Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 328






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 328: YÊU CẦU CỦA BỆNH NHÂN
Khóe miệng cô ấy nhếch lên một nụ cười nhạo báng, bây giờ Đào Ninh không thể thấu được mặt mũi của những người này.
“Tôi không đủ tư cách?” Nhẹ nhàng lặp lại, Đào Ninh nhìn khuôn mặt đạo đức giả của Mộc Yên Nhiên, giơ tay không do dự giáng cho cô ta một cái tát, khi cái tát rơi xuống, cô ấy hỏi: “Bây giờ tôi đủ tư cách chưa? Cô cả nhà họ Mộc!”
Mộc Yên Nhiên bị đánh đến nỗi cô ta choáng váng hoàn toàn, cô ta đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt đau đớn của mình, nhìn cô ấy một cách không thể tưởng tượng nỗi.
Có lẽ là vì nhìn thấy đứa trẻ của Ân Thiên Thiên bị tai nạn, điều đó khiến cô ấy nhớ đến chính đứa con của mình, lúc đó, sinh non của con cô không nhỏ hơn nhiều so với tình trạng hiện tại của Ân Thiên Thiên, là một người mẹ, đã mất con, cho đến hôm nay cô mới muốn hoàn toàn trút giận ra!
“Mộc Yên Nhiên, cô thực sự có tư cách! Nếu cô đủ tư cách, đừng dựa vào Cảnh Liêm Uy đi chứ? Tôi nghĩ dù bây giờ cô có chạy đến giường của Cảnh Liêm Uy, anh ấy cũng không nhất thiết muốn chạm vào cô! Một con gà không biết đẻ trứng, cô cũng đủ tư cách để cướp một người đàn ông từ tay Thiên Thiên nhà tôi sao? Mặt cô thật là dày đó!” Đào Ninh mắng không do dự, bà cụ Cảnh cau mày nhìn cô ấy, như thể bà đặc biệt không hài lòng với cô, Cảnh Liêm Bình bước tới can ngăn Đào Ninh khi thấy Đào Ninh phát điên, nhưng vẫn không ra tay: “Tuy nhiên, một người đàn ông như Cảnh Liêm Uy không có ích gì, ngoại trừ việc làm cho Thiên Thiên của tôi có thai thì nghĩ xem, anh ta đã làm được chuyện gì tốt chứ? Nếu cô thích thì tặng anh ta cho cô, Thiên Thiên nhà tôi không thèm!”
Mộc Yên Nhiên ngay lập tức tái mặt khi nghe thấy Đào Ninh mắng cô là ‘con gà không thể đẻ trứng’, ngực cô ta phập phồng dữ dội, cô ta định tát cô ấy không do dự.
Thấy cái tát sắc bén sắp rơi xuống, bàn tay bị một lòng bàn tay bất ngờ duỗi ra nắm lấy.
“Anh trai!” Nũng nịu một tiếng, Mộc Yên Nhiên có vẻ không hài lòng với cách Cảnh Liêm Bình bất ngờ ra tay!
Đào Ninh nhìn Cảnh Liêm Bình nhạo báng rồi mỉm cười, trong mắt cô ấy đều khinh bỉ nhìn Cảnh Liêm Bình và Cảnh Liêm Uy, nói không thương tiếc: “Đàn ông nhà họ Cảnh các người đều không phải thứ tốt!”
Nói xong, Đào Ninh quay lại đi về phía bên kia lặng lẽ chờ đợi kết quả của cuộc phẫu thuật, Ân Thiên Tuấn và Đổng Khánh ở phía sau nhanh chóng bước tới đứng sau lưng cô ấy, giống như nhịp điệu hỗ trợ cô ấy, bà cụ Cảnh nhìn cô ấy khinh khỉnh không nói gì.
Cảnh Liêm Bình đứng tại chỗ, nghĩ về cái nhìn khinh bỉ của cô ấy lúc nãy, chỉ cảm thấy đau đớn về thể xác và tinh thần.
