Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 67




Thân thể Ân Thiên Thiên giống như từ bầu trời trăm ngàn thước cao rơi xuống vậy, lơ lửng không tìm được cảm giác chạm đất, trong đầu cô lúc này chẳng có gì ngoài hình bóng người kia. 

Cảnh Liêm Uy... 

Cảnh Liêm Uy... 

Anh lại có một đoạn tình cảm như vậy sao? 

Cô vẫn luôn không dám nghĩ tới, tại sao lúc cô tiến lên để "Cầu hôn", Cảnh Liêm Uy lại sảng khoái đồng ý như vậy, cô một mực tự nói với mình, trong lòng Cảnh Liêm Uy có cô, hoặc là nhà họ Cảnh ép anh cưới rồi, cũng có thể anh muốn từ giã đời độc thân, cũng có thể là vì anh nhàm chán... 

Vậy nhưng, cô suy tưởng ngàn ngàn vạn vạn kiểu lý do, duy chỉ không nghĩ tới một lý do như thế. 

Một giây đồng hồ trước có phải anh đang đứng ở sân bay giữ tay cô ta lại, một giây đồng hồ trước có phải anh đang lấy ra chiếc nhẫn kim cương chuẩn bị cầu hôn cô ta, một giây đồng hồ trước có phải anh đang cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới? Nhưng một giây đồng hồ sau, cô ta từ bỏ, cô ta từ chối, cô ta rời đi... 

Mà khi cô xuất hiện trước mặt anh nói những lời hoang đường như vậy, có phải anh chỉ bởi vì nhất thời xúc động, chỉ bởi vì nhất thời không cam lòng, chỉ bởi vì nhất thời tức giận mà đồng ý hay không? 

Ân Thiên Thiên cố gắng vịn cửa xe, hé mở khuôn miệng nhỏ nhắn mà cực lực hô hấp, nếu không làm như vậy, cô cảm giác trái tim mình đang bị thứ gì đó thô bạo mà nghiền ép, cảm thấy hít thở cũng gian nan. 

truyện chỉ được up trên app mê tình truyện 

Cô không phải người giỏi luận mưu, nhưng lúc này cô lại không thể không suy nghĩ một chút, Cảnh Liêm Uy tại sao phải đồng ý, Cảnh Liêm Uy sắp tới sẽ làm ra những hành động gì? 

"Thiên Thiên..." Ân Thiên Tuấn nhẹ giọng gọi một câu, sải bước về phía trước dìu Ân Thiên Thiên ngồi vào xe ô tô, cho tới khi cô an ổn ngồi xuống vị trí kế bên tài xế anh cũng chưa yên lòng: "Thiên Thiên, em không sao đấy chứ?" 

Ân Thiên Thiên không nói gì, chỉ ngửa đầu tựa lưng vào ghế, khép chặt hai mắt. 

Ân Thiên Tuấn khẽ thở dài một hơi, khởi động xe, không đi đến chỗ Cảnh Liêm Uy, cũng không đi đến cục dân chính, anh yên lặng đưa cô ra bờ biển. Ân Thiên Tuấn nhấn xuống nút ấn, toàn bộ cửa xe nóc xe đều mở ra, gió biển ấm áp thổi tới, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy hô hấp dường như đã dễ dàng hơn nhiều... 

Hai người an tĩnh ngồi ở trong xe nghe tiếng gió biển thổi, không ai nói câu gì. 

Mãi một lúc lâu sau, Ân Thiên Tuấn mới nhẹ giọng hỏi một câu: "Thiên Thiên, em định làm thế nào?" 

Ân Thiên Thiên ngây người, phải rồi, cô định làm thế nào? Cô nên làm thế nào? 

Làm bộ như không biết chuyện này, không chùn bước gả cho Cảnh Liêm Uy? Hay là dứt khoát ly dị, hoàn toàn vạch rõ giới hạn với Cảnh Liêm Uy? Nên làm như thế nào, chính cô cũng không biết. 

Cô chỉ biết, cô rất sợ, sợ Cảnh Liêm Uy đem cô làm bia đỡ đạn, sợ cô trong mắt Cảnh Liêm Uy chỉ là một thế thân... 

