Khánh Dư Niên

Quyển 3 - Chương 46: Trên Thương Sơn (1)




Sau hai ngày, đoàn xe chậm rãi tới bên sườn Thương Sơn.

Thương Sơn huy hoàng hùng tráng vô cùng, mấy trăm năm trước lại được một đời đế vương phát động hơn mười vạn khổ dịch, mạnh mẽ khai phá một quan đạo rộng đủ cho xe ngựa đi lại, làm tiện cho mọi người tới Thương Sơn nghỉ ngơi. Trên thực tế, còn đường lớn đi xuyên qua núi đã phải hao tổn không biết bao nhiêu của cải vật chất này, vừa mới hoàn thành không lâu sau thì vị đế vương kia liền chết trên thân thể mềm mại của phi tử, đúng là chưa một lần được sử dụng qua.

Trong mấy trăm năm, thiên hạ hưng vong ly tán không biết bao nhiêu lần, nhưng dần dần, ngọn núi lớn nhất gần kinh đô này trở thành hậu hoa viên của quan to trong triều. Từ triều trước đã ban hành nhiều pháp lệ, làm cho trên dãy Thương Sơn này khí tức quan gia trở thành dày đặc tới cực điểm rồi.

Từ đó về sau Thương Sơn cấm đi săn, cấm đốt rừng khai hoang, cấm tất cả dân chúng khổ cùng làm bất kỳ việc gì ở đây, thuần túy chỉ để cho những gia đình có tiền tới nghỉ phép mà thôi. Thương Sơn hôm nay ngoại trừ một ít những khổ tu sĩ ẩn tu trên miếu thờ ra, còn một vài ẩn sĩ, những địa phương còn lại đều bị hoàng đế thưởng cho một vài đại thần trong triều, dùng để khởi công xây dựng biệt thự, trò chuyện giải khuây sau những phiền muộn triều chính.

Biệt thự của Phạm tộc nằm tại sườn núi, là trước khi tiên đế băng hà nửa năm đã thưởng cho. Chung quanh rất thanh tĩnh, một dòng suối nhỏ yên lặng chảy qua, đất núi trải đầy lá đỏ, nhẹ nhàng rơi xuống dòng suối trong xanh. Bên khe một vài khóm cúc, trong trang viện trong sạch thoáng mát, còn vẻ quạnh quẽ của tiết trời cuối thu, trên trời vài cánh nhạn, nói không hết vẻ tịch mịch trong lành.

Đoàn người Phạm Nhàn sau khi tới nơi, sơn trang nhất thời náo nhiệt hẳn lên. Đã có người tới đây từ sớm để thu dọn sơn trang này sạch sẽ rồi, bởi vì không biết là đại thiếu gia cũng thiếu nãi nãi, tiểu thư sẽ ở nơi này bao lâu, cho nên Phạm phủ chuẩn bị rất nhiều hoa quả khô cùng những món ăn thôn quê. Thậm chí trong kinh còn điều thêm ba cô nương chuyên ca hát vào trong núi, mỗi ngày ở nơi này mà hát ca, cũng không biết làm cho bao nhiêu chút sóc nhỏ đang đi kiếm lương thực dự trữ cho mùa đông bị dọa sợ rồi.

“Thực sự là nơi ở tốt.” Tự có hạ nhân đi an bài phòng ở, Phạm Nhàn lững thững đi trong sơn trang, nhìn cách đó không xa không ngờ có mây trắng lướt nhẹ dưới chân, xa xa vẻ thanh lâm cũng rất rõ ràng, không khỏi phát sinh một tiếng cảm thán.

Lâm Uyển Nhi khẽ cười tựa vào người hắn mỉm cười nói rằng:

-Quả thực là rất tốt, khi còn bé tới Thương Sơn ở một thời gian, cũng không thanh u bằng thôn trang nhà chàng.

-Là nhà của chúng ta!

