Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 95




Hành vi này là trắng trợn gây xích mích cho tình cảm của vợ chồng mới cưới người ta sao? Hay là trắng trợn muốn đuổi cây rụng tiền nhà họ Ân bọn họ ra ngoài?

Đối với người nhà họ Ân, điều sau chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn rồi!

"Hướng Thực cũng thật là, cậu đang nói linh tinh gì đấy? Liêm Uy đã lớn như vậy tất nhiên phải có chừng mực." Lý Mẫn lại lập tức đứng ra nói chuyện, ngay trong câu đầu tiên đã có vẻ không hài lòng về Hướng Thực: “Hơn nữa, bây giờ Thiên Thiên đã có thai, dù thế nào đi nữa Liêm Uy cũng sẽ không làm chuyện như vậy đâu. Cậu vẫn nên cố gắng chăm sóc Nhạc Vy là được rồi. Chuyện của bọn họ, cậu đừng quan tâm nữa."

Trong lòng Hướng Thực thấy nghẹn thở, tay cầm đũa càng siết chặt hơn.

Trước khi biết được thân phận của Cảnh Liêm Uy, hắn chính là khách quý trong nhà họ Ân! Ân Bách Phú cũng không dám nói nặng với hắn một câu. Nhưng từ khi biết được Cảnh Liêm Uy là cậu ba nhà họ Cảnh, thái độ của người nhà họ Ân lập tức thay đổi! Bây giờ thậm chí chỉ vì một câu nói của mình, Lý Mẫn lại dám không để ý tới nhà họ Hướng mà nói ra những lời như vậy!

Hướng Thực cố gắng bảo mình không cần tính toán với Lý Mẫn, chỉ nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thiên đang ngồi đối diện. Những người khác có suy nghĩ thế nào hắn đều không quan tâm, hắn sớm muộn gì cũng sẽ có cách đòi lại. Bây giờ hắn quan tâm nhất chính là phản ứng của Ân Thiên Thiên!

Hắn không tin khi biết Cảnh Liêm Uy và bạn gái cũ vẫn còn vương vấn không dứt, cô còn có thể không có chút phản ứng nào!

Đáng tiếc, Hướng Thực vẫn thật sự phải thất vọng, Ân Thiên Thiên đúng là không có chút phản ứng nào.

Muốn trách thì trách Ân Thiên Thiên đã sớm biết chuyện này, bằng không nói không chừng cô vẫn thật sự có phản ứng!

Hướng Thực có phần không cam lòng, hỏi thẳng Ân Thiên Thiên một câu: "Thiên Thiên, chẳng lẽ cô không quan tâm chút nào sao?"

Hướng Thực không biết phải hình dung tâm trạng của mình thế nào nữa. Hắn cùng lúc hi vọng Ân Thiên Thiên quan tâm, như vậy cô có thể sẽ tranh cãi với Cảnh Liêm Uy, sau đó tình cảm của hai người sẽ sinh ra mâu thuẫn. Nhưng mặt khác, hắn lại không hy vọng Ân Thiên Thiên quan tâm. Điều này cũng xem như là một cách chứng minh tình cảm Ân Thiên Thiên với Cảnh Liêm Uy không sâu nặng như vậy. Nhưng khi nói tới vấn đề này, hắn lại cảm thấy bất kể Ân Thiên Thiên làm như thế nào hắn đều sẽ không thỏa mãn!

Ân Thiên Thiên ngẩng đầu liếc nhìn hắn nhưng không nói lời nào, tiếp tục rũ mắt ăn cơm.

Bộ dáng kia giống như đang xem Hướng Thực là một thằng hề chẳng khác nào bọn họ vừa nhìn cô vậy...

Cảnh Liêm Uy gắp một miếng ngô cho Ân Thiên Thiên, khẽ nói: "Có phải cậu Hướng quá quan tâm tới chuyện nhà chúng tôi không? Hay là nhà chúng tôi còn có gì khiến cậu mơ ước?"

Anh vừa nói dứt lời, sắc mặt Ân Nhạc Vy ngồi ở bên cạnh Hướng Thực trắng bệch...