"Anh, em nên làm gì bây giờ?" Ân Thiên Thiên yếu ớt hỏi ngược lại, thanh âm nhỏ vụn hòa cùng tiếng gió biển rất nhanh bị thổi tan. 

Ân Thiên Tuấn cũng không trả lời, mãi một hồi lâu sau mới nói: "Thiên Thiên, đây là cuộc đời của em." 

Đôi mắt đen nhánh lại rơi vào ngây ngẩn. 

Đúng vậy, đây là cuộc đời của cô, bất luận như thế nào người phải đi tiếp cũng là cô, mà không phải ai khác. 

Hồi lâu sau, Ân Thiên Thiên mới đáp: "Em biết, để em suy nghĩ một chút." 

Ân Thiên Tuấn đau lòng nhìn gò má Ân Thiên Thiên, không nói gì. 

Lúc Ân Thiên Thiên đi theo Ân Thiên Tuấn trở lại nhà họ Ân, toàn bộ nhà họ Ân vẫn còn đang bận rộn, ngày mai Ân Nhạc Vy kết hôn rồi, rất nhiều chuyện đang tiến vào giai đoạn cuối cùng. 

Khi Ân Thiên Thiên xuất hiện ở cửa nhà họ Ân, đôi mắt Ân Nhạc Vy giống như muốn tóe lửa vậy. 

Khách sạn Nocturne! Tiệc cưới của Ân Thiên Thiên lại là ở khách sạn Nocturne! 

Cô ta làm sao nuốt trôi cục tức này? 

Cô ta vốn cho rằng cướp đi Hướng Thực chính là thứ tốt nhất bên người Ân Thiên Thiên rồi, lại không nghĩ tới mất đi một Hướng Thực sẽ xuất hiện một Cảnh Liêm Uy! 

Cố gắng ép bản thân nở nụ cười, Ân Nhạc Vy nhẹ giọng nói: "Chị, thiệp mời lần trước chị đưa em là thật sao? Chị và anh rể tổ chức tiệc cưới ở khách sạn Nocturne ư, thật là hâm mộ quá." 

Ân Thiên Thiên không có tâm trạng để ý cô ta, nhìn một cái rồi định đi lên lầu, lại nghe thấy giọng nói sau lưng. 

"Nhạc Vy, con lại châm chọc chị con rồi, thiệp cưới xem chừng cũng chỉ là bản mẫu thôi, con việc gì phải xem là thật chứ. Cảnh Liêm Uy chỉ là một bác sĩ ngoại khoa bình thường, ở đâu ra bản lãnh đến khách sạn Nocturne làm tiệc cưới, đâu phải ai họ Cảnh cũng là thiếu gia nhà họ Cảnh đâu." Lý Mẫn vừa tỉ mỉ vì kiểm tra áo cưới cho Ân Nhạc Vy, vừa giễu cợt mở miệng nói: "Hơn nữa, chuyện này hôm nay ta cũng nghe Dì Trần con nói rồi, hôm đó Thiên Thiên muốn làm tiệc cưới ở khách sạn Nocturne căn bản là không thể." 

"Mẹ, mẹ nói vậy là sao?" Ân Nhạc Vy mặt đầy nghi hoặc nhìn bà ta, trong tay còn cầm trang sức nhà họ Hướng đưa tới. 

Ân Thiên Thiên vẫn đứng im tại chỗ không biết đang nghĩ gì, cô chỉ lẳng lặng nghe. 

Lý Mẫn ngẩng đầu nhìn Ân Thiên Thiên một cái cười khinh miệt, quay lại dịu giọng trả lời Ân Nhạc Vy: "Chị con hai mươi ba tháng này kết hôn, nếu thật sự tổ chức ở khách sạn Nocturne căn bản là không thể, bởi vì ngày hôm đó khách sạn Nocturne đình công toàn diện, để phục vụ hôn lễ cậu ba họ Cảnh." 

Một câu nói khiến Ân Nhạc Vy không nhịn được mà vui vẻ theo. 

Đúng vậy, tờ thiệp cười xem ra là bản mẫu rồi, hoặc bởi vì lúc ấy đang tức giận cho nên mới làm ra chuyện như vậy, dẫu sao mất thể diện ở trước mặt người ngoài thực vô cùng khó chịu, mà mất thể diện ở nhà Ân Thiên Thiên hẳn đã thành thói quen. Vừa nghĩ như vậy, Ân Nhạc Vy liền cho rằng tờ thiệp cưới hôm đó không phải thật. 

