Kết Hôn Cùng Nhân Vật Phản Diện Trong Văn Cẩu Huyết

Chương 48: Cầu thang luôn có dưa ٩(✪ꀾ⍟༶)و




Editor ; LunaYang97



Tạ Nghiên biết Khương Hành nhìn như vậy, đại não có lẽ lại giật giật, người này lúc trước mắt không tốt lắm, hiện tại não lại không tốt luôn thật đáng thương.



Lang thang khắp nơi, bữa trưa các nhân viên được tự do di chuyển. Tạ Nghiên đã gặp nhiều nhân viên, thậm chí có người còn cố tình đi qua để xem anh, Tạ Nghiên cảm thấy không thoải mái trốn trong văn phòng của Hoắc Duyên Niên.



Biết Tạ Nghiên đang đợi mình, Hoắc Duyên Niên đã rút ngắn cuộc trò chuyện từ 30 phút xuống còn 10 phút, Bộ tổng rất biết nhìn nhưng Khương Hành thì không. Sau khi nói vài một điều gì đó kỳ lạ, ý tứ là công ty lớn như vậy, giờ này đang là giờ ăn cơm cũng không mời người ở lại, Hoắc tổng không tiễn.



Hoắc Duyên Niên thầm nghĩ còn tưởng rằng tôi không biết anh đang nghĩ đến vợ của tôi, sao có thể cho ngươi ăn ở đây?



Giả vờ như không hiểu lời của Khương Hành, Hoắc Duyên Niên vui vẻ trở lại văn phòng thưởng thức bữa trưa tình yêu của vợ.



Tạ Nghiên vừa mới ngồi xuống uống miếng nước, Hoắc Duyên Niên đã quay lại.



“Các người nói chuyện thật nhanh, người đi hết rồi?” Trên bàn có một ly không, Tạ Nghiên định đi lấy, Hoắc Duyên Niên trực tiếp cầm lấy ly Tạ Nghiên vừa uống.



“Ừ, chắc là đói bụng, chúng ta ăn thôi.” Hoắc Duyên Niên không biết mà uống thêm mấy ngụm, uống hết nửa cốc nước mới đã khát.



Chiếc bàn chất đống tài liệu giờ đã được dọn sạch sẽ và đặt một khung ảnh, là bức ảnh của Tạ Nghiên. Có lẽ chụp lúc đang đi chơi, Tạ Nghiên đặt hộp cơm và vô tình liếc nhìn.??? Người đang ngủ như con lợn trong bức tranh là ai?



Tạ Nghiên không muốn thừa nhận người ngủ với vẻ mặt bối rối, há to mồm, mũi đỏ bừng chính là mình.



“E hèm, anh lấy nhầm.” Hoắc Duyên Niên âm thầm cất bức ảnh bí mật của mình đi và thay bằng bức ảnh khác.



“Hô hô.” Quỷ mới tin anh.



Sáng mai anh dậy đầu bù xù như ổ gà, tôi sẽ chụp, Tạ Nghiên bí mật quyết định, trên mặt bình thường gọi Hoắc Duyên Niên ăn cơm.



Hai người vừa ngồi xuống thì tiếng cửa vang lên.



Tiểu Lý mở cửa bước vào, theo sau là những vị khách không mời.



“Ồ, anh đang ăn à?” Bộ Lệ Tình và Khương Hành không mời mà đến.



“Thơm quá, tôi và A Hành còn chưa ăn đâu à?” Bộ Lệ Tình đóng cửa cưỡng bức Tiểu Lý đang chuẩn bị đuổi khách ra ngoài.



Hoắc Duyên Niên thuộc về người sẽ không chia sẻ hộp cơm tình yêu của Tạ ngọt ngào ngay cả khi ngươi sắp chết đói.



Hai con hàng đã lập một nhóm để tìm sự khác biệt, nếu đuổi không đi thì đừng mong rớ được hột cơm nào.



