Kết Hôn Cùng Nhân Vật Phản Diện Trong Văn Cẩu Huyết

Chương 60: Hoắc bá tổng chịu thương chịu khó




Editor: LunaYang97

Buổi tối Tạ Nghiên phá lệ chủ động, Hoắc Duyên Niên không nhịn được nữa dùng các loại tư thế chỉ dám suy nghĩ trong đầu thực hiện sạch. Sau đó Tạ Nghiên bị Hoắc Duyên Niên ôm đi tắm, cổ tay đỏ bừng.1

Tạ Nghiên không có sức lực nằm trên ghế sô pha nhìn Hoắc Duyên Niên đang lau nhà thay ga giường.

“Ngày mai anh lén vứt ga trải giường đi, đừng để người hầu nhìn thấy!” Tạ Nghiên không khỏi nghĩ đến sự điên cuồng mất kiểm soát của hai người. Nếu người hầu dọn dẹp mà nhìn thấy, anh sợ mình không có mặt mũi đi ra khỏi cửa phòng ngủ.

“Được rồi, anh bảo đảm em biết anh biết, không có người thứ ba biết.” Hoắc thỏa mãn chăm chỉ thu dọn đống hỗn độn, nhân tiện hồi tưởng một chút.

Tạ Nghiên đợi Hoắc Duyên Niên thay ga trải giường, đợi đến buồn ngủ, nghĩ đến chiếc điện thoại vừa rồi liên tục "Dididi", anh chợt nhận ra hình như anh và Lăng Hi có hẹn nhắn tin với nhau.

“Hoắc Niên Niên, đưa điện thoại cho em.” Giọng Tạ Nghiên vừa khàn vừa lười, duỗi tay chọc vào mông Hoắc bá tổng đang ôm cây lau nhà cúi xuống lau nhà.1

Hoắc Duyên Niên sững sờ, bất đắc dĩ lấy điện thoại di động cho Tạ Nghiên.

Quả nhiên điện thoại đầy tin nhắn của Lăng Hi. Tạ Nghiên đọc từng tin một. Lăng Hi và Lâm Ngô đã gặp nhau. Lâm Ngô nói rằng không thích Hàn Mạt Mạt nữa.

Nhìn rõ bộ mặt thật của Hàn Mạt Mạt, cô ta chân đạp ba bốn thuyền, giả bộ rất giống, cảm thấy chính mình trước đây bị mù. Lăng Hi đã rất vui mừng cuối cùng bạn cùng phòng cũng nhìn rõ gương mặt thật của cô ta.

Kết quả mấy tin nhắn sau Lăng Hi đã gửi vài biểu hiện khóc. Lâm Ngô hóa ra đang diễn, anh ấy hỏi Lăng Hi có giống không, anh ấy đã lừa dối Lâm Tuyên bằng cách này.

[Lăng Hi: Ah!!! Hạnh phúc không gì bằng! Tôi thực sự muốn tát bít tết vào mặt anh ta! ]

[Lăng Hi: Nghiên Nghiên, mau đến đây, tôi không muốn ăn với thằng ngu này! ]

[Lăng Hi: Anh tự nhiên bỏ rơi tôi! Nói phải ăn dưa với nhau đâu! Có dưa cùng chia sẻ! Người đâu! Mau gọi cho tôi, tôi sắp đi rồi! 】

【Lăng Hi: Tôi yêu chồng của mình. Vào thời điểm quan trọng chỉ có Phạn Phạn nhà tôi là dùng được. Tôi sẽ không bao giờ ăn cùng anh ấy nữa. Hai phút nữa Hàn Mạt Mạt sẽ tới đây. 】

Tạ Nghiên có thể hình dung ra hành trình đầu óc của Lăng Hi, anh ngoan ngoãn xin lỗi vì lý do không mang theo điện thoại di động, Lăng Hi không trả lời, ước tính rằng anh ta đã ngủ.

"Hôm nay Hàn Mạt Mạt đi gặp bác sĩ với Tôn Phi Tường, buổi tối thì đi ăn tối với Lâm Ngô. Có vẻ cô ta còn rất nhiều lốp dự phòng." Tạ Nghiên lải nhải cùng Hoắc Duyên Niên, nhìn ai đó trải gia giường không thành thạo. Cạn lời, ra lệnh bằng lời nói.

