Kết Hôn Cùng Nhân Vật Phản Diện Trong Văn Cẩu Huyết

Chương 70: Nhóm nghiên cứu về điều trị chứng nghiện công việc




Editor: LunaYang97



Tong nhóm nói chuyện rất sôi nổi, không xem liên kết còn nghĩ rằng vài người này đang thảo luận hợp tác trị giá hàng triệu đô la nào đó. Tạ Nghiên đã chụp màn hình gửi qua điện thoại di động của mình, bình tĩnh tiếp tục nhìn mấy vị bá tổng thảo luận.



Kết thúc cuộc họp, Hoắc bá tổng không biết gì mà đưa vợ về nhà, hôm nay Nghiên Nghiên nói sẽ có thêm một vài lần nữa. Hoắc bá tổng rất thích thú.



Nhóm weChat lại tìm ra một cửa hàng mới, mặc dù hiện tại chưa thể dùng, nhưng làm người phải có ước mơ trong đời. Hoắc tổng đã lật lại lịch sử và lưu lại từng cửa hàng được đề xuất.



Hoắc tâm cơ cố ý cởi cúc áo ngủ, đợi Nghiên Nghiên đi ra liền cố ý dụ. Tiếng nước trong phòng tắm không ngừng, Hoắc tâm cơ rất vui khi nghe nó.



Thời gian trôi qua, tiếng nước cuối cùng cũng ngừng lại, sau cửa kính mờ mờ in một bóng người mờ ảo, Tạ Nghiên mở cửa bước ra ngoài.



Mở máy sưởi ấm phòng ngủ thật ấm áp và thoải mái. Tạ Nghiên mặc bộ đồ lớn hơn một cỡ bước ra, lộ hai chân dài thẳng tắp



Tạ Nghiên lấy khăn lau tóc, nâng cánh tay lên, bộ đồ ngủ chạy theo động tác của anh, Hoắc Duyên Niên không nhịn được nhìn chằm chằm góc trắng sắp lộ ra, không dời mắt đi.



“Tay đau, giúp em lau đầu.” Tạ Nghiên bước đến bên giường ngồi xuống, trên người còn mang theo hơi ẩm, làn da trắng nõn bị ngâm nước nóng ửng hồng một tầng.



Cổ họng của Hoắc Duyên Niên thắt lại, anh đưa tay ôm lấy Tạ Nghiên, môi chạm vào dái tai ấm áp của anh.



"Ngứa, mau lau đi. Nước chảy vào quần áo rồi." Tạ Nghiên khó chịu kéo cổ áo, cổ áo rất to dễ dàng bị kéo ra, Hoắc Duyên Niên nhìn không sót gì, cả người nóng lên, không muốn lau tóc chỉ muốn trực tiếp làm chính sự.



Những giọt nước nhỏ giọt từ ngọn tóc rơi xuống mu bàn tay Hoắc Duyên Niên lành lạnh, Hoắc Duyên Niên hoàn hồn, kiềm chế bắt đầu giúp Tạ Nghiên lau tóc, không làm khô tóc, em ấy sẽ dễ bị cảm lạnh.



"Em đem bộ đồ ngủ đi giặt. Không khô, em mượn quần áo của anh để mặc." Đôi chân trắng nõn mềm mại của Tạ Nghiên lắc lư trên giường.



Hoắc Duyên Niên cảm thấy Tạ ngọt ngào đang dụ dỗ mình, nhưng không có bằng chứng.



Cuối cùng, thời gian lau tóc cũng kết thúc, Hoắc Duyên Niên ôm người từ phía sau, hôn lên gáy dính đầy nước của Tạ Nghiên.



“Em có thứ trên bàn của anh. Anh đi lấy đi.” Tạ Nghiên đẩy Hoắc Duyên Niên ra, xoay người xuống giường, thò một chân ra khỏi chăn đá vào đùi Hoắc Duyên Niên.



Nắm lấy mắt cá chân của Tạ Nghiên, Hoắc Duyên Niên kéo chăn bông lên nhỏ giọng nói: “Anh sẽ quay lại sớm.”



