-Vô tình vị tất chân hào kiệt, liên tử như hà bất trượng phu?
Hải Đường chậm chậm nhắc lại một lần, trên mặt đã khôi phục vẻ tươi cười thanh thường, dẫn Phạm Nhàn bước vào bên trong cánh cửa gỗ của miếu.
-Phạm đại nhân.
Ti Lý Lý nhún mình thi lễ, Phạm Nhàn vẫn ôn hòa cười nhàn nhạt, chắp tay đáp lễ:
-Ti cô nương nhập kinh từ lúc nào thế?
-Nhờ phúc đại nhân, đã vào kinh từ ba ngày trước, mọi việc bình an, đa tạ đại nhân nhớ tới.
Nàng nhẹ nhàng hạ mi mắt, hôm nay nàng mặc một bộ đồ đi đường mỏng màu xanh nhạt, giữa thời tiết này, hiển nhiên không sợ cảm lạnh.
Phạm Nhàn và nàng nói chuyện mấy câu.
Hải Đướng đứng một bên im lặng nhìn, con ngươi ánh lên nét cười, nét mặt hai người này làm như xa lạ nhưng làm sao có thể thoát được ánh mắt của nàng. Trong bụng Phạm Nhàn lúc này cũng thấy kỳ quái, vì sao Hải Đường lại đưa mình tới cái miếu có Ti Lý Lý, mấy lão ma ma trong cung vẫn hầu hạ nàng đâu? Lẽ nào Hải Đường không biết mình thân là ngoại nhân, lúc này, đối với người con gái Hoàng đế Bắc Tề yêu thích, hẳn là vẫn nên duy trì khoảng cách ba nghìn dặm mới phải?
-Đây là địa phương của ta.
Hải Đường giải thích nghi ngờ trong đầu hắn.
-Hôm nay Lý Lý không phải vào cung, nên Bệ hạ nhờ ta chăm sóc nàng.
Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, giờ mới nhớ Ti Lý Lý cũng đã từng nói qua, hai vị cô nương bên cạnh năm đó là thủ mạt trong hoàng cung Bắc Tề, hắn bỗng nghĩ đến một việc, lẽ nào Khổ Hà cũng ở trong cung? Miếu tuy xa, nhưng hắn vẫn hơi kiêng kỵ, chỉ cân nhắc nói với Hải Đường:
-Ta chờ cô nương ở gian ngoài.
Không đợi hai nàng đáp lời, hắn đã ra cửa, đứng chờ ngoài sân.
Chờ khi hắn ra khỏi cửa, Hải Đường lẳng lặng liếc nhìn Ti Lý Lý, trầm ngâm một lúc sau bỗng nói:
-Ta đưa hắn tới gặp ngươi, ngươi không có điều gì muốn nói chứ?
Ti Lý Lý ngẩng đầu, trên khuôn mặt quyến rũ vạn phần ngẩn ngơ, nhẹ nhàng đáp:
-Ta nói rồi, ta không muốn thấy hắn, có lẽ hắn cũng không muốn gặp ta, lúc này hắn ở ngoài cửa, còn không biết đang oán giận ngươi đến thế nào. Hải Đường, ngươi quá hồ đồ, là học trò của Khổ Hà, loại chuyện phạm húy, kiêng kỵ này nên tránh xa một chút.
Hải Đường cười nhẹ nhàng:
-Chỉ là sợ cái gì, Bệ hạ của chúng ta lòng dạ không hẹp hòi đâu.
…
…
Một tiểu phòng sạch sẽ tao nhã lịch sự khác, từng sợi hương thơm ngát lan tỏa khắp thiền phòng, mấy chèn nước trà xanh và đồ pha trà màu hổ phách càng khiến cho người ta cảm thấy sự tịch mịch.
-Vì sao ngươi dẫn ta tới gặp Ti Lý Lý?
Phạm Nhàn khoanh chân ngồi bên bàn trà cau mày, trên khuôn mặt thanh dật thoát trần rốt cuộc cũng mang nhiều phần phiền não. Về chuyện Tiếu Ân, hắn đã nỗ lực an bài, nhưng Ti Lý Lý lại là khối đậu hũ bỏng tay.
-Lúc trước ta đã nói với Ngôn Băng Vân, ta muốn nhìn xem có phải đối với Phạm đại nhân, mọi thứ trên thế gian đều dơ bẩn?
Hải Đường mỉm cười nói rằng.
-Cái thứ thuyết pháp mọi thứ đều dơ bẩn này thực quá hoang đường!
-Phạm đai nhân chẳng lẽ không xem qua Thạch đầu ký?
Dường như Hải Đường vô cùng kinh ngạc.
Phạm Nhàn ho một tiếng, không trả lời câu hỏi này, chỉ cười khổ:
-Hải Đường cô nương, có phải cô hiểu lầm không? Ti Lý Lý cô nương chỉ là tội phạm quan trọng do ta áp giải, chỉ là một đối tượng trong hiệp nghị, ta không có quan hệ gì với nàng.
