Khách Quan, Không Thể Được

Chương 4




Nếu như không phải bởi vì nhìn thấy người khácgiương nanh múa vuốt trong kính chiếu hậu, Chiêm DiệcDương rất khó liên tưởng cô gái nhếch nhác trong mưanày với cô gái dữ dằn kiêu ngạo ngày đó.

Quẹ xe, thắng xe, hạ cửa sổ xe xuống, động tác làmliền một mạch,nhìn vẻ mặt kinh ngạc của người phụ nữnày, Chiêm Diệc Dương cảm hấy thú vị.

Cô sững sờ xong, lúc này lộ ra sắc mặt hung ác,chợt mở cửa xe ngồi lên ghế trước, cả người đềuước, chân thì đầy bùn, không chút hách khí cọ cọlên đệm ghế.

Nhìn dấu chân thảm không nỡ nhìn trên tấm thảmtrắng, trong lòng Hồ Nhất Hạ sảng khoái hơn nhiều,đại công cáo thành, đang ngẩng đầu, đúng lúc đụngphải tầm mắt xuyên qua kính chiếu hậu canh chừngcô của người đàn ông kia.

Anh cứ trầm mặc nhìn những hành động mang tínhtrả thù của cô, cơ hồ 5là ngầm cho phép. Bảnnăng nói cho Hồ Nhất Hạ biết, người đàn ông này không phảihiền lành, tại sao mình bị ma quỷ ám dảnh lên xe củaanh ta?

Lúc này ngồi nghiêm chỉnh: "Gần đây có xeđiện ngầm, cám ơn."

Người đàn ông này chỉ nghe không nói, nghe vậycàng tăng tốc hơn, dáng vẻ giống một tài xế vôcùng tốt. Nhưng xe càng chạy, Hồ Nhất Hạ càng thấycó cái gì không đúng, đang đưa cô đến chỗ xe điện ngầmà?

Cô đang muốn mở miệng bảo anh dừng xe, xe cũng đãngừng trước một bước.

Người đàn ông này có bản lãnh đọc tâm phải không,sao trong lòng cô nghĩ cái gì, anh ta đã làm cái đó ngay? HồNhất Hạ thấy hơi ngờ nghệch, nghiêng đầu nhìn, hở, anhta không thả cô xuống xe? Anh ta dừng xe ở bênngoài trung tâm thương mại.

Tài xế tiên sinh ném hai chữ qua: "Xuống xe."Vừa nói vừa đưa áo khoác của anh cho cô.

Người tốt, thật đúng là tiếc chữ như vàng. Lúc nàyHồ Nhất Hạ nâng cằm liếc anh: "Làm cơn, vị tiênsinh này, tôi không quen ngài, giữa hai ta không có ăný, chứ đừng nói gì có cảm ứng, ngài muốn làm cáigì nói thẳng ra được không? Tôi không đoán ra ýcủa ngài."

Anh tựa hồ cười.

Ánh mắt liếc nhìn cô, lại có điều ngụ ý nhìn trướcngực cô nửa giây: "Y phục ướt đẫm, giống như nửathân trần, ảnh hưởng bộ mặt thành phố. Đi vào muamột bộ."

Anh nói rất chân thành tha thiết, không giống nhưđang nhạo báng cô, tròng mắt Hồ Nhất Hạ xoaychuyển, lời cò kè mặc cả lập tức nói ra khỏi miệng:"Tôi như bây giờ đều do anh ban tặng, quần áo chịđây mặc cũng rất đắt, không kém tây trang kia củaanh bao nhiêu. Bây giờ chúng ta xem nhưhuề nhau?"

Cười.

"Cười chính là đồng ý? Ngài đưa tôi đến nơiđây là được, tôi tự đi mua y phục, không phiền toáingài, hẹn gặp lại. Không đúng, không gặp lại." HồNhất Hạ ném trả áo khoác cho anh ta, mở cửa xuốngxe, lúc này căng chân chạy như điên, không cho anhthời cơ đổi ý.

Trung tâm thương mại này thật lớn, nhãn hiệu nhiều,nhờ người đàn ông xa lạ ban tặng, Hồ Nhất Hạ ủykhuất cả ngày rốt cuộc tìm được chỗ ngồi 3dvui vẻ.Lúc 7này gởi tin nhắn accho Lãnh Tĩnh.