Khách sạn Nocturne đình công toàn diện, chỉ vì hôn lễ cậu ba nhà họ Cảnh. 

Chớp mắt, trong đầu Ân Thiên Thiên chỉ có những lời này mà thôi. 

Ân Thiên Thiên không nhịn được nhếch khóe miệng giễu cợt. 

Từ sau khi làm giấy đăng ký hôn với Cảnh Liêm Uy, cô cũng cảm giác được, nhà họ Cảnh đối với hôn sự bất ngờ này căn bản cũng không gấp, bây giờ nghĩ lại hẳn là ban đầu Cảnh Liêm Uy đã có sự chuẩn bị, chỉ là không nghĩ tới anh chuẩn bị tới một bước cuối cùng lại đúng lúc rơi xuống đầu cô... 

Rốt cuộc, là cô thay thế vị trí của người khác mà thôi... 

"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, ngày đó cũng do con, nếu như con ngăn cản một chút, chuyện cũng không đến nỗi như vậy." Ân Nhạc Vy mặt đầy áy náy nhìn Ân Thiên Thiên, chuyện buồn bực trong lòng hai ngày nay rốt cuộc cũng được giải tỏa, tâm tình khá hơn nhiều. "Vốn là con cũng có chút áy náy muốn nói với chị trước khi chị kết hôn. Mẹ, mẹ nói giúp con vài câu đi." 

Lý Mẫn trìu mến nhìn con gái mình, tính tình Ân Nhạc Vy như vậy bà ta rất hài lòng, rất biết nhận định tình hình, tương lai ở nhà họ Hướng cũng sẽ không phải chịu thiệt. 

Lúc này, Ân Thiên Thiên cũng hoàn toàn không đặt hai người kia vào trong mắt, cô dứt khoát lên thẳng phòng mình, trong mắt giống như căn bản không có sự tồn tại của bọn họ vậy, đối với chuyện thiệp cưới cũng không có một lời giải thích. 


Ân Thiên Tuấn đứng ở bên cạnh nhìn, hơi nhíu mày cũng không nói gì, chỉ là có chút đau lòng cho cô em gái nhỏ. 

Ân Thiên Thiên đi lên, Lý Mẫn cũng không thèm để ý, mà vô cùng ân cần đứng lên bắt lấy tay Ân Thiên Tuấn vội vàng hỏi: "Thiên Tuấn, ngày mai em gái con kết hôn, người nhà họ Cảnh có tới không? Con gửi thiệp mừng cho bọn họ chưa?" 

Nghe vậy, Ân Nhạc Vy cũng không nhịn được mà nhìn sang với vẻ mong đợi. 

Cô ta và Lý Mẫn cũng đã từng nghĩ tới chuyện mượn quan hệ của Ân Thiên Tuấn mà được ngồi trên cây đại thụ nhà họ Cảnh này, thế nhưng thiếu gia nhà họ Cảnh ngoại trừ qua lại với Ân Thiên Tuấn, những người còn lại nhà họ Ân anh cũng không thèm để ý tới ai, cho dù là Ân Bách Phú mời anh ăn cơm anh cũng không tới, mười phần bảo toàn phạm vi nhà họ Cảnh, lâu ngày Ân Nhạc Vy cũng chỉ đành tuyệt vọng... 

Chỉ là có vài người luôn thích tự ảo tưởng, ví như Ân Nhạc Vy, nếu ngày mai thiếu gia nhà họ Cảnh tới, nhìn thấy vẻ đẹp của cô ta... 

Chỉ vừa nghĩ như vậy, Ân Nhạc Vy đã cảm thấy trái tìm mình nhảy pưng pưng. 

Ân Thiên Tuấn hơi nhíu mày, nhìn mặt mẹ mình đầy vẻ mong đợi, bất đắc dĩ trả lời: "Thiệp mời con đã gửi, nhưng có tới hay không không phải là chuyện con có thể can thiệp." 

