Uông Thịnh chẳng biết liệu có phải Thi Hạ Dương cố ý hay không, nhãi con này cứ cất tiếng trêu chọc là hắn lại gần như đổi bằng cả tính mạng.
Trông thì là một nam sinh cấp ba không học vấn không nghề nghiệp, nhưng thực chất cậu là quỷ đòi mạng đúng không?
Mà diễm quỷ thì đúng hơn, thứ quỷ chuyên hút tinh khí con người ấy.
"Đừng nghịch". Nếu không phải lát nữa còn về lớp, thì Uông Thịnh chỉ muốn xử tử Thi Hạ Dương ngay tại chỗ này.
Hắn túm cái tay đang làm loạn trước ngực mình, đưa lên miệng hôn. "Nghỉ một lúc đã rồi về lớp".
"Ứ về đâu". Thi Hạ Dương bĩu môi, rụt tay lại. "Giờ về tôi cũng đâu có việc gì làm".
"Học đi". Uông Thịnh nói. "Hôm nay cậu còn một bài văn cổ và hai mươi từ đơn tiếng Anh, mấy công thức toán tôi viết cho cậu hôm qua thì sao, cậu quăng vở rồi đúng không?".
"...". Thi Hạ Dương cười gượng. "Quăng đâu mà quăng".
Nhưng cậu xé ra viết giấy mất rồi.
Thi Hạ Dương không thèm nói chuyện với hắn nữa. Đang yêu sớm mà tự dưng nhắc đến học tập, rõ là mất hứng!
Cậu đẩy Uông Thịnh ra định chạy mất, nhưng lại bị túm chặt.
"Gì đấy?". Thi Hạ Dương biếng nhác liếc hắn một cái.
Uông Thịnh đáp: "Về học đi".
"Cậu nhàm chán thế". Thi Hạ Dương lại bĩu môi. "Đừng có động vào tôi".
Uông Thịnh không nói gì mà chỉ nhìn cậu chằm chằm, đến mức lông tơ cả người Thi Hạ Dương dựng đứng, đến linh hồn cũng run run.
Cậu phát hiện mình thực sự hết cách rồi, thấy Uông Thịnh thì chỉ có nhũn chân hoặc nhũn chân thôi, cái trước là do bị chịch, cái sau là vì bị dọa.
Cậu hơi sợ Uông Thịnh.
Thực ra Thi Hạ Dương cũng chẳng hiểu tại sao mình lại thấy Uông Thịnh đáng sợ đến thế, chẳng phải chỉ cao hơn chút xíu thôi à, bình thường đánh nhau cậu chấp ba thằng còn chưa sợ.
Nhưng hắn chỉ nhìn cậu thế thôi, chẳng cần động tay, thậm chí là không cần thốt lời nào, cậu đã...
"Ầy, phiền chết đi được! Đi thì đi! Về thì về, hay ho lắm à, cậu trừng mắt cái gì?". Thi Hạ Dương tỏ vẻ không hợp tác, nhưng vẫn theo chân Uông Thịnh về lớp học.
Hắn nhìn cậu bước vào rồi mới vào lớp theo, liếc xuống cuối lớp là thấy cậu đang tựa lưng vào tường ngó mình đăm đăm.
Những người khác trong phòng đều đang vùi đầu học tập, chẳng ai chú ý tới sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người. Khi Uông Thịnh quay về cạnh chỗ, Thi Hạ Dương làm mặt quỷ với hắn rồi mới mở sách tiếng Anh.
Uông Thịnh không giận, chỉ cười.
Dễ thương thật đấy.
Buổi chiều tan học Thi Hạ Dương nhí nhố theo sau Uông Thịnh, đến một con ngõ nhỏ vắng tanh, hắn mới xoay người lại.
"Cậu theo tôi làm gì?".
Thi Hạ Dương cười: "Lạ nhỉ, tôi đi đường tôi chứ ai thèm theo cậu?".
Hai người đột nhiên cùng nhớ lại chuyện lần trước – Uông Thịnh trộm bám theo Thi Hạ Dương lúc tan học, bị bắt tận mặt còn chối.
Uông Thịnh cũng cười cười, kéo cậu về phía mình.
Thi Hạ Dương nín cười thuận theo, vẫn còn tỏ vẻ không hợp tác: "Cái gì? Mình có quen biết à, muốn đánh nhau không?".
"Đánh nhau đi". Uông Thịnh kéo cậu tới một con hẻm nhỏ tối mờ mờ, vừa ôm vừa sờ. "Tôi bảo hôm nay cô đến nhà rồi còn gì?".
"Cậu xạo sự". Thi Hạ Dương bị sờ đến nỗi ngứa ngáy, thinh thích, cứ cọ vào ngực người ta. "Ban nãy tôi thấy cô chủ nhiệm đi cùng chồng rồi nhé, cô bảo đón con gái sang nhà ngoại".
"Lỡ cô đón con xong đến nhà tôi thì sao?".
"Này Uông Thịnh, cậu đang giấu ai trong nhà đúng không? Sợ tôi qua lắm à?".
"Tôi sợ cậu không nhấc chân ra ngoài nổi ấy chứ". Vốn giáo viên chủ nhiệm định tới nhà hắn thật, nhưng ba hắn lại đột nhiên gọi điện cho cô nói là có việc đột xuất, nên lại thôi.
Ba hắn thì có việc gì được cơ chứ? Chắc lại bị tên họ Lương kia bám víu rồi.
"Tôi mà vô dụng thế à?". Thi Hạ Dương nhướng mày, đột nhiên lại nghịch ngợm mà dùng ngón tay víu lấy cúc áo sơ mi như đang làm nũng: "Anh ơi, người ta muốn cơ, mang người ta đi đi mà!".
"... Cậu đứng đắn tí thì chết à?".
"Đệch". Khuôn mặt Thi Hạ Dương đột nhiên biến sắc. "** má mày mang ông về nhà làm tình nhanh lên, còn lằng nhằng là chịch mày đấy!".
Cậu lại cười, hỏi: "Thế đã đủ đứng đắn chưa?".