Hừ một tiếng, Hoắc Duyên Niên đóng hộp cơm lại “Đi ra ngoài ăn.”



Tạ Nghiên yên lặng thở dài, Hoắc Duyên Niên còn chưa ăn được một món nhỏ, hai chú cháu này sẽ không phải là kẻ gây rối tái sinh.





Ba ông chủ và Tạ Nghiên lập nhóm rời khỏi Hoắc thị, có hai chiếc ô tô đỗ ở cửa.



Một chiếc của Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên, chiếc còn lại là của Bộ Lệ Tình, về phần Khương Hành ai biết anh ta đã đi và quay lại như thế nào? Có lẽ đã một mình quay lại?



“Chúng tôi có xe riêng nên chỉ cần đi theo Hoắc tổng là được.” Bộ Lệ Tình cười đắc thắng, lộ ra hàm răng trắng ngần.



“Một chiếc xe đỡ rắc rối.” Hoắc Duyên Niên đề nghị Tạ Nghiên ngồi ghế phụ còn mình vào vị trí lái xe.



Tạ Nghiên luôn cảm thấy Hoắc Duyên Niên có gì đó không ổn, anh cho rằng Hoắc Duyên Niên sẽ nói vợ chồng họ không thích đi xe với người ngoài. Quả nhiên, sau khi hai người lên xe, Tạ Nghiên để ý thấy đôi môi của Hoắc Duyên Niên hơi mím lại, lộ ra một vòng cung lạnh lùng.



Hoắc Niên Niên nhà anh có hậu chiêu.



Trong một chiếc xe riêng với không gian hạn chế, có nhân vật nam chính, nhân vật phản diện thứ nhất và nhân vật phản diện thứ hai. Ngay cả khi không ai lên tiếng, không khí căng thẳng đối đầu vẫn tràn ngập.




Tạ Nghiên cảm thấy bia đỡ đạn như anh không thích hợp ở trong xe.



“Hoắc tổng trăm công nghìn việc, phiền anh làm tài xế cho chúng tôi.” Người lên tiếng đầu tiên là Bộ Lệ Tình. Đã lâu không gặp hắn. Bộ Lệ Tình trông đã thay đổi rất nhiều, quần áo cũng không còn sang trọng. Sức hút của dân chơi không những không bị suy giảm mà còn tăng lên rất nhiều.



“Nghe nói gần đây Bộ tổng có tình yêu mới, anh không bận sao?” Tạ Nghiên mang thù họ đã làm gián đoạn bữa ăn của gia đình anh, nên khó chịu nhắc đến Hàn Mạt Mạt.



“Bộ tổng luôn ở giữa trăm hoa, một lá cũng không chạm vào người, chắc thoải mái thu xếp thời gian.” Hoắc Duyên Niên có thể nghe thấy bất cứ điều gì bên ngoài.



Nhưng Bộ Lệ Tình chỉ liếc nhẹ Tạ Nghiên, hắn đa tình nhưng có thể bù đắp bằng thứ khác.



“Đó không tính là tình cảm, chỉ là chơi cho vui mà thôi.” Bộ Lệ Tình nghĩ đến Hàn Mạt Mạt sống trong khách sạn của mình như một tình nhân cảm thấy rất thật thú vị. Những người cùng tính cách với hắn thậm chí còn không chạm vào, Hàn Mạt Mạt thực sự nghĩ rằng hắn đang trân trọng cô ta, đối xử rất đặc biệt với cô ta, cô ta rất đắc ý.



Khương Hành nghe họ nói về Hàn Mạt Mạt, cũng không có cảm giác gì cả. Chỉ là chú nhỏ hình như thường xuyên nhìn Tạ Nghiên, chẳng lẽ tên này ngấm ngầm dụ dỗ chú nhỏ? Tức khắc, ánh mắt của Khương Hành nhìn Tạ Nghiên trở nên vi diệu, lông mày của anh ấy rất giống với chú của mình, Tạ Nghiên sẽ không dùng chú của mình làm người thay thế chứ?1



Anh nói một câu tôi nói trả một lời, Tạ Nghiên thấy khung cảnh bên ngoài có chút quen thuộc, đây không phải là đường về nhà mẹ sao?



Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên nhìn nhau trong vài giây khi còn cách cổng tiểu khu 50 mét.



"Hôm nay anh không thể đi cùng. Nghiên Nghiên xin lỗi mẹ dùm anh". Hoắc Duyên Niên nói xong dừng xe ở cổng tiểu khu. Tạ Nghiên ngay lập tức mở khóa dây an toàn và mở cửa nhảy ra khỏi xe, dùng sức đóng cửa.



“Hai người ăn vui vẻ!” Tạ Nghiên cười vẫy vẫy tay, nhìn chiếc xe biến mất với tốc độ nhanh nhất trong tầm mắt của mình.



Đây là lý do tại sao Hoắc Niên Niên đi một xe, khóa hay không khóa đều do tài xế điều khiển.



Người trung tâm đã đi rồi, còn lại ba người dễ giải quyết được, Hoắc Duyên Niên hỏi với nụ cười tự mãn trên mặt.



“Muốn ăn gì?”




Tránh ra! Ai muốn đi ăn với ngươi!



Bị Hoắc Duyên Niên hố một trận, chú cháu hai người chưa hết giận đã chọn một nhà hàng Tây đắt tiền.



Vừa ăn trưa với nhau vừa khó tiêu, Hoắc Duyên Niên rời khỏi nhà hàng mà không trả tiền. Tiếc là lúc trước Hoắc Duyên Niên thấy nhà hàng này rất có triển vọng cho nên đã mua, quan trọng nhất là set ăn tình nhân rất nổi tiếng, định đưa Tạ Nghiên đến ăn thử.



Vì vậy, Hoắc Duyên Niên mới đưa hai người đến nhà hàng của mình dùng bữa mà không hề tổn thất.



Sau khi tiễn bộ đôi gây rắc rối, Hoắc Duyên Niên cảm thấy trước mắt bọn họ sẽ không muốn gặp lại chính mình. Xong việc Hoắc Tư Noãn ngẫm lại và cảm thấy, hẳn là tình yêu của anh và Tạ Nghiên không đủ, khiến bọn họ nghĩ có thể cạy góc tường.



Sau khi về nhà Hoắc Duyên Niên đã cho những người đó ra khỏi danh sách đen của Tạ Nghiên, kể từ hôm nay, mỗi ngày đều thể hiện tình cảm đăng trong vòng bạn bè. Bằng cách này, Tạ ngọt ngào không cần phải nhìn thấy chúng và có thể đạt được mục tiêu.



Tạ Nghiên tỏ vẻ, Hoắc ba tuổi vui là được.



Thể hiện tình cản đã trở thành nhiệm vụ hàng ngày của Hoắc Duyên Niên. Hôm nay chụp đưa hoa cho chồng, ngày mai chụp chọn quần áo cho chồng và ngày mốt chụp cà vạt mới cho chồng...



Tuy nhiên, chỉ có Tạ Nghiên mới biết sự thật đằng sau ảnh chụp. Hoắc Duyên Niên trồng hoa, xúc đất. Buổi sáng, Hoắc Duyên Niên chịu không nổi gọi điện thoại cho anh kêu anh hỏi chọn quần áo cho anh ta trước một ngày được không. Về phần cà vạt, Hoắc Duyên Niên chủ động mua khi hai người đi mua sắm, thậm chí người nào đó còn muốn dùng thẻ của anh để mua, Tạ Nghiên âm thầm lấy thẻ của mình ra thanh toán, Hoắc Niên Niên không dễ dàng, thể hiện tình cảm cũng cực khổ như vậy.



