Khánh Dư Niên

Quyển 4 - Chương 29: Tiếu Ân ra tù




Cánh cửa sắt nặng nề được mở ra, cái bản lề vẫn được bảo dưỡng lau chùi mỗi tháng nên không phát ra tiếng kẽo kẹt, nhưng chính loại áp lực của sự tĩnh lặng này khiến cho người bên ngoài cũng cảm thấy khẩn trương lên.

Phạm Nhàn hơi cúi đầu, mí mắt trái hơi giật giật, hắn cảm nhận được từ phía sau có một cảm giác khí tức âm lãnh, dường như đại nhân vật trong lịch sử hoàng triều kia, bất chấp tuổi tác đã hơn tám mươi, bị nhốt trong đại lao hơn hai mươi năm, từ trong xương tủy vẫn tản mát ra một phong thái và áp lực xứng đáng với đầu lĩnh mật thám một thời.

Tiếng xích sắt kéo lê trên mặt đá vang lên chói tai, âm thanh càng lúc càng lớn, có nghĩa, người bên trong kia càng lúc càng tới gần.

Phạm Nhàn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn tấm cửa sắt to lớn, trong lòng nghĩ lại lần thứ hai Trần Bình Bình Bắc phạt, dẫn đầu một đội hắc kỵ bất ngờ trong ngày đánh và bắt được Tiếu Ân vừa bí mật hồi hương về Bắc Tề dự đám cưới con trai, uy phong nhường nào? Nhưng cũng vì việc này mà hai chân Trần Bình Bình cũng bị Tiếu Ân cướp mất.

Khi Tiếu Ân bị Khánh quốc bắt, Khánh quốc lần thứ hai Bắc phạt, cho đến lần Bắc phạt thứ ba mới có thể đánh cho Bắc Ngụy cường đại không ai địch nổi năm đó đại thương hấp hối, sau cùng phân liệt thành vô số tiểu quốc. Trực tiếp kế thừa đại bộ phận lãnh thổ Bắc Ngụy xưa kia là Bắc Ngụy Tiết độ sự Chiến gia, lập quốc làm vua.

Đó là lai lịch của Bắc Tề quốc ngày hôm nay, năm đó Chiến Thanh Phong đại soái vô tội bị hàm oan, Bắc Ngụy mới sụp đổ, sau cùng, Chiến gia cũng lại nổi bật lên cao vút giữa cái tình hình rối rắm đó, thế sự, quả thật diệu kỳ.



Ánh mặt trời mùa xuân dịu dàng len qua những tán cây đại thụ chiếu sáng cánh cửa sắt, đổ ánh sáng vàng loang lổ trên nền sắt đen già nua khắc khổ. Trong tiếng xích sắt kéo lê trên nề đá chát chúa có xen lẫn vài tiếng thở dài cằn cỗi.

Bốn vị kiếm thủ Giám Sát Viện đứng ngoài kiếm như lâm đại địch nắm thật chặt chuôi kiếm. Xa xa có người đeo gông đi tới, mái tóc dài đã bạc trắng từ lâu rối bời loạn xạ. Trên cổ tay, cổ chân đều là những sợi xích to tướng cứng rắn, nhưng quần áo trên người cũng khá sạch sẽ.

Sau tiếng thở dài cằn cỗi, người ông già nua mở to đôi mắt khô khốc nhưng rất sáng nhìn trời, lại thở dài, than thở nhỏ tới khó mà nghe thấy:

-Ánh mặt trời, đã lâu lắm rồi…

Đây cũng là điều tất nhiên, Tiếu Ân đã bị Khánh quốc giam vào đại lao suốt hai mươi năm. Thấy lão từ thiên lao đi ra, chúng nhân Giám Sát Viện nơi đây đột nhiên trở nên căng thẳng, khẩn trương, tựa hồ như đã ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí. Phạm Nhàn khẽ nhíu mày, thầm nghĩ khí tức của người này thật dễ khiến kẻ khác phát điên. Mọi người hoặc là tay nắm chặt yêu đao, hoặc là đầu ngón tay đã đặt sẵn trên cò nỏ, nhắm thẳng vào lão nhân có thân hình cao lớn kia.

