Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ấm Áp Từ Anh

Chương 54: Em đừng ngủ nữa có được không?




Khoảng thời gian sau đó, Đồng Tịch vẫn luôn theo chế độ bác sĩ đề ra đi khám định kỳ. Hầu như Lục Tử Ngôn ít khi ra ngoài trừ những trường hợp quan trọng.

Đồng Tịch nhìn Lâm Anh cùng Tiêu Quang về chung một nhà cũng cảm thấy vui thay cho bạn mình. Cuối cùng, sau tất cả cũng có được hạnh phúc.

Còn bác sĩ Tần cũng đã có người bầu bạn.

Chỉ tiếc là bà nội lại ra đi mãi mãi. Đến lúc nhắm mắt bà vẫn đặt tay cô vào tay anh. Mặc dù, bà lúc ấy không nói được nhưng ánh mắt cho cô biết bà rất vui. Vì cháu trai bà đã có người chăm sóc.

Đồng Tịch mang thai đã gần tám tháng. Nhưng cũng không thay đổi gì nhiều. Mỗi ngày trôi qua, bên cạnh anh là điều tuyệt vời nhất.

Hôm nay, anh có cuộc họp cấp cao ở TS. Cô khuyên mãi anh mới chịu đi.

Chiếc xe Roll Royce phiên bản giới hạn quen thuộc khuất dần, cô xoa bụng mỉn cười nhìn vào ngày dòng chữ nhỏ in trên mẫu giấy ghi chú.

“Con ngoan! Hôm nay, là ngày rất đặc biệt. Con cùng mẹ chuẩn bị đón ba nha.”

Cô bước xuống dưới nhà gọi quản gia cùng tất cả mọi người đến.

“Phu nhân! Cô có gì dặn dò sao?”

Đồng Tịch mỉm cười.

“Hôm nay, tôi cho mọi người nghỉ ngơi một ngày. Yên tâm, tiền lương vẫn tính như bình thường.”

“Phu nhân! Chuyện này…”

Đồng Tịch biết mọi người đang lo lắng, cô mỉm cười.

“Thật ra, hôm nay là ngày đặc biệt của hai vợ chồng tôi. Tớ muốn cho anh ấy chút bất ngờ. Mọi người không cần lo lắng. Chỉ một ngày thôi sẽ không sao đâu.”

Nghe cô nói như vậy họ đành gật đầu đồng ý. Dù sao, một ngày đặc biệt tất nhiên sẽ không thích có thêm người.

Sắp xếp xong mọi việc họ mới gật đầu chào ra về.

Thật ra, hôm nay là ngày hai người lãnh chứng. Từ hai người xa lạ chính thức về chung một nhà. Cô không biết anh có nhớ hay không, riêng cô lại nhớ rất rõ.

[…]

Không chỉ Đồng Tịch mà Lục Tử Ngôn cũng nghĩ như vậy. Có lẽ, đó gọi là thần giao cách cảm. Vì trong lòng luôn có người mình yêu thương nhất.

Kỉ niệm ngày đầu tiên hai người xa lạ trở thành vợ chồng. Lục Tử Ngôn chuẩn bị hoa và món bánh ngọt cô thích nhất. Đồng Tịch vẫn luôn yêu thích hoa mẫu đơn ánh kim. Anh đã cho người trồng cả một khu vườn ở trang trại S. Đợi khi cô sinh xong hai người sẽ đến đó. Anh và cô đều thích cuộc sống giản dị của hai người nên cũng như khoảng thời gian hạnh phúc khi mới gặp nhau. Và đứa bé trong bụng cô anh đã đặt tên Niệm. Cũng như nói về kỉ niệm của hai người và minh chứng cho tình yêu của họ là cô con gái nhỏ chưa chào đời.

Lúc đầu sức khỏe cô không được tốt. Bác sĩ khuyên không nên giữ lại. Anh cũng đã đồng ý. Chỉ là Đồng Tịch cương quyết không chịu bỏ. May mắn là cô cũng gần đến ngày sinh nở hiện tại mẹ con vẫn bình an.

Căn biệt thự lớn như vậy.

Nhưng hôm nay, mọi thứ sao vắng lặng.

Anh mở đèn, cũng không có ai. Anh bước nhanh chân hơn. Cảm giác bất an ập đến.

“Bà xã! Em đâu rồi. Trả lời anh được không?”

Ánh đèn cuối cùng cũng bật sáng.

