Lúc đếm tới ba mươi, Phạm Nhàn xốc tấm vải trướng lên, đi ra ngoài, lạnh lùng nhìn xe ngựa màu đen, trên xe ngựa dường như không có một chút dị thường, ngay cả ám ký Vương Khải Niên bố trí trên cửa xe cũng không bị động vào chút gì, đối phương quả nhiên là một tay lão luyện.
Liền lúc này, toàn bộ doanh địa bỗng nhiên phát sinh một âm hưởng run sợ, ngoại trừ thành viên sứ đoàn bị mê dược làm mê hoặc ra, thân tín của Phạm Nhàn Khải Niên tiểu tổ đều tới phía sau lưng hắn, tại phía sau hắn còn xuát hiện những tiếng hô hấp vô cùng trầm trọng, thanh âm gầm nhẹ--- đó là ba con hắc cẩu, miệng nó được bó bằng một cái túi hình chữ nhật, căn bản không thể phát ra âm thanh.
Phạm Nhàn gãi gãi nơi hơi ngứa ngứa, phất tay nói rằng:
-Mở rộng cửa, thả chó!
Vương Khải Niên lẳng lặng vung tay lên, thuộc hạ thả sợi dây trong tay ra, ba con hắc cẩu này đã bị đóng một tháng nay rồi, sớm không chịu được thú tính thô bạo trong cơ thể, mùi hương nhàn nhạt thổi tới trong mũi chúng, lập tức không một tiếng động, bốn cái chân bắt đầu chạy trên mặt đất, hóa thành ba bóng đen, ác độc vô cùng chạy ra phía ngoài doanh trại.
Lúc này, vài đạo hàn quang, vô số ám khí cực độc lao tới trên người vài con hắc cẩu này.
…
Leng keng leng keng từng tiếng vang lên, cơn mưa ám khí dường như gặp phải ánh đao như cơn lốc vậy, bị chấn rơi ra xa xa trên mặt đất. Ngay sau đó, ánh đao xuất hiện đánh về phía thích khách đánh lén.
Mấy tiếng xé gió vang lên, vài tiếng kêu thảm, thân thể hai thích khách bị trảm thành ba khúc, đầu bay lên không trung, máu bắn ra tung tóe khắp nơi.
Một thanh trường đao vô cùng lăng lệ, phá không mà tới, chém vào một chi của thích khách. Lả tả hai tiếng, hai cánh tay của thích khác đã rời khỏi thân thể rơi xuống mặt đất.
Thủ lĩnh Hổ Vệ Cao Đạt thu hồi trường đao của mình, đặt tới sau lưng, vô cùng tiêu sái lưu loát. Phía sau lưng hắn sáu gã hổ vệ cũng đồng thời thu hồi đao lại, chỉnh tề đứng ở giữa doanh địa.
Nhưng lúc này không phải lúc ra vẻ, Vương Khải Niên đã sớm dùng song chưởng trảm tới bên người thích khách. Một chưởng này của hắn nhìn như tầm thường, nhưng cơ hồ mấy trượng khoảnh cách bị rút ngắn lại, Giám Sát viện song dực, quả nhiên danh bất hư truyền.
Động tác của hắn rất nhanh, thiết trụ lành lạnh trong tay hung hăng tiến tới miệng của thích khách. Một thanh âm khó nghe vang lên, Vương Khải Niên đã đưa tay vào trong cái miệng huyết nhục không rõ của đối phương, lấy cái rằng cất dấu độc bên trong miệng lôi ra, cẩn thận dùng vải gói lại cho thật kỹ, sau đó lấy ra sợi dây cùng quả cầu gỗ tròn từ trong lòng mình ra, nhét vào trong miệng đối phương, phòng ngừa đối phương cắn lưỡi tự sát.
Thích khách hai tay bị chém rời, máu chảy thành sông, sớm đã thống khổ vô cùng, nay lại bị Vương Khải Niên trói như vậy, càng thêm nước mắt nước mũi chảy tới trong miệng, nhìn thế thảm vô cùng, vô cùng đáng sợ.
-Không ngờ có người trà trộn vào trong viện.
Vương Khải Niên nhìn vẻ mặt của thích khách, phát hiện ra người quen.
-May mà phương pháp cất độc trong người vẫn là kiểu cũ của viện.
Hắn quay đầu lại nói với thuộc hạ rằng:
-Chữa trị cho hắn thật tốt, không được để cho hắn chết, tra hỏi cho tốt nhất định bắt hắn phải khai ra.
Thuộc hạ trầm giọng đáp ứng, nhưng có chút hiếu kỳ nói rằng:
-Vương đại nhân, ngài đã phá nát toàn bộ răng của hắn, độc tố có thể tiến vào trong cơ thể hắn hay không?