Chắc Tạ ngọt ngào đã thấy anh ấy làm việc chăm chỉ muốn mở khóa két sắt!



Đây là tốc độ nhanh nhất Hoắc Duyên Niên chạy từ phòng ngủ đến phòng làm việc, nhưng trên bàn làm việc không có thứ gì anh đang nghĩ tới, chỉ cn điện thoại di động.



Điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Tạ ngọt ngào.



[Tạ ngọt ngào: Hình ảnh.jpg]



[Tạ ngọt ngào: Hình ảnh.jpg]



... Sau vài giây đọc ảnh chụp màn hình, Hoắc Duyên Niên nào còn nóng nữa, cả người như ngâm trong nước đá.





[Tạ ngọt ngào: Kiểm điểm 5.000 từ, viết xong trở về phòng. 】



【Tạ ngọt ngào: Ba chìa khóa dự phòng anh để trong phòng làm việc đã bị tịch thu, và quản gia cũng đang nghỉ, ngoan:)】



【Tạ ngọt ngào: Dám mật báo, viết gấp đôi. ]



Hoắc túng túng đứng im lặng hồi lâu, xuyên qua cửa sổ thủy tinh bóng đêm yên lặng bao trùm thân thể.



Thở dài một tiếng, sớm biết thế sẽ tạo một nick phụ thêm vào nhóm, làm luyên lụy các anh em, chúc các người may mắn. Cảm thán xong, Hoắc túng túng tìm tờ giấy trắng và bắt đầu viết bản kiểm điểm đầu tiên trong đời.



Trước hết, câu hỏi đặt ra là viết bản kiểm điểm như thế nào?



Hoắc Duyên Niên viết không nằm trong sự cân nhắc của Tạ Nghiên, hiện tại anh đang nằm trong chăn, ghé vào gối husky, không thể không nói tuy bộ đồ giống nhau, nhưng đồ của Hoắc Duyên Niên rất lớn và thoải mái. Hơn nữa trên bộ đồ ngủ còn có mùi của ai đó.



[Nhóm nghiên cứu tham công tiếc việc trị liệu (Nhóm chính tả)]



[Thám tử Tạ: 5000 từ có quá nhiều không? 】



[Lăng Hi Hi: Không nhiều, không quá nhiều, Phạn Phạn có thể gõ nhanh khi đang vội. 】



【Thám tử Tạ: Cậu để Phạm tổng viết bao nhiêu? ]



[Lăng Hi Hi: 8000, tôi nghĩ anh ấy có thể. 】



【Lăng Hi Hi: Anh ấy đã viết được 1000 từ trong nửa giờ, còn không để anh ấy viết bằng tay. 】



【Lăng Hi Hi: Tôi đã nói gần đây anh ấy luôn bí mật lấy đồ chuyển phát nhanh, ho ho, ngày mai tôi sẽ về nhà. ]



[Lăng Hi Hi: Còn Nghiêm thiếu? Đừng ngại, mọi người đều có một chút hiểu lầm, bây giờ đều là những người cùng chung mặt trận @ Nghiêm Nhân Chư ]



[Lăng Hi Hi: @ Nghiêm Nhân Chư @ Nghiêm Nhân Chư @ Nghiêm Nhân Chư]



[Lăng Hi Hi: Tôi cảm thấy một điềm xấu. 】



【Thám tử Tạ: Anh ta có lẽ không thoát khỏi việc mặc váy. ]



[Lăng Hi Hi: Tìm cơ hội đem người mặc đồ nữ thêm vào. 】



【Thám tử Tạ: Đợi ai đó viết xong bản kiểm điểm, hãy để người đó lo liệu. 】



【Lăng Hi Hi: Tôi nghĩ là được rồi, đừng nói nữa, ngày mai tôi phải đi làm rồi, ngủ đây. ]



Tắt nhóm, Tạ Nghiên nghịch điện thoại di động, sợ buổi tối có người làm suốt đêm, liền gửi tin nhắn.




Hoắc túng túng đang loay hoay viết thì nhận được tin nhắn của vợ, tưởng rằng vợ đã đổi ý.