Một tiếng “Chát” vang lên.

Chủ sự tiền nhiệm Thất Xử, lão đầu với ánh mắt đục đục đi ra, không nói lý do bất ngờ đánh một côn thẳng vào sau lưng Tiếu Ân.

Nhưng dường như lão chẳng cảm thấy gì, chỉ thong thả quay đầu nhìn vị chủ sự tiền nhiệm, nhẹ nhàng thở hắt ra, thổi mấy sợi tóc bác rối bù trước mắt bay bay, lộ ra hai tròng mắt âm hàn sâu thẳm cùng đôi môi khô khốc nứt nẻ, cất giọng khàn khàn:

-Lão hàng xóm, chúng ta ở cùng nhau đã hai mươi năm, giờ ta sắp đi, ngươi tiễn ta như vậy sao?

Chủ sự tiền nhiệm Thất Xử từ từ nhắm hai mắt, hạ mộc côn trong tay xuống, có vẻ như hơi sợ ánh mắt Tiếu Ân, cố gằng giữ hô hấp ổn định:

-Tụi trẻ kia đều là hậu bối, ngài đâu cần dọa bọn chúng? Nếu lúc này tụi nó muốn giết ngài, ta nghĩ ngài cũng sẽ không cam tâm.

Nháy mắt một cái đồng ý, Tiếu Ân đưa mắt nhìn thoáng qua một đám người vây quang một thanh niên trẻ tuổi xinh đẹp. Cảm thấy được ánh mắt của lão đang nhìn mình, Phạm Nhàn mạnh mẽ mượn chân khí ổn định tinh thần, mỉm cười đáp lại.

Tiếu Ân hơi bất ngờ, một hậu bối trẻ tuổi như thế, mà tâm thần trấn định như vậy, nghiêng nghiêng đầu nói với lao đầu:

-Ta rời Khánh quốc, chắc ngươi cũng sẽ không tiếp tục ở trong lao ngục. Nhưng ta nghĩ nhất định các ngươi rất muốn ta chết đi, không phải hao tổn hai mươi năm làm bạn, cuối cùng ta cũng có thể bồi hoàn cho ngươi.

Lão lao đầu vẫn lạnh nhạt không biểu tình:

-Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, vĩnh viễn không nên quay về.

Tiếu Ân cười:

-Nhất định ta sẽ về.

Lại nhìn kiếm của lão lao đầu, nhẹ giọng nói thật chậm mỗi chữ mỗi câu:

-Ngươi dùng bao nhiêu hình với ta, ta sẽ trả bấy nhiêu cho con ngươi.

Lão lao đầu khép hai mắt, biết rằng nếu như Tiếu Ân có thể khôi phục lại đội ngũ hắc ám của Bắc Tề, tập trung lo chuyện trả thù, thì thực sự mình sẽ rất khó bảo vệ người nhà.

Tiếu Ân ngửa mặt lên trời cười ha hả, đám dây xích trên người cũng va vào nhau chan chát, dường như cũng rất sợ đại nhân vật kinh khủng này có lại tự do.

Mọi người trong Giám Sát Viện khẩn trương vô cùng, chỉ có Phạm Nhàn nghe tiếng cười oán độc của ông ta mà chỉ hơi căng thẳng, nheo nheo con mắt, đến tột cùng vẫn không thể giải thích Trưởng công chúa chơi cái trò ấy để làm gì!



Không khí bên ngoài đại lao Giám Sát Viện căng như dây đàn, dường như có thể cảm nhận được có hơi máu từ người đàn ông kia tỏa ra.

Vừa đúng lúc này, có tiếng kẹt kẹt vang lên, đó là tiếng của chiếc xe đẩy màu đen.

Người đẩy xe là Phí Giới, người ngồi trên xe là Trần Bình Bình.

