Tuy Thi Hạ Dương không muốn thừa nhận cho lắm, nhưng Uông Thịnh đúng là gợi cảm thật. Khi cậu nhìn hắn vuốt ve mình, hôn mình, tưởng như cả thế giới đều đang rung chuyển.
Có hơi ghen tị.
Thi Hạ Dương cũng muốn được gợi cảm như thế.
"Vậy à?". Uông Thịnh chẳng biết đáp sao, tên nhóc này bao giờ cũng ăn nói kiểu không đầu không đuôi thế đấy.
"Ừa. Cậu học ở đâu đấy? Dạy tôi coi".
Uông Thịnh vừa định khen lại cậu cho phải phép – dù sao trong mắt hắn thì Thi Hạ Dương cũng đâu thể chỉ diễn tả bằng hai chữ "gợi cảm" được.
Đối với hắn, người này như một Omega có pheromone cực kì quyến rũ lại chẳng bao giờ không ở trong kì phát tình, đi đâu cũng mang theo mùi hương khiến hắn nguyện dâng lên cả mạng sống.
Thứ pheromone kia có mùi thế nào?
Là mùi mồ hôi thoang thoảng ngày hè lẫn với mùi nước xả vải sạch sẽ, có lẽ người ta không thưởng thức được, nhưng nó lại là nét hấp dẫn trí mạng đối với Uông Thịnh.
Nhưng hắn còn chưa kịp khen tên nhóc này thì cậu đã thốt ra câu kế tiếp: "Tôi cũng phải học mới được, sau này không lo không có ai ưng".
"... Cậu nghĩ gì đấy?". Uông Thịnh nhíu mi.
"Xì, đồ keo kiệt, không dạy thì thôi chứ bực cái gì!". Thi Hạ Dương sờ thứ còn cứng ngắc dưới lớp quần ngủ của hắn. "Tôi tuốt cho cậu nhá".
"Tôi thổi kèn cho cậu, giờ cậu lại đòi tuốt cho tôi?". Uông Thịnh hỏi. "Sao cậu ăn hời kinh thế?".
Thi Hạ Dương cười: "Bảo cậu keo kiệt là cậu tính toán chi li với tôi thật đấy à, mắc gì hẹp hòi vậy!".
Cậu luồn tay vào quần hắn, mới sờ soạng tí xíu cách quần lót, còn chưa kịp khen thằng nhãi này trưởng thành ngon nghẻ thì đã bị túm tay.
"Thôi". Uông Thịnh nhìn cậu với sắc mặt vô cảm, kéo cái tay kia ra ngoài. "Cho cậu nợ đấy".
"A?".
Hắn bước xuống giường, chỉnh lại quần rồi nói: "Ba tôi nấu cháo rồi, đi tắm rửa rồi ra đây múc cho".
Thi Hạ Dương lúc này đang trần như nhộng, thân dưới thì loạn cào cào, tuy ban nãy bắn cả lên người Uông Thịnh nhưng trên đùi và lông mao vẫn dính chút gì dinh dính.
"Ba cậu tốt thế". Cậu cẩn thận trèo xuống giường, chỉ sợ lại đau mông.
Hai người đã làm hết những gì cần làm rồi nên Thi Hạ Dương cũng chẳng ngại ngùng chi nữa, trước khi ra ngoài còn hỏi lại: "Ba cậu, chú tôi ấy, ở nhà không?".
"Có việc đi vắng rồi".
"Trong nhà không còn ai khác chứ?".
Uông Thịnh nhìn cậu: "Cậu định làm gì?".
Thi Hạ Dương cười hề hề, cứ thế trần truồng chạy vào phòng tắm.
Nhìn cậu khoe mông giữa ban ngày, Uông Thịnh phía sau không nhịn được cười.
Hai người cùng bước vào phòng tắm – một người tắm, một người rửa tay.
Thi Hạ Dương nhìn chằm chằm thân dưới Uông Thịnh: "Cậu thực sự không muốn xử lí nó à? Trông khó chịu kinh".
"Không cần". Uông Thịnh rửa tay xong thì chuẩn bị đi múc cháo cho người ta. "Tôi đâu có dâm như cậu".
"... Xì". Thi Hạ Dương bĩu môi, không thèm cãi lại.
Uông Thịnh đi vào bếp.
Làm gì có chuyện hắn không muốn hành sự chứ, chẳng qua hắn muốn để Thi Hạ Dương "thiếu nợ" mình mà thôi.
Nợ hắn thì sau này còn kiếm cớ túm cậu về đây được, lỡ lần này trôi qua rồi cả hai đều cạn hứng thì tương lai thế nào đây?
Uông Thịnh đứng múc cháo, rồi kiên nhẫn thổi cho nguội.
Thi Hạ Dương thư thái tắm xong, vừa bước ra đã thấy Uông Thịnh đang đứng bên bàn ăn, vừa cao lớn vừa đẹp trai, bưng một cái bát nhỏ khẽ khàng thổi.
Trai đẹp ở nhà đúng là đẹp trai kinh.
Thi Hạ Dương nghĩ thầm, sao lúc trước mình không phát hiện ra rằng Uông Thịnh là loại người này nhỉ?
Cậu giơ tay gõ lên cửa kính phòng bếp: "Quần áo tôi đâu?".
Uông Thịnh liếc cậu, buông cái bát xuống rồi đi tìm quần áo.
Đến khi hắn quay về Thi Hạ Dương vẫn còn đang trần truồng, cứ thế ngồi trên ghế ăn cháo.
Cái nết dâm toả khắp nhà.
Uông Thịnh bước sang, im lặng nhéo cằm cậu nâng lên, hôn xuống đôi môi còn đang dính cháo.
"Tôi nếm thử". Hôn xong, hắn còn liếm sạch môi cậu.
Thi Hạ Dương cười: "Sao tsundere thế lớp trưởng, muốn hôn tôi thì cứ nói thẳng, kiếm cớ làm gì!".