Tần Tề đã đưa Lục Tử Ngôn đến nơi phục hồi chức năng của trung tâm. Anh nhìn Lục Tử Ngôn một lúc lâu cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Anh ta đi đến giữ Lục Tử Ngôn lại.
“Đủ rồi! Hôm nay đến đây thôi.”
Lục Tử Ngôn không trả lời, cố gắng đứng dậy lần nữa.
Tần Tề thở dài.
“Cậu muốn chăm sóc được vợ mình, trước tiên cậu phải khỏe hẳn. Cố gắng quá sức chỉ tổn hại thêm mà thôi. Chúng ta cần có thêm thời gian.”
Lục Tử Ngôn khựng lại.
Tần Tề biết là mình đã nói đúng trọng điểm. Anh ta vỗ lên vai Lục Tử Ngôn.
“Đến đây thôi.”
Lục Tử Ngôn gật đầu. Đúng… Phải cần thêm thời gian.
“Tôi có chuẩn bị thuốc cho cậu.”
“Không truyền dịch có được không?”
“Tuyệt đối không được. Hiện tại, cậu là bệnh nhân của tôi nhất định phải nghe theo.”
Lục Tử Ngôn nhếch môi.
“Được! Xem như cậu lợi hại.”
[…]
Đúng giờ ăn trưa, cô bạn Lâm Anh liền xuất hiện chờ cô.
Vừa nhìn thấy Đồng Tịch cô bạn đã vẫy tay gọi lớn.
“Tiểu Tịch! Tớ ở đây.”
Đồng Tịch chạy về phía Lâm Anh.
Cô bạn liền xoay Đồng Tịch một vòng. Rất ổn. Không sao là tốt rồi.
“Cậu sao vậy?”
“Haha… Không có gì. Đêm đó tớ say quá nên chẳng biết cậu về nhà có an toàn không. May mắn là không sao.”
Đồng Tịch mỉm cười.
“Tớ rất ổn. Còn cậu thì sao?”
“Xùy! Cậu đừng nhắc đến nữa. Chúng ta sang kia nói chuyện đi.”
Lâm Anh chỉ về phía quán cafe đối diện.
“Ừm!”
Hai người bước vào trong, ngồi vị trí gần cửa nhất.
Đồng Tịch uống nước cam không đá. Còn cô bạn Lâm Anh thì chanh dây nhưng lại bỏ đường khá ngọt.
Đồng Tịch lấy thìa khuấy nhẹ ly nước cam thì cổ chân bị đá nhẹ.
“Sao vậy?”
Lâm Anh nhướn mày ám chỉ phía sau.
Đồng Tịch khẽ quay lại nhìn.
Là một người đàn ông khá anh tuấn. Nhìn cách ăn mặc có vẻ sang trọng.
Đồng Tịch quay lại.
“Cậu quen sao?”
“…” Lâm Anh. Hèn gì đến giờ vẫn ế.
Cô bạn nhích ghế sang nói nhỏ.
“Cậu sang làm quen đi. Chẳng lẽ cậu vì một người chẳng ra gì mà ở vậy sao.”
Đồng Tịch giờ mới biết ý của bạn mình bật cười.
Lâm Anh ghét bỏ.
“Cậu cười cái gì. Tớ nói không đúng sao?”
Đồng Tịch vừa định mở miệng nói chuyện mình đã kết hôn thì bị bóng người xuất hiện chặn lại.
Hai người đồng loạt nhìn lên.
Là người đàn ông phía sau Lâm Anh chỉ cô.
Anh ta lịch sự lên tiếng.
"Xin chào hai vị tiểu thư. Tôi tự giới thiệu. Tôi tên Lục Triều. Tôi có hân hạnh được ngồi cùng hai vị tiểu thư xinh đẹp không.
Đồng Tịch vừa định từ chối đã bị cô bạn chen lời.
“Tất nhiên là được. Mời anh.”
Anh ta ngồi xuống ghế đối diện.
Đồng Tịch ghé tai qua nói nhỏ.
“Cậu bị điên à. Anh ta là người xấu thì sao?”
“Không sao đâu. Nhìn cách ăn mặc là biết người làm ăn giàu có. Tớ đang giúp cậu đó.”
“Giúp cái gì. Tớ không hiểu.”
Anh ta giả vờ ho một tiếng để gây sự chú ý. Lấy từ trong túi ra danh thiếp của mình đẩy về phía hai người.
“Đây là danh thiếp của tôi. Chúng ta rất có duyên nên tôi muốn được làm bạn với hai vị tiểu thư đây. Tôi có được vinh dự đó không?”
“Tất nhiên là được.”
Anh ta đưa điện thoại ra.
“Kết bạn có gì chúng ta dễ dàng liên lạc.”
Lâm Anh nhanh chóng quét mã.
Hai người lại nhìn sang Đồng Tịch.