Vương Khải Niên ngẩn ra, thầm nghĩ mấy năm rồi làm quan văn, quả thực có chút ngượng tay, nhanh chóng lấy mộc cầu trong miệng thích khách ra ngoài, mang tới nước sạch xúc miệng cho hắn một lần, lấy vài viên thuốc giải độc của Phạm đề ti cho hắn uống vào, lúc này mới có chút yên tâm.
Lúc chuẩn bị dùng mộc cầu đặt vào trong miệng thích khách, thuộc hạ kia rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói rằng:
-Răng hắn đều đã nát cả rồi, làm sao có thể cắn lưỡi tự sát được?
Vương Khải Niên quẫn bách, quay đầu lại mắng:
-Bản quan thích dùng mộc cầu bịt miệng hắn lại đó, không được sao?
…
Trong doanh địa náo loạn một thời gian, Phạm Nhàn đã sớm phất tay áo, cuốn gọn ống quần, sau khi trở mình một cái, che khuất đi diện mục của mình, dưới sự yểm hộ của xiêm y màu đen, trốn vào trong đêm tối. Bảy vị Hổ Vệ đao pháp kinh người cũng đi theo thân hình hắn, hướng theo phương hướng của ba con hắc cẩu đi theo. Một đường đi không chút tiếng động, chỉ dưới ánh trăng sáng, cỏ lau nhẹ nhàng lay động.
Doanh địa do người Giám Sát viện trông giữ, bên ngoài còn có Hắc Kỵ lưu lại một đội, Phạm Nhàn rất yên tâm.
Hắn bơm chất động vào trong người Tiếu Ân tuy rằng bá đạo, nhưng kỳ thực then chốt nhất chính là cho dù dược vật này được Tiếu Ân cậy chân khí hùng mạnh bức ra ngoài cơ thể vẫn sẽ lưu lại một mùi hương thơm nhàn nhạt thoát ra từ lỗ chân lông.
Tiếu Ân bản thân không thấy được, nhưng cẩu có thể ngửi thấy được, có phương diện, người không bằng cẩu.
Một ánh mây xa vời, mây đen tới, ánh trăng lập tức ảm đạm đi, chỉ có thể nghe thấy gió đêm thổi tới những bông cỏ lau trên mặt hồ làm lay động thanh âm.
Phạm Nhàn toàn thân bị vây trong xiêm áo màu dên, chỉ có một đôi mắt sáng ngời hiện ra.
Phát hiện Tiếu Ân bức độc thành công, hắn tự mình chủ trương tìm cách hành động, dù sao toàn bộ sứ đoàn cũng không có ai dám phản đối ý kiến của hắn. Thành viên Giám Sát viện biết rõ nội tình bên trong, càng như thiên lôi chỉ đâu đánh đó, một lần hành động này tuy rằng rất mạo hiểm, nếu như Tiếu Ân thực sự mượn cơ hội chạy thoát ra ngoài, Ngôn Băng Vân tự nhiên không thể trở lại, nhất định sẽ như độc xà vĩnh viễn biến mất trong bóng tối. Đó sẽ là một kích trí mạng đánh vào lòng người Khánh quốc, Phạm Nhàn vô luận như thế nào cũng không thể gánh chịu tổn thất lớn như vậy.
Trong đám cỏ lau trước mặt, bỗng nhiên truyền tới vài tiếng vang quái dị, Phạm Nhàn giật mình thở bằng mũi, cách một tầng vải vóc, vẫn có thể nghe thấy được mùi máu tươi nhàn nhạt trong gió. Ba con hắc khuyển cực kỳ hung ác xem ra đã chết, Tiếu Ân không ngờ có thể một mình đối mặt mà có thể dễ dàng giết chết được ba con hắc cẩu hung ác, rõ ràng cơ thể của đối phương đã khôi phục được rất nhiều.
Phạm Nhàn lẳng lặng đứng ở trên mặt đất thấp, cách một lớn cỏ lau trùng trùng điệp điệp như sa mạc, mắt híp lại nhìn trước mặt, suy tính khoảng cách với Tiếu Ân lúc này.
Hắn nắm chặt tay phải, giơ lên, phái sau bảy tên Hộ Vệ lập tức hiểu ra ý tứ của thiếu gia, liếc mắt nhìn nhau, phân tán vào trong đám cây cỏ, không dám tới quá gần với Tiếu Ân.
Lúc này Tiếu Ân nhất định biết có người truy kích mình phía sau, nhưng lão nhân này hiển nhiên cũng không bởi vì hơn hai mươi năm sống trong ngục mà quên đi kỹ năng đào sinh của mình, bằng vào đêm tối cùng đám cỏ lau yểm hộ, dưới ngọn gió của hồ nước lẳng lặng không tiếng động chạy tới hướng đông bắc lãnh thổ.
Phạm Nhàn biết, tại đây Tiếu Ân nhất định sẽ có người tiếp ứng.