Dứt lời, Ân Thiên Tuấn liền định rời đi, thế nhưng Lý Mẫn căn bản cũng không có ý định để anh đi, mà sống chết túm lại tay anh, nói: "Sao con lại nói vậy, quan hệ giữa con và thiếu gia nhà họ Cảnh tốt thế nào chứ. Chuyện chỉ cần một câu nói của con sẽ thành con hà tất phải cứng nhắc như vậy. Lại đây mẹ bảo con, bây giờ con gọi ngay cho thiếu gia nhà họ Cảnh, bảo cậu ta ngày mai tới đây..." 

Vừa nói, Lý Mẫn vừa lấy ra điện thoại di động, còn hỏi Ân Thiên Tuấn số điện thoại. 

Ân Thiên Tuấn không nói gì nhiều, dứt khoát thoát khỏi bàn tay Lý Mẫn: "Mẹ, thiếu gia nhà họ Cảnh là ai, vài ba lời của con là có thể mời được hay sao? Em gái kết hôn liên quan gì tới anh ấy?" 

Tâm trạng Ân Thiên Tuấn cũng sẵn đang không tốt, lần này dứt khoát không cho Lý Mẫn và Ân Nhạc Vy cơ hội định thần lại đã xoay người rời đi, tấm lưng kia còn mơ hồ mang theo tức giận. 

Lý Mẫn sau khi lấy lại tinh thần liền có chút mất hứng, nhưng nhìn sang Ân Nhạc Vy vẫn là nhịn xuống, nhẹ giọng an ủi cô ta: "Nhạc Vy à, đừng lo lắng, anh con sẽ chiếu cố con mà. Con cũng biết anh con không thích nhất chính là có người ép buộc nó, ngày mai thiếu gia nhà họ Cảnh nhất định sẽ tới, nể mặt anh trai con nhất định sẽ tới." 

Ân Nhạc Vy không nói gì, cô ta rất rõ ràng Lý Mẫn chỉ đang an ủi mình. 

Thiếu gia nhà họ Cảnh là ai chứ, nhà họ Cảnh là gia tộc thế nào chứ, nhà họ Ân trừ Ân Thiên Tuấn tiếp xúc với thiếu gia nhà họ Cảnh ra còn ai có bản lĩnh đó nữa? Thậm chí ở Thành phố T rất nhiều xí nghiệp cho Thiên Ân ba phần thể diện cũng không phải hoàn toàn nể mặt nhà họ Ân, mà là nhìn vào giao tình giữa Ân Thiên Tuấn và thiếu gia nhà họ Cảnh! 

Nhưng cô ta không hiểu, tại sao từ nhỏ đến lớn, người em gái Ân Thiên Tuấn thích nhất lại là Ân Thiên Thiên, thậm chí ngay cả vị trí của Ân Thành Vũ trong lòng anh cũng kém hơn Ân Thiên Thiên một bậc! Cô ta dám đánh cược, nếu hôm nay là Ân Thiên Thiên kết hôn, vì giúp Ân Thiên Thiên sau này ở nhà chồng dễ sống hơn một chút, Ân Thiên Tuấn nhất định sẽ kéo thiếu gia nhà họ Cảnh qua đây! 

Nhưng vì sao, sự quan tâm của Ân Thiên Tuấn đến chỗ của Ân Nhạc Vy lại biến mất không thấy dấu vết như vậy? 

Ân Nhạc Vy tức giận quay đầu nhìn chằm chằm theo hướng căn phòng của Ân Thiên Thiên, bàn tay nắm thật chặt, trên mu bàn tay mơ hồ lộ ra gân xanh, có thể thấy cô ta có bao nhiêu tức giận! 

Cô ta hận Ân Thiên Thiên, hận cô hơn hết thảy! 

Rõ ràng mẹ cô ta mới là phu nhân nhà họ Ân, rõ ràng cô ta mới là cô lớn nhà họ Ân, nhưng dựa vào đâu Ân Thiên Thiên cứ phải ngăn trước mặt cô ta, rốt cuộc là dựa vào đâu kia chứ! Thậm chí ngay cả anh ruột của cô ta cũng cưng chiều cô như vậy. Ân Thiên Thiên rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể khiến anh trai ưu tú nhất nhà coi trọng cô như vậy? 

Ân Nhạc Vy mím chặt môi, rất lâu không phát ra tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm theo hướng kia, hận ý đầy đôi mắt..