Lãnh Tĩnh ngại cô cản trở lại nói nhiều, không nhậnđiện thoại của cô, cứ thế mãi Hồ Nhất Hạ đã được huấnluyện ra tốc độ gửi tin nhắn kinh khủng, vừa thử y phụctrong phòng thử áo còn có thể vừa bấm chữ ở trên điệnthoại di động: "Chị đang ở trung tâm thương mạiXXX, buổi tối mời mình ăn cơm ở đây. Chờ cậu đến 7giờ, chậm một giây, mình liền bạo cà thẻ của mình,một tháng sau đó cậu phải nuôi mình."

Hồ Nhất Hạ sợ uy hiếp này không đủ nặng nề,lại bổ túc một câu: "Còn để cho Tiểu Cáp củacậu tùy tiện đại tiểu tiện."

Con Husky Lãnh Tĩnh nuôi cho tới bây giờ chỉ nghelời Hồ Nhất Hạ nói, Hồ Nhất Hạ bảo nó đi hôn mèonó cũng chịu làm. Hồ Nhất Hạ nghĩ uy hiếp này đủnặng nề rồi. Lúc này mới thanh thản ổn định thử yphục.

Một bộ đầm tới đầu gối, màu đen tuyền, nổibật lên làn da trắng, vật liệu mịn màng dán vào da,thiết kế eo cao, thít chặt eo ra eo, chân ra chân. Hồ NhấtHạ cầm nó so sánh ở trước gương, rất thích.

Đáng tiếc, chỉ có số 2, mặc lên người, ngay cả áolót cũng không thể chứa, Hồ Nhất Hạ thề phải nhét mìnhvào, áo lót ướt đến vắt ra nước, cô quyết địnhra trận.

Nhưng cô hóp bụng đến dạ dày sắp co rút, khóa kéo saulung vẫn không kéo lên được.

Chỉ đành chịu gọi nhân viên trong tiệm vào giúpmột tay.

"Tiểu thư có thể đi vào một chút hay không?"

Không có trả lời. Nãy giờ cô đi dạo thật lâu, trongtiệm chỉ có một người khách là cô, nhưng hiện nay cô lõalồ cả phần lung mở cửa gọi nửa ngày, lại không aiđể ý tới cô.

Mọi chuyện không thuận a!

Hối hận tự trách thở dài lại thở dài, ]rốtcuộc nghe tiếng bước chân. Hồ Nhất Hạ mừng rỡ,vội vàng quay lưng đi: "Giúp tôi kéo khóa kéo."

Hít khí, hóp bụng, ngừng lại, Hồ Nhất Hạ đã chuẩn bịxong, nhưng không thấy nhân viên có chút động tác.

"Động tác làm ơn nhanh lên một chút đượckhông?" Hồ Nhất Hạ cố gắng nói chuyện, sắpngất lịm rồi.

Lúc này nhân viên mới cử động, khóa kéo miễncưỡng lên chút ít, Hồ Nhất Hạ rốt cuộc có thể thở phàomột cái. Ngón tay nhân viên hơi không lưu ý liền đụng phải dacô, một nháy kia xúc cảm có chút khác thường, lại thêm nhânviên này cũng quá không nhiệt tình rồi, tỉnh lượccả việc hỏi cô có thoải mái hay không. Hồ Nhất Hạ cảm thấykhông đúng lắm, nghiêng đầu nhìn ——

Quá gần.

Mặt của người khác, trở nên thật lớn trước mắtHồ Nhất Hạ. Đối phương cao hơn cô một cái đầu, cô đứngở trên đài thử đồ, hai người, chóp mũi đốidiện chóp mũi; môi đối diện môi.

"Ôi mẹ nó!" lúc này Hồ Nhất Hạ ôm y phục ởngực nhảy xuống đài thử đồ, thiếu chút nữa trật chân.

Người đàn ông này âm hồn bất tán nha!

"Anh! Anh! Anh!" Trong lúc nhất thời, HồNhất Hạ không biết nhìn chỗ nào, tay không muốn biết đặtở nơi nào, "Tôi! Tôi! Tôi!"

