Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 551




CHƯƠNG 551: SỰ THẲNG THẮN CỦA CẢNH LIÊM UY

Sáng ngày hôm sau, lúc Ân Thiên Thiên mơ màng tỉnh táo lại trong giấc ngủ thì phần giường ở bên cạnh đã lạnh từ lâu, nhìn một nửa giường trống rỗng, Ân Thiên Thiên bỗng nhiên liền ngơ ngác cả người, sau khi trầm mặc một hồi lâu mới khẽ thở dài một hơi, xoay người nhìn về phía sắc thu từ từ đến dân ở bên ngoài cửa sổ.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, nhà họ Cảnh lại trở nên vội vã như vậy.

Đứng dậy từ trên giường, Ân Thiên Thiên mặc một bộ quần áo giản dị thường ngày bước ra khỏi phòng ngủ đi đến phòng khách, chưa kịp bước vào thì đã nghe thấy âm thanh tin tức, ngay lập tức không nhịn được mà đứng ở đằng sau ngẩn người nhìn về phía tivi.

– Theo như thông tin, ngày hôm qua có người nào đó đã nhìn thấy Đổng Khánh, người thừa kế hiện tại của nhà họ Đổng cùng với một người phụ nữ nào đó trong con hẻm nhỏ, dường như là giữa hai người bọn họ xảy ra cãi vã, nhưng cho dù như thế thì động tác cũng cực kỳ thân mật, từ trên bức ảnh lờ mờ cũng có thể nhìn thấy được hình ảnh hai người bọn họ ôm hôn nhau…

– Trước mắt báo đài đã đưa ra nghi vấn với bản thân của Đổng Khánh, muốn biết cô gái thần bí này có phải chính là chủ mẫu đương gia của nhà họ Đổng không, cho nên người thừa kế của nhà họ Đổng vốn đã đặt vé đến thành phố T vào ngày hôm qua, chọn cách bỏ rơi ông nội của mình mà đến thành phố T trước mấy tiếng đồng hồ…

Một số video được phát ở trên tivi, như tin tức đã nói, hình ảnh không rõ ràng, ít nhất thì không nhìn rõ mặt của Ân Thiên Thiên.

Cau mày, Ân Thiên Thiên nhìn về phía hình ảnh trên tivi, sắc mặt cũng nhịn không được mà hơi tái nhợt, nhưng đồng thời trong lòng của cô cũng đang nghi ngờ, tại sao ở trên đó lại không có sự tồn tại của Cảnh Liêm Uy? Nói thật thì so sánh với tin tức nóng hổi với Đổng Khánh, tin tức mà anh ta bị người ta đánh tới nổi bị thương nặng phải nằm viện cũng tuyệt đối không phải là một chuyện nhỏ, có đúng không? Tại sao chuyện này cũng chỉ nói hai ba câu rồi lại biến mất như vậy chứ?

Ân Thiên Thiên yên lặng đứng ở một vị trí tương đối xa, trong lòng của cô vẫn còn đang nghi ngờ thì người nhà họ Cảnh đã lên tiếng.

“Liêm Uy, người kia chính là Thiên Thiên có đúng hay không?” Vi Gia Huệ đột nhiên lạnh lùng lên tiếng hỏi, vừa nghe xong thì biết đã nổi giận rồi.

Cảnh Liêm Uy hơi mím môi, nhìn hình ảnh mơ hồ trong tivi, sau khi trầm mặc hai giây rồi mới nói: “Lúc đó con cũng ở đó, cho nên con thấy rất rõ ràng, Thiên Thiên không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với con, có lỗi với nhà họ Cảnh.”

Dứt lời, Cảnh Liêm Uy liền đứng dậy chuẩn bị muốn rời khỏi, bộ dạng của anh cực kỳ nghiêm túc.

“Con đứng lại đó cho mẹ.” Đột nhiên Vi Gia Huệ liền gầm thét lên một tiếng, ngồi ở trên ghế sofa không nhúc nhích, nhưng lại tản ra hơi thở mạnh mẽ bức người, nói: “Liêm Uy, nếu như giữa bọn họ không có chuyện gì thì con sẽ đánh Đổng Khánh đến nỗi bị thương nặng mà nằm chuyện ư? Thật sự cho rằng truyền thông không đưa tin thì mẹ cũng không biết à?”

