như tâm trạng của anh cực kỳ không tốt.

Ân Thiên Thiên đưa tay nắm lấy một cái tay không lái xe của anh, im lặng an ủi.

Cô biết rằng M Thành chính là ngôi nhà mà Cảnh Liêm Uy đã mua được bằng số tiền do bản thân đã kiếm được sau khi rời khỏi nhà họ Cảnh, đó là tài sản đầu tiên của anh, và nó còn là nơi ở lúc kết hôn của bọn họ, bây giờ lại truyền đến tin tức như vậy, ai cũng không muốn nghe.

“Không có việc gì đâu, chúng ta đến đó xem tình huống hiện tại rồi lại nói.” Nhẹ giọng an ủi, trong mắt của người Ân Thiên Thiên đều là sự lo lắng.

Cảnh Liêm Uy khẽ gật đầu, lúc này mới hơi thở dài một hơi.

Ngay cả gia đình của Lệ Sa ngồi ở ghế sau cũng không nhịn được mà mở miệng thúc giục, quan tâm nói: “Liêm Uy, chúng ta nhanh đi đến đó xem một chút đi, đừng để xảy ra vấn đề gì lớn, chắc là ở trong nhà vẫn còn rất nhiều vật, đến đó rồi lại nói tiếp, còn phải làm rõ ràng nguyên nhân gây nên hỏa hoạn mới được…”

Kavadi cũng không nhịn được mà nói một câu: “Quan trọng nhất là người không có bị gì.”

Mộ Dung Danh cũng gật đầu đồng ý rồi không nói gì, Cảnh Liêm Uy xoay tay lái đi về phía M Thành, Ân Thiên Thiên nhìn điện thoại di động của anh để ở một bên, cầm lên, không nhịn được mà nhẹ giọng phàn nàn: “Em còn nói là sao lại gọi điện thoại đến cho em, điện thoại của anh lại tắt tiếng vậy chứ, nếu như bọn người Cát Thành Phong có gì tìm anh thì sao đây?”

Nói xong, Ân Thiên Thiên liền chỉnh lại điện thoại của Cảnh Liêm Uy, tránh khỏi bỏ lỡ chuyện lớn gì.

Cảnh Liêm Uy vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ân Thiên Thiên, tay còn lại liền lái xe nhanh chóng đi về phía M Thành…

Mộ Dung Danh ngồi ở ghế sau nhìn Cảnh Liêm Uy thông qua gương chiếu hậu, lông mày khẽ cau lại…

Hình như chuyện còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của ông, chỉ là ông có năng lực để giúp anh hay không? Hiện tại ngay cả chính ông cũng không nắm chắc được…