Rốt cuộc, cô ấy vẫn hận anh!
Mọi thứ xuất hiện vì người đàn ông suy đồi trên mặt đất, nhưng Cảnh Liêm Uy lúc này dường như không cảm nhận được chút gì, mà chỉ im lặng chờ đợi, hơi thở của anh cũng trở nên nông cạn.
Mộc Yên Nhiên còn muốn làm loạn, cô ta bất mãn nhìn sang bà cụ, nhưng bà cụ chỉ lườm cô ta một cái rồi không nói gì.
Một lúc gây rối đến nhanh đi cũng nhanh, Mộc Yên Nhiên bức bối, trong lòng vô cùng khó chịu đứng đó ấm ức, lúc này đến Cảnh Liêm Uy cũng chẳng thèm đếm xỉa, cho đến lúc Tử Dương và Mộc Long tới thì tâm trạng cô ta mới khá khẩm hơn chút, cũng không khỏi bắt đầu lo lắng cho đứa trẻ trong bụng Ân Thiên Thiên.
Cô ta rất rõ cô ta không thể gả cho nhà họ Cảnh, nên phải dựa vào đứa bé trong bụng Ân Thiên Thiên!
Có đứa bé đó, cô mới có thể gả đi, nếu không còn thì hôn sự của cô ta với Cảnh Liêm Uy trở thành công cốc!
Y tá ra ngoài mấy lần mang túi máu vào, bước chân vội vàng của y tá kéo theo nhịp tim của vô số người bên ngoài.
Cảnh Liêm Uy nhìn vào phòng mổ, trái tim nhuốm màu thê lương…
Nếu anh biết kết cục sẽ như vậy thì anh sẽ làm như thế nào?
Mắt phượng tĩnh lặng nhìn chữ “‎Phòng phẫu thuật”, dần dần Cảnh Liêm Uy chìm vào trong suy tư, nghĩ tới từng kết cục khác nhau, cũng nghĩ tới sau khi nó xảy ra thì anh phải làm như nào…

Một tiếng…
Hai tiếng…
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nhưng rõ ràng chỉ trong một thời gian ngắn, lúc này trong mắt họ lại dài đằng đẵng, Ân Thiên Thiên vào đó hai tiếng rồi vẫn chưa ra, không biết là sinh non hay sảy thai, cũng không biết đứa trẻ còn hay mất, mọi người chỉ có thể hoang mang mà đợi chờ bên ngoài…
bà cụ Cảnh tuổi cũng đã cao rồi, đợi lâu như vậy cũng chưa thấy kết quả gì, cộng thêm bộ dạng của Cảnh Liêm Uy nên dứt khoát tiến tới trước mặt anh nói: “Đi, về nhà.”
Ba chữ đơn giản khiến Đào Ninh nghe mà khẽ bật cười đầy châm biếm.
Cảnh Liêm Uy đầu cũng chẳng ngẩng, chỉ tiếp tục duy trì hành động nhìn về phía phòng mổ.
Đôi mắt bất mãn của bà cụ híp lại, cuối cùng vẫn nhẹ giọng mở lời: “Cảnh Liêm Uy, đứa trẻ trong bụng Ân Thiên Thiện nếu ra đời thì là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Cảnh ta, ta chắc chắn sẽ đối xử tốt với nó, nhưng nếu không còn thì chỉ chứng minh rằng các con không có duyên phận, hơn nữa, ta thấy đứa trẻ này nếu không còn thì tốt hơn…”
Chỉ một câu nói khiến Cảnh Liêm Uy lập tức ngước mắt phẫn nộ lạnh lẽo nhìn người già ở trước mặt.
Sau khi chuyện Ân Thiên Thiên là con của Tô Nương bị lộ ra, anh cảm thấy chưa bao giờ ghét bà nội của mình đến như thế!