Phạm Nhàn sửa câu nói cho đúng, sau đó thương yêu nhẹ nhàng kéo áo phủ lên người thê tử, trong núi hàn khí rất nặng, thật lo cho thân thể của nàng lại bị cảm.

Lâm Uyển Nhi cười hì hì nói:

-Biết rồi, tướng công.

Mấy ngày sau đó, nam nữ thanh niên liền sống trong núi u nhã tĩnh mịch này, phảng phất như trên đời chẳng có gì vui sướng hơn, loại cuộc sống này này Phạm Nhàn đã mong muốn từ lâu, cho nên hắn có vẻ phá lệ mà hưởng thụ. Mỗi ngày nếu không phải mang Uyển Nhi đi dạo trên sơn đạo, thì là đứng phía sau muội muội mình, nhìn nàng dùng bút lông tinh tế, sao lại ảnh tượng đẹp khôn tả của Thương Sơn lên trên giấy.

Đây cũng coi như là cuộc sống vợ chồng chân chính sau hôn nhân của Phạm Nhàn với Lâm Uyển Nhi. Trong mấy ngày nay, đôi phu thê mới làm hôn lễ, dần dần từ nhất kiến chung tình ban đầu, sau tới kích thích trèo tường tới gặp gỡ, rồi lại lo lắng vô cùng, rốt cuộc cũng có thể an tâm hưởng thụ ái tình. Tình cảm mãnh liệt hóa thành u hương, càng ngày càng kéo dài.

Một buổi sớm, Lâm Uyên Nhi miễn cưỡng mở hai mắt, cánh tay khua nhẹ theo bản năng, phát hiện bên cạnh không có người, trong ổ chăn ấm áp, tướng công đã không biết chạy đi đường nào rồi.

Lâm Uyển Nhi cũng không kinh ngạc, từ lúc động phòng, nàng đã biết, mỗi ngày Phạm Nhàn thức dậy rời khỏi giường cực sớm, cũng không biết là đi nơi nào, sau đó trước khi mình tỉnh lại, đều lén lút trở về phòng.

Nàng vẫn có chút hiếu kỳ, nhưng thời gian ở Phạm phủ, cũng không tiện làm cái gì. Hôm nay đi tới Thương Sơn, bên canh không có trưởng bối cùng mấy lão ma ma đáng ghét, Lâm Uyển Nhi con mắt vừa chuyển, rời giường, lấy một tấm áo choàng bên giường khoác lên người, đi giày, rồi nhẹ nhành lén lút như trộm, khẽ mở cửa đi ra ngoài.

Một cơn gió lạnh thổi vào, làm cho nàng lạnh run cả người, nàng không dám dừng lại, mà len len cười đi tới cuối hành lang, tới một gian phòng khác, gõ nhẹ hai cái. Phạm Nhược Nhược mắt vẫn còn ngái ngủ nghe thấy thanh âm của nàng, nhanh chóng đứng lên ra mở cửa, trên người cũng chỉ khoác một tấm áo đơn sơ, cho nên thấy hơi lạnh, nàng xoa xoa hai tay mặt ủ ê nói rằng:

-Tẩu tử, sớm vậy sao?

Lâm Uyển Nhi từ lúc tới Thương Sơn, tính tình hơi càn quấy một chút của nàng trước nay vẫn bị che lấp bởi tính khả ái hay xấu hổ rốt cuộc cũng được thể hiện ra. Nàng thè lưỡi, ôm lấy thắt lưng của Nhược Nhược, lôi nàng vào trong ổ chăn ấm áp, vô cùng thoải mái thở dài một hơi.

Phạm Nhược Nhược không có thói quen cùng ngủ với người khác trên một giường, cho nên cảm giác có chút là lạ, nhưng thật ra vị tiểu tẩu tử này rất thân thiết, ôm lấy Nhược Nhược, tiến tới gần mặt nàng, nhẹ giọng hỏi:

-Có biết ca ca muội sáng sớm thường làm cái gì không?

