Khai Cuộc Mười Anh Bạn Trai

Chương 1




Văn án:

Trong kỳ nghỉ hè, một kẻ lừa đảo đã đánh cắp tài khoản và ảnh của tôi để lên mạng hẹn hò.

Đầu năm nhất đại học, tôi có tới mười “bạn trai” mà chính chủ như tôi không hề hay biết.

Và cũng thật trùng hợp, bọn họ đều học cùng lớp với tôi.

*ghi chú: Khai cuộc là khoảng thời gian ban đầu trong một trận đấu, thường là đấu cờ.

_____________________________________________________

Phần 1/6

1

Tôi kéo vali, nhỏ bé bất lực núp trong góc tường.

Ngơ ngác bàng hoàng ngạc nhiên hoảng hốt nhìn bọn họ.

Mười anh đẹp trai dồn tôi vào chân tường là định làm gì?

Công lý ở đâu, nhân tính nơi nào rồi?!

Quả nhiên không phải ai cũng có phúc hưởng mười anh bạn trai cùng một lúc.

Người bên trái nói một câu, người bên phải chen một lời.

Tôi nghe mãi mới hơi hơi hiểu tình hình.

Những anh chàng mlem này đều là bạn trai 'tôi' cua vào dịp nghỉ hè.

Bọn họ không chỉ biết tên tôi là Tiền Đa Đa, còn gửi kha khá tiền qua wechat cho 'tôi' trong thời gian yêu đương.

Có anh trụ được hai tháng, có anh mới hai ngày đã bị 'tôi' đá.

Thật sự là khiến người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ...... Rặt một lũ não chỉ toàn yêu đương!

Định mệnh mẫu thân nhà tên trời đánh thánh vật nào!

Dám trộm tài khoản, trộm ảnh của bà đây đi lừa tình giai.

Lại còn một lúc tán mười anh!

2

Tôi thấp thỏm hỏi người đẹp trai nhất đám: "Cậu cũng là bạn trai của tôi hả?"

Không phải tôi mê trai đâu nha.

Chẳng qua là cái tên này mlem quá trời quá đất thôi.

Cậu ta chỉ cần đứng đó hơi cong khóe miệng là có thể khiến chín anh còn lại lu mờ liền.

Thoạt nhìn chắc không phải loại não tàn cả ngày chỉ biết yêu với đương đâu ha.

Với cả, cậu ấy khá bình thản, không đau lòng hay kích động tẹo nào.

Thậm chí mãi không thấy hé răng lấy nửa lời.

Giữa một đám thiếu niên bị 'tôi' lừa cả tình lẫn tiền, trông cậu lạc quẻ thật sự.

Cậu ấy nhìn tôi một chút rồi lắc đầu: "Không phải."

Tôi nghiêm túc hỏi tiếp: "Thế tôi nợ tiền cậu à?"

Cậu ta ngập ngừng định nói lại thôi, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu.

Mấy anh 'bạn trai' đầu đầy chấm hỏi.

Tôi cũng khó hiểu y chang, nhíu mày hỏi: "Vậy cậu bon chen vào đây làm cái gì?"

Cậu ta thở dài, lúng búng mở miệng.

"Cậu bảo cậu là Tiền Đa Đa, con gái sếp tổng Tiền Hữu Tài của công ty giải trí. Còn nói cậu cái gì cũng thiếu trừ mỗi tiền, nhất quyết ép tôi làm bạn trai cho bằng được. Tôi không đồng ý thế là cậu liền xài chiêu lấy tiền nện người. Hết chuyển khoản ngân hàng, thì lại đến tạo 'bánh vẽ' cho tôi, ủng hộ tôi dấn thân làm idol. Còn khẳng định sẽ support tôi thành nghệ sĩ có lượng fan hàng đầu. Hôm nay tôi tới tìm cậu là để trả lại tiền."

Tôi ngu người luôn.

So với chế độ đãi ngộ của chín anh ‘bạn trai’ khác thì quả thật như trời với đất, họ khóc rồi kìa.

3

Mười mấy nồi bánh chưng tôi chưa thấy loại hình lừa đảo kỳ lạ thế này bao giờ.

Lừa đảo trong xã hội hiện nay còn cần xem xét giá trị nhan sắc ư?

Xấu xí một tý là bị loại từ vòng gửi xe, không thèm lừa. Hành vi chọn lọc này mang đến sát thương không cao nhưng vô cùng xúc phạm người ta.

Hơn nữa còn dựa vào diện mạo để phân chia giai cấp.