“Tôi cũng phải kết bạn sao?”
“…” Lâm Anh.
Thấy hai người cùng gật đầu.
Đồng Tịch bắt đắc dĩ lấy điện thoại ra.
Lục Triều sắc mặt có chút thay đổi ngay lập tức.
Chiếc điện thoại này sao lại rất giống với Louis. Càng không nói đến là loại đặc chế riêng cho…
Anh ta cố gắng nở nụ cười.
“Chiếc điện thoại này rất đặc biệt, tôi có thể mượn xem một chút không?”
Đồng Tịch thấy cũng không có gì lạ.
“Được!”
Anh ta cầm lên… Là loại của Louis hay dùng. Không cần quá nhiều thao tác nhưng chỉ chủ nhân nó mới có thể mở.
“Chiếc điện thoại này rất đẹp. Xin hỏi cô mua ở đâu vậy?”
Đồng Tịch thành thật trả lời.
“Là một công ty tôi mua nhà đã tặng. Tôi không hề mua nó.”
“…” Lục Triều sắc mặt càng lúc càng khó coi. Là đang lừa ai? Chiếc điện thoại giá trị cả khối tài sản với nhiều người lại được tặng.
Đồng Tịch cứ thấy anh ta tra hỏi về chiếc điện thoại mãi cô có hơi khó chịu. Nhưng vẫn khách sáo.
“Xin lỗi! Tôi phải vào làm rồi. Làm phiền anh trả điện thoại lại cho tôi.”
Anh ta hơi khựng lại.
“Thất lễ rồi.”
Đồng Tịch nhận lấy kéo tay Lâm Anh rời đi.
Lâm Anh vẫn còn ngơ ngác.
“Cậu mới đổi điện thoại à. Không ngờ người tiết kiệm như cậu cũng… Chia tay tên xấu xa đó xong cũng không tệ.”
Vẫn không nghe Đồng Tịch nói gì liền bồi thêm một câu.
“Tớ thấy người đó khá được. Hay là…”
“Tớ kết hôn rồi.”
Câu vừa nghe cứ lùng bùng trong lỗ tai. Lâm Anh như khúc gỗ.
Đồng Tịch khựng lại.
“Cậu sao vậy?”
Lâm Anh quay sang nhìn Đồng Tịch.
“Vừa rồi cậu nói cái gì?”
“Cậu có sao không?”
“Câu trước đó.”
“Tớ kết hôn rồi.”
“Đúng chính là câu đó.” Lâm Anh bật cười.
Đồng Tịch khó hiểu.
“Có gì đáng cười đâu.”
Lâm Anh liền không cười nữa mà nghiêm túc.
“Đùa vậy không vui đâu nha. Kết hôn! Cậu tưởng tớ ngốc à. Lừa ai vậy?”
Đồng Tịch nghiêm túc nhìn cô bạn mình lập lại.
“Tớ không đùa. Tớ kết hôn rồi.”
“…” Lâm Anh khó bỏ qua được sự nghiêm túc này. Trong đầu cô bạn bắt đầu suy nghĩ đến những người bên cạnh Đồng Tịch. Là ai?
Câu trả lời liền được nghe từ giọng nói chế giễu phía sau. Chính là Tô An Kiều.
“Đau buồn vì anh Duy bỏ rơi. Cô ta liền nhặt về một tên què làm chồng. Có nực cười không?”
Đồng Tịch nhíu mày lạnh giọng.
“Miệng cô lúc nào cũng thối như vậy sao. Tôi khuyên cô khi ra đường nhớ đánh răng cho sạch vào.”
“Cô…” Tô An Kiều tức điên lên khi ánh mắt mọi người đi ngang qua nhìn mình. Cô ta vung tay lên muốn đánh Đồng Tịch.
Cổ tay cô ta bị Đồng Tịch giữ lại hất mạnh.
Cô ta lảo đảo rất may đã đứng lại được.
“Cô dám! Được lắm Đồng Tịch cô chờ đó.”
“Được tôi sẽ chờ.”
Lâm Anh càng nghe càng khó tiêu hóa nổi thông tin này. Mà lúc này… Lâm Anh đưa ngón tay cái lên khen ngợi.
“Nhưng mà Tiểu Tịch! Cô ta nói cậu… Có thật không?”
Đồng Tịch nhìn Lâm Anh khẳng định.
“Anh ấy rất, rất, rất tốt. Cậu không hiểu đâu. Tớ vào làm đây.”
“…” Lâm Anh bắt đầu tò mò. Người đàn ông rất, rất, rất tốt trong lòng Đồng Tịch sẽ là thế nào đây. Hay chỉ là, Đồng Tịch không muốn mình lo lắng nên nói như vậy. Mình cũng từng trải qua cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Giờ mình tuyệt đối không để Đồng Tịch chịu khổ giống mình. Kết hôn thì sao? Vẫn có thể ly hôn mà.