Tiếng kẽo kẹt của xe đẩy tuy không lớn nhưng khiến đám người Phạm Nhàn cảm thấy dễ chịu hơn, thoát khỏi được cảm giác căng thẳng kia. Mọi người thấy viện trưởng đại nhân đã tới, vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Đối mặt với Tiếu Ân, ai nấy đề khẩn trương, vì không biết nhân vật trong truyền thuyết này, một ngày thoát khỏi được lao tù, sẽ làm ra chuyện gì.

Trần Bình Bình tới, ai nấy đều an tâm, bởi vì mọi quan viên Giám Sát Viện đều có một niềm tin vững chắc và sâu sắc, là chỉ cần một ngày còn viện trưởng, Tiếu Ân một ngày không thể trả thù.

Trần Bình Bình chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lão bằng hữu lâu năm, nhẹ giọng hỏi:

-Ngươi cười cái gì?

Trong giọng nói mang theo một chút coi thường, một chút thú vị.

Tiếu Ân đầu tóc rối bời nhìn Trần Bình Bình ngồi trên xe đẩy:

-Ta cười một đôi chân của ngươi đã bị hủy trong tay ta.

Trần Bình Bình mỉm cười lắc đầu:

-Ta nghĩ ngươi đang cười nhân sinh bi thảm, bị ta cầm tù suốt hai mươi năm, liệu còn cái gì chứ? Ta là người thắng, ngươi là kẻ thất bại. Đây là sự thực đã xảy ra, được lịch sử định trước sự thật này, vĩnh viễn ngươi cũng không cách gì thay đổi được!

Tiến Ân nổi giận gầm lên một tiếng, mái tóc bạc rối tung bay tán loạn về sau dưới sự cuồng nộ, hắn bước lên hai bước, xích sắt nặng nề dưới chân cũng bị kéo theo, bốn quả tạ to tướng của Lục Xử ở sau kéo lại mới có thể giữ ông ta, dưới nền đại lao một mảng bụi mịt mờ.

Trần Bình Bình cũng chẳng để tâm, hạ mi mắt liếc nhìn:

-Đều là ông già rồi, sao lại nóng giận như trẻ con thế?

Tiếu Ân bỗng nhiên nhắm mắt ngửa mặt lên trời, hồi lâu sau mới mở mắt, hàn quang đại thịch, nghiêm trang hỏi:

-Trần Bình Bình, ngươi thực lòng muốn thả ta về phương bắc sao?

Trần Bình Bình mỉm cười:

-Quay về thì dưỡng lão cho tốt đi, an phận một chút, bây giờ tay chân ta cũng già cả mỏi hết rồi, không thể đi xa thế bắt ngươi về được.

Âm thanh Tiếu Ân sắc nhọn như dao, quát ầm lên như sắt vào tai mọi người:

-Nhi tử của ta, trong hôn lễ, chết dưới tay ngươi. Ta nghĩ ngươi sẽ không có cơ hội bắt ta lại nữa!

Trần Bình Bình vẫy tay, Phạm Nhàn vẫn mỉm cười đi tới, càng tới gần Tiếu Ân, càng cảm nhận được âm hàn đáng sợ của đối phương, nhưng sắc mặt hắn vẫn ổn định.

-Chúng ta đều đã già, ngươi có thể làm cái gì? Vạn nhất tương lai muốn bắt ngươi…

Trần Bình Bình như cười như không.

-Tiếu Ân, hắn tên Phạm Nhàn. Là người nối nghiệp của ta, lần này đi tới phương bắc cả quãng đường hắn sẽ chăm sóc ngươi, chắc ngươi sẽ không buồn đâu.

Tiếu Ân hơi nghiêng người, xích sắt trên người rổn rảng, đôi con mắt xuyên qua mấy sợi tóc bạc lòa xòa chăm chú nhìn quan viên trẻ tuổi thanh tú của Giám Sát Viện, một lát không nói gì. Lúc này Phạm Nhàn mới nhìn thấy vẻ oán độc không giấu diếm trong con mắt ông ta.

