Lần đầu tiên Thi Hạ Dương qua đêm ở nhà Uông Thịnh, cậu ngủ rất say.
Sáng hôm sau Thi Hạ Dương bị Uông Thịnh bóp mũi gọi dậy, muốn ngủ nướng rồi lại bị kéo khỏi giường.
"Rửa mặt, ăn cơm". Uông Thịnh nói. "Đừng nhây nữa".
Không nhây thì không phải Thi Hạ Dương.
Cậu tựa vào khung cửa như mất xương, nhìn Uông Thịnh cứ đi ra đi vào rồi lại bận trước bận sau, thất thần.
Uông Thịnh dậy sớm hơn Thi Hạ Dương những một tiếng, đã đánh răng rửa mặt và nấu cháo rồi.
Hắn múc cháo ra bàn ăn cho nguội, nhưng bước khỏi phòng bếp vẫn thấy Thi Hạ Dương đang ườn người cạnh khung cửa.
"Đi rửa mặt!". Uông Thịnh nhéo sau gáy cậu như nhéo một bé mèo.
Hắn tống cổ cậu vào vệ sinh, đứng cạnh nhìn người ta rửa mặt.
"Tỉnh táo, tỉnh táo lại, nhanh lên".
Thi Hạ Dương lim dim nhìn Uông Thịnh trong gương, nhìn một lúc là bắt đầu cười: "Chồng ơi".
"...".
"Cậu có thấy cái bồn rửa mặt này gợi nhắc đến gì không?". Thi Hạ Dương ám chỉ.
Đêm qua hai người làm chuyện người lớn ở đây mà.
Uông Thịnh nuốt nước bọt, nhưng không hùa theo: "Nhanh lên".
Thi Hạ Dương bĩu môi, cúi đầu rửa mặt.
Uông Thịnh giám sát cậu xong xuôi thì vào phòng tìm một bộ đồng phục khác của mình cho Thi Hạ Dương mặc.
Chiều cao hai đứa không cách biệt quá nhiều, cậu gầy hơn hắn kha khá, nhưng cỡ đồng phục thì vẫn giống nhau.
Thi Hạ Dương thay quần áo rồi lại biếng nhác níu lấy Uông Thịnh, bám theo hắn vào bếp.
"Mấy năm rồi tôi chưa ăn sáng ở nhà đấy". Cậu cảm thán.
"Mẹ cậu không nấu cho cậu ăn à?".
"Bả dậy muộn hơn cả tôi cơ". Thi Hạ Dương nói. "Tôi thấy có vài thứ chắc chắn là do di truyền, tôi lười với không thích học là tại di truyền từ mẹ, không thể tránh được".
Uông Thịnh khẽ cười, lười đáp.
"Chồng ơi".
"...". Sao lại gọi mãi thành nghiện rồi thế kia?
"Em không muốn đi học đâu". Thi Hạ Dương chơi xấu. "Hôm qua anh chơi em mông đau quá à, hôm nay em xin nghỉ tĩnh dưỡng một ngày nhé?".
"Không được". Uông Thịnh nghĩ: Biết ngay cậu chẳng bao giờ tự dưng lấy lòng tôi mà.
"Thật đó, mông em như bị pháo nổ đây này". Thi Hạ Dương kì kèo. "Đau lắm".
"Lát nữa tôi bôi thuốc cho". Uông Thịnh đứng lên.
"Cậu đi đâu đấy?".
"Đi hỏi xem ba tôi cất thuốc mỡ ở đâu".
Thi Hạ Dương thở dài: "Sao mà phiền thế!".
Uông Thịnh không gọi điện thoại cho Uông Sở Lương, vì có nghĩ bằng đầu gối cũng biết chắc chắn y sẽ không nhận điện thoại.
Nhưng hắn lại tìm được thuốc mỡ ở ngăn kéo bàn trà trong phòng khách, bèn cầm vào bếp.
"Đúng rồi, cả nhà cậu gay à?". Thi Hạ Dương đột nhiên nhớ tới cái ông ba dượng kia của Uông Thịnh, cứ thấy ảo ảo. "Nếu ba cậu cũng gay thì cậu chui từ đâu ra?".
"Từ người mẹ tôi ra". Uông Thịnh đặt thuốc mỡ lên bàn, lại tiếp tục ngồi xuống ăn cháo.
"Thế ba cậu lừa cưới à?".
"Không". Uông Thịnh hơi ngừng lại, rồi nghĩ việc Thi Hạ Dương không phải người ngoài, sớm muộn gì cậu cũng biết. "Tôi không biết mẹ tôi là ai, mà ba tôi cũng không phải cha ruột".
Thi Hạ Dương ngớ người, rồi xoang mũi thấy cay cay.
Không ngờ lớp trưởng nhà này lại là trẻ mồ côi!
"Cha ruột tôi là anh của ba tôi, nhưng ổng không quan tâm đến tôi từ lúc tôi ra đời rồi, nên ba tôi mới thành ba tôi".
"... Hở?". Thi Hạ Dương không theo kịp. "Từ từ, nói chậm thôi, để tôi load đã!".
Uông Thịnh cười: "Ba tôi có một anh trai ruột, anh trai ruột của ổng là cha ruột tôi, cha ruột tôi còn trẻ đã làm mẹ tôi có bầu, cuối cùng cả hai đều chạy mất bỏ tôi ở lại. Ba tôi là em trai, cái người cậu gặp hôm qua ấy, ổng nuôi tôi lớn, về lí thì cha ruột tôi là anh ổng, nhưng về tình thì cha ruột tôi chính là ổng, hiểu chưa?".
Thi Hạ Dương nhíu mày, một lúc lâu sau mới đáp: "Chắc là hiểu sơ sơ".
Uông Thịnh cười cậu: "Ngốc!".
"Cậu thì không ngốc à!". Thi Hạ Dương bĩu môi. "Ầy, nhưng nói đi nói lại, ba dượng cậu nấu ăn ngon thật đấy. Đẹp trai nữa".
Tay Uông Thịnh khựng lại, ngẩng đầu nhìn cậu, mấy giây sau mới nói: "Tôi sẽ học nấu ăn. Tôi đẹp trai hơn lão đó nhiều".