Hướng Thực rốt cuộc vẫn chưa hết hy vọng với Ân Thiên Thiên!

Ân Bách Phú và Lý Mẫn đều cảm thấy chuyện đã đi quá đà nên lập tức lên tiếng ngắt lời bọn họ. Sau đó thật sự không có ai dám nói tới chuyện tình cảm của hai vợ chồng bọn họ nữa, chỉ sợ nếu sơ ý nhắc tới lại gây ra ầm ĩ. Cuối cùng đến khi Cảnh Liêm Uy dẫn theo Ân Thiên Thiên rời đi, Lý Mẫn thậm chí cũng không có cơ hội lại hỏi thăm về chuyện bữa tiệc đính hôn của hai nhà Tề, Cốc...

Gần đây thành phố T mới mưa to một trận, từng giọt mưa rơi xuống mặt đất như cố gắng rửa mặt chải đầu cho thành phố T. Ban đầu, mưa đã tạnh, trả lại cho thành phố T một gương mặt sáng sủa. Nhưng thời tiết không tốt, tự nhiên lại mưa rả rích. Hôm nay chính là bữa tiệc đính hôn của hai nhà Tề, Cốc...

Bữa tiệc đính hôn của Tề Khải Vinh và Cốc Thái Yên rốt cuộc không làm ở khách sạn Nocturne mà lựa chọn Thiên Du.

Khi Ân Thiên Thiên gặp Cốc Thái Yên ở trong phòng nghỉ, cô ấy đã chuẩn bị xong. Trong phòng nghỉ chỉ có một mình cô ấy ngồi lặng lẽ trên gường mỹ nhân nhìn trời mưa lâm thâm bên ngoài...

Trong lúc vô tình, Ân Thiên Thiên lập tức cảm thấy nguyên nhân Cốc Thái Yên từ chối tổ chức bữa tiệc đính hôn ở Nocturne là vì cô ấy biết cuộc hôn nhân này vốn sẽ không duy trì được bao lâu, thậm chí cô ấy và Tề Khải Vinh có lẽ cũng không có cơ hội bước vào Ủy ban

Chiếc váy đỏ dài tới đầu gối càng tôn thêm làn da trắng mịn động lòng người của Cốc Thái Yên. Có lẽ bởi vì quanh năm vẽ tranh nên Cốc Thái Yên vẫn luôn cho người ta cảm giác không màng danh lợi, dịu dàng. Lúc này cô ấy lặng lẽ ngắm mưa lại càng đẹp hơn. Nhưng tại sao người xinh đẹp như vậy mà Tề Khải Vinh lại không để ý chứ...

"Thái Yên." Ân Thiên Thiên tươi cười bước vào. Hôm nay cũng là một ngày không bình thường đối với cả cô và Cốc Thái Yên. Cô vẫn chưa thay quần áo, bây giờ chỉ mặc chiếc váy hai mảnh màu lam nhạt, tóc dài hơi quăn để xõa sau lưng, nhưng trong thời tiết như vậy nhìn qua lại có chút tươi trẻ và tự nhiên: “Tôi vào xem cô đã chuẩn bị xong chưa? Bên ngoài đã xong rồi đấy."

Cốc Thái Yên khẽ mỉm cười rồi rời khỏi giường mỹ nhân, đứng trước tấm gương cẩn thận quan sát mình một lúc, sau đó mới đi đến bên cạnh Ân Thiên Thiên, khẽ nói: "Tôi chuẩn bị xong rồi."

Ân Thiên Thiên mở miệng nhưng trước sau vẫn không thể nào hỏi được là cô ấy đã chuẩn bị đối mặt với tình cảm chắc chắn sẽ gây tổn thương cho cả hai bên hay là chuẩn bị xong việc đối mặt với buổi đính hôn bất đắc dĩ này...

Khi có người nói cho cô ấy biết Tề Khải Vinh đang chờ ở ngoài cửa, Ân Thiên Thiên cảm giác được rõ ràng cơ thể Cốc Thái thoáng cứng đờ, đôi mắt đẹp kia nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ dường như không hề chuyển động.