-Đại nhân cũng hiểu lầm ý tứ của ta. Hôm nay ta mời đại nhân tới hàn xá, thật sự có chuyện cần đại nhân hỗ trợ.
Hải Đường nhẹ giọng nói rằng:
Phạm Nhàn hỏi rất trực tiếp.
-Chuyện gì?
Hải Đường vừa cười vừa nói.
-Thực ra lần trước khi Bệ hạ tiếp ngài trong cung, người cũng rất khổ não.
Phạm Nhàn nhìn nàng một cái, phát hiện khuôn mặt cô nương này rất đơn giản, rất dễ gây thiện cảm cho người khác, hiếu kỳ hỏi:
-Rõ ràng khi ấy, Bệ hạ không muốn ngươi biết ngài khổ não.
Hải Đường dùng tay trái xắn nhẹ tay áo, hai ngón tay bưng một chén trà con đưa lên môi chậm rãi nhấp một ngụm:
-Ban đầu đúng là Bệ hạ không muốn ta biết, nhưng khổ não của người, ta và người đã là bạn tốt bao năm, hơn nữa trong triều Đại Tề, người nguyện ý giúp người giải quyết khổ não này, ngoài ta ra, cũng không có mấy người.
-Ta vẫn không hiểu.
Bây giờ đương nhiên Phạm Nhàn đã đoán ra vị vua trẻ tuổi của Bắc Tề kia đang khổ não vì cái gì, mỉm cười.
-Nếu triều đình trên dưới đều phản đối việc Ti Lý Lý vào cung như vậy, Hoàng đế quý quốc vì sao còn muốn cố chấp? Xem cục diện hiện nay, Ti Lý Lý chỉ có thể tạm thời sống nhờ chỗ Hải Đường cô nương, có lẽ Thái Hậu cũng không cho phép nàng vào cung.
-Phạm đại nhân hoài nghi đằng sau chuyện này có ẩn tình?
-Không sai! Ta chưa bao giờ tin Đế vương có loại tình cảm này.
Chẳng hiểu vì sao, Phạm Nhàn mơ hồ có chút không thoải mái, lời nói cũng chua ngoa hơn rất nhiều.
Hải Đường ngẩn ra, hai mắt nhìn hắn một lúc lâu sau mới nói:
-Đế vương cũng là người, chuyện nam nữ, sao có thể nói trước?
Phạm Nhàn lắc đầu, nghĩ đến các Hoàng đế ở thế giới trước, có thể Đường Huyền tông là một người đặc biệt, nhưng sau cùng Dương Quý Phi không phải cũng hóa thành hương hồn nơi sườn núi sao?
-Phạm đại nhân đã thành thân rồi.
Hải Đường làm như vô ý hỏi.
Phạm Nhàn hơi sửng sốt, nhớ tới vợ đẹp ở nhà, nhớ tới lần gặp nhau ở Khánh miếu kia, khóe môi bất giác cong lên mỉm cười ngập tràn hạnh phúc.
Hải Đường chú ý tới biểu cảm trên mặt hắn, khẽ hít thật sâu, mặt mỉm cười:
-Nghe nói phu thê Phạm đại nhân rất tình cảm. Nếu có ai đó ngăn cản chia rẽ hai người, ngài sẽ thế nào?
Phạm Nhàn nhíu mày, không trả lời. Nhưng nếu trên đời này thực sự có ai đó dám chia rẽ mình và Uyển Nhi, lúc đó, hẳn hắn đã tìm đường chết! Dần dần, hắn cũng đã hiểu ra chút cảm giác của vị Hoàng đế trẻ tuổi kia, nhưng nghĩ đến người người đó thích là Ti Lý Lý, hắn lại hơi động lòng, tuy trong hiệp nghị của hắn và Ti Lý Lý chỉ là quan hệ lợi dụng.
Lời mời của Hải Đường, thực ra cũng là ý muốn của Phạm Nhàn. Ti Lý Lý nếu như không thể vào cung, tổn thất chỉ có thể là Khánh quốc Giám Sát Viện. Hắn chỉ không đoán ra được vì sao đối phương lại nghĩ đếm tìm mình.
Hải Đường nói tiếp:
-Triều đình trên dưới không ai nguyện ý để cho Bệ hạ đưa Ti Lý Lý vào cung. Hẳn đại nhân cũng biết, thân phận của nàng ở Nam quốc có chút vấn đề. Mà ta dù sao cũng có thân phận, chuyện này không có quyền lên tiếng.
Phạm Nhàn cười lạnh:
-Nàng bán mạng cho Bắc Tề các người, lẽ nào ta có quyền lên tiếng? Ta chỉ là một ngoại thần mà thôi. Chuyện này, từ khi qua sông đã không còn liên quan gì đến ta!