Cảnh Liêm Bình yên tĩnh ngồi ở một bên híp mắt nhìn đoạn video, biểu hiện cực kỳ nghiêm túc, từ đầu đến cuối đều không nói một lời.

Ân Thiên Thiên nhìn thấy tình huống ở trước mắt, bỗng nhiên liền căng thẳng lên, dường như là đi qua theo bản năng, đưa tay kéo cánh tay của Cảnh Liêm Uy, nhìn Vi Gia Huệ rồi nhẹ giọng nói: “Mẹ, người đó quả thật là con, nhưng mà giữa con và Đổng Khánh thật sự không thể xảy ra chuyện gì cả, xin mẹ hãy tin tưởng con.”

Nhìn thấy Ân Thiên Thiên bỗng nhiên bước ra, bọn họ cũng không kinh ngạc cho lắm, dường như là hiện tại đối với tình huống của cô như vậy, thậm chí còn có chút chờ mong. Dù sao chỉ có Ân Thiên Thiên chịu đựng không nổi, chủ động đưa ra đề nghị ly hôn với Cảnh Liêm Uy, như vậy thì có thể buông bỏ cho cô đi, không phải sao? Ở một góc độ lớn, đây cũng là lý do mà Vi Gia Huệ sở dĩ đối xử với cô như vậy.

Nhìn Ân Thiên Thiên, hồi lâu sau Vi Gia Huệ cũng không nói cái gì, chỉ là ánh mắt rơi ở trên người của cô còn khó chịu hơn rất nhiều lần so với lần đầu tiên mà cô đến nhà họ Cảnh, một lúc lâu sau vậy mà lại khẽ xì một tiếng, ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Cảnh Liêm Uy rồi hỏi: “Miệng cũng đã rách rồi, con nghĩ xem mẹ phải tin tưởng con như thế nào đây?”

Một câu nói đã hoàn toàn dẫm vào sợi dây nóng, môi của Ân Thiên Thiên căn bản cũng không có cách nào giải thích được, cô có thể nói đó là do lúc cô từ chối, phản kháng môi lưỡi của Đổng Khánh xâm chiếm nên bị răng cắn vào? Nói ra thì bọn họ có ai tin cô đây, không nói không tin, thậm chí còn có thể cảm thấy mối quan hệ giữa cô với Đổng Khánh càng thêm thân mật, không phải sao?

Cùng lúc đó, Ân Thiên Thiên rõ ràng cảm nhận được cơ thể của Cảnh Liêm Uy ở bên cạnh cứng ngắt, cả người nhất thời liền không nhịn được mà hơi trố mắt, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào anh, cũng làm cho khóe miệng của mình hoàn toàn bại lộ trước mặt của Cảnh Liêm Uy.

Đôi mắt phượng thâm trầm nhìn về phía Ân Thiên Thiên, thậm chí ngay cả mắt mà Cảnh Liêm Uy cũng không dám híp lại một chút, giờ phút này trong lòng anh có những con sóng dữ dội, sóng biển lăn lộn, nhưng lại không thể không làm như vậy, có mấy lần hầu kết không nghe lời mà hung hăng cử động một chút. Cảnh Liêm Uy nhìn vào hai mắt của Ân Thiên Thiên, đưa tay qua kiên định kéo eo của cô lại, giọng nói có lực nói với Vi Gia Huệ: “Mẹ, lúc đó con không có ở hiện trường, mẹ cho rằng là con thấy không rõ lắm à? Sao mẹ cứ níu lấy chuyện này không chịu buông vậy?”

Dứt lời, Cảnh Liêm Uy cũng không thèm để ý đến Vi Gia Huệ, kéo Ân Thiên Thiên đi về phía phòng ngủ. Sau khi Cảnh Liêm Bình ở sau lưng nghiên cứu xong thì rốt cuộc cũng mở miệng lớn tiếng nói một câu: “Cái này căn bản là cưỡng hôn có được không vậy, giãy dụa rõ ràng như vậy cũng không nhìn ra được à? Mấy người phóng viên này thật sự nhàn hạ không có chuyện gì làm mà.”

Ân Thiên Thiên không biết biểu cảm của Vi Gia Huệ khi nghe thấy câu nói này, cũng không biết trong lòng của Cảnh Liêm Uy suy nghĩ thế nào, nhưng cô đã cảm nhận được ở sau lưng của mình hoàn toàn yên tĩnh…

Không biết là bắt đầu từ khi nào, người nhà họ Cảnh đã không còn chào đón cô nữa?