Phạm Nhược Nhược trên lưng cảm giác được bàn tay lạnh lẽo của tẩu tử, nghĩ thầm ca ca mà thấy được thì thương chết mất, nhanh chóng bắt lấy tay nàng, tức giận nói:

-Hai người là một đôi, sao lại chạy tới hỏi muội.

Lâm Uyển Nhi cười cười nói rằng:

-Ca ca muội suốt ngày thần thần bí bí, không nói chuyện này, đã nói mỗi tối chúng ta hai người ở trong phòng chơi cờ rồi, nhưng hắn chạy đi đâu? Muội không hiếu kỳ sao?

Nghe thấy tẩu tẩu nói như vậy, Nhược Nhược tính tình vốn trầm ổn cũng có chút nghi hoặc, mỗi sáng ca ca đều đi luyện công, nhưng nàng biết, mấy ngày gần đây, buổi tối ca ca cũng biến mất một khoảng thời gian, thật không rõ là đang làm gì nữa.

-Sáng sớm ca ca đi luyện công, buổi tối… thật cũng không rõ ràng lắm, tới tìm hỏi huynh ấy là được thôi.

Lâm Uyển Nhi hiếu kỳ nói:

-Luyện công? Luyện công gì? Chúng ta có thể đi xem không?

-Tẩu tử, người rất hiếu kỳ.

-Đương nhiên.

Lâm Uyển Nhi hai mắt sáng lên, cực kỳ giống nước hồ bên cạnh trang viện nghỉ hè.

-Tướng công nhà mình làm cái gì, là nương tử, hiếu kỳ một chút cũng bình thường.

Phạm Nhược Nhược thế mới biết, tẩu tử quận chúa này thì ra cũng không có nhiều tật trong cung lắm, có phút cảm giác còn có phần càn quấy hơn cả mình, không khỏi cười nói rằng:

-Trời lạnh như vậy, nếu như muội mà thành hôn rồi, thà tình nguyện ở trong chăn ngủ còn hơn. Tẩu tử lúc này mà chạy tới, nếu như bị ca ca nhìn thấy, muội không bị mắng cho mới là lạ.

Lâm Uyển Nhi cũng không biết Phạm Nhàn tức giận có bộ dạng gì, nhưng biết tính tình của phu quân, vẻ mặt ủ dột, đột nhiên nàng cười nói:

-Nếu như thành hôn? Hôm nay cuối thu, xem ra em chồng nhà chúng ta cũng bắt đầu hoài xuân rồi.

Không biết là do hai người gần nhau mà nóng hay do xấu hổ, mặt của Phạm Nhược Nhược cũng nhàn nhạt đỏ, tức giận nói:

-Nào có giống như tẩu tử.

Liền đưa tay tới cù Lâm Uyển Nhi, Lâm Uyển Nhi kêu ôi ôi một tiếng. Hai cô nương trẻ tuổi náo loạn trên giường, khí tức thiếu nữ thanh xuân bức người.



Phạm Nhược Nhược cuối cùng cũng không thể thủ đoạn bằng phụ nữ có chồng, thở hồng hộc, không thể tránh khỏi việc phải xuống giường, cùng với quận chúa tẩu tử mặc thêm một tầng quần áo, cố chịu gió núi lạnh lẽo mà lôi kéo tay nàng rời khỏi sơn trang, đi tìm huynh trưởng.

Lúc này sắc trời mờ mờ, mọi người trong trang viện vẫn còn đang chuẩn bị bữa sáng, cũng không có người chú ý tới hai chủ nhân không ngờ giống như trộm lén lút đi ra ngoài. Sườn núi chung quanh đều là sản nghiệp của Phạm gia, cho nên cũng không có người tới đây quấy rối, hai vị cô nương đạp lá thu, cẩn thận đi dọc theo một con đường nhỏ bên cạnh núi đi tới.

-Chính xác là bên này sao?

Phạm Nhược Nhược nhíu mày nói:

-Núi này lớn như vậy, chúng ta liệu có lạc đường không?