Người đàn ông bên ngoài chính là người cô ấy yêu.

Hôm nay rõ ràng là bữa tiệc đính hôn của bọn họ. Trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, cô ấy đều có thể lấy thân phận là vợ chưa cưới của cậu ta, nhưng bây giờ cô ấy tự nhiên lại không vui mừng như trong tưởng tượng, chẳng lẽ bởi vì cô ấy biết chuyện này chỉ như phù dung sớm nở tối tàn?

Ân Thiên Thiên thong thả bước về phía trước, lặng lẽ đi theo bên cạnh cô.

Ân Thiên Thiên đứng ở trước cánh cửa gỗ rất lớn, bỗng nhiên nghe Cốc Thái Yên khẽ hỏi một câu: "Thiên Thiên, chị Lịch Dao có tới không?"

Ân Thiên Thiên ngước nhìn đôi mắt lưu luyến, si mê của cô ấy đang nhìn về phía cánh cửa, khẽ gật đầu trả lời: "Có tới."

Ân Thiên Thiên vừa nói dứt lời thấy Cốc Thái Yên tự tay đẩy cánh cửa gỗ rất lớn này ra. Đứng ngoài cửa chính là Tề Khải Vinh đang nhíu mày...

Chiếc váy đỏ và bộ vest màu trắng thuần.

Bất luận nhìn từ vẻ ngoài hay từ gia thế, Tề Khải Vinh và Cốc Thái Yên chắc chắn là một đôi do trời đất sinh ra, càng không nói đến hai người còn là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, nhưng ý trời trêu người, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình...

Một người đứng ở bên trong cửa, một người đứng ở ngoài cửa nhìn nhau.

Thật lâu sau, Ân Thiên Thiên mới nghe Cốc Thái Yên nói: "Thiên Thiên, cô và Liêm Uy nên lên sân khấu rồi chứ? Cô mau đi đi, tôi nói chuyện với anh ấy một lát sẽ tới ngay."

Đôi mắt Ân Thiên Thiên nhìn qua hai người, cuối cùng không nói một lời mà xoay người rời đó.

Không phải là tình cảm của mình, dù cô can thiệp thế nào cũng có vẻ như xen vào việc của người khác...

Mặc dù phòng tiệc ở Thiên Du không khí thế như ở Nocturne, nhưng ở trong thành phố T cũng không tính là kém. Từ sau khi tin tức đám cưới giữa nhà họ Tề và nhà họ Cốc được truyền ra ngoài, cả thành phố T ít nhiều cũng bị bầu không khí vui mừng này ảnh hưởng, rất nhiều tờ báo, tạp chí đều nói sẽ phái người qua quay phim, chụp ảnh. Ngay cả những tờ báo hàng đầu như The Sun, The Win đều có, những tờ báo nhỏ khác lại càng chen chúc tới...

Nhưng ban đầu mọi người quan tâm chặt chẽ tới đám cưới và phương diện buôn bán giữa hai nhà Tề, Cốc, sau đó bùng nổ vì tin tức của nhà họ Cảnh. Cậu ba nhà họ Cảnh đưa ra tin tức anh cũng chuẩn bị xuất hiện trong bữa tiệc đính hôn của hai nhà Cốc, Tề này! Điều này hình như đã trở thành chuyện chính lấn át cả bữa tiệc đính hôn!

Bây giờ còn sớm, chưa tới giờ bữa tiệc đính hôn bắt đầu, nhưng Thiên Du đã đông nghịt người, bữa tiệc đính hôn nho nhỏ dường như đã thật sự biến thành một bữa tiệc kết hôn! Tất cả mọi người chờ đợi hai đôi lên sân khấu!

Năm phút trước khi bữa tiệc đính hôn bắt đầu, bỗng có một chiếc xe Rolls Royce Phantom tiến vào cổng Thiên Du, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Xung quanh liên tục có ánh đèn điên cuồng lóe sáng giống như không muốn sống nữa.