Ân Thiên Thiên có thể cảm nhận rõ ràng được những sự thay đổi này, nhưng mà lại không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, những khi như vậy cô chỉ cảm thấy mình giống như là một người khách không được chào đón. Trong lòng của cô cảm thấy ấm ức, nhưng mà một khi nhớ đến những từ ngữ không thể giải thích được mà gần đây Cảnh Liêm Uy nói ở bên tai của cô, trong lòng của cô lại thấy lo sợ bất an…

Giờ phút này, tâm trạng của Ân Thiên Thiên cũng không nhẹ nhõm hơn so với Cảnh Liêm Uy.

Trong phòng ngủ.

Vừa mới đóng cửa lại, Ân Thiên Thiên liền cảm nhận được bàn tay của Cảnh Liêm Uy đang nắm chặt mình đã từ từ buông lỏng ra, cả trái tim của cô như có chút choáng váng, trong nháy mắt quay đầu lại đã nhìn thấy anh đi vào, chỉ để lại một bóng lưng cho cô nhìn.

Dường như là trong nháy mắt, Ân Thiên Thiên biết là anh đã để ý, để ý đến vết thương nơi khóe miệng của cô.

Đứng ở phía trước cửa sổ, Cảnh Liêm Uy hít sâu từng ngụm, nhìn cảnh sắc ở bên ngoài cửa sổ mà không nói một lời nào, đôi tay đang nắm chặt lại cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, anh không muốn mình giống như ngày hôm qua hù dọa đến cô, anh không muốn khiến cho cô thấy sợ hãi.

Ân Thiên Thiên nhìn qua bóng lưng cao lớn của anh, lông mày của cô hơi nhíu lại, trong lòng bỗng nhiên thấy đau đớn.

Cô muốn biết rốt cuộc những lời nói đó của Đổng Khánh là có ý gì, cũng muốn biết anh đang giấu cô chuyện gì, cô không muốn mình giống như một kẻ ngu mà cái gì cũng không biết, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng đối với tất cả những chuyện xung quanh, cô muốn có quyền lựa chọn. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Cảnh Liêm Uy thì trong lòng của cô lại đau đớn, nhưng mà nhẫn nhịn một thời gian lâu như vậy, trong lòng của cô cũng đã tỉnh táo không ít, đến cùng Ân Thiên Thiên vẫn cảm thấy có một số việc cần phải nói rõ ràng…

Bước lên đi đến sau lưng của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên nhìn thân thể đang kéo căng của anh, nở một nụ cười đắng chát, đưa tay ôm chặt lấy anh từ phía sau, cái đầu nhỏ nhắn cứ đặt ở trên lưng của anh như vậy, cảm nhận được cảm giác an toàn mà anh mang đến, cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, tất cả mọi thứ giống như tốt đẹp như thuở ban sơ…

Nhưng đến cuối cùng, Ân Thiên Thiên vẫn mở miệng hỏi: “Cảnh Liêm Uy, nói cho em biết đi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, có được không anh?”

Lời nói vừa mới dứt, Ân Thiên Thiên rõ ràng cảm giác được cả cơ thể của Cảnh Liêm Uy liền đông cứng lại, hoàn toàn không hề nhúc nhích, nắm chặt lấy hai tay của mình ôm lấy anh, Ân Thiên Thiên nói tiếp: “Em không muốn mình giống như một kẻ ngu, em nghe hiểu lời nói của Đổng Khánh, cảm nhận được thái độ của mẹ đã thay đổi, cũng đã nhìn thấy anh làm những chuyện đó, nhưng lại không hề nhận được một lý do nào từ chính miệng anh thừa nhận. Anh nói cho em biết đi có được hay không? Cho dù là chuyện gì đi nữa, chúng ta cùng nhau đối mặt có được không anh?”

Cô biết là Vi Gia Huệ có vẻ vô cùng bất mãn đối với cô, Cảnh Liêm Uy đốt nhà của bọn họ, thậm chí là những hành vi bất thường của Đổng Khánh và Đào Ninh, nhưng chỉ thiếu một lý do, một câu nói của anh.

Đôi mắt phượng đang nhìn chằm chằm vào cảm xúc ở trước mặt, bỗng nhiên Cảnh Liêm Uy cũng không biết nên làm cái gì, rủ mắt xuống liền có thể nhìn thấy được bàn tay nhỏ của cô chồng chặt lại ở trước mặt của mình, trong lòng của anh đau đớn từng cơn.