Phí Giới đẩy xe nói:

-Tiếu Ân đại nhân, lần đó hạ độc trong hôn lễ là ta, vừa hay, Phạm Nhàn là đệ tử của ta.

Trần Bình Bình và Phí Giới cùng mỉm cười, Phạm Nhàn cũng mỉm cười mở miệng:

-Tiếu Ân tiền bối, sau này có chuyện gì, tất nhiên ta sẽ tới bồi tiếp ngài.

Tiếu Ân ha hả cười, nhưng trong tiếng cười không mang một chút khoái ý chỉ có âm hàn huyết sát. Thất bại lớn nhất một đời lão là do Trần Bình Bình và Phí Giới tặng cho, nhưng thật không ngờ người áp giải mình trong chuyến đi quay về phương bắc này, thanh niên này, lại có quan hệ sâu sắc với bọn họ đến vậy. Lão nghiêng đầu nhìn Phạm Nhàn, nhấn mạnh từng tiếng:

-Ngươi quá non! Muốn đi cùng ta sao?

Phạm Nhàn rất lễ phép khom mình hành lễ:

-Dọc đường đi, mong có thể được chỉ giáo.

---

Bên đường cây cỏ xanh như tơ ngọc, từng tán lá cây lòa xòa rủ bên sườn xe, đoàn xe trầm mặc rời đại lao Giám Sát Viện, lọc cọc theo đường lớn mà đi, dọc đường đi đã sớm có ti nha môn tuần thành chuẩn bị các biện pháp giữ bí mật, trên đường không một bóng người, chỉ có lính gác cách đều, xa xa mơ hồ có thể thấy một vài xạ thủ của bộ phận thứ sáu ẩn núp ở một số mái lầu.

Cửa hông hoàng thành vẫn đóng, thống lĩnh đại nội Cung Điển cho phép qua, nhìn đoàn xe xa xa trên đường, bỗng nói:

-Ta rất tán thưởng Phạm Nhàn.

Tướng lĩnh bên cạnh nhíu mày khó hiểu:

-Đại nhân?

Cung Điển hơi cong khóe môi:

-Các ngươi chưa từng giao đấu với Tiếu Ân, nên không biết chuyện này hung hiểm thế nào đâu. Hôm nay Phạm Nhàn thanh danh chấn thiên hạ, lại là quốc thích quyền quý… Hoàn toàn không cần phải mạo hiểm chuyến đi Bắc Tề này, nhưng tiểu tử này vẫn cứ dũng cảm tiếp nhận nhiệm vụ này. Thực sự ta rất tán thưởng hắn.



Phạm Nhàn ngồi trong chiếc xe ngựa dẫn đầu nhắm mắt dưỡng thần, hôm qua sử đoàn thực sự đã rời khỏi kinh đô, chính mình đoàn người cùng với chính sử là hắn, nhưng vì hiệp nghị bí mật dùng Tiếu Ân đổi lấy Ngôn Băng Vân, bị kéo dài tới tận cùng. Đêm qua hắn ngăn cái ý tưởng sai lầm của người nhà, không cho người nhà tới đưa tiễn mình, tất cả tâm thần đều đặt trên nhiệm vụ lần này.

Phạm Nhàn dường như đang thiu thiu ngủ theo nhịp nhấp nhô của xe ngựa, nhưng trong bụng lại đang tính toán rất nhiều chuyện, ngoài Tiếu Ân, cũng cần để ý đến kế hoạch Hồng Tụ chiêu, thực rất vướng tay chân. Lúc này hắn mới nghĩ đến nữ tử mềm mại đáng yêu đang ngồi trên xe ngựa ngay đằng sau kia, lòng nao nao.

Vừa lúc này, thùng xe nảy lên một cái, hắn biết xe ngựa vừa mới lăn qua bậc thềm đá của thành bắc kinh đô.