“Đúng, đúng, đó là san bằng, góc nhét vào…” Chuyên gia trẻ tuổi độc lập Tạ Nghiê nhìn Hoắc bá tổng rốt cuộc làm phẳng ga giường, rất hài lòng, “Hoắc Niên Niên ôm!”

Hoắc Duyên Niên cả người sáng lên. kỹ năng của anh là ôm Tạ ngọt ngào và mềm mại đi ngủ, ga giường đã thay ra đóng gói và đặt ở cửa, nhắc nhở anh ấy nhớ mang theo khi ra ngoài.

Sáng hôm sau, nhận được tin nhắn trả lời của Lăng Hi, lúc đó Tạ Nghiên vừa mới thức dậy, trước tiên đứng dậy xem túi đồ ở cửa đã đem đi chưa, khi cầm điện thoại di động lên, Hoắc Duyên Niên đã gửi một tin nhắn nói đã xử lý. Tạ Nghiên cảm thấy nhẹ nhõm, và sau đó thấy câu trả lời của Lăng Hi.

[Lăng Hi: Ngủ một giấc tỉnh táo, anh có cảm thấy tôi nên nói với anh Tuyên một cách bí mật không? 】

【Tạ Nghiên: Đi làm trước đi, sau giờ làm việc lại nghĩ. ]

[Lăng Hi: Tôi xin nghỉ, tôi nói với anh Tuyên có phải là đang phản bội Lâm Ngô không? ]

Tại sao Lăng Hi lại xin nghỉ, Tạ Nghiên xoa eo của mình, cảm thấy mình đã biết  sự thật.

[Tạ Nghiên: Anh đã hỏi ý kiến ​​Phạm tổng chưa, Phạm tổng đã nói gì? 】

Tạ Nghiên cho rằng anh là một người có ít bạn bè, có thể không có chính kiến.

[Lăng Hi: Anh ấy nói rằng tôi vui là được...]

Tạ Nghiên cảm thấy Phạm tổng cũng giống như Hoắc Niên Niên, miễn là họ vui vẻ. Cho nên, Tạ Nghiên nói cho Lăng Hi cảm giác của mình, anh sẽ làm bất cứ điều gì nghĩ là tốt.

Lăng Hi vẫn còn vướng víu, nhưng khi Lâm Ngô hỏi anh đã lâu không liên lạc với Mạt Mạt, muốn mua một sợi dây chuyền mà Mạt Mạt thích làm quà cho cô.

Sau khi kiểm tra giá sợi dây chuyền, Lăng Hi âm thầm gửi lịch sử trò chuyện của hai người cho anh Tuyên.

Lâm Ngô bị bại lộ tiếp tục bị Lâm Tuyên hạn chế, đã vô tình mở khóa kỹ năng diễn xuất của mình, vì sợ Lâm Ngô sẽ bí mật gây rắc rối, Lâm Tuyên đã gửi Lâm Ngô đến một lớp đào tạo diễn xuất khép kín.

Hàn Mạt Mạt không thể liên lạc với Lâm Ngô, thậm chí đã bí mật đi tìm Phạm Chiêu Đạm, vì Phạm Chiêu Đạm có mối quan hệ tốt với Lâm Tuyên, và cô ta tưởng có thể biết tin tức của Lâm Ngô từ anh ta.

Có Lăng Hi ở đây Hàn Mạt Mạt không thể chiếm được chổ tốtHan Momo, còn bị thồn cơm chó ngập mặt.1

Tin tức yêu đương về Bộ Lệ Tình vẫn tiếp tục. Anh ta đẹp trai, giàu có và còn trẻ, Tạ Nghiên đã nghe cô y tá bí mật bàn bạc chuyện đó trong bệnh viện. Dì ba nghe nói Tạ Nghiên đã gặp qua Bộ Lệ Tình còn hỏi vài câu, có vài sự thật hay không.

Tạ Nghiên không có lựa chọn nào khác bày tỏ sự không quen của mình, và nhân tiện nói với dì ba, tất cả đều là sự thật!

Ngược lại, dì ba bắt đầu khen ngợi Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên rất vui sau đó nhắn tin nói cho Hoắc Duyên Niên.

Tình trạng của dì ba ngày một tốt hơn, cuối cùng cũng đến lúc phải phẫu thuật. Sau sự việc của Tô Nhật An, Tạ Nghiên đã liên lạc với anh ta nhiều hơn, thường thì đến bệnh viện anh cũng sẽ đến thăm em gái của anh ta, sau đó dì ba cũng biết chuyện, khi Tô Nhật An đến studio không ở cùng được, dì ba sẽ đi nói chuyện cùng cô bé, cho nên hôm giải phẫu, Tô Nhật An cố tình đưa em gái qua ngồi đợi.

Bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật cho dì ba là một trong những bác sĩ nổi tiếng nhất ở đây, nhưng dù sau cũng là phẫu thuật não, mẹ Tạ và những người khác vẫn như cũ đều lo lắng, Hoắc Duyên Niên bị kẹt trên đường nên đến muộn, Tạ Nghiên nhìn mọi người vẻ mặt lo lắng cảm thấy hơi lạc lõng.

Ca phẫu thuật diễn ra rất suôn sẻ, kết thúc sau 5 tiếng, dì ba được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi. Dì ba hôm sau liền tỉnh lại, bác sĩ kiểm tra qua chỉ cần từ từ hồi phục, gia đình yên tâm rồi.

Hôm nay, Tạ Nghiên đến thăm dì ba xong, mang theo canh gà của mẹ Tạ xách đến Hoắc thị cho Hoắc Niên Niên.

Ngày mai chuẩn bị tham dự hôn lễ của vị nào đó ở Tôn gia, lễ phục đã được gửi đến văn phòng của Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên đến để mặc thử. Anh rất nghi ngờ rằng ai đó đang cố tình kêu người đem đến văn phòng, chỉ để anh đi qua.

Tạ Nghiên đã quen với văn phòng của Hoắc Duyên Niên, vì vậy anh đã mua một ít bánh ngọt và mang chúng đi chia cho các thư ký.

Tạ Nghiên bước vào văn phòng, Hoắc Duyên Niên không có ở đó, thư ký nói Hoắc tổng đang ở bộ phận kỹ thuật. Tạ Nghiên đặt mọi thứ lên bàn. Bàn của ai đó đầy tài liệu. Bức ảnh chụp lén khi anh đang ngủ đã được thay thế bằng một bức ảnh hôn anh khi ngủ. Không có thú bông husky trong bức ảnh, cho thấy ai đó trước đó đã chụp trộm.

Cũng không biết Hoắc Niên Niên bao lâu mới thay ảnh một lần, Tạ Nghiên đều không nói nên lời vì chính mình ngủ trong thật ngốc. Ghế của Hoắc Duyên Niên ngồi rất thoải mái. Tạ Nghiên ngồi trên đó chơi xoay vòng tròn, nhấp một ngụm nửa tách cà phê chưa uống hết trên bàn của Hoắc Duyên Niên.

Lần trước Tạ Nghiên đến để lại trong ngăn kéo của Hoắc Duyên Niên một ít túi bánh kẹo mà thư ký đưa cho, Tạ Nghiên lấy ra vừa ăn vừa uống cà phê. Khi Hoắc Duyên Niên bước vào, nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của Tạ Nghiên.

Nghe thấy động tĩnh, Tạ Nghiên nhìn sang, Hoắc Duyên Niên như cũ vẫn là bá đạo tổng tài, nhiều năm không thay đổi trang phục nhưng vẫn trông rất đẹp trai không thấy vẻ mệt mỏi. Phía sau anh ta là một nhân viên trông còn rất trẻ, trông như một sinh viên đại học.

Nhân viên thò đầu vào dò xét và tò mò nhìn trộm anh.

“Anh còn tưởng em sẽ phải tắc đường một lúc.” Nhìn thấy Tạ Nghiên đang ngồi vào chỗ của mình, Hoắc Duyên Niên dắt người ngồi trên sô pha nói chuyện.

Thấy thế Tạ Nghiên di chuyển mông của mình trở lại ghế một lần nữa, anh nhìn hai người, yên lặng lắng nghe họ nói chuyện.

Hóa ra là nhân viên trẻ mới được tuyển dụng, nghe cuộc nói chuyện có vẻ là người mà Hoắc Duyên Niên đã quý mến từ khi mới vào trường, những người có thể đặt chỗ trước ở Hoắc Duyên Niên có lẽ là những người học rất giỏi.

Học thần nói chuyện với Hoắc Duyên Niên vẫn bị phân tâm và tò mò về Tạ Nghiên. Nghe đồn ông chủ và vợ của anh ấy rất tình cảm, sau này đến công ty cũng thường xuyên nghe nói, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt.