Lâm Uyển Nhi vừa cười vừa nói:

-Yên tâm đi, ta có trực giác, tướng công ở nơi nào, ta dường như đều có thể cảm nhận được.

Phạm Nhược Nhược không làm sao được đành phải nghĩ thầm, cái trực giác này cũng không đáng tin tưởng đi. Mặc dù nàng nghĩ như vậy, nhưng nàng cũng đang chú ý đất dưới chân, phát hiện quả thực có người đi qua. Con đường nhỏ thanh tĩnh này, nghĩ ngoại trừ huynh trưởng nhà mình ra chắc cũng không có ai có nhã hứng đi dạo trong vùng núi hoang dã này như vậy.

Không biết bao lâu, hai thiếu nữ thanh xuân rốt cuộc cũng vén một lớp lá thu, lau đi những giọt sương còn đọng lại bên trên, đi qua phiến rừng cây này tới bên sườn núi. May mà Lâm Uyển Nhi sau khi ăn dược hoàn của Phí Giới thân thể đã tốt nên rất nhiều, nếu không cũng không thể kiên trì tới được nơi này. Nhìn dáng vẻ mặt đỏ tới tận mang tai của tẩu tử, Nhược Nhược vội xoa xoa mặt nàng, nhắc nhở nàng xốc lại áo khoác, hai người lúc này mới đưa mắt nhìn tới phía trước.

Không nhìn thì không biết, vừa nhìn thấy đã bị dọa giật nảy mình.

Chỉ thấy một con dốc thoai thoải phía dưới chân Thương Sơn, bên trên là một mảnh cây cỏ vẫn còn đọng lại sương đêm, hướng lên trên nhìn lại, là một vách đá dựng đứng cao trường hơn mười trượng. Sườn núi thế rất cấp bách, bên trong loạn thạch, ẩn chứa những ngọn trúc như kiếm đâm hướng lên bầu trời.

Trên vách đá, là một người, chính là Phạm Nhàn mặc một trang phục đơn sơ, nhìn dáng vẻ của hắn, đúng là chuẩn bị nhảy xuống!

Lâm Uyển Nhi vừa nhìn thấy, kinh hãi vô cùng, há mồm chuẩn bị thét lên một tiếng kinh hãi, ngăn cản cử động của Phạm Nhàn. Không ngờ lúc này một bàn tay non mềm hơi lạnh đã che miệng của nàng lại.

Phạm Nhược Nhược hé mắt nhìn huynh trưởng trên vách núi, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh nói rằng:

-Yên tâm đi.

Không biết nàng có lòng tin vào phán đoán của mình hay không.

Lúc này Phạm Nhàn đã từ trên vách núi nhảy xuống, chỉ thấy thân thể hắn nhảy nhót trong đám loạn thạch, mỗi một bước đều hiểm hiểm đặt lên trên một nơi duy nhất có thể. Theo dần xuống, tốc độ của hắn cũng nhanh dần lên, có vài lần suýt nữa đụng vào mặt trên của gậy trúc.

Nhưng dường như hắn có một loại dự đoán tiên thiên, luôn luôn chuyển ngoặt sớm hơn một chút, hoặc là đã chuyển tới vị trí đặt chân thứ hai đã tuyển được rồi, cùng với lực phản chấn, sát qua ngọn trúc mà đi.

Với lại hắn ỷ vào chân khí bá đạo trong cơ thể, cho nên lực khống chế cường hãi vô cùng, càng ỷ lại vào bản năng của Ngũ Trúc.

Kỳ thực trong nháy mắt, toàn thân hắn như một ánh chớp màu đen, đã xuyên thấu qua loạn thạch trong rừng trúc, vững vàng rơi xuống đám cây cỏ. Phạm Nhàn hơi quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hai vị cô nương nhà mình ở bên này, nói rằng:

-Hai người sao lại tới đây?

Khí tức của hắn không loạn chút nào, ngọn trúc trên đường dốc cũng chỉ nhẹ nhàng lay động.