Chiêm Diệc Dương định thần nhìn người phụ nữ trướcmặt, gương mặt đường hoàng bình tĩnh.

Hồ Nhất Hạ rất muốn vung một quyền vào mặtcủa anh, nhưng cô sợ vừa buông tay thì y phục sẽrớt, nghĩ lại, ngẩng mắt lên, nhắm chính xác độcao lỗ mũi của anh ta.

Đáng đời lỗ mũi thẳng của mi! Hồ Nhất Hạ congchân, dùng chân hung hăng đóng cửa.

Cửa "rầm" một tiếng đóng lại. Sao không nghethấy tiếng hô đau? Theo lý mà nói người đàn ôngnày trăm phần trăm chạy không khỏi tiếp xúc thânmật với cánh cửa chứ? Hồ Nhất Hạ buồn bực.

Kế hoạch không thành, Hồ Nhất Hạ không khỏi có chúthậm hực. Nhưng sau đó một tiếng hô nhỏ truyền vàocửa, cthiếu chút nữa làm cô bật cười.

Chỉ nghe cách đó không xa, nhân viên tiệm không khỏilo lắng nói: "Tiên 0sinh, ngài . . . . Nài chảymáu amũi!"

********

"Tiên sinh, ngài . . . . ngài chảy máu mũi!"

Nghe một tiếng như vậy, tâm tình lúc này của HồNhất Hạ, còn sung sướng hơn nhét được mình vào bộđầm số 2, quá thoải mái, nhất thời quên hóp bụng,bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng ——"Roẹt".

Trong nháy mắt da đầu Hồ Nhất Hạ tê dại, khôngnhẫn tâm cúi đầu nhìn, chần chờ đưa tay sờ bên hông mình.

Quả nhiên là chỉ của bộ đầm.

Cái gì gọi là quá vui thành ra buồn? Hồ Nhất Hạchính là ví dụ sống sờ sờ máu dầm dề.

Nhẹ chân nhẹ tay cởi nó xuống, chỉ sợ kéo mạnh lạirách, mặc lại quần áo ướt sũng của mình, Hồ Nhất Hạluống cuống nửa ngày ở trong phòng thử áo, mua một bộđầm rách rưới trở về? Không. Không phải bởi vì nó rách màkhông mua, mà là cô đột nhiên phát hiện y phục này thật rathì không đẹp chút nào.

Cô đang tìm cớ để lén trốn chạy khỏi nhânviên trong tiệm, đột nhiên có người gõ cửa. Hồ Nhất Hạcó tật giật mình, cắn móng tay. Nhân viên không nghecô đáp lại, lúc này lên tiếng gọi: "Hồ tiểu thư?"

Sao đối phương biết họ của cô? Ôi, đoán chừnglà không chạy được rồi, Hồ Nhất Hạ cắn răngmở cửa.

Lúc này nhân viên đưa cho cô một đống đồ. Cẩnthận nhìn, có quần áo có giày, thậm chí còn cómột bộ —— áo lót.

Màu hồng.

Nghiêng mắt nhìn kích cỡ. 34C. Nhìn lại đôi giày,cũng không lớn không nhỏ, vừa đúng số 37.

Hai chữ tổng kết: tà môn, tà môn đến mức côkhông vội vàng đóng cửa lại cũng không được.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể quy thành thái độ phụcvụ nhiệt tình của nhân viên, Hồ Nhất Hạ mớivừa rồi còn oán trách nhân viên không tốt, rốtcuộc cắn răng quyết định, mang cả bộ đầm rách về.

Thay cả bộ đồ, sạch sẽ nhẹ nhàng mà sungsướng, Hồ Nhất Hạ cô lại sống đến giờ. Trang phụcđã rực rỡ hẳn lên, nhưng lúc cà thẻ thì vẫn nhứcnhối đến nỗi ngay cả dũng khí liếc tổng giátiền một cái cũng không có.

Ký tên qua loa, giấy tờ trực tiếp nhét vào trongtúi xách, xem nó không tồn tại.

Lãnh Tĩnh đến, thấy cô mặc bộ đồ mới đắtgiá, theo như lẽ thường, Lãnh Tĩnh không bỏ qua việc răndạy cô, Hồ Nhất Hạ vội vàng lấy lòng thừadịp trước khi cô mở miệng: "Mình quyết định dùngsố tiền cuối cùng mời cậu ăn cơm."