Hoắc Duyên Niên tự mình thích thú, Tạ Nghiên không thể chịu đựng được nữa, ngày nào cũng gửi cho anh một hộp cơm tình yêu, ăn đồ bên ngoài nhiều không tốt cho sức khỏe. Hoắc Duyên Niên ngày nào cũng làm việc chăm chỉ mệt đầu óc. Đề phòng ăn cái gì quá nhiều dầu mỡ, Hoắc Niên Niên ở tuổi trung niên bị hói sẽ rất mất mặt, nên tốt hơn hết là giữ gìn sức khỏe.



Studio đều là người ban đầu, nhưng ông chủ đã trở thành Tạ Nghiên. Tạ Nghiên vẫn là một họa sĩ, vẫn hoạt động như trước, công việc của anh ấy đã trở lại bình thường, vẽ tranh mỗi ngày. Đã vẽ hơn nửa tháng rồi nên định kết thúc vài đơn hàng rồi nghỉ ngơi.



Hôm đó Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên đã ăn trưa, đi đến studio để họp, tiểu Lệ đang nói chuyện phiếm, Tạ Nghiên ngồi nghe rất thích thú, còn được tặng hạt dưa cho cô gái mới đến.



"Lâm ngốc đã thuê rất nhiều người, trong đó có nhiều người không đáng tin cậy lắm. Anh ta còn nói với bên ngoài rằng đang tranh cãi với chúng ta, muốn giành lấy khách hàng của chúng ta. Các ngươi cũng biết khách của chúng ta đều là khách hàng cũ. Làm việc cùng nhau thật lâu chủ yếu là nhìn tay nghề. Nơi nào nói tranh liền tranh. ” tiểu Lệ gặm hạt dưa nói.



"Hắn không hề nghĩ về điều đó. Ngày nào cũng ngồi trong văn phòng để đấu trí với các vệ sĩ, không biết ở nhà xảy ra chuyện gì."




"Tôi có một người em trai tiểu học đã đến studio của họ để thực tập. Anh ấy nói với tôi rằng Lâm Ngô là một kẻ ngốc. Gần đây đã kết thân với vị hôn phu của anh trai mình, tin tức đồn thổi cũng nói mối quan hệ giữa anh em Lâm gia đã đổ vỡ. Có thể là em trai và hôn thê cái gì kia?"



Tạ Nghiên cắn hạt dưa, bí mật lắc đầu,, Lâm Ngô định liên minh với Nghiêm Nhân Chư? Lâm Tuyên có chút khổ sở, em trai và hôn thê đều thích cùng một người.



Sau khi ăn quá nhiều hạt dưa, lưỡi của Tạ Nghiên bị rách đau như kim châm. Chuyện phiếm của mọi người tiến triển không tốt lắm, Tạ Nghiên ánh mắt lóe lên.



Để tránh cho mọi người khó xử, studio đã chuyển đến một tòa nhà văn phòng cách Hoắc thị hai cây số, cách địa điểm ban đầu rất xa để Tạ Nghiên có thể từ nhà đến studio.



Tòa nhà mới xây mấy năm nay, cơ sở vật chất đầy đủ, ra ngoài nhìn đủ loại công ty cao lớn, chỉ có một studio của họ.



Buổi trưa thang máy không có ai nên tình cờ gặp phải đang tu sửa. Anh chỉ có thể chọn dừng theo số lẻ, Tạ Nghiên bước xuống cầu thang đi xuống một tầng, vừa ra khỏi cầu thang bộ, thang máy vừa tới.



Tạ Nghiên đang chuẩn bị xông vào thang máy, quay đầu liếc mắt nhìn hai bóng dáng quen thuộc, lập tức trốn vào cầu thang tầng 1.




Tại sao Nghiêm Nhân Chư và Lâm Ngô lại ở đây? Trả thù? Tạ Nghiên lấy điện thoại ra, chuẩn bị thông báo cho bọn đầu to.



Họ phải đi lên tầng một từ cầu thang để đến studio, Tạ Nghiên trốn ở tầng dưới, cả hai không nhìn thấy anh.