Nỗi đau nhiều năm mất đi con trai bị bà đổ hết lên đầu của Tô Nương, nhưng chưa bao giờ nghĩ tại sao Cảnh Minh Đức và Thụy Cẩm Hi lại ngồi trên chiếc máy bay đó? Năm đó nếu không phải bà cố chấp không chịu thừa nhận thân phận Thụy Cẩm Hi, không chịu để một dân thường bước vào nhà họ Cảnh, cha mẹ anh đâu đến nỗi phải sống khổ cực ở bên ngoài chứ?
Mà cái chết của Cảnh Minh Đức và Thụy Cẩm Hi, tất cả mọi tội lỗi đều bị che giấu, bà chỉ nhớ có Tô Nương!
bà cụ Cảnh bất ngờ vì cảm xúc trong ánh mắt của Cảnh Liêm Uy, nhưng vẫn kiên trì nói: “Đứa trẻ này chẳng phải vốn không nên tồn tại sao?”
Đào Ninh tức đến nỗi muốn xông lên nhưng bị Đổng Khánh giữ chặt lại, có thể đắc tội Mộc Yên Nhiên nhưng bà cụ Cảnh thì không thể được!
Người già tuổi cao ấy, thật sự quá nhẫn tâm!
Không đợi Cảnh Liêm Uy trả lời, bà cụ Cảnh bèn nói thẳng: “Đứng dậy, về nhà, nếu không ta không ngại làm mấy chuyện khiến cháu hối hận không kịp đâu.”
Cảnh Liêm Uy lạnh lùng nhìn bà cụ, lần này đến sự tức giận cũng không còn, dường như anh chỉ đang nhìn một người xa lạ, anh biết rõ, bà cụ không phải đến xem Ân Thiên Thiên mà đến xem anh! Bà sợ anh hối hận!
Hơn nữa, anh biết rõ!
Sau khi thỏa hiệp lần một, sau đó sẽ có vô số lần thỏa hiệp!
Nhưng bà cụ thật sự cho rằng anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?
Cảnh Liêm Uy hít thật sâu một hơi rồi đứng dậy lưu luyến nhìn về phòng mổ một cái rồi nhỏ giọng lên tiếng: “Nếu con không chắc được cô ấy không sao, thế thì con không ngại làm mấy chuyện chó cùng rứt giậu.”
Hai người một người đứng một người ngồi uy hiếp lẫn nhau.
bà cụ tức đến độ run rẩy lườm anh! Bà mím chặt môi bắt bản thân không được nói ra những lời không hay!
Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước lại vô cùng lo lắng nhìn phòng mổ, bọn họ không quan tâm nhiều như thế, trong mắt Cảnh Nguyên Phước, tuy ông cũng để trong lòng chuyện Ân Thiên Thiên là con gái của Tô Nương, nhưng ông cũng biết mình là anh cả, chắc chắn sẽ hi vọng Cảnh Liêm Uy hạnh phúc, nhưng bà cụ lại không chịu hiểu những điều này, cứ khăng khăng đem tất cả chồng lên vai hai đứa trẻ…
Hai người cứ thế tranh luận, không ai nhường ai!
Cảnh Liêm Uy chẳng hề gì mà trực chờ ở cửa phòng mổ, bà cụ cuối cùng cũng không ngăn được sự ngang ngược của anh, nên dứt khoát vứt lại một câu: “Nguyên Phước, tí nữa con đích thân đem người về cho ta!”
Cảnh Nguyên Phước nhẹ giọng đồng ý, trong chớp mắt bà cụ dẫn theo đoàn người hùng hổ rời đi!
Sau khi bọn họ rời đi mười phút, Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc mau chóng trả lại sự im lặng mà đợi chờ.
Lần này, không có bà cụ Cảnh, không có người nhà họ Mộc, bỗng trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

Ba tiếng!
Ba tiếng tròn!
Cánh cửa phòng giải phẫu Ân Thiên Thiên cuối cùng cũng mở, mọi người nhìn vào cánh cửa đang mở ra với sự sợ hãi.
Khuôn mặt Đào Ninh hơi tái nhợt, như thể cô nhìn thấy mình bước ra khỏi phòng giải phẫu lúc đó, nhìn vào đôi mắt Cảnh Liêm Bình với sự thống khổ ẩn nhẫn, chỉ cảm thấy đau lòng.