Hoa và bánh ngọt trên tay anh rơi xuống. Anh chạy đến ôm lấy cô.

“Bà xã! Bà xã!”

Gọi mãi cô không có phản ứng.

Anh vội vàng bế cô lên đưa đến bệnh viện.

[…]

Bệnh viện quốc tế Lăng Thành.

Đồng Tịch được đưa vào phòng cấp cứu.

Bác sĩ đề nghị mổ lấy đứa bé ra không thì cả hai mẹ con đều gặp nguy hiểm. Anh đã xin cho anh được vào cùng. Anh không muốn để cô một mình ở nơi lạnh lẽo này. Cô không thích mùi thuốc khử trùng.

Cuối cùng bác sĩ cũng chấp nhận để anh vào. Anh khoác trên người bộ quần áo màu trắng, mang khẩu trang.

Tay anh nắm chặt lấy tay cô.

Cô được tiếp hơi vì hô hấp không ổn định.

Một cử động rất khẽ trong tay anh khi đứa bé oà lên tiếng khóc.

Đồng Tịch khẽ mở đôi mắt nhìn anh, mỉm cười yếu ớt. Giọng cô thều thào.

“Ông, xã…”

“Anh đây!”

“Kỉ, niệm, ngày đầu, chúng ta về… Em… Anh phải chăm sóc tốt cho Tiểu, Niệm.”

“Đừng nói nữa. Em sẽ không sao. Không sao mà.”

“Anh hứa, với em, em, yêu anh.”

Nước mắt rơi xuống khép lại đôi mắt.

Lục Tử Ngôn gật đầu nhưng nước mắt lại rơi xuống. Anh rất sợ…

“Tịch Nhi! Đừng ngủ. Nhìn anh đi. Đừng ngủ.”

[…]

Đồng Tịch bị thiếu máu cục bộ khi sinh nên dẫn đến hôn mê sâu.

Dù bác sĩ đã cố gắng hết sức vẫn không thể làm gì được.

Cô cứ ngủ như vậy trước mặt anh.

Chỉ vài ngày thôi Lục Tử Ngôn đã tiều tụy rất nhiều. Anh cứ ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô.

Từ lúc bé con chào đời đến nay cả ba lẫn mẹ đều chưa nhìn mặt.

Mấy ngày nay đều do Lâm Anh chăm sóc. Đứng ở bên ngoài cửa nhìn vào trong cũng khiến cô rơi nước mắt. Tại sao ông trời lại nhẫn tâm với họ như vậy… Lâm Anh nhìn xuống bé con ngoan ngoãn ngủ trên tay mình.

“Tiểu Niệm! Mẹ và ba rất yêu con nên mới có con tồn tại. Hy vọng mẹ con sẽ tỉnh lại. Một gia đình không thể thiếu ai cả.”

Nói đến đây, Lâm Anh lại bật khóc.

Tiêu Quang bên cạnh ôm Lâm Anh dựa vào người mình.

“Đừng khóc nữa. Em làm Tiểu Niệm thức giấc bây giờ.”

Lâm Anh tựa vào Tiêu Quang Khóc… Thật sự cô khóc rất nhiều. Chỉ là áp xuống tiếng nấc của mình.

[…]

Thấm thoát vậy mà đã gần sáu tháng kể từ khi cô hôn mê. Bé con Tiểu Niệm rất kháo khỉnh lại rất ngoan. Ở bên cạnh ba chỉ nắm lấy ngón tay anh rồi cười.

Lục Tử Ngôn cứ như cái xác không hồn. Ngoài việc chăm sóc cô, kể cô nghe những chuyện xảy ra hàng ngày.

Ai nói gì, khuyên gì cũng vô dụng.

Nhưng hôm nay lại hoàn toàn khác hẳn, anh ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi phòng bệnh. Cũng là ngày tuyết đầu mùa. Nhưng lại lạnh đến thấu xương không phải lãng mạn như họ nhìn thấy. Vì thời tiết ở Lăng Thành khá khắc nghiệt.

Không ai hiểu anh muốn làm gì.

Tần Tề là người không thể nhịn được nữa, làm bạn mấy chục năm nay rồi có thấy anh như vậy đâu. Vội vàng lái xe theo sau. Muốn đánh cho Lục Tử Ngôn một trận để anh tỉnh táo lại còn chăm sóc cho Tiểu Niệm. Vì có thể, Đồng Tịch không qua khỏi. Đó là chuẩn đoán đã có từ trước. Cô sống đến nay đã là kì tích rồi.