Mười anh chàng bị phân chia dựa theo giá trị sắc đẹp, ông nào càng xấu càng bị moi nhiều tiền.

Trình Yến đẹp trai nhất, không những không bị lừa tiền mà tên đào mỏ hám giai kia còn donate ngược lại.

Càng khéo hơn là, số tiền hắn lừa được từ chín anh giai khác đều dâng hiến cho Trình Yến cả.

Trình Yến trả tiền cho tôi, vừa vặn bù lại những khoản bị tên lừa đảo chiếm đoạt. Dù cuối cùng chuyện này cũng miễn cưỡng coi như giải quyết xong xuôi, nhưng sinh viên mới chân ướt chân ráo vào trường là tôi đây đã nổi như cồn khắp chốn.

Mặc kệ có ra sức giải thích rằng tài khoản và ảnh chụp của tôi bị trộm, tôi không có lừa gạt ai hết, nhưng chẳng ma nào tin.

4

Hoa khôi lớp Từ Mẫn cùng phòng ký túc xá với tôi, cô ta cầm đầu tất cả các bạn học tránh tôi như tránh tà.

Đến mức mà đến gần thôi họ cũng thấy xúi quẩy.

Tôi vừa đặt chân vào phòng đã nghe được cô nàng cùng hai bạn cùng phòng khác ngồi nói móc nói mỉa.

"Bị bắt quả tang chân đạp chín thuyền lừa tình lừa tiền người ta rồi lại mang tiền đó hai tay dâng trai mà người ta đâu có thèm, mình mà là nó thì mình chẳng còn mặt mũi đến trường nữa ý."

"Giả vờ là tiểu thư nhà giàu thì biết thân biết phận đi, lại còn túng quá hóa liều đi lừa tiền để theo đuổi crush. Bộ nó thật sự cho rằng tên là Tiền Đa Đa thì sẽ nhiều tiền thật hả? Eo, buồn cười quá đi mất, mình chưa nghe thấy có ông tổng giám đốc công ty giải trí nào tên là Tiền Hữu Tài luôn ý, phèn chết đi được."

Hoa khôi lớp bĩu môi, lờ tôi đi như thể cô ta không trông thấy tôi thật.

Bạn cùng phòng hùa theo: "Chắc không có sếp lớn nào có cái tên phèn chúa vậy đâu nhỉ? Đến như ở quê mình còn chẳng ai đặt tên thế."

Tôi đứng ở ngưỡng cửa, tự hỏi không biết đồng chí Tiền Hữu Tài nhà tôi nghe được mấy lời này thì sẽ có cảm tưởng gì…

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền, ba tôi gọi điện thoại tới.

Vừa ấn nghe, cái giọng sang sảng của ba đã vang lên oang oang:

[Con gái yêu, con ở trường thế nào rồi? Ba mới bảo thư ký nạp vào thẻ cơm của con năm trăm vạn (sương sương 16,5 tỷ). Hết thì gọi ba nghe chưa.]

Tôi nghe xong lập tức đen mặt.

Tên Hữu Tài đặt đâu có sai, ba tôi có tiền quá mà.

Tổng tài bá đạo hàng real nhấc tay một cái cho hẳn năm trăm vạn tiêu vặt.

Tuy nhiên nếu cho bằng cách thức khác mà không phải là nạp vào thẻ cơm thì tôi sẽ vui hơn nhiều.

Tổng tài bá đạo trong truyện hay mở công ty giải trí. Trùng hợp ghê, ba tôi đúng là mở công ty giải trí thật, nhưng dạo này pass quyền điều hành lại cho ông anh tôi rồi. Tên của anh tôi do mẹ đặt, cũng kêu không kém, Tiền Bắc Thành.

Mẹ tôi biết hành vi của ba thì cáu lắm, vừa kéo tai ba vừa mắng:

[Nạp thẻ cơm mà nạp năm trăm vạn, Tiền Hữu Tài ông khùng hả? Con gái tôi có phải heo đâu, ăn đến bao giờ cho hết được?!]

Vì quá kích động nên mẹ có hơi to tiếng. Tôi không bật loa ngoài nhưng đám bạn cùng phòng vẫn nghe rõ mồn một tiếng bà ấy.

Bọn họ phì cười.

Ánh mắt họ nhìn tôi càng miệt thị.

Một đứa nói với giọng khinh khỉnh: "Thì ra Tiền Đa Đa ‘phông bạt’ như này là do gen di truyền. So làm sao được với Mẫn Mẫn, mới vừa năm nhất đã ký hợp đồng với Thượng Phong Entertainment rồi, lại còn có chị họ là người đại diện vàng trong công ty, ngay cả Trình Yến cũng đối xử đặc biệt với Mẫn Mẫn."