Bác sĩ Diêu bước ra với khuôn mặt mệt mỏi, vừa gỡ khẩu trang giải phẫu ra khỏi mặt, anh bị một nhóm người vây quanh trước mặt.
“Bác sĩ ơi, em gái tôi thế nào rồi?” Ân Thiên Tuấn vội vàng hỏi, vô cùng lo lắng.
Cơ thể Cảnh Liêm Uy tê liệt vì anh giữ một động tác quá lâu, mọi người đều bước về phía trước, nhưng anh là người duy nhất mất một lúc cũng không thể đứng dậy được, anh vừa đứng dậy thì ngã xuống đất vì tê liệt, thể hiện tư thế nửa quỳ.
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng giải phẫu phía sau bác sĩ Diêu mở hoàn toàn, y tá đẩy giường bước ra, mọi người đều biết đáp án mà không cần đến trả lời…
Ân Thiên Thiên nằm ngủ yên trên giường bệnh, bụng vẫn phình to…
Đứa trẻ, được cứu rồi…
Khi y tá đi qua Cảnh Liêm Uy trong khi đẩy giường, người đàn ông nửa quỳ trên mặt đất thấy Ân Thiên Thiên nằm trên đó ở cự ly gần, khuôn mặt nhợt nhạt yếu đuối, khuôn mặt vẫn đẹp như tranh vẽ, nhưng đã mất đi sự năng động thường thấy…
Thiên Thiên của anh…
Sau khi tỉnh lại, chắc cô sẽ hận anh lắm nhỉ?
Bác sĩ Diêu đứng một bên nhìn Cảnh Liêm Uy, không nhịn được mà cau mày, cô ấy đã cố gắng cứu đứa trẻ, nhưng cô ấy không biết liệu nên mừng hay lo.
Người nhà họ Cảnh, không biết liệu họ có mong ngóng đứa trẻ này hay không.
Trước phòng của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy đột nhiên bị Đào Ninh chặn lại, im lặng nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Ngay cả Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc cũng bị đối xử như thế này.
Ba người chặn ở cửa không dám xông vào trong, nói hết nước hết cái cũng không vào được, mãi lâu sau Ân Thiên Tuấn bỗng đi ra, nhìn người nhà họ Cảnh trước mắt, thấp giọng nói một câu: “Thiên Thiên bảo từ hôm nay trở đi không muốn có liên quan gì tới người họ Cảnh nữa, mời các người rời đi.”
Người cô muốn cắt đứt không chỉ có Cảnh Liêm Uy mà cả nhà họ Cảnh!
Câu nói ấy khiến Cảnh Liêm Uy cảm giác cả thế giới như đang quay cuồng.
Mùi máu trên người vẫn nhức mũi như vậy, nhưng không khiến anh nghẹn lòng bằng câu nói ấy!
Hơi bước lên trước, Cảnh Liêm Uy tha thiết cầu xin: “Cho tôi gặp em ấy, chỉ một lần thôi! Tôi muốn biết tình hình em ấy ra sao!”
Ân Thiên Tuấn và Đào Ninh không di chuyển, lúc bác sĩ Diêu tới thăm khám thì Cảnh Liêm Uy lập tức phi lên hỏi thăm tình hình: “Bác sĩ Diêu, Thiên Thiên thế nào? Cô ấy ổn không? Có phải…”
“Xin lỗi, anh Cảnh, đây là sự riêng tư của bệnh nhân, tôi không thể nói anh biết.” Bác sĩ Diêu khó xử nói bằng giọng điệu ấy, nhẹ nhàng bổ sung một câu: “Đây là yêu cầu của bệnh nhân, từ nay về sau chuyện của cô ấy anh không có quyền hỏi han nữa.”
Làm bác sĩ phải bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân, đây là lẽ đương nhiên.
Mà anh, không còn cơ hội đến gần cô thêm nữa…