Thừa Phó Lân bước ra khỏi chỗ ghế lái trong bộ vest phẳng phiu, đứng ở trước cửa sau, trong lúc giơ tay nhấc chân dường như hoàn toàn không để ý tới đám người trước mặt, chỉ làm động tác kéo cửa xe đầy tao nhã...

Thừa Phó Lân là thư ký riêng của cậu ba nhà họ Cảnh đã được mọi người trong thành phố T đều biết. Rất nhiều chuyện của cậu ba Cảnh đều do anh ta làm. Cho nên vào giây phút anh ta xuất hiện, mọi người đã biết được cậu ba nhà họ Cảnh tới rồi!

Hai chân thon dài, thắt lưng đầy sức lực cùng bộ vest phẳng phiu đã hoàn toàn vẽ lên dáng người hoàn mỹ đến cực hạn của người đàn ông. Trong một giây, bầu không khí yên tĩnh tới mức lạ thường, tất cả mọi người nín thở...

Mọi người đều biết gien người nhà họ Cảnh rất tốt, lại chưa bao giờ biết ngoài vẻ đẹp giống Cảnh Lịch Thu và Cảnh Lịch Dao, còn có phong thái tài hoa như vậy, vẻ điển trai của Cảnh Liêm Uy hoàn toàn khác với hình tượng play boy của Cảnh Lịch Thu, cũng khác với thẩm mỹ khoa trương của Cảnh Lịch Dao, anh khiêm tốn, hướng nội, lại làm cho người ta kinh ngạc...

Cảnh Liêm Uy đứng ở trước mặt mọi người chỉ ba giây ngắn ngủi xoay người đi về phía bên kia của chiếc xe tự mình cúi xuống mở cửa xe ra. Tất cả mọi người lại nữa nín thở. Cô vợ mới cưới của cậu ba nhà họ Cảnh sẽ là ai chứ? Là cô con gái ngàn vàng của gia tộc lớn nào trong thành phố T hoặc của gia đình giàu có nào đó ở nước ngoài?

Mái tóc dài đen nhánh được vấn cao sau đầu, mơ hồ có mấy lọn tóc tung bay trong gió, đôi vai mảnh mai cùng gò má tinh tế, chỉ với hình ảnh như vậy đã làm người ta không đành lòng quấy nhiễu rồi...

Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn Cảnh Liêm Uy trước mặt. Hôm nay anh khiến cho người ta phải đặc biệt chú ý.

Chiếc giày da hoàn toàn được làm thủ công với số lượng có hạn, bộ vest do nhà thiết kế đặc biệt của Milan may đo cho anh, tinh tế đến mức ngay cả một cái cúc áo cũng được kiểm tra hơn trăm lần, có thể nói gia đình quyền thế thật sự chính là giống như gia tộc nhà họ Cảnh vậy...

Ân Thiên Thiên khẽ hít sâu một hơi và đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào trong bàn tay ấm áp của Cảnh Liêm Uy, mượn sức của anh để bước từ trong xe ra rồi đứng thẳng người, chiếc váy sang trọng lại khiêm tốn theo làn da mềm mịn của cô chậm rãi rũ xuống, vừa lúc che đi nửa chiếc giày cao gót, nhưng cô vừa đi lộ ra mắt cá chân tinh tế, để lộ ra một sự gợi cảm cùng ngây thơ khác thường...

Đôi mắt phượng dịu dàng, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, đây là một cách để Cảnh Liêm Uy làm cho Ân Thiên Thiên yên tâm.

Đôi môi mọng của Ân Thiên Thiên thoáng động, hơi ngước mặt lên, đôi mắt đen láy, khoác tay lên cánh tay Cảnh Liêm Uy, xoay người theo động tác của anh...

Lần này, cô hoàn toàn bước chân vào trong cuộc đời của anh. Từ nay về sau, hai người sẽ nương tựa vào nhau, làm bạn với nhau...

Ngày mai sẽ là phong cảnh thế nào, sau này sẽ nhấp nhô thế nào, bọn họ nhất định sẽ bị người của cả thế giới cho là cùng một thể, sinh mạng của anh sẽ bước vào chiếm lấy cô, trong cuộc đời của anh cũng dính hơi thở của cô...