Tuy không bằng Uông Thịnh nhưng dáng vóc Thi Hạ Dương cũng chẳng mấy thấp bé, tay cũng không được coi là quá nhỏ, nhưng đến khi cầm thứ kia của Uông Thịnh – cậu thấy mình không cầm hết được.
Thi Hạ Dương rất kinh ngạc, thằng nhãi to xác này vừa ra ra vào vào trong cơ thể mình kia đấy.
Không thể không nói, cơ thể con người đúng là kì diệu.
"Nhanh lên". Uông Thịnh vỗ mông cậu. "Ăn đi nào".
Thi Hạ Dương bị cái câu "Ăn đi nào" này làm cho căng thẳng, chẳng hiểu sao lại tưởng tượng ra hình ảnh mình dùng phía sau "ăn" trọn dương v*t Uông Thịnh.
Cậu cũng muốn thử ngắm nhìn xem.
Uông Thịnh cứ sờ soạng khắp người cậu, sờ tới độ cậu thở gấp liên tục.
Rõ ràng đã bắn rồi nhưng Thi Hạ Dương vẫn thấy chưa đủ, cậu quen mùi bén vị mà nâng người lên, nghe lời Uông Thịnh dạy, đặt phần quy đầu ướt nhẹp ở lối vào.
Cậu hơi hồi hộp, nỗi thẹn thùng co lại theo đầu ngón chân.
Sao lại thế này nhỉ?
Chẳng phải mình đến đây để chịch Uông Thịnh à?
Thi Hạ Dương cắn môi, nhắm mắt, ngồi xuống trong lời khiêu khích đầy mê hoặc.
Cậu chẳng hiểu vì sao ban nãy mình đã quen rồi, nhưng giờ đổi tư thế thì cảm giác lại rõ ràng hơn hẳn.
Là do tư thế, hay do thứ của Uông Thịnh to lên?
Thi Hạ Dương hơi cau mày, thở hổn hển, chửi mấy tiếng đứt quãng lầm rầm, nhưng vẫn chầm chậm ngồi xuống.
Sướng quá.
Cả hai người đều thấy vậy.
Tư thế này giúp Uông Thịnh vào sâu hơn, cảm giác được nơi ấm áp bao trùm thật chặt kích thích hắn, khiến hắn không nhịn được mà kéo người ta lại vừa hôn vừa ve vuốt.
Trước đây Uông Thịnh cũng chẳng ngờ thân thể Thi Hạ Dương lại ngon miệng đến mức này, sờ cái là chảy nước, chạm cái là rên rỉ.
Thi Hạ Dương phát hiện hóa ra mình rất thích hôn Uông Thịnh, dường như khuôn miệng và đầu lưỡi tên này có ma lực, hoặc đã được tẩm thuốc thúc tình, khiến cậu muốn ngừng mà chẳng nỡ.
Phía sau cậu vừa căng vừa trướng trướng, bị thúc đến độ linh hồn sắp mọc cánh bay đi.
Môi bị mút, đầu ngực bị xoa véo, bên tai còn đầy tiếng Uông Thịnh hít thở.
Hắn nói: "Bé cưng tự cử động đi, vặn eo nào".
Thi Hạ Dương chẳng biết phải làm thế nào, nhưng vẫn nghe lời.
Cậu lắc lư sang trái rồi sang phải, Uông Thịnh bật cười.
"Ngốc thế?". Hắn thấy Thi Hạ Dương đáng yêu vô cùng, cái dáng vẻ cà lờ phất phơ ngày thường đã bị rũ bỏ, chỉ còn một bé dưa ngốc nghếch vụng về ở lại. "Đong đưa trước sau, để cái miệng dưới của em nhổ ra rồi lại nuốt vào ấy".
Thi Hạ Dương cau mày thì thầm: "Gì chứ...".
Cậu mất kiên nhẫn quay đầu đi, rồi nhờ đôi tay Uông Thịnh dẫn dắt mà bắt đầu chuyển động.
Lúc đầu động tác rất chậm, cực kì vụng về, thi thoảng không cẩn thận còn "nhổ ra" hơi nhiều, cả cây dương v*t rơi ra ngoài.
Nhưng dần dần thầy Uông có cách dạy, hai người lại rơi vào mộng đẹp.
Tần suất Uông Thịnh thúc lên và Thi Hạ Dương vặn eo phối hợp rất ăn khớp, dù là lần đầu tiên nhưng hai người vẫn ăn ý như thể đã làm cả trăm ngàn năm từ kiếp trước.
Khoái cảm bây giờ còn mãnh liệt hơn khi trước, Thi Hạ Dương gần như rên thả ga, thoải mái đến độ chẳng biết trời trăng gì nữa.
Uông Thịnh yêu cậu khủng khiếp, cuối cùng hắn cũng hoàn thành được mong muốn của mình – kéo người hắn nhớ thương đã lâu vào thế giới đầy ái dục.
Hắn điên cuồng thúc hông, tàn nhẫn như thể muốn chịch cho Thi Hạ Dương hỏng luôn, như thể đó là cách duy nhất để hắn bày tỏ nỗi lòng mình. Những dục vọng đã được chôn giấu từ lâu nay đạt tới đỉnh cao qua những cú va chạm và sự phối hợp ăn ý, tất cả hóa thành tinh dịch sền sệt, phun trào trong người cậu.
Lúc bắn ra, Uông Thịnh ôm siết Thi Hạ Dương trong lòng mình, hắn mút mạnh tai cậu, run rẩy lên đỉnh trong tiếng rên rỉ mất khống chế của cậu.
Không chỉ có mình hắn run rẩy mà người trong ngực cũng đang run rẩy, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
"Bé cưng à". Uông Thịnh ôm Thi Hạ Dương thật chặt, vừa bắn tinh vừa nói trong cơn động tình. "Bé cưng à, em tuyệt quá".