Nghiêm Nhân Chư lúc này đang mặc một chiếc áo len cổ lọ màu xanh đen mờ nhạt và Lâm Ngô đã đỡ anh khi lên lầu.



"Tạ Nghiên có thể không ở đây. Chúng ta đến nhà ngăn cản hắn?"



"Hoắc gia, chúng ta không thể làm gì nhiều. Cuối cùng mới vất vả chạy được ra ngoài, nhất định phải hỏi hắn rõ ràng." Giọng nói của Nghiêm Nhân Chư mang theo tiếng khàn khàn.



Tạ Nghiên không thấy vệ sĩ đi theo Lâm Ngô, cả hai vất vả chạy ra ngoài, thay vì nhìn thấy Hàn Mạt Mạt yêu quý của họ, tại sao lại đi tìm anh? Không biết còn nghĩ anh là tình yêu đích thực của hai người họ.



Bên ngoài cầu thang vang lên tiếng thang máy, tiếp theo là tiếng bước chân nhanh chóng tiếp cận cầu thang, ngay sau đó một bóng dáng cao lớn cường tráng xuất hiện ở lối vào của cầu thang.



“Anh hai!?” Lâm Ngô kinh ngạc rùng mình một cái, suýt chút nữa ngã xuống bị vệ sĩ khiêng đi.



"Anh ơi! Anh buông em ra! Em muốn nói với bố mẹ rằng anh hạn chế quyền tự do cá nhân của em!" Tiếng hú của Lâm Ngô có thể nghe thấy từ xa.



Trong nháy mắt, cầu thang chỉ còn lại Nghiêm Nhân Chư sắc mặt tái nhợt và Lâm Tuyên, cùng Tạ Nghiên trốn trong bóng tối.



Mỗi tầng đều có cửa sổ, ban ngày cầu thang rất sáng sủa, Tạ Nghiên có thể thấy rõ ràng sự sợ hãi của Nghiêm Nhân Chư và sự tức giận của Lâm Tuyên.



“Em thích Hàn Mạt Mạt đến vậy sao?” Lâm Tuyên vịn vào tường đem Nghiêm Nhân Chư trong vòng tay anh.



"Ừ! Cho dù chúng ta đã lên giường, tôi vẫn yêu cô ấy!" Nghiêm Nhân Chư cắn môi lấy hết can đảm nhìn Lâm Tuyên.



Lâm Tuyên im lặng một lúc, sau đó mở cổ áo Nghiêm Nhân Chư ra, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy vết đỏ trên cổ anh ta.



"Nếu có thể, đừng mang cổ áo cao đến gặp cô ấy? Em nghĩ cô ta thích em sao?"



"Em có biết hôm đó người đã thêm gì đó vào rượu của em là ai không?"



Nghiêm Nhân Chư nắm chặt cổ anh, hung ác nhìn chằm chằm: “Ngoài anh ra còn có ai!”



Lâm Tuyên chế nhạo.



"Ly rượu đó là do Hàn Mạt Mạt yêu quý của em đưa cho em. Sao em lại nói là tôi thêm vào." Lâm Tuyên nhéo nhéo cằm Nghiêm Nhân Chư, dùng ngón tay cái xoa xoa đôi môi hồng nhạt của cậu, "Mẹ em có bằng chứng của Hàn Mạt Mạt câu tam đáp tứ trong tay. Cô ta sợ em còn nghĩ đến mình mà ảnh hưởng đến việc kết hôn với Bộ Lệ Tình nên cố tình hẹn em trò chuyện, rồi nói dối tôi là em bị tai nạn.. Cô ta đã đưa chúng ta đến với nhau, Chỉ để gả vào gia đình giàu có, em còn thích loại phụ nữ này sao? "



Quả dưa này hơi to? Tạ Nghiên che miệng nhìn chằm chằm vào chồng chồng tương lai đang ngược nhau không chớp mắt.+