Kết Mộng Xuân

Chương 21




Uông Thịnh quăng cho Thi Hạ Dương một cái bao cao su, hỏi: "Biết dùng không?".

Thi Hạ Dương trừng mắt với hắn: "Tưởng tôi bị ngốc à?".

Chưa ăn thịt heo thì chẳng lẽ chưa bao giờ thấy heo chạy?

Thi Hạ Dương nghĩ thầm: Tuy tôi học dốt, nhưng đâu có nghĩa tôi không học được!

Lúc Thi Hạ Dương cúi đầu xé vỏ bao, Uông Thịnh cũng túm áo cậu lột sạch.

Giờ hai người đều hoàn toàn trần trụi, tim Thi Hạ Dương đập loạn cả lên, xé mỗi cái vỏ bao cao su mà cũng thở hổn hển.

Cậu nhấc cái bao bóng nhẫy ra ngoài, liếc nhìn cây gậy trước mắt.

Uông Thịnh vẫn đứng giữa hai chân Thi Hạ Dương, dương v*t đã đứng thẳng từ lâu giờ đang phô diễn trước mặc cậu, thậm chí Thi Hạ Dương còn nghi ngờ rằng chỉ cần mình há miệng là sẽ bị đâm sâu vào tận yết hầu ngay lập tức.

Cậu hơi xoay mông cọ cọ sang chỗ hắn.

Uông Thịnh cười: "Gì đấy?".

Hắn túm tay Thi Hạ Dương đặt lên thằng em thô to cứng ngắc nhà mình: "Đeo cho tôi đi".

Thi Hạ Dương lén so sánh kích thước thứ này và ngón tay Uông Thịnh theo bản năng, cậu hơi lo, chỉ sợ mình nứt luôn thì khổ.

Thấy Thi Hạ Dương ngớ ra, Uông Thịnh không đợi nổi nữa. Hắn cúi người nhéo cằm cậu hôn lên, bàn tay cũng chẳng hề nhàn rỗi, lần xuống háng cậu, bóp nhẹ hai hòn trứng lành lạnh.

Thi Hạ Dương lại bị mê hoặc tới nỗi hồn phách đảo điên, chả thèm quan tâm vụ nứt hay không nữa. Câu chỉ thấy trống vắng và tịch mịch, cũng muốn trải qua cảm giác được lấp đầy thêm lần nữa.

Cậu vụng về tròng bao cao su cho Uông Thịnh, cây hàng thô to bị bọc kín trông đến là ấm ức.

Thi Hạ Dương hỏi: "Tôi cũng chẳng mang thai được, đeo thứ quỷ này làm gì?".

"An toàn". Uông Thịnh thấy ổn thỏa rồi thì không nhiều lời nữa, túm cậu ấn xuống giường, trở mình đè lên.

Thi Hạ Dương còn chưa kịp phản ứng thì hai chân đã bị tách ra. Đến khi quay đầu rồi phát hiện Uông Thịnh đang nhìn chằm chằm vào nơi đáng thẹn kia, đến một người vốn chẳng biết xấu hổ là gì như cậu mà cũng nóng cả mặt.

Thi Hạ Dương ôm mông mình: "Đừng có nhìn!".

Uông Thịnh bật cười kéo tay cậu ra, hôn một cái lên bờ mông nõn nà.

"Đẹp lắm". Hắn nói, rồi lại mò một ngón tay vào nơi kia ve vuốt.

Thi Hạ Dương vốn đang thèm thuồng sao mà nhịn nổi, cậu khẽ hừ một tiếng.

Tiếng động ấy là gì?

Là người đặt nơi đầu quả tim rên rỉ vì hắn.

Uông Thịnh không nhịn nổi.

Hắn vốn định dịu dàng một chút, dù sao đây cũng là lần đầu – nhưng Thi Hạ Dương đúng là dâm phát hoảng, lại còn dám nói: "Cậu đừng nghịch nữa, nhanh lên coi!".

Nếu cậu đã nói vậy, thì Uông Thịnh cũng chẳng còn lòng dạ đâu mà đùa giỡn nữa.

Hắn quỳ trên giường, bóp chặt eo Thi Hạ Dương nhấc lên, rồi lại vỗ một cái lên cặp mông kia: "Vểnh cao lên!".

Trong lòng Thi Hạ Dương hùng hùng hổ hổ, mà động tác thì chẳng hề chậm trễ.

Cậu hạ eo xuống, vểnh mông lên, ngay sau đó đón lấy cơn đau và cảm giác bị xé rách rất rõ ràng.

Uông Thịnh đột nhiên đi vào, chỉ mới hết phần quy đầu mà Thi Hạ Dương đã đau đến nỗi túa mồ hôi lạnh, hai đùi run rẩy.

Cậu đau, Uông Thịnh cũng đau.

Thứ kia căng giãn hết những nếp uốn nơi cửa huyệt, phần đã vào được thì bị kẹp thật chặt, đau đến nỗi hắn phải nhíu mày.

"Bé cưng thả lỏng đi nào".

Thi Hạ Dương đã đau tới độ không có sức đáp lời hắn nữa, cậu muốn chửi Uông Thịnh, nhưng chỉ thốt được mỗi chữ "a".

Uông Thịnh cảm thấy thế này thì không được, cả hai đều khổ sở.

Hắn cúi người, dịu dàng hôn từ khóe mắt đến khóe môi Thi Hạ Dương, đôi tay không ngừng ve vuốt thân thể đầy lớp mồ hôi mỏng.

Uông Thịnh biết tai Thi Hạ Dương mẫn cảm, bèn tấn công vào vùng tai cậu.

Vừa bị liếm một cái là Thi Hạ Dương rên khẽ ngay.

Dáng vẻ này của cậu khiến Uông Thịnh buồn cười. Ai mà ngờ tên nhãi vừa kiêu ngạo vừa ương bướng lúc lên giường lại nhỏ giọng hờn dỗi thế này, chẳng khác nào một bé mèo nhỏ động dục mà không biết phải làm sao.

"Bé cưng à". Uông Thịnh thích gọi cậu như vậy, bởi chính hắn cũng thấy hưng phấn vô cùng. "Thả lỏng nữa đi, cho tôi vào nào".

Hắn nghe Thi Hạ Dương thở gấp, xoa nơi đầu ngực đã dựng thẳng của cậu, thổi một hơi vào cái tai đỏ bừng: "Để tôi vào, rồi chồng cho em sướng".