"Nữ bại gia. Nếu như cậu do mình sinh, mình liềnbỏ cậu vào bồn cầu cho nước cuốn đi!"

Hồ Nhất Hạ da mặt dày cười cười, Lãnh Tĩnh tứcvì tốn hơi thừa lời, nhưng vẫn giữ nguyên tắc không bỏlỡ thức ăn ngon, mặt lạnh lôi Hồ Nhất Hạ đi lên nhàhang trên lầu.

Đợi đến cơm nước no nê, Hồ Nhất Hạ đến trước quầytính tiền, thừa dịp bấm mật mã, đôi tay nâng mặt làmdáng vẻ nụ hoa, mặt mày cong cong nhìn LãnhTĩnh: "Chị gái tốt, nửa tháng sau của em phải nhờchị nuôi."

Lãnh Tĩnh nhìn ở bữa ăn này, tạm thời không so đovới da mặt dày của cô.

Nào có thể đoán được lúc này, nhân viên trả lại thẻ:"Thật xin lỗi, thẻ của ngài đã dùng hết tiềnrồi."

Hồ Nhất Hạ còn chưa phản ứng kịp, cặp mắt của LãnhTĩnh đã nheo lại nguy hiểm: "Hồ! Nhất! Hạ!"

"Không thể nào, vừa rồi mình còn dung nó mà." HồNhất Hạ vội vàng rút thẻ lại, xem xét trước sau,xác định mình không có lấy nhầm. Ngay sau đó HồNhất Hạ liền mở ví tìm thẻ khác, Lãnh Tĩnh cũngliếc thấy tờ giấy trong bao đồ của cô, thuậntay cầm xem.

Lãnh Tĩnh nhìn chăm chú chi tiết trên tờ giấy,buồn bực: "Hồ ly, sao cậu mua một bộ quần áonam?" nhìn giá tiền xong, lúc này liền hít khí lạnh.

Hồ Nhất Hạ nghe vậy, lập tức tiếp cận đến.Sững sờ xong, vội vàng đổi thẻ tính tiền, lôiLãnh Tĩnh, trở về tiệm lúc nãy lý luận.

Hai người phụ nữ này không hiểu ra sao, nhân viêncũng khó hiểu: "Đây là ngài mua cho bạn trai mà."

Lãnh Tĩnh đang hồ nghi chuyện"Bạn trai”, Hồ NhấtHạ cơ hồ bật cười tại chỗ: "Sao tôi không biếttôi có bạn trai?"

Giọng nhân viên mang uất ức bắt đầu giải thích,theo từng câu trở lại hiện trường lúc nãy củacô ta, sắc mặt Hồ Nhất Hạ, càng ngày càng cương.

Người đàn ông được phép nhìn tấm lưng trần củacô, hết lòng kéo khóa lên giùm cô, không phảibạn trai cô thì là ai?

Người đàn ông biết số giày của cô, số quần áo củacô, vòng eo, ngực, không phải bạn trai cô thì là ai?

Người đàn ông chọn xong đồ rồi bảo nhân viênđưa vào phòng thử, sau đó mới đi chọn quần áo củamình, người đàn ông yên lặng ngồi ở đàng kialật tạp chí đợi cô, cô mè nheo ở trong phòng thử áolâu như vậy, người đàn ông đó cũng không có fmộttiếng oán trách, người đàn 1ông khi cô buồn bực đếnmức quên lấy giày áo ướt, thì yên lặng cầm đồ củacô đi theo phía sau cô ra cửa, không phải bạn trai côthì là ai?

Hồ Nhất Hạ bị từng đợt miêu tả đầy tình cảm củanhân viên làm kinh hải, cả Lãnh Tĩnh cũng bị hùdọa sững sờ, ngược lại hỏi Hồ Nhất Hạ:"Thành thựckhai báo, người đàn ông kia là ai?"

"Người đàn ông chỉ gặp ba lần." Hồ Nhất Hạ từ từthan thở, trong lòng nghĩ, đàn ông biến thái, ngaycả cáo lót ướt của tôi cũng lấy đi?