Tôi cầm di động, không biết nên trưng ra vẻ mặt nào.

Bởi vì, xin lỗi cưng nhé, Thượng Phong Entertainment chính là công ty nhà bà đây đó.

5

Tôi vô cùng nghi ngờ kẻ ăn trộm tư liệu cá nhân của tôi đi lừa trai khả năng cao là người quen.

Bởi vì cả chín anh giai lẫn Trình Yến đều là sinh viên trong lớp tôi.

Cộng lại vừa đúng mười thanh niên mlem nhất lớp.

Các bạn nam khác không bị 'tôi' lừa thì lại cảm thấy bị sỉ nhục vì thế có khác gì bị chứng thực độ xấu đâu.

Lớp được mỗi mười bạn nam dáng dấp không tồi thì đều bị 'tôi' nhúng chàm cả.

Tội nghiệt này quả là trời không dung, đất không tha.

Vì vậy, tân sinh viên tôi đây vinh quang chịu sự xanh lá của mọi người.

Trình Yến không khá hơn tôi là bao, mặc dù thuộc nhóm nạn nhân nhưng sự kiện lừa đảo vừa rồi cũng biến cậu trở thành bia ngắm của đám con trai.

Nhìn Trình Yến lẻ loi trơ trọi ngồi ở một góc phòng học, tự nhiên tôi sinh ra cảm giác không nỡ.

Cuối cùng cũng hiểu được vì sao cái thứ lọc lừa mất nết kia moi tiền người khác không nương tay nhưng lại dốc túi trợ cấp cho cậu ta.

Trai đã mlem lại còn íu đúi cần sự bảo vệ như này thì ai mà đỡ được!

Tôi khẽ khàng nhích lại gần ngồi cạnh Trình Yến, hắng giọng.

Cậu ta chắc còn đang ngái ngủ, ngẩng đầu nhìn tôi với ánh mắt ngơ ngác.

Giá trị nhan sắc đỉnh cao với buff dễ thương đập vào mặt, đốt của tôi không ít máu.

Tôi lập tức ngồi thẳng dậy như phản xạ có điều kiện, nói: "Cậu muốn làm idol không? Ba tôi là Tiền Hữu Tài, tôi đảm bảo đưa cậu lên đỉnh vinh quang."

Biểu cảm của Trình Yến khá phức tạp, cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi: “......"

Giọng nói tức giận của Từ Mẫn truyền đến từ phía sau: "Tiền Đa Đa, cô còn định lừa gì Trình Yến nữa? Tôi bắt tận tay đây nhé, chối nữa đi!"

Tôi quay lại thì đối diện với một loạt ánh mắt tóe lửa.

Sin lũi được chưa, bệnh nghề nghiệp tý gì căng.

Từ khi còn học cấp ba tôi đã lập chí đầu quân vào công ty nhà mình sau khi tốt nghiệp đại học rồi.

Tôi muốn làm một người đại diện vàng, nâng đỡ vô số người trở thành nghệ sĩ nổi tiếng.

Sau đó sẽ gánh vác vai trò trụ cột công ty, san sẻ công việc với anh trai.

Cho nên tôi mới thi vào Học viện Nghệ thuật.

Gặp được hạt giống thượng hạng như Trình Yến tôi đúng là có hơi quá khích thật…

Đành ngượng nghịu giải thích: "Nói thật mà. Ba tôi mở công ty giải trí thật đó."

Từ Mẫn cười lạnh: "Thế thì ba tôi còn mở công ty khai thác khoáng sản đây này. Tiền Đa Đa, cô còn có mặt mũi đứng đây bịa chuyện nữa hả? Bây giờ không có ai cho cô lừa nên cô tự tẩy não bản thân luôn à? Trình Yến đâu có ngu mà tin mấy lời nói nhảm của cô!"

Những người khác cũng mang vẻ mặt ‘Bớt bớt chém gió, không có ai tin’ nhìn tôi.

Ngay tại thời điểm người ta xúm lại chỉ trích tôi như thế, Trình Yến chớp chớp mắt, đột nhiên mở miệng: "Tôi tin."

Rồi, cậu ta vô cùng hào hứng hỏi: "Cô có thể giúp tôi trở thành idol hàng đầu thật chứ?"

Tôi ngơ.

Từ Mẫn sửng sốt.

Đám hóng hớt xung quanh cũng ngu người luôn.