[Tạ ma quỷ: Nửa tiếng nữa ngủ đi, ngày mai viết nốt phần còn lại, viết suốt đêm liền gấp đôi. 】



【Hoắc túng túng: Vợ ngoan, anh hiện tại sẽ đi ngủ, chú ý giữ ấm, đừng đá chăn bông, vợ yêu ngủ ngon, chào husky dùm anh. ]



Viết kiểm điểm là một điều tồi tệ. Hoắc Duyên Niên là một bá tổng, xử lý mọi việc một cách dễ dàng dứt khoát. Trong văn phòng Hoắc bá tổng vắt óc ra để viết kiểm điểm.



Muốn vò đầu bứt tai nhưng sợ hói đầu, ba ngày nay Hoắc bá tổng không ngủ với vợ, lo đến mức nổi mụn trên trán nên phải thay đổi kiểu tóc để che mụn.



Mẹ Tạ biết cuối năm công ty bận rộn, con rể chắc cũng mệt, khi bà cùng bố Tạ về quê chơi, mang theo gà và ít rau xanh, khi về bà định nấu một bữa ăn ngon cho con rể.



Hôm nay Hoắc Duyên Niên không phải làm thêm giờ, đang tưới những bông hoa nhỏ trong văn phòng của mình trước khi tan làm, Nghiên Nghiên cực cực khổ khổ muôi dưỡng nên phải chăm sóc tốt.



Hoắc Duyên Niên từ công ty về nhà đón Tạ Nghiên đến nhà cha mẹ Tạ để cảm ơn.



Ngay khi Tạ Nghiên lên xe, Hoắc Duyên Niên đã nhét một bó hoa và một hộp sôcôla vào, lộ rõ vẻ lấy lòng.



Hoắc Niên Niên nhà anh làm việc chăm chỉ, ngày đầu tiên Tạ Nghiên khóa cửa, hai ngày sau thì chỉ đóng then cài, ai biết có người không trộm lẻn vào.



“Khát không? Em pha trà hoa sơn dương cho anh hạ hỏa hết mụn.” Tạ Nghiên cầm lấy phích nước lên vừa rót vừa nói với Hoắc Duyên Niên.



“Đem trán lộ ra đi, không thì mụn càng không hết.” Tạ Nghiên đưa tay vén tóc của Hoắc Duyên Niên, để cho mụn lộ ra hít thở không khí.



Nghiên Nghiên đau lòng mìnhi! Anh có thể về phòng sớm! ánh mắt Hoắc Duyên Niên sáng lên, hắn muốn ôm Tạ Nghiên.



“Bản kiểm điểm thế nào?” Tạ Nghiên không cho Hoắc Duyên Niên uống thêm, sợ sau khi uống xong sẽ không ăn được.



"Còn 1000 từ tối nay nhất định sẽ xong, Nghiên Nghiên để cửa cho anh đi. Sau này anh sẽ không bao giờ vào nhóm xem nữa! Bọn họ là người đã đầu độc anh!" Hoắc Duyên Niên rất dứt khoát ném nồi này.




“Thôi, ngày mai em sẽ để cửa cho anh.” Hoắc ngây ngốc không biết hai ngày nay anh đều để cửa!



Gần đây An ninh trong tiểu khu rất nghiêm ngặt. Xe của Hoắc Duyên Niên không được phép lái vào, vì vậy anh ấy phải đậu bên ngoài và cả hai cùng nhau đi bộ về.



Mùa đông trời tối sớm, các thím nhảy quảng trường cũng tới sớm, nhưng trong công viên đã có nhiều người rồi, Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên là những người nổi tiếng trong tiểu khu. Các thím chào hỏi Tạ Nghiên nhiệt tình. Bộ dáng đều rất quen thuộc với anh ấy.



“Chà, em cười thế này không khiến người ta cảm thấy lạ đúng không?” thậm chí Tạ Nghiên còn không thể nhận ra ai là ai, dì ở đó bảo hôm khác đến thăm, ông bác kia ở đây kêu gọi cha Tạ ra để trêu ghẹo chim.



“Thật đẹp trai, sẽ không ai nhìn thấu.” Hoắc vuốt lông bây giờ Tạ Nghiên nói điều gì cũng đúng hết.