Hắn bình tĩnh chạy tới phía trước, chân khí bá đạo trong cơ thể từ từ vận chuyển lên, hai chân thấp xuống một chút, cả người giống như bị ném tới phía trước, làm cho mặt cỏ lau vừa bị đụng phải liền phân ly ra bốn phía, thỉnh thoảng hắn dừng chân, cẩn thận quan sát bốn phía chung quanh. Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua những lỗ hổng phía dưới cỏ lau, hai mắt rơi vào những vết tích đối phương lưu lại trên mặt đất.
Tiếu Ân qua đây.
Phạm Nhàn đã đi theo.
Trong bóng đêm, thợ săn cùng con mồi một trước một sau, nhưng ai cũng không biết, khi nào thì song phương sẽ đổi ngược vị trí lại cho nhau. Đối với Tiếu Ân mà nói, hắn phải thoát khỏi khống chế của sứ đoàn, cùng với người của hắn hội hợp. Đối với Phạm Nhàn mà nói, hắn phải nắm chặt cơ hội mà một tay mình tạo ra này.
Dần dần, con mắt của Phạm Nhàn lộ ra ngoài miếng vải đen ngày càng sáng sủa hơn. Tiếu Ân lưu lại vết tích ngày càng rõ ràng, xem ra đối phương dù sao thân thể cũng già yếu nhược, không còn cái dũng của năm nào nữa, hơn nữa mấy ngày bức độc ra ngoài, cũng không phải dễ dàng hồi sức như vậy.
Xuyên qua đám cỏ lau ven hồn, đi tới một khu rừng thấp bên cạnh, Phạm Nhàn nhíu mày. Đôi mắt của hắn cực kỳ lợi hại, cho dù trong đêm tối cũng vẫn nhìn thấy cước bộ bên rừng này có chút mất trật tự. Hắn không dám sơ sót, chậm rãi lùi trở lại, đi theo một đường vòng, tới bên sườn của khu rừng thấp này.
…
Trong đêm tối bỗng nhiên vang lên một tiếng thê lương từ trạm canh gác, từ trong một bụi cỏ trong rừng cây thấp, một người nhảy lên --- đó là một vị hổ vệ đi theo sau Phạm Nhàn tiến nhập vào trong rừng cây! Cả người hổ vệ còn đang ở trên không trung, thân thể cực kỳ cường hãn mà nhảy lên, tay phải chém xuống, trường đao sáng loáng phía sau lưng kêu lên một tiếng chém tới, cắt đứt bóng đen thành hai đoạn.
Cả người hổ vệ theo đà ngã tới phía trước, mắt thấy chuẩn bị bước xuống mặt đất.
Một mũi tên từ trong bóng tối bay ra, hắn vội vàng dùng trường đao đỡ lấy, đương một tiếng tên chạm vào đao, cả người bị hất văng ra đằng sau, lùi ra địa phương sau nửa bước so với dự tính. Đầu ngón chân hắn vừa buông lỏng, phát hiện ra trước người đúng là có một cái hố, trong hố có vài cọc nhọn tạo thành một cái hố bẫy đơn giản.
Phạm Nhàn đứng sát vào cây, ngón tay buông ra cái nỏ trong tay, nhìn Hổ Vệ lần thứ hai trốn vào trong bóng đêm, thoáng thở dài một hơi.
Trong rừng truyền tới hai tiếng kêu, rất khó nghe, rất chói tai, từ trên một cành cây hơi khẽ động một chút, ánh đao từ bốn phương tám hướng đột nhiên trầm mặc thoát ra, hóa thành bảy đạo tuyết rơi vô cùng mỹ lệ, tiếng kim loại cắt qua không gian nghe lạnh buốt.
Vô số máu huyết văng ra khu rừng, xuy một tiếng, thủ lĩnh Hổ Vệ sau khi thu đao lại, nheo mắt đếm con số, trên mặt đất có vài thi thể, hắn lắc đầu, hiển nhiên những người chết không có Tiếu Ân.
Ánh sáng lần thứ hai vụt tắt, bảy vị Hổ Vệ vừa hiện thân hình ra, bày thành thế trận nửa hình vòng cung, bắt đầu lục lọi sâu trong bụi cây.
Phạm Nhàn biến mất trong bóng tối, dán chặt vào cây cối mà di chuyển, hắn thật không ngờ Tiếu Ân lại mang theo người mở cửa xe đi cùng, cái này làm cho hắn cảm giác có chút quái dị. Nhưng hắn biết Tiếu Ân vẫn đang ở trong rừng cây này, bởi vì.. độc dược mấy ngày nay bơm vào trong người hắn, vẫn đang tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.
Ánh trăng chậm rãi đi qua bầu trời, trong rừng ánh sáng bạc tỏa lên, Phạm Nhàn đặt nhẹ bàn tay lên một gốc cây, cảm thấy chung quanh truyền tới từng tiếng rung động rất nhỏ, trong lòng tràn ngập tự tin có thể giết chết được đối phương.
Tiếu Ân ngay trong rừng cây này.