Hoắc tổng luôn tỏ ra thờ ơ và xa lánh, khí thế lại càng mạnh mẽ hơn, có công nhân ở xa nhìn thấy phải đi đường vòng, nói thật học thần rất khó tưởng tượng được bộ dáng ở chung của Hoắc tổng và vợ sẽ như thế nào.

Hôm nay vừa bước vào liền nhìn thấy một thanh niên tuấn tú đang ngồi ở vị trí của Hoắc tổng, Hoắc tổng không những không tức giận mà còn có vẻ rất dễ chịu, phỏng đoán người thanh niên này chính là người vợ trong truyền thuyết của Hoắc tổng.

Không biết có phải là lý do có phu nhân ở đây hay không, học thần cảm thấy giọng điệu nói chuyện của Huo tổng với mình ôn hòa hơn bình thường rất nhiều.

"Phần còn lại anh lo đi. Một tuần nữa tôi sẽ xem kết quả." Hoắc Duyên Niên giải thích câu cuối cùng rồi kết thúc đối thoại.

“Hả?” Tạ Nghiên nhìn thấy một huy hiệu tinh xảo trên cà vạt của học thần khi đứng dậy.

“Sao vậy?” Hoắc Duyên Niên nhìn Tạ Nghiên lo lắng.

“Đây có phải là huy hiệu kỷ niệm cuộc thi khoa học kỹ thuật quốc tế không?” Khi đó Tạ Nghiên đang đi học, thiếu tiền nên tham gia cuộc thi này vì tiền thưởng vô cùng phong phú. Nhưng đây là thế giới hư cấu, Tạ Nghiên không biết thế giới này cũng có cuộc thi này.

"Ừ, ngài thích sao? Cái này có thể đưa cho ngài. Tôi còn vài cái nữa." Nghe tiền bối nói lấy lòng vợ sếp chính là cách sống sót, học thần liền gỡ huy hiệu xuống đưa cho Tạ Nghiên..

Điều mà Tạ Nghiên muốn là biết về cuộc thu, nhưng thấy người bên kia rất nhiệt tình nên Tạ Nghiên đã nhận lấy.

“Đẹp hơn mầm xanh rất nhiều.” Tạ Nghiên nhìn kỹ rồi lẩm bẩm.

"Ngài đã từng đoạt huy chương vàng sao? Tôi chỉ có huy chương bạc. Huy hiệu là nụ hoa!" Huy hiệu của cuộc thi là bí mật. Chỉ có ảnh chụp huy chương sẽ tuồn ra. Học thần cũng quen thuộc với huy chương vàng, nghe Tạ Nghiên nói, học thần đã rất ngạc nhiên, quả nhiẹn vợ của Hoắc tổng không thể là một người bình thường! Thật là lợi hại!

“Ngài thật sự rất lợi hại, khi nào rảnh tôi có thể thảo luận với ngài được không?”

Tạ Nghiên còn chưa kịp tìm cớ, bên kia đã khẳng định trước, Tạ Nghiên khát vọng sống sót liếc nhìn đôi mày cau lại của Hoắc Duyên Niên, im lặng đưa cho học thần một ánh mắt. Đối phương nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Hoắc Duyên Niên, lập tức biến mất.

“Nghiên Nghiên nhà ta thật lợi hại.” Người đi rồi, Hoắc Duyên Niên chân thành khen ngợi Tạ Nghiên.

Đánh giá về biểu hiện của em ấy, Hoắc Duyên Niên lờ mờ đoán được điều gì đó. Tạ ngọt ngào là một người học giỏi, nhưng từ màn trình diễn piano của Tạ ngọt ngào, anh ấy cho rằng Tạ ngọt ngào là một tên học tra học lực kém. Bây giờ có vẻ như Tạ ngọt ngào nhà anh là một học thần.

Vậy Tạ ngọt ngào nhà anh có phải là một trong những người chiến thắng hàng năm? Hoắc Duyên Niên rất muốn kiểm tra nhưng vẫn nhịn xuống.

“Không phải đâu.” Tạ Nghiên có chút không tự tin thừa nhận, dù sao thì anh cũng không thú nhận chuyện của mình với Hoắc Duyên Niên.

“Vậy thì nói về vấn đề học tập đi?” Hoắc Duyên Niên kéo Tạ học thần đang hoang mang vào phòng nghỉ và chia sẻ những tài liệu học tập mới mà anh ấy học được.

Tạ Nghiên sướng đến nằm yên, liền không muốn kỹ năng này sáng lên.