“Tiểu Tạ ra ngoài đi dạo sao?” Sau đó anh lại gặp một bác gái.



“Không ạ, về nhà ăn tối.” Tạ Nghiên trả lời với nụ cười vừa rồi.




"Tiểu Tạ, không phải nhà con ở phía đông sao? Làm sao tới đây?"



"..." Tạ Nghiên vì bận chào mà hiếm khi bước xuống đường, nên đã vô tình đi nhầm.



Nói lời tạm biệt với bác gái, Tạ Nghiên giật mạnh quần áo của Hoắc Duyên Niên nói thầm: “Sao anh không nhắc em?”



“Bận khen em, anh cũng không để ý…”



Hai người đứng tại chỗ nhìn nhau, nhìn thấy sự bối rối trong mắt đối phương. Cả hai đều chưa từng đến đây và không biết đường về.



May mắn, định vị có thể hướng dẫn chính xác đường đến tòa nhà, cuối cùng Hoắc Duyên Niên đã mở định vị ra và đưa Tạ Nghiên về nhà.



Sau khi ăn tối, cả nhà đi dạo, lúc trở về liền đụng phải mẹ Hàn và Hàn Mạt Mạt trong thang máy.



Hàn Mạt Mạt không dám nhìn thẳng vào hai người, vội vàng chào hỏi cha mẹ Tạ rồi kéo mẹ Hàn đi.



“Kỳ lạ, họ không đi lên đó sao?” Mẹ Tạ rõ ràng nhìn thấy hai người đang chờ thang máy, quay đầu nhìn lại.



“Hàn Mạt Mạt đã về nhà sống sao?” Tạ Nghiên vừa hỏi vừa cởi găng tay bước vào thang máy, Hoắc Duyên Niên kiên quyết nắm tay anh.



"Ừ, Hàn Mạt Mạt đã về, sau khi tin tức giải trí rộ lên. Cả mẹ và bố đều cảm thấy nó bị đuổi trở lại, nhưng bọn họ nói rằng có quá nhiều phóng viên nên quay về nhà dưỡng thai".



Cả hai về nhà ngồi. Mẹ Tạ lại đưa thêm một chai súp gà cho hai người mang về.



"Nếu không phải các con còn bận, mẹ sẽ giữ hai đứa ở lại một đêm, sáng mai sẽ cho hai đứa hai tô phở gà."



" Không bận, chúng con sẽ ở lại một đêm nhé? Sợ gây phiền phức cho mẹ. ”Hoắc Duyên Niên vừa nghe liền kích động đáp ứng.



Tạ Nghiên nhận ra Hoắc Duyên Niên đang tính toán gì, không phản bác.



Buổi tối Hoắc Duyên Niên chưa viết xong kiem điểm, đã ôm Tạ Nghiên ngủ trên giường.



Hoắc Duyên Niên ôm Tạ Nghiên vui vẻ thở dài, lắc vai Tạ Nghiên vui mừng.



“Nghiên Nghiên, em có thể ngủ mà không có anh sao?” Hoắc Duyên Niên là người duy nhất biết bí mật của Tạ Nghiên, da mặt dày nó Nghiên Nghiên không thể ngủ một mình, chen lên giường.



Tạ Nghiên muốn nói như vậy cũng tốt, nhưng vô tình bên cạnh không có người, anh liền không quen nữa. Hai ngày nay anh luôn luôn thức giấc lúc nửa đêm, theo bản năng lăn qua bên cạnh, nhưng lại phát hiện bên cạnh không người.



Sự im lặng của Tạ Nghiên đã trả lời Hoắc Duyên Niên, người nào đó hài lòng và ôm Tạ Nghiên hôn hôn, nhưng không bị đánh đập, dường như Nghiên Nghiên đã hết giận.



Hoắc Duyên Niên mấy ngày không ăn thịt, rốt cuộc cũng được ăn, sợ bị cha mẹ Tạ bên cạnh nghe thấy, Tạ Nghiên chỉ có thể che miệng sợ phát ra tiếng khả nghi..



Sáng hôm sau, mụn trứng cá của Hoắc bá tổng biến mất, nhưng có một vết răng trên tay.