Im lặng một thời gian lâu như vậy, so với ai khác thì anh còn khó chịu hơn, vừa muốn giấu diếm cô vừa phải nghĩ cách để khống chế bệnh tình, anh thật sự rất khó chịu. Cũng sợ hãi là có một ngày nào đó, có thể là mình sẽ làm tổn thương cô hay không, tổn thương người ở bên cạnh của mình, cuối cùng rơi vào một bi kịch. Đã có vài lần, anh muốn nói cho cô biết chuyện này, nhưng mà thật lâu sau cũng không dám mở miệng, chỉ là bởi vì sợ hãi mất đi…

Trong phòng ngủ bỗng nhiên lại lâm vào sự im lặng lâu dài, ai cũng không nói chuyện.

Ân Thiên Thiên ôm anh thật chặt, chờ đợi anh mở miệng, mà trong lòng của Cảnh Liêm Uy đang đấu tranh điên cuồng, đang đấu tranh xem cuối cùng có nên nói cho cô biết hay không…

Rất lâu rất lâu sau đó, Ân Thiên Thiên khẽ chống đầu ở trên lưng của Cảnh Liêm Uy, dường như có chút sụp đổ mà mở miệng nói: “Cảnh Liêm Uy, em quay về làm vợ của anh là muốn cùng anh nắm tay nhau đi cùng quãng đường còn lại, em muốn là nếu như gặp chuyện gì thì chúng ta đều phải thương lượng với nhau, không phải là được anh đơn phương bảo vệ giống như công chúa, em không muốn làm công chúa, em chỉ muốn làm vợ của anh thôi…”

Lời này vừa dứt, một giọt nước mắt óng ánh rơi lên trên mặt thảm, rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.

Hầu kết cử động lên xuống một chút, đôi mắt phượng cũng có chút ướt át, hơi mấp máy bờ môi của chính mình, sau khi Cảnh Liêm Uy trầm mặc hai giây, đến cùng vẫn mở miệng nói, câu nói đầu tiên là: “Thiên Thiên, em có biết không? Anh chính là người điên…”

Một câu nói này, nước mắt ở trong mắt của Ân Thiên Thiên liền đông lại, thật lâu sau không di chuyển, đôi mắt trắng đen rõ ràng ngây ngốc trì trệ.

– Anh là người điên…

Mắc chứng bệnh tâm thần cố chấp…

Tất cả mọi thứ đều đang tái hiện ở trong đầu của cô, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy não của mình trống không.

“Nhà họ Cảnh có tiền sử di truyền bệnh tâm thần, nó đã truyền cho ba của anh, còn lần này lại đến lượt anh…” Sau khi mở miệng nói câu nói đầu tiên, những câu nói phía sau cũng không hề nhẹ nhõm, trong phòng ngủ đều là sự im lặng: “Bệnh tâm thần cố chấp, có lẽ là gần đây em đã tiếp xúc với một vài tình huống khác nhau ở bên cạnh, nói trắng ra thì chính là bệnh tâm thần đó, là loại bệnh mà không có thuốc chữa khỏi…”

Trong nháy mắt, “vòi nước” vừa mới được đóng lại đã mở ra một lần nữa, trên mặt của Ân Thiên Thiên mang theo nước mắt rơi như mưa. Cảnh Liêm Uy không quay đầu lại nhìn cô, cô cũng không đi vòng ra phía trước để đối mặt với anh, anh cứ nhìn ra phía cửa sổ, cô thì nhìn bóng lưng của anh, lần đầu tiên hai người lâm vào bầu không khí kỳ lạ như thế này…

Sau khi trầm mặc một lúc, Cảnh Liêm Uy tiếp tục mở miệng nói: “Thiên Thiên, anh mãi mãi cũng không dám tưởng tượng có một ngày anh lại mắc chứng bệnh tâm thần, anh cũng không dám tưởng tượng anh như thế này còn có thể giữ em ở bên cạnh của mình hay không…”

Bỗng nhiên toàn bộ thế giới này lại trở nên im lặng như vậy, khi tất cả mọi thứ đều biến mất không có hình dạng, nhưng mà bọn họ lại cảm thấy bầu trời đều mang màu xám, cuộc sống thì đen tối, khi mọi thứ đều không có dấu vết của ánh sáng, lộ ra sự chết chóc như thế…