Hải Đường mỉm cời:
-Bệ hạ và ta chỉ muốn nhờ sự sáng suốt của đại nhân giúp đỡ thôi.
Phạm Nhàn cười khẽ, ngón tay nhẹ nhàng chỉ lên đầu mình:
-Hải Đương cô nương thực sự đã quá coi trọng tại hạ.
Nàng vẫn bình tĩnh:
-Phạm đại nhân vốn là người có danh tiếng. Bất quá một năm công phu đã trở thành Thi tiên một đời được cả thiên hạ ngưỡng mộ, Nam triều thực quyền đại nhân vật, nếu nói Phạm đại nhân không có trí tuê, trên đời này không ai có thể tin.
-Ta sẽ có một cách, nhưng không biết có thể thành không.
Phạm Nhàn nhấp một ngụm trà trên bàn, lạnh lùng nói.
-Then chốt là Thái hậu. Nếu Thái hậu không muốn, biện pháp gì cũng không thành công.
Hải Đường đứng dậy hơi cúi người:
-Xin cảm tạ trước.
-Xem ra tình cảm của cô nương và Ti Lý Lý không hề nông.
Phạm Nhàn khom người hoàn lễ.
-Nếu tại hạ tương lai cần giúp đỡ của cô nương, mong cô nương nhớ tới tình cảm hôm nay của chúng ta.
Hải Đường không đổi sắc mặt:
-Chỉ cần không ảnh hưởng đến triều đình bổn quốc, sẽ nhận lời.
-Yên tâm, ta muốn cô làm bạn, chuyện đó vĩnh viễn sẽ không xảy ra. Nếu xảy ra, cũng chỉ là nội bộ Khánh quốc chúng ta có vấn đề, hơn nữa cũng không thể cả đời nhờ cô được.
-Vậy thì tốt.
Trong lòng nàng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Phạm Nhàn thân là chính sứ Nam triều, mọi hành động ở kinh đô đều trong sự giám thị của triều đình Bắc Tề. Đây là tập quán ngoại giao của hai nước, nên rất khó tìm được cơ hội hành động hoàn toàn tự do. Nhưng hôm nay ngoại lệ, vì Phạm Nhàn tản bộ cùng Hải Đường cô nương. Hải Đường cô nương rõ ràng rất không thích mấy con chuột Bắc Tề này đi theo, nên một đường đi chung dù tới khoảng sân vắng, tin chắc Cẩm Y vệ này cũng không có can đảm thể hiện địch ý trước mặt Hải Đường cô nương, vẫn còn tò tò bám theo hai người.
Sau khi ra khỏi miếu nhỏ của hai vị cô nương, Phạm Nhàn duỗi thắt lưng, phát hiện ra góc đường cũng không có Cẩm Y vệ quen thuộc, trên mặt dâng đầy một nụ cười mỉm vui sướng, đi bộ vào trong một cái hẻm nhỏ góc đường.
Sau cơn mưa vô tình chỉ có gió mát thi thoảng thả mấy giọt nước xuống đầu, lướt qua gương mặt hắn.
Nghĩ đến Ti Lý Lý và Hoàng đế, Phạm Nhàn hơi mơ hồ, bất quá điều Hải Đường vừa nói khiến cho nam tử mới hơn mười bảy tuổi ngập tràn nỗi nhớ nhà, muốn về bên cạnh thê tử và muội muội. Nỗi nhớ nhà cứ thế dâng lên, cảm giác ấm áp bắt đầu quẩn quanh trong lòng.
Đầu hẻm có mấy người đi qua, một vài cu li đang đẩy xe đẩy bên đường tới chỗ cửa hàng. Phạm Nhàn mang trên mặt nụ cười như ánh mặt trời ôn nhu thong thả đi tới đầu hẻm.
Một chiếc xe đẩy tay xuất hiện phía sau hắn, vừa mới sượt qua bên người, Phạm Nhàn khẽ lộn cổ tay, chủy thủ vẫn giấu trong tay đâm tới.
Vèo một tiếng, chủy thủ lách qua y phục gã cu li đâm vào yết hầu gã, ngập sâu vào thịt, người nọ chết ngay lập tức.
Một khắc sau, Phạm Nhàn đã mang theo xe đẩy, cả người bay như cái bóng đến tận cuối hẻm, ngón tay giấu một cây độc châm, châm vào đại huyệt giữa ngực một người, tay trái cực kỳ quỷ dị lách qua nách hắn, ba nỗ tề phát, đóng đinh vẻ mặt tên còn lại.
Trở tay một chưởng vặn gãy xương cổ người nọ, Phạm Nhàn cởi y phục gã, xoay người lại, hạ nón mưa che đi diện mạo của mình, che đi nụ cười rực rỡ như mặt trời của mình, rút ra nỏ tiễn trên mình người chết đi ra khỏi hẻm.